Chương 26: Hôn môi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26: Hôn môi

"Sao anh lại tới đây?" Thanh âm Vu Đông có chút nghi hoặc, vẫn là  bất an nhiều hơn.

"Tới đón em về nhà!" Hạ Phong thấy Vu Đông lại không có mang khăn quàng cổ, vì thế đem khăn quàng cổ của mình cởi xuống tới quàng lên cổ cô.

"Anh...... Không giận em?" Vu Đông năm khăn quàng cổ, trên đó có lưu lại chút nhiệt cơ thể của Hạ Phong.

Hạ Phong đứng trước mặt Vu Đông, đôi tay đang ở sửa sang lại, cho nên rất dễ dàng thấy tia thấp thỏm trong mắt Vu Đông.

Trong nháy mắt, lòng ngực lại càng âm ỉ hơn.

"Là nh không tốt, anh quá nôn nóng." Hạ Phong xin lỗi, thuận tiện sửa sửa đầu tóc cho Vu Đông.

"Là em không tốt, em xác thật không nên ở tình huống còn chụp video." Vu Đông liên tục lắc đầu.

"Chúng ta về trước gia đi, nơi này quá lạnh!" Tuy rằng ở chung không lâu sau, nhưng Hạ Phong lại đã sớm phát hiện Vu Đông rất sợ lạnh, hơn nữa cơ thể cô ấy lại dễ bị nhiễm lạnh hơn người khác rất nhiều.

Nói xong nắm tay Vu Đong kéo về xe của mình.

"Xe của em......" Đi đến bên cạnh xe, Vu Đông mới kịp phản ứng, xe mình còn để ở trong hầm xe.

"Ngày mai lại lấy trở về!" Hạ Phong mở cửa xe đem Vu Đông đẩy vào ghế phụ lái, chỉ mới có chốc lát, mà mặt Vu Đông đã vị lạnh mà đỏ lên.

"Nga!"

Bởi vì tuyết, xe đi có điểm chậm, hai bên đèn đường mờ nhạt, là thành thị duy nhất ấm áp.

Từ lúc Hạ Phong trở về phòng, Vu Đông liền vẫn luôn lo sợ bất an, cái này làm cho Vu Đông rất khó chịu. Rất nhiều năm, Vu Đông không có để ý mắt mình của người khác như vậy.

"Em hôm nay có phải hay không rất kém cỏi? Cho nên anh mới thất vọng?" Vu Đông mất mát nói.

Hạ Phong kỳ thật không nghĩ ở ngay lúc này cùng Vu Đông nói về chuyện này, lái xe thực rất nguy hiểm. Bất quá thanh âm của cô ấy nghe rất khổ sở, Hạ Phong do dự một chút, mớ nhá xi nhan, đem xe ngừng ở ven đường.

"Em sau khi chụp anh quay video sẽ đi cứu người sao?" Hạ Phong hỏi.

"Sẽ!" Vu Đông cơ hồ là nháy mắt đã đưa ra câu trả lời khẳng định.

"Vậy là tốt rồi!" Hạ Phong nói, "Kỳ thật anh không phải thất vọng, anh chỉ là sợ hãi, anh sợ em...... Sẽ là một người lạnh nhạt."

Vu Đông trong lòng rơi lộp bộp, Vu Đông ở tự hỏi chính mình rằng cô có phải hay không chính là một người lạnh nhạt?

Một người một mình ở trên thành phố này 10 năm, sớm đã thành thói quen chuyện không liên quan đến mình thì sẽ không can dự. Đặc biệt là những năm trước khi trọng sinh, xã hội thực là ngày càng đi xuống, người cùng người lúc nào cũng phải cảnh giác xung quanh.

Có đôi khi Vu Đông suy nghĩ, thành phố lớn như vậy, mà bản thân cô chỉ luôn có một mình.

Có phải hay không khi ở một mình quá lâu, thì sẽ không còn ai muốn bên cạnh.

Khi cùng Hạ Phong chung đụng, Vu Đông vẫn luôn làm cố gằng dùng thái độ thẳng tháng thành khẩn để dối diện với anh.

Nghĩ muốn cái gì liền cùng Hạ Phong nói, để anh sẽ không có hiểu lầm gì đối với mình.

Muốn biết cái gì liền đi hỏi, sẽ không vì điều gì mà hiểu lầm anh.

Nhưng là như vậy cũng không thể tránh cho xung đột.

"Nhưng mà em cũng không phải người như vậy, chỉ là em đối với người khác cảnh giác quá cao mà thôi!" Hạ Phong lại lần nữa xin lỗi, "Cho nên là anh không tốt, anh đáng lẽ phải nghe em giải thích."

"Anh......có nghe chương tình của em sao?" Vu Đông suy đoán nói.
"Là Nhất Phàm nói với anh." Hạ Phong cười nói, "Cậu ấy là fan của em!"

"Nga." Vu Đông cảm xúc vẫn cứ không cao lắm.

"Em.....là đang giận anh sao?" Hạ Phong thấy Vu Đông sắc mặt vẫn là không tốt, vì thế có chút không cẩn thận cẩn thận hỏi.

Vu Đông lắc lắc đầu nói: "Hình như em là một người có tâm địa lạnh phạt phải không anh?"

"Không có, hôm nay là anh không tốt."

"Kỳ thật hôm nay em đặc biệt sợ hãi, nếu vừa rồi vị lão nhân kia xảy ra chuyện gì? em đây có phải hay không chính là hung thủ giết người?" Vu Đông không tự giác chảy ra nước mắt, "Kỳ thật những gì em nói trong chương trình đều chỉ là lấy cớ thôi. Gặp được loại chuyện này trước tiên không phải đi cứu người, ngược lại là muốn bỏ qua một bên! Emlaij nói cái gì khi bị lừa gạt, nói cái gì ăn vạ. Nhưng là em lại không có bị ăn vạ, dựa vào cái gì đi hoài nghi người khác?"

"Vu Đông......" Hạ Phong có chút không biết làm sao.

"Anh nói rất đúng, em chính là lạnh nhạt, chỉ biết nghĩ đến chính mình......"

"Được rồi, đừng nói nữa!" Hạ Phong nhịn không được ôm lấy Vu Đông, tràn đầy tự trách nói, "Là anh không tốt, đều là anh không tốt!"

"Hạ Phong, hôm nay em đặc biệt sợ hãi, em sợ vị lẽo nhân kia xảy ra chuyện, cũng sợ anh sẽ chán ghét không cần em nữa......"

"Sẽ không, anh sẽ không chán ghét em!"

"Em từ trước vẫn luôn cho rằng chỉ cần em không chủ động đi hại người, em liền tính là một cái người tốt. Em......" Vu Đông nghẹn ngào nói đều nói đứt quãng.

Hạ Phong đau lòng không thôi, giờ khắc này hận mình không có hai đôi bạn tay, chỉ có thể gắt gao ôm Vu Đông, lặp đi lặp lại rằng anh không tốt.

Chờ khi cảm xúc Vu Đonng có chút trở lại bình thường, Hạ Phong nâng gương mặt khóc đến sương đỏ của Vu Đông từng câu từng chữ nghiêm túc nói: "Đừng khóc, anh sẽ đau lòng!"

Vu Đông chớp chớp mắt.

"Em không phải người ích kỷ, cũng không có lạnh nhạt, em chỉ là không có cảm giác an toàn." Hạ Phong lau nước mắt trên mắt Vu Đông tiếp tục nói, "Về sau anh ở bên cạnh em, vô luận em làm cái gì anh đều sẽ bên canh em. Em nếu là thật sự bị ăn vạ, anh giúp em đưa tiền. Anh chỉ hy vọng em sẽ là một người thiện lương lạc quan, có cảm giác an toàn, tin tưởng thế giới này là tốt đẹp."

"Khi anh trở thành bác sĩ đã đọc qua lời thề Hippocrates, đối với nghề nghệp phải có y đức, cho nên đối với sinh mệnh anh sẽ có có chút để ý thái quá, em có thể tha thứ anh, cũng bao dung cho anh sao?"

Rất nhiều năm rồi Vu Đông chưa khóc như vậy nên cản thấy chính mình giờ khắc này đặc biệt mất mặt, nhìn ánh mắt của anh đặc biệt thành khẩn, Vu Đông có chút không được tự nhiên nói: "Lời nói của anh hình như là lời tuyện thệ lúc kết hôn."

"A......"

Hai người nhịn không được nhìn nhau cười.

Hai người đều cảm thấy, từ giờ khắc này khởi, tựa hồ đều hướng đối phương gần một bước.

Có lẽ là không khí quá phù hơpk, cũng có lẽ là bởi vì hai người dựa vào nhau quá gần. Hạ Phong chậm rãi cúi đầu, đặt môi mình lên đôi mội phấn nộn của cô, lưu luyến không đi.

Ngoài cửa sổ tuyết đọng lại, thời gian không dài, những đã phủ trắng cả xe.

@@

Ngày thứ hai.

Hạ Phong đã mang cho Thiệu Nhất Phàm bửa sáng, mua cà phê, giữa trưa lại thỉnh ăn cơm.

Như thế ân cần đối đãi khiến cho Thiệu Nhất Phàm chú ý.

"Tớ nếu là còn gái, sẽ thật sự nghĩ rằng cậu đang theo đuổi tớ đo snha!" Thiệu Nhất Phàm nhìn đến Hạ Phong đưa tới buổi chiều trà, trêu chọc nói.

"Ăn không đây?" Hạ Phong hỏi.

"Vô nghĩa, đưa tới cửa có thể không cần sao?" Thiệu Nhất Phàm một phen đoạt lấy, uống một ngụm cà phê nói, "Xem ra đêm qua cuộc điện thoại kia của tớ, rất là đúng lúc nha."

"Cho nên không phải mời cậu ăn cơm sao?" Hạ Phong cười nói.

"Nhìn cậu cảnh xuân tràn đầy, một bữa cơm liền muốn đuổi tớ đi sao." Từ sớm đến giờ, Thiệu Nhất Phàm liền chú ý tới khóe môi Hạ Phong chưa có lúc nào là hạ xuống nha.

"Còn có cơm sáng cùng buổi chiều trà!" Hạ Phong nhấp một ngụm cà phê.

" Đại ân đại đức của tớ đối với cậu, Cậu liền muốn dùng chút ân huệ nhỏ này mà tống cổ tớ sao?" Thiệu Nhất Phàm anh chính là không dễ dàng qua mặt như vậy.

"Vậy cậu nói xem cậu muốn thế nào?"

"Nói xem hai người đến bước nào rồi?" Thiệu Nhất Phàm một giây liền muốn biết bát quái.

"Ngày hôm qua xác thật có tiến triển." Hạ Phong nhớ tới chuyện tối hôm qua, trong mắt tràn đầy ôn nhu.

"Ai nha, nhưng ngọt chết tờ rồi." Thiệu Nhất Phàm quái kêu lên.

"Tớ mua cà phê đen." Hạ Phong nghi hoặc.

"Tớ là nói biểu tình trên mặt cậu kìa, vẻ mặt ngọt nị nị, ngọt chết người." Thiệu Nhất Phàm che lại ngực đến, "Tớ đây đang chịu vạn vết thương tổn, cần nhành chống thoát chốn cô đơn này."

"Vậy cậu cứ tìm một người đi." Hạ Phong nói.

"Cậu cho rằng tớ không nghĩ a, không có thích hợp a." Thiệu Nhất Phàm hâm mộ ghen tị hận nói, "Cậu cho rằng ai cũng có phước như cậu, ở trước của cục dân chính nhặt được sao."

Hạ Phong nghe xong chỉ là cười.

"Cậu sao có thể có vận khí tốt như vậy!" Thiệu Nhất Phàm phun tào nói, "Lão bà ôn nhu xinh đẹp, bạn gái cũ còn như hổ rình mồi."

"Cậu nói cái gì đó!" Hạ Phong tức giận nói.

"Tớ đây không thèm không nói bậy a." Thiệu Nhất Phàm nói, "An An trước hai ngày còn gọi tớ hỏi về cậu đây, tớ nghĩ cô ấy chắc sắp về nước rồi, cậu đây cứ hảo hảo đợi đi nha."

"Tớ nói rồi, tớ và cô ấy đã chia tay."

"Không phải tớ khoe khoang chứ so với cậu, kinh nghiệm chia tay thì tớ phong phú hơn nhiều." Thiệu Nhất Phàm khoe khoang đến, "Tâm nữ nhân mà chưa dứt thì không phải đó chưa phải là chia tay đâu."

"Vậy như thế nào mới là chia tay?" Hạ Phong hiếu kỳ nói.

"Chỉ cần các cô ấy nản lòng thoái chí, chủ động làm đưa ra lời chia tay." Thiệu Nhất Phàm đắc ý nói, "Thuốc đến bệnh trừ, cũng không lặp lại."

"Tình yêu của cậu chính là u ác tính!" Hạ Phong tặng một cái đánh giá.

"Cậu như thế nào lại nói với tớ như thế? Đã quên đại ân đại đức của tớ?" Thiệu Nhất Phàm cả giận nói.

"Mai tớ đi Côn Sơn sẽ không mang cổ vịt Lễ Ký cho cậu." Hạ Phong uy hiếp nói.

"Kia...... Cậu mang về thì liền tính trả hết, liền tính trả hết." Thiệu Nhất Phàm một giây túng rớt.

Lần này Hạ Phong từ nước Mỹ trở về, mua giúp bệnh viện một số máy móc, bên Côn Sơn kia cũng có máy móc tương tự, Hạ Phong ngày mai sẽ qua đó hướng dận giảng dạy cho họ.

Vì thế khi Vu Đông đi công việc về liền thấy Hạ Phong đang ngồi ở phòng khách sửa sang tài liệu.

Nhìn nhìn hành lý bên canh, Vu Đông kinh ngạc nói: "Anh muốn đi công tác?"

"Ân!" Hạ Phong ngẩng đầu nói, "Đi hai ngày, đi Côn Sơn, bởi vì là đi làm huấn luyện, cho nên anh trước tiên sửa sang lại một ít tư liệu."

"Lái xe đi sao?"

"Đúng vậy, dù sao không xa, hơn hai giờ sẽ đến." Hạ Phong nói, "Nhất Phàm đặc biệt thích một nhà cửa hàng cổ vịt, anh giúp cậu ấy mua một ít mang. Em thích gì không? Anh sẽ mua về cho em."

"Em thích anh nha!" Vu Đông bưng chén trà cười nói.

Hạ Phong sửng sốt một chút, ngẩng đầu yên lặng nhìn châm chú nụ ngọt ngào của Vu Đông.

Tựa hồ còn chưa đi, đã nghĩ muốn về nhà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro