Chương 25:Lần đầu tiền khắc khẩu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25: Lần đầu tiên khắc khẩu

Khó có lúc Hạ Phong đúng giờ tan tầm.

Hai người không ở nhà ăn cơm, lái xe đến tiệm cơm nhỏ rất nổi danh ở gần đó. Trong tiệm kín người hết chỗ, cửa hàng ngoại tự nhiên liền không có chỗ đậu, Hạ Phong tìm đã lâu mới rời khỏi chỗ đó tim một chỗ trống.

Vì thế cơm nước xong, còn phải đi một đoạn mới có thể tới chỗ đậu xe.

Vu Đông thực thích khoảng thời gian lúc, tuy rằng chậm rãi rời xa ầm ĩ chủ đường phố, nhưng là bên cạnh có Hạ Phong.

"Ra cửa như thế nào cũng không mang theo bao tay?" Hạ Phong nắm tay Vu Đông, chậm rãi cảm giác được Vu Đông tay có chút lạnh lẽo, vì thế nói, "Mau đem tay để vào trong túi."

Nói liền phải buông ra Vu Đông tay, Vu Đông nơi nào chịu, vội vàng giữ chặt Hạ Phong tay, nói: "Em không lạnh!"

"Còn không lạnh, tay đều lạnh đến đỏ rồi đây này." Hạ Phong giơ lên bàn tay cô lên, bàn tay một mảnh thanh hồng.

Vu Đông nhìn thoáng qua, cúi đầu dùng chân đá đá lên đường.

"Làm sao vậy?" Hạ Phong rõ ràng cảm giác được cảm xúc của Vu Đông biến hóa.

"Em muốn nắm tay anh mà." Vu Đông thanh âm nhẹ phảng phất bị gió thổi đi.

Cũng may hai người dựa vào gần, Hạ Phong mới nghe đại khái.

Ánh mát Hạ Phong chuyển tử đỉnh đầu Vu Đông sang hai bàn tay đang đan vào nhau kia, chớp mắt một chút, lôi kéo tay cô bỏ vào túi áo mình.

Vu Đông bị động tácHạ Phong làm có chút lảo đảo, sau đó cảm giác được bàn tay bị bỏ vào nơi ấm áp, nghi hoặc ngẩng đầu, liền thấy Hạ Phong hướng về phía chính mình cười.

"Như vậy liền không lạnh."

Vu Đông nhấp miệng cũng cúi đầu nhẹ nhàng cười.

"Đi thôi, tuyết giống như càng lúc càng lớn." Nói xong mang theo Vu Đông tiếp tục đi phía trước đi.

Vu Đông một mặt đi tới, một mặt cảm giác được độ ấm trong lòng bàn tay, đường phố tuyết trắng bay tán loạn , bỗng nhiên có loại cảm giác như phim hàn.

"Cẩn thận!" Hạ Phong vội vàng đợ lấy trước lúc Vu Đông ngã, có chút buồn cười nói, "Như thế nào không nhìn đường?"

"Không phải còn có anh ở đây sao?" Vu Đông đúng lý hợp tình nói.

Hạ Phong sửng sốt, bỗng nhiên có chút vui vẻ, một lần nữa kéo tay Vu Đông bỏ vào túi áo, mang theo một ít sủng nịch nói: "Cũng là anh không tốt, không chú ý đường."

Vu Đông bỗng nhiên cảm thấy chính mình có chút vô cớ gây rối, nghĩ nghĩ bắt đầu nói sang chuyện khác: "Nghe nói hôm trước anh ở bệnh viện gặp được Hiểu Nguyệt cùng Hân Hân."

"Các cô ấy nói với em?" Hạ Phong cũng không có cùng Vu Đông nói về cổ sự tình, nhưng là Vu Đông biết cũng không có chút ngoài ý muốn.

"Hân Hân nói anh giúp cô ấy đi cửa sau."

"Không tính cửa sau, chỉ là chậm trễ chút thời gian ăn cớm thôi, sau đó anh có mời một ly cà phê." Hạ Phong giải thích nói.

"Vậy ly cafe này của anh thật ra rất giá trị."

"Nói như thế nào?" Hạ Phong hiếu kỳ nói.

"Hiểu Nguyệt cùng Hân Hân là bạn tốt của em, bọn họ nghe chuyện của chúng ta , liền vẫn luôn nói phải hảo hảo khảo sát anh." Vu Đông liếc mắt nhìn Hạ Phong một cái, cười nói, "Sợ rồi sao."

"Cho nên hôm trước anh mới cố ý đi tăng hảo cảm." Hạ Phong chớp chớp mắt.

"Nga...... Nguyên lai là cố ý." Vu Đông cố ý khoa trương nói.

Hạ Phong chỉ cười không nói.

"Bất quá thực thành công." Vu Đông bình luận, "Ít nhất thu phục 50%."

"50%?" Hạ Phong kinh ngạc nói.

"Hân Hân a,anh giúp cô ấy đi cửa sau, cơ bản cũng đã thu phục."

"Đó là Hướng Hiểu Nguyệt kia còn không có qua?" Hạ Phong nhướng mày nói, "Anh nhớ rõ cô ấy lần trước viêm ruột thừa, anh còn riêng giúp cô ấy cùng bác sĩ mổ chính nói qua qua chuyện, không thể lưu sẹo."

"Đó là......"

Vu Đông vừa muốn nói chuyện, liền thấy thần sắcHạ Phong bỗng nhiên khẩn trương, chỉ vào phía trước hỏi: "Nơi đó có phải hay không có người?"

Vu Đông quay đầu nhìn lại, một mảnh trên nền tuyếtmênh mang, tựa hồ là là một thân ảnh màu đen.

Hai người nhanh chóng chạy qua, khoảng cách đại khái còn có mười mét thời điểm, Vu Đông liếc mắt một cái nhìn ra đó là một lão nhân té ngã , cơ hồ là phản xạ có điều kiện, Vu Đông lấy ra di động bắt đầu chụp ảnh, chụp hai bức lúc sau lại bắt đầu ghi hình.

Lúc này Hạ Phong đã sớm chạy tới lão nhân bên người, đơn giản kiểm tra tình huống thân thểlão nhân , quay đầu lại hướng Vu Đông hô một câu: "Đi lấy xe lại đây."

Hạ Phong thấy lão nhân hôn mê, có chút sốt ruột, quay đầu nhìn lại Vu Đông, thế nhưng cô ấy còn cầm điện thoại chiều cái gì, vì thế nhíu mày, lại nói một lần: "Vu Đông, đi đem xe lại đây."

"Nga!" Vu Đông lúc này mới phản ứng lại, chạy chậm đi đem xe lại, hai người một đường đem lão nhân đưa đi bệnh viện.

Còn may lão nhân trên người mang theo điện thoại, thuận lợi liên hệ người nhà, Hạ Phong để lại liên hệ điện thoại, hai người mới rời đi bệnh viện lái xe về nhà.

Dọc theo đường đi Hạ Phong đều không có nói chuyện, một hồi về đến nhà trực tiếp vào phòng.
Vu Đông mẫn cảm phát hiện Hạ Phong không đúng, tựa hồ là sinh khí, nhưng là lại không biết sao lại thế này.(giận nhau rồi^^)

Vu Đông do dự trong chốc lát, gõ vang Hạ Phong cửa phòng.

"Làm sao vậy?" Hạ Phong hỏi.

"Anh .....anh có phải hay không đang giận?" Vu Đông hỏi, "Phát sinh sự tình gì sao?"

Hạ Phong nhìn chăm chú vào biểu tìnhVu Đông , có nghi hoặc, có thấp thỏm, nhưng là không có áy náy, có lẽ nàng là thật sự không có ý thức.

Hạ Phong ở trong lòng thở dài, hai người một lần nữa đi ra phòng khách.

"Vừa rồi lúc anh nói em đi lấy xe, em đang làm gì?" Hạ Phong hỏi.

Vu Đông hồi ức một chút nói: "Em chụp ảnh ghi hình."

"Vừa vị lão nhân kia bị xuất máo não, chỉ chậm trễ một chút liền có thể không cứu được." Hạ Phong nói.

"Là thực mạo hiểm, thật may chúng ta đưa đến đúng lúc." Vu Đông khó hiểu nói.

"Kìa là chúng ta đưa tới trễ, chỉ là 1 phút đồng hồ thôi." Hạ Phong nhìn Vu Đông, thần sắc ngưng trọng.

Nếu lúc này Vu Đông còn không biết Hạ Phong vì cái gì tức giận lời nói, liền phải bắt đầu hoài nghi chỉ số thông minhchính mình .

"Em vì cái gì lúc kia muốn chụp ảnh?" Hạ Phong khó hiểu nói.

"Ta......" Vu Đông không biết chính mình muốngiải thích như thế nào , gặp được lão nhân té ngã, chụp ảnh ghi hình lưu chứng cứ, là tự mình bảo hộ?

Hiện tại là 2007 năm, chuyện đỡ lão nhân té ngã mà bị lừa gạt vẫn chưa được phổ biến.

"Chính em hảo hảo ngẫm lại......" Thấy Vu Đong vẻ mặt ngây ra, nhưng là vẫn còn không có biểu tìnhhối hận, Hạ Phong có chút thất vọng trở về phòng.

Vu Đông một người yên lặng ngồi ở phòng khách, thẳng đến 11 giờ lái xe đi làm.

Hạ Phong đứng ở ban công, nhìn Vu Đông lái xe ra tiểu khu, có chút xuất thần.

"Đại gia hảo, nơi này là là kênh fm9666, mọi người hiện đang nghe chương trinh "Bóng ma đêm khuya", tôi là DJ Ngư Đống."

Vu Đông chủ trì tiết mục, nhưng là người nghe rõ ràng cảm giác được người chủ trì đêm nay cảm xúc không ổn định, có chút người bắt đầu gửi tin tức dò hỏi.

( Ngư Đống hôm nay làm sao vậy? Cảm xúc không cao a! )

( Ngư Đống thân thể không thoải mái sao? )

( người chủ trì phát sinh sự tình gì sao? )

( có phải hay không khoảng thời gian trước người nghe gửi thư kèm tiền nên bị lãnh đạo phê bình? )
......
Ngư Đống nhìn tinh nhắn hiện lên điên cuồng, cảm xúc có một ít khôi phục.

Nghĩ nghĩ một lần nữa mở ra microphone, Ngư Đống nói: "Vừa mới rất nhiều người hỏi Ngư Đống hôm nay làm sao vậy? Hảo đi, bị mọi phát hiện, tôi hôm nay xác thật tâm tình không được tốt."

Tin nhắn vì thế một đống hỏi Vu Đông xảy ra chuyện gì.

"Không biết mọi người có nghe qua từ ăn vạ không?" Vu Đông nói, "Nghe nói, "Ăn vạ" là thanh triều những năm cuối một ít xuống dốc Bát Kỳ đệ tử"Phát minh". Những người này ngày thường tay màng một kiện "Quý báu" đồ sứ giả, đi trên những con phố nhộn nhịp. Sau đó nhìn chuẩn cơ hội, cố ý làm chạy xe ngựa không cẩn thận "Chạm vào" hắn một chút, đồ sứ trong tay hắn ngay sau đó rơi xuống đất, vì thế hắn liền có thể "Lời lẽ chính đáng" cuốn lấy chủ xe đồi bồi thường."

Vu Đông nghĩ nghĩ còn nói thêm: "Ở nơi Ngư Đống sinh sống trước kia, có mộttiểu tử thiện lương, khi thấy một lão nhân té ngã ở trạm xe buýt, tiểu tử hảo tâm nâng dậy , cũng đưa đi bệnh viện. Này vốn là một chuyện tốt, nhưng là ngày hôm sau người nhà lão nhân nói tiểu tử đâm lão nhân, muốn hắn bồi thường phíchữa bệnh cùng phí công chăm sóc tám vạn nguyên."

( Tôi giết...... Sao lại có thể như vậy? )

( thật quá đáng, báo nguy! )

......
Tin nhắn không ngừng đều là tin nhắn tin tức spam, Vu Đông tiếp tục nói: "Từ lúc đó, chúng ta đi trên đường, gặp được lão nhân té ngã không dậy nổi, cũng không dám đỡ, bởi vì sợ bị ăn vạ, chúng ta cũng kêu ăn vạ."

"Sau lại liền có người ra chủ ý, nói nếu lại có loại tình huống này, có thể trước khi giúp đỡ hãy lưu lại ít chứng cứ, như vậy đã có thể trợ giúp người, lại có thể phòng ngừa chính mình bị lừa."

( ý kiến hay, bằng không thực sự có người té ngã thấy chết mà không cứu xác thật cũng không tốt. )

( phương pháp này không tồi!

"Vì thế, tôi liền có một cái thói quennhư vậy ." Vu Đông nói tới đây liền lại nghĩ tới Hạ Phong lúc cuối nhìn mình với anh mắt t hất vọng, trong lòng lại khổ sở, lại ủy khuất, "Hôm nay tôi cùng người tôi thích cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm, trên đường gặp một cáimột lão nhân bị té ngã."

( Khéo như vậy? )

( DJ này cô đã đỡ sao? )

"Người bạn kia cơ hồ liền đi trợ giúp lão nhân, mà tôi ở phía sau cầm di động quay videomột phút đồng hồ ." Vu Đông tiếp tục nói, "Lão nhân đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói là xuất huyết não, trễ vài phút khả năng liền cứu không trở lại."

( nguy hiểm thật! )

( tôi biết người chủ trì vì cái gì tâm tình không hảo. )

"Sau lại anh ấy hỏi tôi, vì cái gì ở tình huống khẩn cấp như vậy còn có tâm tình quay video, biểu tình thực thất vọng." Vu Đông rốt cuộc nói xong đoạn chuyện xưanày.

( cái này khó mà nói a, ai đúng ai sai cũng không thể đánh giá a. )

( Cô thích người đó sao? Kia làm sao bây giờ? Có hiểu lầm? )

( lão nhân không có việc gì liền hảo. )

( tôi nếu là người bạn trai kia cũng sẽ thất vọng, rốt cuộc mạng người cũng quan trọng. )

Trong lúc nhất thời kênhtin nhắn nghị luận sôi nổi, tất cả mọi người đều phát biểu ý kiến.
Thiệu Nhất Phàm ngồi nhìn điện thoại cũng đánh giá, bởi vì Vu Đông đã làm Hạ Phong kia có có chút thất vọng, đang ngồi trên giường trong phòng ngủ đọc sách.

"Nhất phàm?"

"Cậu cùng Vu Đông cãi nhau?" Thiệu Nhất Phàm gọn gàng dứt khoát nói.

"Không có a." Hạ Phong phủ nhận nói.

"Còn không có, vừa mới đây Vu Đông đã nói hết rồi, nói các cậu đi ra ngoài ăn cơm cứu một lão nhân, cậu nói cô ấy."

Hạ Phong tức khắc nhăn chặt mày, loại chuyện này, Vu Đông vì cái gì nói ra ở chương trình.

"Ngươi có phải hay không không nghe chương trình của Vu Đông?" Thiệu Nhất Phàm hỏi.

Hạ Phong không nói gì.

"Cậu cũng không nghe người ta giải thích." Thiệu Nhất Phàm biết rõ tính tìnhbạn tốt , đành phải thành người giải thích, đem những lời kia nói lại cho Hạ Phong nghe một lần.

"Tớ nghe giọng của cô ấy, cảm giác cô ấy thực mất mát, phỏng chừng đều đã khóc." Thiệu Nhất Phàm khoa trương nói.

"Đã khóc?" Hạ Phong nghe xong biểu tình biến đổi.

"Đúng vậy, Vu Đông mới bao lớn, 22 tuổi, mới vừa tốt nghiệp đại học. Cậu nói cậu có việc liền không thể cùng người ta nói, nghe người ta giải thích, Cậu xem những gì cậu làm này. Cậu nói như thế, chẳng phải đang hoài nghi cô ấy?" Thiệu Nhất Phàm dong dài nói, "Cậu cho rằng ai cũng như bác sĩ chúng ta, biết rõ hôn mè cùng xuất huyết nào khác nhau sao?"

Câu nói kế tiếp Hạ Phong cũng không nghe, trong đầu đều là hình anh Vu Đông sau khi nghe những lời mình nói, trốn đi trộm khóc.

Nắm di động,Hạ Phong bỗng nhiên cảm giác có chút đau lòng.

Nhìn nhìn thời gian: 1 giờ rưỡi.

Hạ Phong xuống giường mặc quần áo, lái xe thẳng đến tòa nhà đài phát thanh.

Vì thế lúc Vu Đông với biểu tình cúi đầu mất mát đi ra khỏi tòa nhà, đã nghe thấy thanh âm ôn hòa của Hạ Phong.

"Không phải đã nói là phải nhìn đường, không có anh nắm tay lại té ngã thì làm sao?"

Vu Đông không thể tin tưởng ngẩng đầu.

Hạ Phong nhẹ nhàng nắm láy bàn tay lạnh băng của Vu Đông dắt đi.

"Về nhà thôi!"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro