Chương 28: Mọi người rồi cũng sẽ thay đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 28: Mọi người rồi cũng sẽ thay đổi

Mùa đông là đến là lúc mùa bệnh cảm mạo bùng phát, Vu Đông bất hạnh không may cũng trúng chiêu, hôm nay buổi sáng tỉnh lại liền có cảm giác đầu thực nặng.

Cũng không quan tâm mấy nên lăn ra ngủ tiếp.Thẳng đến khi tiếng chuông điện thoại của Hướng Hiểu Nguyệt bám riết không buông ta thì mở tình lại.

"Uy?" Vu Đông vuốt di động mơ mơ màng màng nhận cuộc gọi.

"Cậu đây là chưa tỉnh ngủ hay là bị cảm rồi?" Hướng Hiểu Nguyệt nghe được thanh âm Vu Đông theo bản năng hỏi.

"Đều có!" Vu Đông sờ sờ cái trán, còn hảo không phát sốt.

"Vậy hôm nay cậu có thể đi không?" Hướng Hiểu Nguyệt nhíu mày hỏi.

"Đi nơi nào?" Vu Đông nghĩ nghĩ hôm nay giống như không có gì sự tình bộ dáng.

"Sinh nhật của chủ nhiệm lớp nha." Hướng Hiểu Nguyệt nhắc nhở nói.

Sinh nhật? Vu Đông nghĩ nghĩ hỏi: "Hôm nay là sinh nhật của cô chủ nhiệm lớp?"

"Cậu có phải hay không phát sốt? Hay như thế này đi, một mình tớ đi thôi cũng được!" Hướng Hiểu Nguyệt có chút nhụt chí tắt điện thoại.

Vu Đông ngủ được một giấc nên cảm giác đã tốt hơn một chút, dựa vào đầu giường ngẩn người suy nghĩ nửa ngày, rốt cục là cái gì cũng chưa nhớ tới, nhưng là sinh nhật chủ nhiệm lớp, Vu Đông vẫn là muốn đi.

Sau khi dùn nước ấm tắm qua, Vu Đông cảm giác thanh tỉnh một ít, đã gửi một tin nhắn cho Hướng Hiểu Nguyệt.

"Thời gian cùng địa chỉ là gì? Tớ đến ngay đây

"Buổi tối 6h, bên quán đồ cay Tứ Xuyên cạnh trường."Hướng Hiểu Nguyệt hồi âm rất nhanh.

Vu Đông quay đầu lại xem xét liếc mắt xem thời gian, đã 5 giờ rưỡi, xem ra bị muộn rồi.

Lễ vật cũng chưa chuẩn bị, Vu Đông gãi gãi đầu, cuối cùng lấy ra một bộ mỹ phẩm mà Hạ Phong đem từ Mỹ về đem đi.

Lái xe lại lần nữa trên đường vào học viện, phong cảnh hai bên quen thuộc, mỗi một chỗ đều có thể kích thích hồi ức,Vu Đông nguyên lai cho rằng quên, chỉ là không dám nhớ tới.

Cho xe ngừng ở ven đường, Vu Đông bọc bọc áo lông vũ bước nhanh chạy vào tiệm cơm.

"Xin hỏi vài vị?" Người phục vụ lễ phép hỏi.

"Ách......" Quên hỏi Hướng Hiểu Nguyệt cái nào phòng, "Lâm Lâm lão sư sinh nhật tổ chức ở phòng?"

"Ở lầu ba!" Người phục vụ nói.

Vu Đông nói cảm ơn, theo hường cầu thang bằng gỗ đi lên.

Mới đến lầu hai đã nghe thanh âm vui nhộn bên trên, xem ra tới người rất nhiều.

"Nha, này lại là ai tới?" Một cái soái khí nam sinh thấy Vu Đông cười nói.

Những người ở đây Vu Đông đều cảm thấy quen mắt, nhưng là phần lớn đều không nhớ rõ tên, sớm biết thể lúc đi đã xem lại lần nửa phiếu tốt nghiệp

"Vu Đông cậu đã đến rồi." Mập mạp chủ nhiệm lớp cười tủm tỉm đi tới.

"Lâm lão sư sinh nhật vui vẻ!" Vừa nói vừa đưa hộp quả của mình lên, "Ngượng ngùng con đến muộn."

"Không có việc gì không có việc gì, con đã đến rồi liền hảo." Chủ nhiệm lớp nói.

"Vu Đông cậu đã đến rồi, cảm không nghiêm trọng đi." Hướng Hiểu Nguyệt lúc này cũng đã đi tới.

"Còn tốt lắm!" Vu Đông một bên thoát áo ngoài, một bên cùng Hướng Hiểu Nguyệt nhỏ giọng nói, "Như thế nào tới nhiều người như vậy?"

"Đều là  những bạn học ở lại Thân Thành công tác, cũng không toàn tới, liền mười mấy." Hướng Hiểu Nguyệt nói.

"Thế nào nhìn cậu không thực vui vẻ?" Vu Đông thấy Hướng Hiểu Nguyệt sắc mặt không tốt, liền hỏi.

"Một hồi cậu sẽ biết." Hướng Hiểu Nguyệt bán cái cái nút.

Vu Đông cũng không truy vấn, đi theo Hướng Hiểu Nguyệt ngồi xuống bàn tiệc bên cạnh. Ngủ một ngày, lại sinh bệnh, cũng chưa ăn gì mà phi thẳng đến đây nên Vu Đông lúc này chính là đói đến lã luôn rồi, vậy nên chỉ có thể cúi đầu liều mạng ăn.

"Cậu bao lâu không ăn gì rồi? Một người bạn học với mái tóc màu đỏ rượu nói, "Phương Hoa bỏ đói cậu sao?"

Vu Đông ngẩng đầu nhìn đối phương liếc mắt một cái, ừm, chính là nhớ không nổi tên, cười cười không nói lời nào, tiếp tục ăn.

"Lý Lệ cậu có ý tứ gì?" Hướng Hiểu Nguyệt bỗng nhiên làm khó dễ nói.

"Tôi không như thế nào a? Tôi đang chào hỏi Vu Đông đây cậu không thấy sao?" Lý Lệ ra vẻ khó hiểu nói, "Chúng ta đều biết Vu Đông cùng Phương Hoa tốt nghiệp sẽ kết hôn, tiền đi đều chuẩn bị tốt, muốn hỏi hai người họ khi nào làm tiệc rượu thôi."

Lý Lệ? Vu Đông nghĩ nghĩ, không phải em gái trước kia yêu thầm Phương Hoa sao? Chính mình lúc trước còn có đoạn phải phòng bị cô ả nữa mà.

"Ừm....bọn tôi chia tay rồi." Vu Đông ngăn cản hành động đang muốn gay chiến của Hướng Hiểu Nguyệt, sắc mặt bình tĩnh trả lời nói.

"Vì cái gì?" Lý Lệ ra vẻ khó hiểu nói.

"Tôi nghe nói cậu yêu thầm Phương Hoa, cho nên cảm thấy nếu giống cậu thì sẽ rất mất mặt vậy nên đành phải chia tay thôi."

"Cậu......" Lý Lệ thẹn quá thành giận nói, "Cậu đừng tưởng rằng cậu không nói người khác liền không biết, cậu chính là bị Phương Hoa đá trước của cục dân chính."

"Xem ra cậu so với đương sự là tôi đây còn rõ ràng hơn nha." Vu Đông nhìn nhìn chung quanh, thấy đại đa số ánh mắt đều như có như không chú ý về phía này, vì thế nói, "Hôm nay là sinh nhật chủ nhiệm lớp tôi không nghĩ nói về chuyện này, cậu nếu là tò mò chờ khi có thời gian chúng ta sẽ tâm sự nha."

"Hừ." Lý Lệ phảng phất thắng lợi ngồi xuống.

Hướng Hiểu Nguyệt dĩ nhiên không muốn để yêu như vậy, nhưng là nghĩ đến hôm nay là sinh nhật chủ nhiệm lớp, cũng không trực tiếp phát tác ở đây.

Nhưng là sự tình phát triển thường thường đều là kịch tính, thật là nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến.

Phương Hoa thật đúng lúc này bước vào, dù sao cũng là MC đài truyền hình, lễ nghi khí chất đều so với khi ở trường học càng thành thục.

Ánh mắt Lý Lệ tức khắc sáng lên.

Vu Đông cũng không nói chuyện, tiếp tục uống trong chén canh bắp ngọt.

"Cậu xem ánh mắt Lý Lệ chỉ hận không thể dán luôn trên người Phương Hoa kìa, chậc chậc." Hướng Hiểu Nguyệt nói.

"Uống canh đi , cái này uống khá tốt." Vu Đông đưa Hướng Hiểu Nguyệt nửa chén.
Mọi người đều là học là người dẫn chương trình phát thanh, nhưng là vẫn có vài người được vào đài TV thành phố, cho nên lúc Phương Hoa đến tức khắc khiến cho một cổ xôn xao. Không ít đồng học đều tiếp đón Phương Hoa qua đi ngồi.

Phương Hoa nhìn nhìn khắp nơi, tuy rằng Vu Đông đưa lưng về phía hắn, nhưng là nhiều năm ở chung nên chỉ cần liếc mắt thôi cũng có thể nhận ra.

Hơi chút xấu hổ, Phương Hoa lựa chọn một bàn cách vách ngồi xuống.

Các bạn học xem như đều đến đông đủ, nhưng là nửa năm hoàn cảnh công tác khác nhau, lại thay đổi rất nhiều người.

Đã từng quan hệ đồng học bình đẳng, lập tức phân ra ba bảy loại.

Dựa phối âm kiếm tiền hâm mộ làm radio dj.

Làm radio dj hâm mộ đài truyền hình.

Dự báo thời tiết hâm mộ người dẫn tin tức.

Người dẫn tin tức lại hâm mộ MC tiệc tối.

Lương thấp hâm mộ tiền lương cao.

Tiền lương cao hâm mộ trong nhà có tiền.

Đề tài chủ yếu đều là thăng chức, nhân mạch, phòng ở, xe, tiền giấy.

Vu Đông có chút lý giải nhìn thoáng qua Hướng Hiểu Nguyệt, Hướng Hiểu Nguyệt bất đắc dĩ nhún vai.

Lúc này một người bạn học nam tự mình gậy dựng sự nghiêm đứng lên mời rượu mọi người.

"Các vị mỹ nữ." Người bạn nam cười nói, "Nửa năm không gặp đều càng ngày càng xinh đẹp."

Mọi người sôi nổi đứng lên nâng chén đáp lễ, Vu Đông không nghĩ uống rượu liền uống mấy ngụm trà.
"Mọi nguồi đều có danh thiếp của mình đi, về sau có chuyện gì muốn tìm mình hỗ trợ thì cứ gọi điện thoại nha."

Mọi người đều vui vẻ đáp lời.

Vu Đông nhìn thoáng qua Hướng Hiểu Nguyệt, Hướng Hiểu Nguyệt ngầm hiểu nói, "Công ty mới mở nên là đang quảng cao đó mà."

Vu Đông nhướng mày.

Có mở đầu, mọi người anh tới tôi đi bắt đầu kính rượu, chỉ có Vu Đông cùng Hướng Hiểu Nguyệt ngồi ngay ngắn ở trên bàn chỉ lo ăn.

Rốt cuộc Phương Hoa cũng bưng chén rượu tới này bàn.

"Chúc đại gia hết thảy thuận lợi!" Phương Hoa lời ít mà ý nhiều nói xong liền trước làm vì kính.

Mọi người đều thực nể tình lại uống một ly, Phương Hoa nhìn thoáng qua đầu đều mỗi nâng Vu Đông, nhấp nhấp miệng.

"Nếu là cậu thì hôm này tôi sẽ thực ngượng ngùng." Lý Lệ ngồi xuống hướng Vu Đông nói.

Vu Đông liếc mắt nhìn cô ấy, cô nương này hôm nay là tìm tra tìm tới nghiện?

"Giày rách ở kia, cậu muốn liền đi nhặt, nói với tôi thì cũng vô nghĩa!" Vu Đông âm thanh lạnh lùng nói.

"Cậu......" Lý Lệ sắc mặt biến đổi.

"Đúng vậy, nhặt giày rách phải chạy nhanh, muốn hay không tôi giúp cậu đem giày rách gọi tới!" Hướng Hiểu Nguyệt hì hì cười nói.

"Hướng Hiểu Nguyệt!" Lý Lệ nhịn không được cao giọng rống, tức khắc toàn bộ ghế lô đều nhìn lại phía này, Lý Lệ cũng phát hiện chính mình không ổn lại ngồi xuống thật nha.

Mọi người thấy không có sự tình gì, lại sôi nổi cùng nhau nói chuyện phiếm.

Lúc này một bạn học nam ngồi bàn bên cạnh ước tới mời rượu.

Người bạn này nhìn có chút lo lắng, lúc sau thẹn thùng cười cười: "Tôi kính đại gia một ly."

"Tần Lỗi? Gần nhất ở nơi nào thăng chức a?" Một bạn học hỏi.

"Ở đài truyền hình làm người phụ trách." Tần Lỗi cười nói.

"Người phụ trách?" Một bạn học khác kinh ngạc nói, "Cậu chính là lớp trưởng học básao."

"Công tác lại không phải khảo thí, học bá có ích lợi gì!" Một đồng học khác cảm khái nói.(là thi cử vs học giỏi nhe)

"Hiện tại đài truyền hình không còn yêu cầu hộ khẩu, mà là yêu cầu vẻ ngoài nha." Người đồng học đó còn nói thêm, "Giống Tần Lỗi từ nông thôn tới, ở vẻ ngoài khí chất liền thua người khác rất nhiều."

Mọi người cậu một lời tôi một ngữ bàn luận.

Tần Lỗi bưng chén rượu đứng ở bên cạnh bàn đi cũng không được, không đi cũng không được tức khắc xấu hổ.

Lúc này Vu Đông nâng chung trà lên cùng Tần Lỗi chạm vào một chút nói: "Tôi bị cảm không thể uống rượu, lấy trà thay rượu có thể chứ?"

"Vu Đông không thể uống, tôi cùng cậu uống, đây tôi mời cậu một ly!" Hướng Hiểu Nguyệt bưng chén rượu cũng chạm vào một chút.

"Cám ơn!" Tần Lỗi có chút cảm kích nhìn hai người, cũng không để ý tới những người khác, ba người tự cố tự uống ly rượu.

"Tôi nhớ rõ chủ nhiệm lớp nói qua, lớp trưởng phong thái sân khấu là ổn nhất." Vu Đông cười nói.
"Đúng đúng, ngươi kia một ngụm phát thanh khang quả thực mê chết người a!" Hướng Hiểu Nguyệt cũng phụ họa nói.

Tần Lỗi nghe xong chỉ có thể cười khổ, phong thái sân khấu ổn có ích lợi gì, còn không phải ở đài truyền hình chạy vặt.

"Xã hội này luôn là như vậy, có chút người kỳ ngộ tới sớm, có chút người kỳ ngộ tới chậm, nhưng là ở lại đến cuối thì sẽ chính là những người tài năng." Vu Đông cười nói.

Tần Lỗi suy tư một hồi, lúc sau mới tươi cười đáp lại.

Buổi sinh nhật cũng không phải quá vui vẻ nhưng cũng phải kết thúc, Vu Đông cùng Hướng Hiểu Nguyệt bước chậm trên đường, một đường trò chuyện chuyện đi học trước kia.

"Chúng ta trước kia một chút khóa liền phải tới nơi này mua trà sữa uống." Hướng Hiểu Nguyệt chỉ vào một tiệm trà sữa nói.

"Là nhà này?" Mười năm không trở về Vu Đông được một phen kinh hỉ.

"Nhìn bộ dáng của cậu kìa, chính là thực ngạc nhiên đi?" Hướng Hiểu Nguyệt khó hiểu nói.

"Muốn hay không đi mua vài ly, thuận tiện mang một ly trở về cho Hân Hân." Vu Đông nói sang chuyện khác đề nghị nói.

"Đi nha, tớ đây đi mua." Hướng Hiểu Nguyệt nói, "Phía trước kia là cửa hàng bán hạch đào tô Hân Hân thích nhất, cậu đi mua một chút, một hồi gặp nhau tại đây."

Vu Đông gật gật đầu, đi được một đoạn, thực thuận lợi mua hạch đào tô, đi chút nữa sẽ đến nơi hẹn gặp.

"Phương Hoa, ta thích ngươi!"

Đột nhiên không kịp phòng ngừa nghe được người thổ lộ Vu Đông đều không kịp trốn, vừa lúc cùng Phương Hoa đối diện.

"Xin lỗi." Phương Hoa thu hồi tầm mắt cự tuyệt nói.

Vu Đông không muốn nghe người góc tường, xoay cái phương hướng, bước lại ghế dài bên cạnh đó không xa lắm ngồi xuống.

Cũng không biết có phải hay không mua trà sữa người rất nhiều, Hướng Hiểu Nguyệt chậm chạp không tới.

"Không phải anh nói cho Lý Lệ."

Vu Đông quay đầu lại nhìn thoáng qua Phương Hoa, không biết vì cái gì, lần này gặp lại anh ta, đã không còn cảm thấy tức giận như trước kia.

"Anh muốn nói gì?"

"Chuyện ở cục dân chính." Phương Hoa cắn chặt răng hỏi.

"Ờ!"

"Em gần đây vẫn tốt chứ?" Phương Hoa hỏi.

"Khá tốt!" Vu Đông kinh ngạc quay đầu lại, nhưng vẫn là hướng đối phương cười cười.

"Em thay đổi thật nhiều."

"Không chỉ là tôi, tất cả mọi người sẽ đều thay đổi." Nghĩ đến hôm nay gặp lại các bạn học, Vu Đông vẫn là rất có cảm xúc.

"Anh....anh phải đi rồi." Phương Hoa không biết còn phải nói chút cái gì.

"Đi thong thả!"

"Chúng ta còn có thể là bạn bè không?"

Biểu tình lúc này của Phương Hoa, lại khiên Vu Đông nhớ lại lúc hai người còn yêu đương.

Thanh xuân ngày nắng ấy, ánh mắt thiếu niên kia đã làm cô gái ấy hai má ửng hồng. Đã từng là đoạn kí ức đẹp nhất, nhưng thời gian đã qua làm chính chúng ta thay đổi mất rồi.

Vu Đông lắc lắc đầu.

"Vì cái gì?" Phương Hoa có chút bị thương.

"Tôi sợ lão công ghen a." Vu Đông cười.

"Em có bạn trai?" Phương Hoa thật ra không nghĩ là lão công chính là người cùng cô đăng ký kết hôn.

..............................

Vu Đông trước đem Hướng Hiểu Nguyệt đuổi về, sau đó chính mình mới lái xe đi làm.
"Em bị cảm?" Cơ hồ là đã dự đoán thời gian, khi Vu Đông vừa mới kết thức chương trình trực tiếp thì đã nhận được cuộc gọi của Hạ Phong.

"Có một chút, không nghiêm trọng." Vu Đông cười nói.

"Ngài mai chắc anh sẽ về trễ một chút, trong nhà có hộp thuốc đấy em nhớ phải lấy uống đó." Hạ Phong dặn dò nói.

"Công tác có phiền toái sao?" Vu Đông hỏi.

"Không có, chỉ là ngày mai vừa lúc có cuộc phẫu thuật, chủ nhiệm bên này mong anh có thể trực tiếp chỉ dẫn cho họ một lần."

"Vậy anh nên đi ngủ sớm đi chứ?"

"Không sao, thời gian buổi phẫu thuật là buổi chiều." Hạ Phong cười cười, "Hơn nữa, anh thích nghe chương trình của em."

Vu Đông nhịn không được cười cười hỏi: "Anh thật sự thích nghe chương trình của em sao? Vẫn là tình nhân trong mắt ra Tây Thi?"

"Trước khi trả lười vấn đề này, em có thể trả lời anh trước một câu không?" Bên kia Hạ Phong cũng cười.

"Vâng, chuyện gì hả anh?"

"Chương trình hôm nay của em sao nói về mối tình đầu?" Hạ Phong nhướng mày.

"Bởi vì hôm nay em gặp được mối tình đầu a." Vu Đông không e dè nói.

"Nga? Hai người có chuyện gì sao?" thanh âm Hạ Phong có chút khác lạ nói.

"Ngươi ghen tị?" Nhận thấy được ngữ khí Hạ Phong không thích hợp, Vu Đông nhịn không được nói.

"Không có!"

"Không có? Vậy anh hỏi em chuyện có chuyện gì là anh muốn có chuyện gì sao?"

"Ừm,........thì cũng có một chút!"

"Ha hả......" Vu Đông giơ tay đi tiếp bông tuyết đang rơi, "Anh ta hỏi em sau này có thể là bạn bè không em trả lời lại là không được em sợ lão công của em sẽ ghe."

"Về nhà nhanh rồi nghĩ ngơi sớm một chút!" Hạ Phong ho khan một chút tắt điện thoại.

Vu Đông nhướng mày cười cười, lão nam nhân này, như thế nào so nữ nhân còn dễ thẹn thùng hơn vậy nè. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro