Chương 21: Chúng ta cùng nhau nói chuyện yêu đương đi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 21: Chúng ta cùng nhau nói chuyện yêu đương đi!

Vu Đông đỡ cái bụng đã có chút lớn của Nhậm Hân Hân xuống xe.

"Không có việc gì,hiện tại cũng chỉ mới năm tháng, cậu không cần cẩn thận như vậy đâu." Nhậm Hân Hân nói.

"Cậu xem hiện tại bụng cậu cũng đã lớn như thế này rồi." Nếu không phải biết cô ấy sẽ sinh 1 bé gái thì cô sẽ thực hoài nghi rằng cô ấy đang hoài song bào thai.(chính là sinh đôi đó nhe!!)

"Chỉ là đứa bé này có chút lớn thôi mà!" Nhậm Hân Hân vẻ mặt yêu thương sờ sờ bụng.

"Cái gì là đứa bé có chút lớn, chính cậu thèm ăn con nói, tớ đã nghe Hiểu Nguyệt nói, cậu buổi tối khuya thường lúc cô ấy ngủ rồi, trộm ăn đồ ngon nha." Vu Đông dặn dò nói, "Lần trước." đi kiemr tra, bacs sĩ có nói như vậy cũng không sao, đứa bé lớn thì sinh có chút khó, về sau cậu kiềm chế lại cho tớ!"

"Không có việc gì, cùng lắm thì sinh mổ thôi." Nhậm Hân Hân chẳng hề để ý nói.

"Không phải bác sĩ nói sinh tự nhiên dối với đứa trẻ sẽ tốt hơn sao?" Nếu là Hướng Hiểu Nguyệt, Vu Đông khẳng định liền sẽ nói sinh mổ sẽ lưu sẹo.

"Kia......Về sau tớ sẽ ăn ít lại!" Nhậm Hân Hân do dự một chút nói.

Nois chuyện một hồi thì cửa thang máy cũng đã mở, hai người ngồiđi thang máy lên tầng 5, trực tiếp vào một cửa hàng bán đồ dùng cho trẻ nhỏ.

Hai người đi dạo một vòng, Nhậm Hân Hân líu lưỡi nói: "Dồ dùng cho trẻ em thế nào mà đắc như thế?"

"Trẻ em chính là quý bào mà!" Vu Đông cũng có chút kinh ngạc vớiđồ dùng trẻ nhỏ như thế này.
"Tớ vẫn là nên mua một ít thôi!" Nhậm Hân Hân do dự một chút nói, "Trước nên mua bình sữa đi."

Nhậm Hân Hân lựa chọnmột cách bình sữa tương dối đắt, sau đó lại chọn thêm một số thứ trong xe đẩy để lại chổ cũ.

Vu Đông qua đi trực tiếp đem đồ vật bỏ lại xe, có chút trách nói: "Chọn nửa ngày làm gì đều để lại nha."

"Thứ này quá đắt, chờ sinh ra, còn có thật nhiều địa phương phải bỏ tiền." Nhậm Hân Hân giải thích nói.

"Kia mấy thứ này tớ mua cho đứa bé." Nói Vu Đông liền phải đẩy qua quày tính tiền.

"Như vậy sao được đâu?" Nhậm Hân Hân cự tuyệt nói.

"Có cái gì không được, Hiểu Nguyệt nói,về sau sữa bột của đứa bé sẽ là cậu ấy mua." Vu Đông giơ tay ngăn lại Nhậm Hân Hân cự tuyệt nói, nói, "Cứ quyết vậy đi, đứa bé là 3 chúng ta cùng muôi."

"Chính là......"

"Đừng chính là, nghe lời bọn tớ, cùng chính là một loại thể hiện tình cảm nha."

Nghe xong Vu Đông nói, Nhậm Hân Hân không có lại kiên trì.

Khi tính tiền Nhậm Hân Hân thấy Vu Đông vẫn luôn nhìn bình sữa hình con voi, có chút buồn cười nói: "Cậu nếu là thích hài tử, chờ Hạ Phong trở về, các cậu cũng sinh một đứa đi."

"Tớ cũng nghĩ như vậy." Vu Đông trả lời.

"Như thế nào? Hạ Phong không đồng ý?" Nhậm Hân Hân kinh ngạc nói.

"Bọn tớ vẫn còn ngủ riêng mà, sinh đứa bé sao, chắc vẫn còn xa nha." Vu Đông nhún vai nói.

"Cũng đúng, các cậu mới vừa kết hôn, Hạ Phong liền đi nước Mỹ. Lại nói tiếp, có phải hay không sắp trở lại." Nhậm Hân Hân nhớ rõ Thiệu Nhất Phàm nói qua, Hạ Phong lễ Giáng Sinh trước sau sẽ trở về.

"Ân, sau tuần hẳn là có thể đã trở lại, bất quá cụ thể ngày nào thì tớ cũng chưa biết."

Hai người nói chuyện, vừa lúc đi tới một cửa tiệm bán ví da cho nam, Vu Đông nhìn nhìn, do dự một chút muốn vào.

"Cậu muốn mua quà cho Hạ Phong?" Nhậm Hân Hân suy đoán nói.

"Ừm!" Vu Đông thừa nhận.

"Kia đi vào a!" Nhậm Hân Hân nói, "Lần tước người ta cũng gửi nhiều đồ như thế cho cậu rồi, cậu tặng lại cũng là điều nên làm."

Vu Đông nghĩ nghĩ, cảm thấy Nhậm Hân Hân nói đúng, đem đẩy xe đi vào.

Nhậm Hân Hân ngồi ở nghỉ ngơi khu nghỉ ngơi, Vu Đông một người ở trong tiệm xoay nửa vòng, cuối cùng chọn dược 2 cái ví nam.

"Cậu xem cái nào được hơn?" Vu Đông lấy qua đi hỏi Nhậm Hân Hân.

Nhậm Hân Hân đánh giá một hồi, chỉ chỉ một cái trong đó: "Cái này thoạt nhìn có khí chất hơn đấy."

"Có thể hay không quá bình thường?" Ví tiền này thì đơn giản hào phóng, nhưng lại có chút cảm giác khá bình thường.

"Ví nam không phải đều như vậy sao?" Nhậm Hân Hân nói.

"Chào hai vị!" Một bên nhân viên cửa hàng nghe được hai người đối thoại, cười giới thiệu nói, "Ví tiền trong tiệm chúng tôi đều là hàng cao cấp. Nếu ngài cảm thấy hình thức chưa hợp ý lắm, thì có thể tự thiết kế theo ý mình hoặc gắn thêm một ít họa tiết trang sức."

"Trang sức? Tỷ như đâu" Vu Đông cảm thấy hứng thú nói.

"Chúng ta có thể đổi mới màu sắc đá, hình dạng, hoặc là có thể trên mặt da thêm một ít hoa văn." Nhân viên cửa hàng giới thiệu nói.

Vu Đông nhìn nhìn ví da trong tay, màu đen thuần sắc, không có dư thừa ngũ kim, vì thế nghĩ nghĩ hỏi: "Vậy giúp tôi làm một cái ám văn đi."

"Tốt, vậy quý khách muốn thêm loại ám văn nào."

"Cá, một con cá đi, cả hai mặt để như nhau!" Vu Đông nói.

"Được rồi, mới qua bên này tính tiền."

Vu Đông thanh toán, nhân viên cửa hàng dặn dò Vu Đông ba ngày sau tới lấy, Vu Đông gật gật đầu, trở lại khu nghỉ ngời đẩy xe đi.

"Cá? Có ý nghĩa gì sao?" Nhậm Hân Hân ánh mắt mờ ám nhìn bạn tốt.

"Cái gì cá, cá!"

"Đừng có mà giả ngu nữa, cậu chính là muốn người ta mỗi lần dùng đến ví tiền đều nhớ đến cậu chứ gì." Nhậm Hân Hân trêu chọc nói.

"Đúng thì thế nào?" Vu Đông bằng phẳng nói.

"Cao tay nha!" Nhậm Hân Hân vươn ngón tay cái.

"Nhậm Hân Hân?" Khi hai người đi ddeens cữa, bỗng nhiên một cái giọng nam gọi hai người lại.

Hai người quay đầu lại đi,thấy Lục Hiên đang cùng một nữ tử ăn mặc hiện đại đứng ở hành lang trước cửa hàng giày.

Mặt Nhậm Hân Hân có chút trắng.

Vu Đông nhíu nhíu mày, lôi kéo Nhậm Hân Hân trực tiếp muốn đi.

"Cô cư nhiên còn chưa bỏ đứa bé kia?"

Nhậm Hân Hân một chút cứng đờ!

"Cô đã muốn đoạn tuyệt quan hệ với tôi, vì cái gì mà còn giữ con của tôi?" Lục Hiên châm chọc nói, "Không phải cô nghĩ sau khi cô sinh đứa bé, tôi sẽ qua lại với cô đấy chứ."

"Ta còn nghĩ sao mấy ngày nay mẹ cô không đến quậy nhà chúng tôi, thì ra là đang chờ đợi nha." Lục Hiên cười lạnh nói, "Cô hà tất phải như như vậy, không phải là tôi không cười cô......"

Vu Đông quăng xe mua sắm trong tay, xoay người bước đến trước mặt Lục Hiên, cười lạnh nói: "Lục tra nam, nếu không chúng ta lại đi đồn công an?"

Lục Hiên nghe xong cả kinh, Vu Đông một chân đã đạp qua đi.

Lục Hiên tức khắc đau ngã trên mặt đất, mỹ nữa bên cạnh anh ta bị dọa thét chói tai, chỉ vào Vu Đông mắng: "Cô cai nữ nhân này làm gì?"

"Muốn báo nguy liền chạy nhanh!" Vu Đông ngồi xổm xuống thân nhìn Lục Hiên nói, "Bằng không cô nãi nãi tôi liền đi đây!"

"Cô!" Lục Hiên đau mặt đều vặn vẹo.

Mỹ nữ bên cạnh muốn đỡ Lục Hiên, cố tình dẫm cái giày cao gót lại bất động.

Nhậm Hân Hân bị một loạt biến cố kinh người này bưng kín miệng!

"Hừ!" Vu Đông cao lãnh xoay người, đẩy xe mua sắm mang theo Nhậm Hân Hân đi.

New York!

Hạ Phong cùng Ngô Khải Quang cùng nhau ở trung tâm mua sắm.

"Mua nhiều như vậy? Bạn gái anh dùng hết sao?" Hạ Phong là biết Ngô Khải Quang trong khoảng thời gian này mua rất nhiều đồ trang điểm.

"Không phải cho một mình cô ấy nha, nào là đồng nghiệp, bạn thân người thân quen biết đều mua hết đó." Ngô Khải Quang lấy ra hai trang giấy a4 nói, "Cậu xem, vừa nói tôi sắp phải về, thế lại mua càng nhiều nha."

Hạ Phong nghe xong cười không ngừng.

"Vẫn là bạn gái của cậu tốt hơn, không bắt cậu mua quá nhiều đồ nha." Ngô khải quang hâm mộ nói.

Hạ Phong gật gật đầu, rồi sau đó nhớ tới lần trước Thiệu Nhất Phàm cùng chính mình nói qua nói.

Bạn của Vu Đông muốn gặp ạnh, đó có phải hay không cũng muốn anh mang ít lễ vật?

Vu Đông có hai người bạn tốt, một là Hướng Hiểu Nguyệt, lần trước nàng viêm ruột thừa nằm viện Hạ Phong gặp qua. Một người khác cũng là bạn học đại học của Vu Đông, nghe nói mang thai.

Một hồi chuông điện thoại vang lên.

Hạ Phong lấy ra di động, lại là An An, do dự một hồi vẫn là nhận điện thoại.

"Anh sắp phải đi về?" An An hỏi.

"Ừm!"

"Anh bay ngày nào?"
"Ngày 23!" Hạ Phong nói.

"Anh ở lại đón lễ giáng sinh với em rồi về có được khoong?" An An thanh âm có chút cô đơn, "Em không muốn trải qua lễ giáng sinh một mình đâu, trước kia đều là có anh ở bên cạnh em!"

"An An, em cũng biết mà......"

"Em biết chúng ta đã chia tay? Nhưng vẫn là bạn bè mà, cùng đón lễ giáng sinh với em cũng không hải yêu cầu gì quá đáng mà." An An hỏi.

Hạ Phong trầm mặc một hồi, nhìn mắt đến túi mặt nạ trong tay nói nói: "Xin lỗi, anh phải về để cùng vợ anh đón lễ Giáng Sinh!"

"Hạ Phong! Anh nhất định phải làm như vậy với em sao?" An An ủy khuất nói.

"An An, chúng ta đã bỏ lỡ, vẫn nên hướng đến phía trước mà đi thôi!" Hạ Phong nói.

"Anh đi mất rồi, hiện tại ném em tại chỗ này sao?"

"Là em đem anh bỏ lại!" Hạ Phong ngữ khí nghiêm túc nói, "Anh chỉ là được người khác nhặt lại thôi."

"Cô ta dựa vào gì mà nhặt đồ của em?" An An phẫn nộ nói.

"An An, anh không phải đồ vật!"

"......"

Trở lại chung cư, Hạ Phong nhìn nhìn thời gian, không sai biệt lắm đã đên lúc Vu Đông tna tầm.

Hạ Phong nhìn qua máy tính, quả nhiên chỉ chốc lát q q liền lập loè lên.

"Em về nhà rồi!"

"Em vẫn nên nghỉ ngơi sớm đi"

"Vé máy bay đã mua sao?"

"Mua rồi, ngày 23 bay, chắc cũng sáng 24 sẽ đến Thân Thành."

"Em đến đón anh nhé! Em đã có bằng lái xe rồi!"

"Không cần đâu, chuyến bay sẽ đến sớm, em cần ngủ nhiều mà!"

"Không có việc gì, ngày 23 em có thể xin nghỉ mà"

"Vậy thì được rồi!"

Hạ Phong nhịn không được cười cười.

"Gần đây ở Thân Thần vẫn luôn mưa, bất quá ngày 22 sẽ lại có nắng, đến lúc đó em đem khăn trải giường, vỏ chăn phòng anh đem đi giặt một lần, anh về liền có thể dùng nha."
"Như vậy thì thực phiền toái cho em rồi!"

"Sẽ không, em chỉ cần đem tất cả cho vào máy giặt là được mà."

"Vu Đông......"

"Sao hả anh???"

"Chờ anh trở về......"

"Vâng?"

"Anh nghĩ sẽ cùng em nói chuyện yêu đương"

Ầm!

Vu Đông kích động đập nát một cái chén trả bên cạnh.

Mười năm, rốt cuộc cũng có nam nhân muốn cùng cô nói chuyện yêu đương!

Vu Đông kích động ở trên sô pha nhảy nhảy!

"Vậy anh trở về nhanh một chút nhé!"

Haha....vẫn là trước sau như một vẫn là không ngại ngùng nha, Hạ Phong cười lắc lắc đầu.

mm.L3o

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro