Chương 29: Sinh mệnh chuyển phát nhanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 29: Sinh mệnh chuyển phát nhanh

Bụng Nhậm Hân Hân 3 tháng sau này lại y hệt quả bóng cao su được thổi khí ngày một lại một ngày lớn hơn, tuy rằng vẫn là sẽ đến phòng làm việc hỗ trợ, nhưng là hai người cũng không dám để cô ấy làm việc quá nhiều.

Vì thế Hướng Hiểu Nguyệt cùng Vu Đông phải dành khá nhiều thời gian để hoàn thành công việc ở công ty.

Gần nhất bởi vì vội vàng làm bộ phim lịch sử của Lưu Đạo, cả phòng làm việc hầu như hôm nào cũng phải tăng ca làm thêm phối âm. Những người mà Vu Đồng mời đến hầu như là lồng vai cũng nữ nên có đôi khi có vai thái giám, cũng là chính cô phân phối.

Mắt nhìn sắp 10 giờ, Nhậm Hân Hân kêu mọi người lại đây ăn khuya.

Vu Đông một bên ăn đồ vật, một bên cùng Hướng Hiểu Nguyệt nói: "Một hồi cậu trước đưa Hân Hân trở về nghỉ ngơi, nếu lát nữa chưa xong thì tớ sau khi quay xong chương trình quay lại đây làm nốt cũng được."

"Không quan trọng, bên này cũng có giường, tớ ngủ bên này thì tốt rồi." Nhậm Hân Hân thấy hai người đều thực vất vả, nghĩ nghĩ nói,

"Nếu không vẫn là để tớ lồng tiếng cho, lại không phải tốn thể lực gì mấy."

"Tuy rằng không cần dùng nhiều thể lực, nhưng cũng hao tâm tốn sức a." Vu Đông phản bác nói.

"Tớ thấy còn mấy cái vai phụ chưa có ai, ta xem qua kịch bản, cảm xúc cũng không lớn lắm, tớ chỉ cần sủa một chút âm sắc thì tốt rồi, đỡ cậu quay xong chương trình còn lại đây." Nhậm Hân Hân nói.

"Thôi cứ vậy đi!" Hướng Hiểu Nguyệt ăn ngấu nghiến ăn một hồi lâu lúc này mới ngẩng đầu lên, "Chờ cậu tam tầm cũng đã 2 giờ rồi, cậu lại phải lái xe về đây, cậu định cả đêm không ngủ sao."

"Hạ Phong không phải hôm nay từ Côn Sơn trở về sao? Cậu về trễ có khi lại anh ta lo lắng." Nhậm Hân Hân phụ họa nói.

"Cậu thật không mệt?" Nhìn Nhậm Hân Hân bụng, Vu Đông vẫn là có chút lo lắng.

"Phụ nữ nhà nông khi mang thai còn phải xuống ruộng làm việc, cậu xem tớ là thiêm kim tôn tử chỉ biết ăn rồi nằm hay sao."

"Bọn họ đều là thân mình to lớn khỏe mạnh, giết gà mổ trâu, cậu nhìn cậu xem có thể so sánh với họ sao?" Hướng Hiểu Nguyệt phun trào nói.

"Tớ xem người phụ nữ nông thôn này thực không thể giết gà nói chi đến mổ trâu rồi!" Vu Đông tà Hướng Hiểu Nguyệt liếc mắt một cái.

"Ai nha, thiếu chút nữa đã quên cậu cũng là nông thôn tới, thật sự là bị khi chất của cậu lừa gạt nha." Hướng Hiểu Nguyệt khoa trương nói.

"Lăn nhanh!" Vu Đông nhịn không được cười mắng.

Hướng Hiểu Nguyệt cùng Nhậm Hân Hân cũng đi theo vui vẻ lên.

"Chờ khi vụ lần này kết thúc, xem ra cũng gần ăn tết rồi nhỉ." Hướng Hiểu Nguyệt hào khí nói, "Đến lúc đó tớ sẽ phát bao lì xì cho các cậu!"

"Kia hướng Đại lão bản tính toán hướng bao lì xì nhiều ít a?" Vu Đông nhướng mày nói.

Nhậm Hân Hân cũng mặt đầy tươi cười nhìn Hướng Hiểu Nguyệt.

"Tớ đây có thể bạc đãi các cậu sao?" Hướng Hiểu Nguyệt vươn hai ngón tay nói, "Một người hai vạn!"

"Cậu cái Hoàng Thế Nhân, kiếm lời nhiều như vậy lại cho phân cho cũng tớ chỉ có 2 vạn." Vu Đông làm bộ tức giận bộ dáng.

"Bao lì xì, chỉ là bao lì xì." Hướng Hiểu Nguyệt phát hiện Vu Đông hiểu lầm, vì thế sốt ruột giải thích nói, "Chờ năm sau còn có phần hoa hồng, tớ tính qua đến lúc đó một người các cậu 20% chia hoa hồng."

"20% có thể hay không quá nhiều?" Nhậm Hân Hân cảm thấy chính mình giống như không có làm cái gì, kia chia hoa hồng nhiều như vậy có chút chột dạ.

"Không sai biệt lắm. Hợp đồng cơ bản cũng có ghi, phối âm cơ bản đều là các cậu, còn cả phần hợp đồng nữa." Vu Đông nhưng thật ra cảm thấy thực hợp lý.

"Đúng đó!" Hướng Hiểu Nguyệt cũng không có phủ nhận.

Nhậm Hân Hân tự nhiên biết Hướng Hiểu Nguyệt không phải như Vu Đông nói, này chỉ là hai người muốn mình nhận 20% chia hoa hồng cố ý tìm lấy cớ thôi.

Nhậm Hân Hân trong lòng cảm động, đôi mắt dần dần đỏ lên, cảm thấy mình đời này có thể làm bạn bè với hai người này thực là một may mắn rất lớn.

Ăn khuya xong mọi người cũng vội quay lại làm việc, Vu Đông xem thời gian không sai biệt lắm, liền trước rời đi phòng làm việc.

Bên này khoảng cách đến Quảng Điện còn lâu, lại gặp phải tuyết rơi, mặt đường không dễ đi, Vu Đông nghĩ tới nghĩ lui nên xuất phát trước 25 phút. Cũng may ban đêm xe ít, trên đường không chậm trễ lâu lắm, đến trước buổi phát sóng 10 phút, Vu Đông đúng hạn tới Quảng Điện.

Vu Đông xem lại những thứ rồi chuẩn bị phát sóng, thấy thời gian còn có vài phần chung, vì thế gọi cho Hạ Phong.

"Anh đến đâu rồi?"

"Mới vừa tiến Thân Thành." Hạ Phong đeo tai nghe Bluetooth.

"Vậy khi nào thì anh đến nhà?" Vu Đông hỏi.

"Không sai biệt lắm chắc cũng 1 giờ nữa." Hạ Phong tính ra một chút.

"Trên đường có tuyết, anh đi chậm một chút." Vu Đông lo lắng nói.

"Ừm!" Hạ Phong đáp, rồi sau đó nhìn lướt qua thời gian nói, "Sắp đến h phát sống rồi, em nhanh quay lại đi, anh ở đây cũng muốn nghe chương trình của em."

"Vâng!" Vu Đông đang muốn tắt điện thoại, bỗng nhiên nghe được một tiếng vang lớn từ điện thoại kia đầu truyền đến.

Vu Đông hoảng sợ, sốt ruột hỏi: "Hạ Phong, có tiếng gì vậy?"

Hạ Phong một cái dừng ngay, nhìn một màn trước mắt, cả người đều choáng váng.

"Hạ Phong, Hạ Phong, anh làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Vu Đông không nghe được Hạ Phong trả lời, nóng vội không được, ở điện thoại này đầu không ngừng kêu.

"Không sao, anh không có chuyện gì!" Hạ Phong sau khi ổn đinh lại tình thần nói, "Phía trước một chiếc xe buýt lật nghiêng, anh muốn đi qua nhìn xem, trước tắt máy nhé."

"Uy? Uy?" Xe buýt lật nghiêng? Kia Hạ Phong có chuyện gì hay không? Vu Đông tâm thần không yên cầm di động.

"Vu Đông em làm gì đó, đến giờ." Vũ ca thấy Vu Đông chậm chạp không vào phòng phát sóng trực tiếp, mở cửa nhắc nhở nói.

"Nga! Liền tới."

Vu Đông định định tâm thần, Hạ Phong còn có thể cùng chính mình nói qua điện thoại, như vậy hẳn là không có việc gì.

Trên đường từ Công Sơn đến Thân Thành, một chiếc xe buýt lớn bị lật nghiêng trên mặt đất, bởi vì mặt đường ướt, thân xe bị trượt một đoạn rất xa.

Cửa kình nát rải đầy đường, có không ít khách nhân bị vứt ra ngoài cửa sổ, trường hợp quả thực nhìn thấy ghê người.

Hạ Phong trước đem xem của mình dừng lại khẩn cấp gọi.

Một bên hướng xe buýt chạy tới một bên gọi điện thoại báo nguy gọi xe cứu thương.

Hạ Phong kiểm tra tình huống của những người bị thương bị vứt ra khỏi xe, có chút nhiệt còn có ý thức, có chút người đã hoàn toàn hôn mê, đại đa số người đều gãy xương căn bản đứng dậy không nổi.

Có những người không bị gì nghiêm trọng chỉ bị xước da đang giúp những người trên xe thoát ra ngoài.

Hạ Phong trước sau nhìn nhìn, rạng sáng trên đường cao tốc, cư nhiên không có gì xe đi ngang qua. Như vậy nửa ngày công phu cũng chỉ kêu được hai chiếc xe, đều ở hỗ trợ gọi điện thoại kêu xe cứu thương.

Hạ Phong bước đầu phỏng chừng một chút, này chiếc xe xe buýt chở khoảng 53 người, hơn nữa tài xế bảo thủ phỏng chừng phải có 54 người, nhiều người như vậy như thế nào vận đến bệnh viện.

"Cứu mạng a!"

"Tôi không động đậy nổi, chân......"

"Con của tôi, cứu cứu con của tôi......"

Hạ Phong nghe được thanh âm nhanh chóng chạy đến bênh canh người phụ nữa đang ôm con, an ủi nói: "Cô trước thả đứa bé ra để tôi nhìn xem."

Người mẹ buông đứa trẻ ra.

Hạ Phong nhanh chóng kiểm tra rồi một lần, phát hiện đứa bé đã hôn mê, máu chảy đầy trán, chắc lúc xe lất đầu đứa bé bị va chạm, hiện tại không có thiết bị nên cũng không thể nào giúp đứa trẻ kiểm tra được.

"Bây giờ cô để đứa bé nằm thẳng, đừng động đến nó, chờ xe cứu thương tới." Hạ Phong dặn dò người mẹ nói.

Người mẹ khóc lóc gật gật đầu.

Hạ Phong đứng lên chạy về xe của mình láy hòm thuốc, đang muốn chạy về xe buýt, Hạ Phong bỗng nhiên ý thức được, người bị thương nhiều như vậy, xe cứu thương căn bản không có khả năng đưa hết tất cả mọi người cùng một lúc.

Hạ Phong do dự một hồi, mở cửa xe, nghe có tiếng radio đang phát.

Hạ Phong lấy ra di động gọi điện thoại choVu Đông.

Tâm thần không yên nên lúc phát sóng Vu Đông mang theo điện thoại di dộng vào, lúc này thấy cuộc gọi của Hạ Phong, cơ hồ là giây tiếp: "Hạ Phong."

"Vu Đông anh ở cao tốc xx đoạn đường xx." Hạ Phong nhìn nhìn biển báo giao thông nói, "Nơi này có một chiếc xe buýt lật nghiêng, hơn 50 hành khách đang bị thương, bốn phía xe rất ít, phát mất một lúc nửa xe cứu thương mới đến được, nhưng tình hình lúc này rất khẩn cấp."

"Anh không bị thương chứ." Vu Đông hỏi ra vẫn luôn muốn hỏi nói.

"Ừm, anh không sao!"

"Vậy được rồi, để em giúp anh kêu xe." Nói xong Vu Đông cũng không tắt điện thoại, trực tiếp ngắt ca khúc đang được phát, ngữ khí nghiêm túc phát sóng trực tiếp nói: "Mọi người đang theo dõi chương trình thỉnh chú ý, tôi là Ngư Đống, hiện tại cần thông bào một tin khẩn cấp."

"Đoạn đường từ Cô Sơn đến Thân Thành cao tốc xx đoạn đường xx, vừa mới có một chiếc xe buýt lật nghiêng, hơn 50 hành khách đang bị thương, bởi vì tuyết rơi nhiều, thương tình khẩn cấp, vì tranh thủ tốt nhất thời gian cứu viện, thỉnh mọi người ai ở gần đó hay chi việc!"

Liên tiếp ba lần.

"Thỉnh những bác tài đang theo dõi chương trình, có thể vì người bị thương mà ra một phần lực, vì sinh mệnh làm một lần chuyển phát nhanh."

Vu Đông không biết có bao nhiêu tài xế nghe được tin tức sẽ đi hỗ trợ, cô chỉ có thể gửi hy vọng vào tỉ lệ nghe đài của chính mình, có thể có một ít trợ giúp.

Những tài xế tãi phụ cận Côn Sơn, có rất người khi nghe chương trình, những bác tài đều đình chỉ đón khách mà chuyển hướng chạy về đây.

( đã đi trước!)

( đang  tới gần! )

( thấy xe buýt, còn có thật nhiều đồng hành. )

Vu Đông nhìn màn hình không ngừng chuyển đến tin nhắn, trong lòng tràn ngập cảm động.

"Vu Đông, xe đến thật nhiều!" Hạ Phong nhìn những chiếc xe đang từ xa đến gần nói, "Cám ơn em!"

Hạ Phong nói xong, tắt điện thoại, tiếp tục chạy tới hỗ trợ chỉ huy, thương tình khẩn cấp thì chở đi trước, yêu cầu thiết bị quan trọng thì đi bênh viên trên, một ít vết thương nhẹ đưa đến bệnh viện gần đây.

Chỉ chốc lát mà số người bị thương đã được đưa đi hết, lúc này giao cảnh vừa mới đến không lâu.

( người bệnh đều tiếp đi rồi, xe tôi trong đang chạy theo phía sau, chúng tôi đều là đợi người hỗ trợ nha. )

Vu Đông nhìn đến này tin tức, mở ra microphone phát sóng trực tiếp nói: "Vừa mới nhận được tin tức nói người ị thương đều được các bác tài đưa đến bênh viện, mặt khác mọi người không cần đến đây nữa, tôi lại lần nữa cám ơn các đại gia, cũng thỉnh mọi người lúc chạy xe chú ý an toàn."

Vu Đông toàn bộ phát sóng trực tiếp đều ở nhìn chăm chú vào mà hình.
Thông qua màn hình hiểu biết đến sự tình mới nhất tiến triển, mãi cho đến phát sóng trực tiếp kết thúc.

Vu Đông cơ hồ là sau khi kết thúc chương trình, liền chạy ra người muốn gọi điện thoại cho Hạ Phong, Vũ ca muốn nói chuyện với cô mà chỉ thấy được bóng dáng rồi biến mất của cô.

"Hạ Phong, anh đang ở đâu?" Vu Đông một bên lái xe một bên gọi điện thoại cho anh.

"Bệnh viện xx." Hạ Phong bên kia lộn xộn đều là tạp âm, "Anh muốn ở bên này hỗ trợ, đêm nay liền không quay về."

Vu Đông tắt điện thoại, mở ra hướng dẫn, một đường chuyển hướng xe.

Chờ Vu Đông đến được bệnh viện xx đã rạng sáng 3 giờ rưỡi.

Đại sảnh bệnh viện nhiều bác sĩ chạy khắp nơi thanh âm cũng rất ồn ào vì nhiều bệnh nhân cần cấp cứu.

Vu Đông xen lẫn trong một đống người bệnh người nhà, rốt cuộc cũng tìm thấy Hạ Phong đang đứng bên cạnh một cái giường bệnh.

Thấy anh tuy rằng biểu tình mỏi mệt, nhưng cũng bộ dáng không lo ngại, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Vu Đông tìm một cái góc không người ngồi đợi Hạ Phong, đợi một hồi mà trường đã dần sáng.

Phòng cấp cứu rốt cuộc cũng chậm rãi an tĩnh, người bị thương cần chữa trị không sai biệt lắm đều được chữa trị.

Vu Đông lấy ra di động nhắn cho Hạ Phong một tin.

"Anh xong việc rồi chứ?"

Hạ Phong không hồi âm, Vu Đông nghĩ nghĩ, đứng dậy đi bên ngoài mua hai phần bữa sáng.

Mới vừa đi đến cửa bệnh viện, điện thoại bỗng nhiên vang.

"Hạ Phong?" Vu Đông nhận điện thoại.

"Anh xong việc rồi, hiện tại liền trở về." Hạ Phong nói.

"Anh ra cửa đi, em ở ngoài này nè." Vu Đông trả lời.

Hạ Phong sửng sốt, cầm di động đi ra cửa phòng cấp cứu, liếc mắt một cái liền thấy một thân áo lông vũ màu trắng Vu Đông đứng bên cạnh hướng anh vẫy vẫy tay.

"Sao em lại tới đây?" Hạ Phong chạy tới hỏi.

"Em lo lắng cho anh." Vu Đông nói.

"Không phải anh đã nói anh không có việc gì sao."

"Chỉ là em muốn nhìn mới yên tâm được mà." Vu Đông nói, "Anh cũng chưa nói việc gì mà đã tát điện thoại, em thực lo lắng cho anh."

Hạ Phong nhìn Vu Đông thật sâu, bỗng nhiên không biết nên nói cái gì, trong lòng có một cổ cảm xúc không tên dấy lên trong lòng.

"Làm cả một đêm nên chắc cũng đói bụng rồi, em đã mua sữa đậu nành cùng bánh bao." Vu Đông hiến vật quý giống nhau giơ lên bữa sáng trong tay.

Hạ Phong rốt cuộc nhịn không được, một phen kéo Vu Đông qua, gắt gao ôm người cô ở trong ngực.

"Sữa đậu nành......"

Từ ngày bắt đầu trở thành bác sĩ đến nay, Hạ Phong mỗi ngày đều phải đối mặt sinh lão bệnh tử.

Không có người so với anh hiểu sinh mệnh con người yếu ớt cỡ nào. Nhưng cho dù là như thế, mỗi lần gặp được loại tình huống này, anh vẫn sẽ cảm thấy bị thương cũng bất đắc dĩ.

Nhưng là giờ khắc này nhìn thấy nụ cười của Vu Đông, lại làm anh cảm thấy sinh mệnh này thật tốt đẹp biết bao.

Cô ấy có thể làm một buổi sáng mùa đông ấm áp đến động lòng người!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro