Chương 22: Tín vật đính ước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 22: Tín vật đính ước

Có lẽ do là 10 năm trước nên không khí cũng không quá ô nhiễm, khí hậu toàn cầu cũng không có nóng lên như năm 2017, vậy nên đêm trước Lễ Giáng sinh ở Thân Thành đã có tuyết rơi.

Vu Đông mặc một bộ đầm ngắn màu hồng, bên ngoài là một cái áo khoác lông trắng, mang một đôi giày cao gót làm cho cả người lại càng thêm duyên dáng yêu kiều.

Khuôn mặt nhỏ tràn đầy sức sống hôm nay lại có trang điểm đôi chút, đôi mắt to, môi hồng nhạt, làm những nam tử sôi nổi ghé mắt.

Vu Đông lại nhìn nhìn thời gian, chuyến bay hẳn đã tới rồi, như thế anh ấy còn chưa xuất hiện.

Vu Đông lại nôn nóng đợi năm phút đồng hồ, rốt cuộc ở xuất cửa thấy hình bóng quen thuộc.

"Hạ Phong!" Vu Đông vui vẻ nhảy lên liều mạng vẫy tay.

Hạ Phong một thân áo khoác đen, nghe được gọi ngẩn người, Lúc sau liền thấy rõ là Vu Đong, đầu tiên là hướng Vu Đông vẫy vẫy tay, sau đó cùng đồng nghiệp bên cạnh chào tạm biệt, ngay lập tức đi ra.

Vu Đông vui vẻ tiến đến bên người Hạ Phong, ngọt ngào ngây ngô cười, cũng không nói lời nào.

Hạ Phong đánh giá Vu Đông một hồi, bỗng nhiên trách nói: "Anh thấy dự báo thời tiết nói hôm nay có tuyết rơi, em tại sao lại mặt ít thế hả?"

Vu Đông nghe xong ngốc một hồi, chớp chớp mắt, bỗng nhiên cảm thấy không vui nên không thèm hé miệng.

"Làm sao vậy?" Hạ Phong thấy Vu Đông bỗng nhiên không vui hỏi.

"Em cố ý trang điểm cho đẹp, vậy mà anh còn nói em!" Vu Đông ủy khuất nói.

Hạ Phong nghe xong cười, Vu Đông vốn đã nhỏ hơn anh 6 tuổi, này thân quần áo có vẻ Vu Đông càng nhỏ, đứng cạnh như thế này anh cảm thấy mình thực già mất rồi.

"Thật xinh đẹp, chính là có vẻ anh già rồi, anh sắp trở thành ông chú già rồi." Hạ Phong ở cổ Vu Đông trống không nên cởi khăn quàng cổ của mình xuống quàng cho cô."

Kỳ thật sân bay một chút cũng không lạnh, nhưng là Vu Đông thực thích lúc Hạ Phong quàng khăn cho cô.

"Yên tâm, em sẽ không ghét bỏ anh đâu." Vu Đông nghịch ngợm nói.

"Vậy thì thật là cảm ơn em rồi!" Hạ Phong sủng nịch cười.

"Chúng ta về nhà đi!" Vu Đông kéo valy hành lý của Hạ Phong bước đi.

"Đi thôi!" Hạ Phong sao có thể làm để Vu Đông kéo valy giúp anh, duỗi tay qua lấy lại valy, xoay người, một cái tay khác dắt lấy tay Vu Đông.

Vu Đông sửng sốt, ngẩng đầu, thấy Hạ Phong đang cúi đầu nhìn cô cười.

<"Chờ anh trở về, anh nghĩ muốn cùng em nói chuyện yêu đương.">

Đây là bắt đầu rồi sao?

Vu Đông có chút thẹn thùng, lại có chút kích động, cúi đầu, yên lặng đem cái nắm tay của anh thành mười ngón tay đqn vào nhau.

Hạ Phong cảm giác được trong tay biến hóa, bàn tay ấm áp Vu Đông, ngón tay mềm mại, tinh tế, thời điểm xẹt qua lòng bàn tay có chút ngứa, ngứa theo lòng bàn tay thẳng đến đáy lòng.

Bởi vì tuyết rơi, Vu Đông cũng không rời đi quá nhanh, trên đường cũng có chút trơn.

"Anh nếu không trước ngủ một hồi đi, phỏng chừng tình hình giao thông như thế này còn phải hơn một giờ mới có thể về đến nhà." Vu Đông có chút buồn bực nhìn tình hình giao thông bên ngoài.

"Không có việc gì, anh cũng không buồn ngủ, đã ngủ suốt chuyến bay rồi mà." Hạ Phong thấy Đông một đường lái xe đều thực ổn, vì thế khen nói, "Em mới lấy bằng lái, đã lái tốt như vậy."

"Dĩ nhiên rồi, em thông minh như vậy à!" Lạy trời người nào đó, không biết liêm sỉ khoe khoang nói.

"Vậy thì về sau em cứ lấy xe chạy đi, anh sẽ đi xe của ba." Hạ Phong cười cười nói.

"Vâng!" Vu Đông nghĩ nghĩ bỗng nhiên nói, "Cũng đã giữa trưa, nếu không chúng ta ăn xong cơm trưa lại trở về đi."

"Nghe lời em đi!" Hạ Phong không có ý kiến.

Vu Đông thấy Hạ Phong đồng ý, lái xe ra khỏi đường cao tốc, thực mau chạy xe vào một khu phố buôn bán.

Bởi vì là đêm Giáng Sinh, cho nên trên đường cái người đặc biệt nhiều, hai người thật vất vả mới tìm chỗ đậu xe, phải đi bộ một đoạn mới đến chỗ ăn cơm.

"Hôm nay người thật nhiều?" Vu Đông cảm thán nói.

Hạ Phong nhìn con đường đông người, tán đồng gật gật đầu.

Bỗng nhiên, Hạ Phong thấy phố đối diện có một cô gái bán hoa, vì thế quay sang Vu Đông nói câu: "Chờ anh một chút."

Vu Đông thấy Hạ Phong vội vàng chạy qua đường, ngừng ở chổ cô gái bán hoa, hàn huyên hai câu, sau đó mang về một đóa hoa hồng đỏ.

"Giáng Sinh vui vẻ!" Hạ Phong tặng hoa hồng.

Ánh mắt Vu Đông sáng lên, tiếp nhận hoa ôm vào trong ngực ngây ngô cười.

Hạ Phong có chút vô ngữ nhìn Vu Đông, liền tính kinh hỉ cũng không cần như vậy đi.

"Một chút tâm nhỏ!" Hạ Phong nhắc nhở nói.

"Gạt người, Người bán hoa đều đen cắt đi hết rồi." Vu Đông mới không mắc lừa.

"Như thế nào lại có bộ dáng chưa từng thấy hoa hồng như vậy?" Hạ Phong có chút buồn cười nói.

"Hoa đương nhiên là gặp qua, nhưng là so với đóa này thì không giống nhau, đây là người em thích đưa." Vu Đông ngửa đầu, trong mắt đều là ánh sáng.

Lúc này đến phiên Hạ Phong sửng sốt, tiểu nha đầu đầy mặt vui mừng, trong mắt là chân thành không dứt được, phảng phất có thể xuyên thấu đến người đáy lòng.

"Nha đầu ngốc!" Hạ Phong nhịn không được xoa xoa đầu Vu Đông, rồi sau đó một lần nữa dắt Vu Đông tay,trong giai điệu nhạc Giáng sinh cơ hồ mỗi bước đi đều tràn đầy hạnh phúc.

"Chúng ta một hồi không ăn lẩu, đi ăn cơm Tây đi." Vu Đông bỗng nhiên nói.

"Vì cái gì?" Lúc hai người ở trên xe đã sớm thảo luận hảo, một hồi đi ăn lẩu.

"Bởi vì hoa hồng cùng cơm Tây tương đối xứng a." Không khí lãng mạn như vậy không thể nào để cái lẩu huỷ hoại.

Hạ Phong lôi kéo Vu Đông đứng cửa một tiệm lẩu, nhìn Vu Đông nói: "Ăn thức ăn chúng ta muốn ăn là được, bởi vì hoa hồng cùng em càng xứng!"

"Anh....anh......" Vu Đông chưa bao giờ bị nam nhân nào trêu chọc như vậy, mặt càng đỏ hơn, cắn chặt răng, bỗng nhiên hùng hổ nói, "Anh còn như vậy, em sẽ không khkachs khi nữa đâu đấy!"

"Làm sao vậy?" Hạ Phong căn bản không biết chính mình nói sai rồi cái gì.

Vu Đông lúc này, bỗng nhiên mộtdẫn lên bậc thang, nhón chân, ở trên mặt Hạ Phong hôn một cái rõ kêu.

Hạ Phong hoảng sợ, quay đầu, liền thấy cô gái trước vừa mới hôn trộm mình đã tiên vào tiệm lẩu đang ở bên trong hướng chính mình la hét: "Nhanh lên tiến vào, em sắp chết đói rồi."

Hạ Phong cười lắc lắc đầu.

Duỗi tay sờ sờ chỗ bị Vu Đông hôn qua, trong ánh mắt mắt hâm mộ của người phục vụ bên cạnh mà vào trong tiệm.

Thời điểm hai người ăn cơm, Hạ Phong vẫn luôn gắp đồ ăn cho Vu Đông, còn không dừng dặn dò: "Đừng chỉ ăn đồ cay, để ý dạ dày."

Vu Đông thấy trong chén chủa Hạ Phong cũng chưa có đồ ăn gì, vì thế cũng cầm chiếc đũa gắp thật nhiều đồ ăn cho anh, nói: "Anh cũng ăn nhiều một chút, Anh cũng ba tháng không ăn qua lẩu!"

"Ừm!" Hạ Phong vừa muốn ăn, lúc này bỗng nhiên điện thoại lại vang.

Hạ Phong nhận điện thoại: "Nhất Phàm?"

"Hạ Phong, chuyến bay hạ cánh rồi chứ."

"Đến nơi rồi, hiện tại đang dùng cơm." Hạ Phong trả lời.

"Vậy cậu cơm nước xong thì đến phòng nghiên cứu một chuyến" Thiệu Nhất Phàm nói:"Khay thí nghiệm nuôi cấy lần trươc sucar cậu có phản ứng."

Hạ Phong ánh mắt sáng lên, ngữ khí có chút vui vẻ nói: "Được, tớ một hồi liền qua đi!"

Vu Đông dừng lại ăn cơm động tác, ngẩng đầu liếc nhìn vẻ mặt đầy vui vẻ của Hạ Phong, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Thức nghiệm lần trước của anh hiện tại đã có kết quả." Hạ Phong nói xong lại có chút áy náy nhìn Vu Đông, "Xin lỗi, hôm nay không thể ở cùng em rồi."

Thực nghiệm? Vu Đông nghĩ tới đột phá to lớn của Hạ Phong ở trong y học, vì thế lắc lắc đầu nói: "Không quan hệ, một lát em đưa anh qua đó nhé?"

"Không cần! Em cứ ăn đi, anh tự mình qua đó là được rồi." Không đợi Vu Đông gật đầu, Hạ Phong nắm lên áo khoác liền đi.

Quả nhiên những người thành công đều bận rộn nha, cơm ăn một nửa liền chạy.

Vu Đông nhìn hoa hồng kiều diễm bên cạnh, cuối cùng nhăn một tin cho Thiệu Nhất Phàm.

"Hạ Phong mới vừa xuống máy bay, cơm trưa ăn một nửa liền đi qua, khi nào hai người xong, nhớ nhắc anh ấy ăn cơm."

"Tôi lại quấy rầy hai người hẹn hò rồi à?"

"Lần thứ 2, bác sĩ Thiệu"

"Ta sai rồi!"

Vu Đông cười cười, buông di động tiếp tục ăn lẩu, chờ ăn xong, Vu Đông đi tính tiền.
"Thưa cô, bill đã được tính rồi, đây là tiền của cô." Người phục vụ cầm hóa đơn cùng tiền lẻ lại đây.

Nguyên lai đi gáp như vậy cũng không quên tính tiền?

@@

Chờ đến Hạ Phong về đến nhà, đã là đêm khuya.

Vu Đông vẫn luôn ngồi ở phòng khách chờ Hạ Phong, nhưng là chờ chờ mơ mơ màng màng ngủ rồi.

Trong phòng tuy rằng mở ra điều hòa, nhưng áo ngủ của Vu Đong vẫn có chút mỏng, Hạ Phong tay chân nhẹ nhàng đi qua đi, muốn ôm đem người vào phòng ngủ.

Chỉ là vừa đến gần lại phát hiện, tóc cô ấy cư nhiên vẫn còn ướt.

Hiển nhiên là tắm rửa xong trực tiếp liền ngủ rồi.

Hạ Phong tìm một cái chăn lông mỏng, đắp nhẹ qua người Vu Đông, lại đi buồng vệ sinh cầm máy sấy, giúp Vu Đông hong khô tóc.

Sấy đến một hồi, Vu Đông mơ mơ màng màng mở mắt.

"Tỉnh?" Hạ Phong ôn nhu hỏi nói.

"Anh đã về!" Vu Đông còn mang giọng mũi chưa tỉnh ngủ hỏi.

"Như thế nào tóc vẫn còn ướt." Hạ Phong hỏi.

"Hơ hơ!"

Hạ Phong thấy bộ dáng đáng thương hề hề của Vu Đông, bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: "Về sau đã tối thì không cần gội đầu nửa."

Vu Đông ngoan ngoãn gật đầu.

Hạ Phong vuốt đầu tóc Vu Đông, bỗng nhiên nói: "Tóc em dài thật đấy."

Vu Đông vẫn là có điểm mơ hồ, tán đồng gật gật đầu.

"Muốn đi cắt sao?"

"Không cắt." Vu Đông nhẹ giọng nói, "Em cảm thấy mình để tóc dài khá xinh đẹp."

"Vậy sao lúc trước em cắt ngắn đi!" Hạ Phong nhớ rõ chính mình lần đầu tiên thấy ở đông thời điểm, rõ ràng là một đầu quá vai tóc dài.

"Trước kia em để tóc dài vì bạn trai cũ nói tóc dài đẹp." Vu Đông nói.

"Nga!" Hạ Phong sửng sốt, tiếp tục hong một hồi, cảm giác tóc không sai biệt lắm, tắt đi máy sấy.

"Anh thấy em để tóc dài đẹp sao?" Vu Đông trợn tròn mắt ngẩng đầu nhìn Hạ Phong.

"Đẹp!" Hạ Phong hồi ức một chút chuyện ở cửa Cục Dân Chính, tiểu cô nương với đôi mắt sưng đỏ, tóc dài đen nhánh nhu thuận, có vẻ nhu nhược động lòng người.

"Em lần này vì anh nuôi tóc dài được không?" Vu Đông chớp một chút mắt, mỉm cười hỏi.

"Anh?" Hạ Phong có chút kinh ngạc nói.

"Không phải anh nói em để tóc dài đẹp sao?"

"Không cần vì anh cố ý làm cái gì." Hạ Phong cười nói.

"Chính là em muốn trở thành dáng vẻ anh thích thôi."

Hạ Phong sửng sốt một chút, có lẽ do Vu Đông nói thẳng quá, Hạ Phong bỗng nhiên có chút không được tự nhiên, đứng lên nói: "Ngốc cô nương, mau đi ngủ đi!"

"Nga, đêm rồi!" Nói xong Vu Đông nhắm mắt lại liền bắt đầu ngủ.

"Em không trở về phòng ngủ a?" Hạ Phong kinh ngạc nói.

"Em không muốn động đậy đâu!" Vu Đông nhắm mắt lại lười nhác nói.

Hạ Phong bất đắc dĩ lắc lắc đầu, liền tiến đến ôm người cùng chăn lên, chậm rãi đi vào phòng ngủ Vu Đông, đem người đặt ở trên giường, còn đắp chăn lên.

Vu Đông có thể là thật sự mệt nhọc, lúc này cũng không có mở mắt.

Ánh đèn nhu hòa chiếu lên khuôn mặt đang ngủ của Vu Đông, Hạ Phong nhìn khuôn mặt đầy vẻ thanh xuân ấy, ánh mắt có chút sâu thẳm.

"Em còn nhỏ như vậy, có phải hay không thật sự biết chính mình thích cái gì? Lại có thể kiên trì bao lâu?" Vươn tay gạt vài sợi tóc dính ở khóe miệng của Vu Đông, Hạ Phong lẩm bẩm, "Thứ anh muốn chính là dù có khó khăn cũng bên nhau cả đời, không phải tình yêu mãnh liệt thiêu đốt ngày tháng lúc thanh xuân, chúng ta kém nhau những 6 năm, thực sự là quá khác nhau rồi."

"Ngủ ngon!" Hạ Phong tắt đèn, lặng yên rời khỏi phòng Vu Đông.
Hạ Phong trở về phòng, đơn giản rửa mặt, nằm trên chăn nệm khô ráo, biểu tình không khỏi buông lỏng, xoay người đang muốn tắt đi phòng ngủ đèn, lại bỗng nhiên phát hiện trên tủ đầu giường có một cái ví nam chưa từng thấy.

Hạ Phong lấy lại đánh giá một phen, cảm xúc lúc cầm ví da trên tay phi thường tốt, mặt ngoài trơn nhẵn, tựa hồ cất giấu một ít đường cong. Mở ra bên trong có một lời nhắn.

Hạ Phong nhướng mày.

"Hạ Phong tiên sinh thân ái, chúng mừng đã theo đuổi được vũ trụ siêu cấp vô địch mỹ nữ Vu Đông, đây là tín vật đính ước Vu Đông nữ sĩ tặng cho anh, nhớ rõ về sao phải hảo hảo đối tốt với cô ấy! ps: Mặc kệ nhiều vội, nhớ rõ ăn cơm. (*^__^*)"

Hạ Phong buông lời nhắn trong tay xuống, nắm ví da thật chặt. Cuối cùng một lần đem lời nhắn để lại bên trong ví, sau đó xuống giường đem mọi thứ trong ví cũ của mình chuyển qua.

Làm xong này hết thảy Hạ Phong mới nằm lại trên giường, khuôn mặt mang theo ý cười chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro