Chương 31: Hẹn hò đi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31: Hẹn hò đi!

(Chương này là 3 chương nhỏ gộp chung lại nha!! Cơ mà đến giờ mình vẫn chưa hiểu tại sao người yêu đi chơi chung lại gọi là hẹn hò??? Mấy bạn có ý kiến gì về chuyện này không???)

Lúc này là giờ nên, nên nhà ăn có rất nhiều người. Bất quá bởi vì bệnh viện công tác đặc thù, vậy nên nhà ăn ở bệnh viện khó có thể không có bàn trống.

Hạ Phong đưa Vu Đông đến một bàn trống gần đó.

"Em ngồi đây trước đi anh đi lấy thức ăn cho." Hạ Phong nói.

"Vâng!" Vu Đông cười gật gật đầu.

Hạ Phong mỉm cười quay đi, bước đến bên ô cửa nhà ăn lấy thức ăn.

"Hạ bác sĩ." Lâm sư phó đầu bếp nhà ăn vừa nhìn thấy Hạ Phong liền vui tươi hớn hở nói, "Cháo cửa bác sĩ dặn đã có rồi để tôi lấy cho bác sĩ."

"Cám ơn Lâm sư phó." Hạ Phong cảm tạ nói.

"Khách khí." Lâm đầu bếp vui tươi hớn hở đi sau bếp.

Chỉ chốc lát lâm đầu bếp bưng một cái nồi đất nhỏ, nói: "Mới vừa lấy từ bếp xuống, còn nóng lắm, bác sĩ cẩn thận một chút."

"Cám ơn ngài!" Hạ Phong từ trong tay Lâm đầu bếp tiếp nhận nồi nhỏ.

"Thứ gì a?" Không biết từ nơi nào Thiệu Nhất Phàm xuất hiện, tự nhiên mở nấp nồi, một cổ mùi hương nồng đậm tức khắc bay ra ngoài, Thiệu Nhất Phàm hít sâu một ngụm tán thưởng nói,

"Thơm quá a, cháo nấm hương gà nhung?"

"Đậy lại nhanh!" Hạ Phong tức giận nói.

"Dành riêng cho Vu Đông sao? Cũng nên cho tớ một chén nhỏ chứ, đã lâu tớ chưa ăn thứ bỗ dưỡng như vậy rồi." Thiệu Nhất Phàm liếm liếm môi nói.

"Cậu thật không biết xấu hổ!" Hạ Phong hỏi.

"Cậu cũng đừng keo kiệt vậy nha, nồi to như vậy, Vu Đông cũng không uống hết đâu." Thiệu Nhất Phàm còn ý đồ tranh thủ.

"Vừa rồi cậu còn cùng tớ nói rằng cô ấy là thần tượng của cậu, hiện tại liền cùng thần tượng giành ăn sao?"

"Keo kiệt!" Thiệu Nhất Phàm một bên đem cái nắp đậy lại, một bên hướng Lâm đầu bếp oán giận nói, "Lâm sư phó, ông như thế nào cũng chỉ chỉ làm cho mỗi Hạ Phong, tôi cũng muốn uống."

"Ha hả, hôm nào, hôm nào......" Lâm đầu bếp biết Thiệu Nhất Phàm là cùng mình nói giỡn, vì thế vui tươi hớn hở có lệ.

Hạ Phong đem nồi nhỏ đi về phía Vu Đông, nhẹ nhàng đặt lên bàn, nói: "Chờ anh đi lấy chén nhỏ cùng cái muỗng."

"Ân!" Vu Đông thấy Hạ Phong đi lấy bộ đồ ăn, tò mò mở ra cái nắp, mùi vị chao nấm hương cùng gà nhung bay thoang thoảng trước mũi khiên người ta thật thèm ăn mà.

"Đứa nhỏ ham ăn này!" Hạ Phong trở về thấy Vu Đông sắt mũi vào nồi cháo ngửi mùi, nhịn không được nhắc nhở nói.

Vu Đông lập tức ngồi thẳng thè lưỡi cười cười.

Hạ Phong trước cấp Vu Đông trước tiên để cái chén nhỏ trước mặt Vu Đông, tiếp theo đưa cho cô cái muỗng.

Vu Đông tiếp nhận cái muỗng, nhịn không được cười nói: "Anh thật sự xem em là đứa nhỏ mà chăm sóc sao?"

"Đứa nhỏ bị bệnh sẽ khóc nháo chứ không phải ngoan ngoãn như em bây giờ đâu." Hạ Phong một bên cũng lấy cho mình một chén, một bên nói.

"Vâng,ăn ăn thôi!" Vu Đông ăn một ngụm, hạnh phúc đôi mắt đều nheo lại tới.

"Như thế nào cứ như chưa từng ăn qua chao này." Hạ Phong nhịn không được trêu chọc nói.

"Là đã lâu, không sai biệt lắm cũng bảy tám năm chưa ăn qua." Trước khi trọng sinh Vu Đông chính là một loại điển hình của điên cuồng làm việc, cố tình lại tham ngủ, sáng sớm cơ bản không ăn cơm sáng, mặt khác cũng đều là một ít thức ăn nhanh, nơi nào có thời gian để uống chao thế này.

"Bảy tám năm?" Hạ Phong kinh ngạc nói.

"A? Đúng vậy, ha hả......" Vu Đông một chút nói ngượng miệng, không biết nên như thế nào cho phải, cũng chỉ có thể ngây ngô cười.

"Cháo tốt cho dạ dày, em buổi sáng lại dậy trễ, thường xuyên không ăn cơm sáng, càng phải ăn nhiều." Hạ Phong cũng không có suy nghĩ gì nhiều.

"Về sau em sẽ uống nhiều một chút." Vu Đông gật đầu đáp ứng nói.

Hạ Phong vừa lòng, lúc này mới bắt đầu uống cháo.

Vu Đông tròn mắt nhìn quanh, đánh giá một chút, thấy chung quanh người đều ăn cơm hoặc là món chính khác, vì thế nhịn không được hỏi: "Anh cả ngày bận như vậy, uống cháo thế này có thể no sao? Có muốn ăn hay không ăn những thứ khác nữa?"

"Buổi chiều anh có ăn bánh mì rồi, hiện tại không phải rất đói bụng." Hạ Phong trả lời.

"Vậy thì được rồi!"

Vu Đông không nói chuyện nữa, cúi đầu chuyên tâm uống cháo, chỉ chốc lát một chén cháo liền thấy đáy.

Vu Đông ôm không chén, tròng mắt lại xoay chuyển, bỗng nhiên duỗi tay cầm chén đưa tới trước mắt Hạ Phong.

Hạ Phong nghi hoặc ngẩng đầu.

Vu Đông ngọt ngào cười: "Còn muốn ăn nữa!"

Đây là...... làm nũng sao? Hạ Phong suy nghĩ cẩn thận lúc sau, nhịn không được sủng nịch cười, buông cái muỗng trong tay, lại giúp Vu Đông múc một chén.

"Thật là dính nha!" Hai người cách đó không xa Thiệu Nhất Phàm hướng Lưu y tá trưởng cảm thán nói.

"Nhân gia tân hôn, bình thường!" Lưu y tá trưởng nói.

"Cái gì tân hôn, đó là tình yêu cuồng nhiệt!" Thiệu Nhất Phàm nghi hoặc nói. "Bất quá Hạ Phong trước kia không phải một người tình cảm như vậy nha."

Trước kia Hạ Phong cùng An An hẹn hò, cũng không như vậy quá a. Có đôi khi chính mình đi chung làm bóng đèn cũng chưa từng cảm thấy xấu hổ, hiện tại cách họ chừng chục mét mà đã muốn chọc mù hai mắt cho rồi.

"Nhân gia nơi nào khôn thích ân ái? Chỉ là vợ chồng son cùng nhau ăn cơm mà thôi." Lưu y tá nói thêm, "Bất quá xác thật có một cổ ngăn cản người ngoài mà."

"Đúng không!" Thiệu Nhất Phàm phảng phất tìm được rồi tri âm.

"Là cái gì là, cậu chính là ghen ghét." Lưu y tá trưởng phun tào nói.

"Lưu tỷ, vậy chị có thế giới thiệu giúp tôi vài người không." Thiệu Nhất Phàm thuận thế nói tiếp.

"Nhiều tiểu hộ sĩ yêu thích cậu như vậy, còn cần tôi giới thiệu?" Lưu y tá trưởng kinh ngạc nói, "Bệnh viện chúng ta có hai người đàn ông độc thân hoàng kim giờ này chỉ còn lại cậu thôi, giá thị trường của cậu cũng không được cao quá nha."

"Ai, ba ngàn con sông tôi chỉ lấy một gáo." Thiệu Nhất Phàm vẻ mặt phiền não biểu tình.

"Tôi ha hả......" Lưu y tá trưởng ha hả xong Thiệu Nhất Phàm, bưng bàn ăn liền đi.

Ăn xong cơm chiều, Hạ Phong cùng lãnh đạo chào hỏi, trước tiên tan tầm cùng Vu Đông cùng nhau trở về.

"Em hôm nay cũng đừng đi làm, nghỉ ngơi một ngày." Hạ Phong một bên lái xe một bên nói.

"Vâng!" Vu Đông cũng cảm giác chính mình hôm nay trạng thái không tốt.

Đinh linh linh.

Hạ Phong nghe được tiếng chuông di động, móc ra tới nhìn lướt qua liền trực tiếp đưa cho Vu Đông.

Vu Đông nhìn mắt điện báo biểu hiện phát hiện là Hạ mẫu, liền hỏi: "Em cầm giúp anh sao?"

"Không cần, em cứ trực tiếp nghe đi."

"Chính là a di là tìm anh mà." Vu Đông sửng sốt một chút nói.

"Mỗi lần mẹ anh gọi đến, hết 8 lần là hỏi chuyện của em rồi." Hạ Phong cười nói.

Vu Đông sửng sốt một chút, lúc này mới nhận điện thoại để bên tai trả lời: "Mẹ, con là Vu Đông.


Một tiếng mẹ, làm biểu tình Hạ Phong nhoáng lên.

"Ai nha, Đông Đông a, con đang ở cùng Hạ Phong sao?" Hạ mẫu rộng rãi thanh âm, từ điện thoại kia đầu truyền đến.

"Hạ Phong đang lái xe, không tiện nghe điện thoại." Vu Đông giải thích nói.

"Nga nga, không có việc gì." Hạ mẫu dừng một chút, đột nhiên hỏi nói, "Đông Đông a, con có phải hay không bị cảm, cảm giác thanh âm không đúng a."

"Ân, có một chút cảm nhẹ thôi ạ, đều tốt không sai biệt lắm."

Hạ Phong nghe xong nhướng mày, nhưng thật ra chưa nói cái gì.

"Này Hạ Phong sao lại thế này? Cũng không chăm sóc con cho tốt. Con mở loa điện thoại đi, mẹ phải hảo hảo nói nó mới được." Hạ mẫu tức khắc cả giận nói.

"Mẹ, không liên quan đến anh ấy đâu, là chính con không chú ý thời tiết thay đổi nên mới vậy thôi ạ."

"Kia cũng là chuyện của nó, nó lơn vậy rồi, lại là bác sĩ, như thế nào không nhắc nhở con chú ý?"

"Mẹ, thật sự không liên quan Hạ Phong, con bị cảm lúc anh ấy còn ở Côn Sơn đi công tác......"

"Cái gì? Con bị bệnh mà nó còn đi công tác? Con đem điện thoại cho nó......" Hạ mẫu càng sinh khí.

Hạ Phong nghe thấy mẹ mình nói gì, nhưng là từ Vu Đông nói là có thể đoán ra cái đại khái. Thấy Vu Đông cứ như vậy bảo hộ mình, nhất thời cảm thấy buồn cười, lại ấm áp.

"Để điện thoại lên tai anh đi." Hạ Phong thấy Vu Đông khó xử vì thế nói.

"Nga." Vu Đông nghe lời làm theo.

"Mẹ." Hạ Phong nghe mẹ mình còn ở bên kia quở trách mình không chiếu cố hảo Vu Đông, cười hô một tiếng.

"Con trai?" Hạ mẫu nhận thấy được thay đổi người.

"Là con đây."

"Con như thể nào không chăm sóc Vu Đông mà để con bé bị bênh? Ngươi đọc như vậy nhiều năm Y Đại bạch đọc."

"Cái gì bạch đọc, bác sĩ là người chữa bệnh, lại không thể làm người không sinh bệnh, mẹ này ngang ngược vô lý a!" Điện thoại kia đầu truyền đến một bên ba Hạ cãi cọ.

"Ông câm miệng!" Mẹ Hạ rống lên một câu.

Hạ Phong nghe xong cười càng vui sướng.

"Là, là con không tốt, con không chăm sóc tốt cho Vu Đông." Nói nghiêng đầu nhìn thoáng qua Vu Đông, Vu Đông tức khắc xấu hổ mặt đều đỏ.

"Ân, này còn kém không nhiều lắm." Sau đó mẹ Hạ bỗng nhiên âm lượng nhỏ lại, "Hiện tại Vu Đông có phải hay không có điểm ngượng ngùng?"

Hạ Phong lại quay đầu nhìn thoáng qua Vu Đong, sau đó trả lời nói: "Đúng vậy."

"Con trai, con phải biết rằng, loại thời điểm này, mẹ càng mắng con, liền càng giúp con, con hiểu rõ chứ sao?" Mẹ Hạ nói.

"Hiểu rõ!" Hạ Phong buồn cười gật gật đầu.

"Em thật là thủ đoạn." Ba Hạ thật sự không quen nhìn mẹ Hạ như thế này.

"Ông có nghĩ ôm cháu nội không? Câm miệng!" Mẹ Hạ lại lần nữa trấn áp ba Hạ, tiếp tục cùng Hạ Phong nói, "Cái kia, này không phải sắp ăn tết sao, mẹ và ba con thương lượng, năm nay ăn tết chúng ta đến chào hỏi nhà mẹ đẻ Vu Đông đi."

"A?" Hạ Phong sửng sốt.

"A cái gì a? Đừng nghĩ trước kia, lại ở bệnh viện tăng ca, cùng lãnh đạo làm báo cáo, tân hôn của con, như thế nào có thể không gặp cha mẹ vợ chứ?" Mẹ Hạ nói, "Đừng tưởng rằng Vu Đông dễ nói chuyện, con liền ki dễ con bé."

"Hảo, con đã biết." Hạ Phong nghĩ nghĩ trả lời.

"Được rồi, mau đưa điện thoại cho Vu Đông, mẹ muốn cùng con bé trò chuyện."

Hạ Phong quay đầu nói: "Mẹ muốn nói chuyện với em đó."

Vu Đông nga một tiếng, lại đem điện thoại đưa lại bên tai mình: "Mẹ!"

"Vu Đông a, mẹ vừa mới giúp con giáo huấn tên tiểu tử kia." Mẹ Hạ nói.
Vu Đông có chút chột dạ nhìn thoáng qua Hạ Phong.

"Chờ thứ sáu này sinh nhật tiểu tử kia, con cũng đừng chúc mừng nó." Mẹ Hạ thở phì phì nói.

Sinh nhật? Thứ sáu?

Vu Đông nhìn thoáng qua Hạ Phong.

"Hảo, không quấy rầy hai đứa nữa, mẹ tắt máy đây." Mẹ hạ liền tắt máy.

Điện thoại một chỗ khác, ba Hạ không tán đồng nhìn thoáng qua mẹ Hạ nói: "Em đây là mượn cơ hội nhắc Vu Đông nhớ cùng Hạ Phong ăn sinh nhật."

"Cái gì kêu mượn cơ hội nhắc nhở?" Mẹ Hạ không tán đồng nói, "Bọn họ yêu đương lâu như vậy? Chẳng lẽ tôi không nói Đông Đông liền không biết Hạ Phong sinh nhật sao?"

Hạ phụ không lời gì để nói...... Nhưng là nội tâm vẫn là cảm thấy mẹ Hạ có tâm cơ, nếu Vu Đông biết, bà vì sao còn muốn cố ý nói một lần.

Hảo đi, Vu Đông xác thật không biết.

"Nhìn cái gì nửa, về đến nhà." Hạ Phong thấy Vu Đông tắt điện thoại liền vẫn luôn phát ngốc, liền hỏi.

"A? Về đến nhà?" Vu Đông nhìn ra bên ngoài, xác thật đã đến tiểu khu.

"Em trước đi lên, anh đi đỗ xe."

"Ân!" Vu Đông tháo đai an toàn liền xuống xe.

"Chờ đã!" Hạ Phong bỗng nhiên kéo cô lại đây, lấy cái non phía sau trên áo của Vu Đông, giúp Vu Đông đội lên, nói, "Nhiệt độ bên trong xe cùng bên ngoài có chút chênh lệch, đừng trúng gió. Về phòng trước liền phải mở điều hòa, chờ ấm lại mới cởi áo khoác."

"Nga!" Vu Đông có chút ngốc lăng lăng xuống xe.

Hạ Phong sau khi đỗ xe tốt rồi trở về, thấy Vu Đông còn đứng nguyên ở vị trí đó, vì thế nhíu mày hỏi: "Như thế nào còn đứng ở chỗ này?"

"Chờ anh nha." Vu Đông trả lời.

"Anh đõ xe rất nhanh, em bị cảm không thể trúng gió." Hạ Phong vừa nói một bên mở cửa.

"Chính là chúng ta khó được cùng nhau về nhà." Vu Đông nhỏ giọng nói.

Hạ Phong nghe xong, bắt lấy tay Vu Đông nắm thật chặt, chính không biết nên nói cái gì, thang máy đinh một thanh âm vang lên.

"Chúng ta về nhà." Hạ Phong lôi kéo Vu Đông vào thang máy.

@@

Vu Đông nằm trên giường, dư vị ngày hôm nay được Hạ Phong chiếu cố, đầu óc lúc này đều là bộ dáng Hạ Phong.

Phát hiện mình phát sốt vô cùng lo lắng chạy bệnh viện.

Bộ dáng soái khi nắm tay mình gắt gao trên hành lang bênh viện.

Giúp chính mình lấy cháo, phát hiện mình làm nũng cùng bộ dáng bất đắc dĩ.

Lúc mình cuống xe thì lại như gà mẹ nhắc nhở mình cẩn thận bị cảm lạnh.

Còn cả dáng vẻ trách cứ lúc phát hiện mình vẫn đứng ở cửa đợi.

Vu Đông vui vẻ ở trong chăn trở mình, vui sướng đến ra một cái kết luận.

Nếu trước kia chỉ là bởi vì anh là người thích hợp kết hôn, cho nên em mới nỗ lực để thích anh, nhưng mà hiện tại em đã thích anh mất rồi!.

Hạ Phong ngồi bên văn kiện, trong tay là tư liệu chuẩn bị cho thực nghiệm, nhưng là hơn một giờ, Hạ Phong một chút cũng chưa xem vào một chữ, đôi mắt luôn là sẽ lơ đãng phiêu hướng của phòng Vu Đông.

Chính mình khi nào lại trở thành người chuyên tâm như vậy.

Giống cái tiểu tử mới biết biết yêu.(Tiểu tử tình đậu sơ khai)

Rốt cuộc cũng không có tâm tình xem tư liệu, Hạ Phong trở về phòng, lấy ví lần trước mà Vu Đông mua cho anh từ trong túi áo ra. Tiền, cùng mấy trăm đồng tiền, ngăn kế có tờ giấy ghi lời nhắn.

Hạ Phong lại rút tờ giấy nhắn kia ra, tinh tế đọc thầm mặt trên câu chữ.
( Hạ Phong tiên sinh thân ái, chúng mừng đã theo đuổi được vũ trụ siêu cấp vô địch mỹ nữ Vu Đông, đây là tín vật đính ước Vu Đông nữ sĩ tặng cho anh, nhớ rõ về sao phải hảo hảo đối tốt với cô ấy! ps: Mặc kệ nhiều vội, nhớ rõ ăn cơm. (*^__^*))

"vũ trụ siêu cấp vô địch mỹ nữ, còn hảo không phải mĩ thiếu nữ." Hạ Phong mọi lần đọc lại lời nhắn này biểu tình đều giống nhau, thấy lời nhắn này liền nhịn không được muốn cười, "Em muốn anh phải như thế nào xuống tay đây......"

Hạ Phong đại khái lúc bảy tuổi, ở nhà thường xuyên thấy ba mình bị mẹ mình sai sử, đối lập nhà người khác người mẹ ôn nhu hiền huệ, nhà mình thì mẹ lại được ba sủng ái nuông chiều như tiểu thu.

Vì thế Hạ Phong nhịn không được hỏi ba mình: "Ba ba, mẹ đối với ba một chút đều không tốt, ba vì cái gì còn muốn cùng mẹ kết hôn?"

"Mẹ con đối ba ba thực tốt." Hạ phụ trả lời nói.

"Ba gạt người!" Hạ Phong không tin.

"Cùng con nói chuyện xưa." Hạ phụ ôm Hạ Phong nói, "Ba ba trước kia tham gia quân ngũ, có đi chống lũ cứu tế, lúc ấy hồng thủy đặc biệt lớn, đê đập không đỡ nỗi nên muốn vỡ. Nhưng là chúng ta đến là để đưa dân chúng thoát trước, dời đi cuối cùng một ngày, đê đập quả nhiên vỡ, hồng thủy bao phủ mấy chục cái thôn trang."

"Ba cùng các chiến hữu đều bị hồng thủy cuốn đi!" Hạ phụ nói nơi này ánh mắt vẫn là có chút bi thương.

"Ba bị trôi đến một khe suối cách đó mười dậm, mạng lớn không bị chết đuối, nhưng bị hôn mê một ngày một đêm." Ba Hạ biểu tình bỗng nhiên ôn nhu lên, "Lúc ta tình dậy người đầu tiên nhìn thấy là mẹ con là mẹ con đó. Ba còn nhớ rõ lúc ấy mặt mẹ con lấm lem, đôi mắt đều khóc sưng lên."

"Sau đó ta nghe mọi người nói, lúc trước tất cả mọi người đều cho rằng ta hy sinh, là mẹ con dọc theo con sông tìm ba một ngày một đêm." Mẹ Hạ nói, "Ba khi đó liền nghĩ, nếu có một người có thể khi con an toàn làm phiền con,nhưng khi con nguy hiểm lại không buông tay còn thì người đó thật sự rất yêu con!"

"Nga!" Hạ Phong cái hiểu cái không gật gật đầu, "Mẹ đã cứu ba ba."

"Con hiện tại còn không hiểu, bất quá về sau tìm bạn gái, ngàn vạn không cần để ý xem diện mạo." Hạ phụ dặn dò nói.

"Phải để cô ấy cứu con sao?" Hạ Phong ngây thơ hỏi.

"Thằng nhỏ này đúng là cái xuẩn tiểu tử, nam tử hán đại trượng phu như thế nào có thể làm nữ nhân cứu." Ba Hạ mắng.

"Mẹ đã cứu ba ba!" Tiểu Hạ Phong trí nhớ thực tốt.

"Sao có thể cùng đứa nhỏ như con nói vấn đề này chứ, cùng ngươi cái tiểu thí hài tranh luận cái gì, tóm lại, về sau tìm tức phụ, tim một người mà con vừa thấy trong lòng liền ấm áp, tựa như ta lúc ta tình lại nhìn thấy mẹ con."

Lúc trước cái hiểu cái không, hôm nay sáng sớm ngoài cửa bệnh viện thấy Vu Đông, chính mình ước chừng xem như lĩnh ngộ đi.

Hạ Phong vuốt ve ví tiền trong tay, mặt ngoài tron nhắn có thể cảm nhận một ít đường cong, trước kia Hạ Phong vẫn luôn không có nhìn kỹ quá, hôm nay nhất thời tò mò, đem ví tiền để trước bàn cẩn thận đánh giá qua một phen.

Đường cong hình dáng hoàn toàn bày ra, Hạ Phong nhịn không được cong lên khóe miệng.

Thật sự là một con cá lớn.

Sáng sớm ngày thứ hai.

Vu Đông tỉnh dậy thì Hạ Phong sớm đã đi rồi

Trên bàn có cháo cùng một đĩa nhỏ cải bẹ, Hạ Phong còn lưu lại một tờ giấy.
( Về sau uống nhiều cháo! Ra cửa nhớ rõ mang khăn quàng cổ! )

Vu Đông nhịn không được cười cười, thu hồi tờ giấy, bắt đầu uống cháo, một chén cháo gạo đơn giản, lại nếm ra hương vị ngọt ngào.

Ăn sáng xong, Vu Đông mang khăn quàng cổ, lái xe đi phòng làm việc.

"Đông Đông cậu đã đến rồi." Nhậm Hân Hân thấy Vu Đông tiến vào muốn đi qua.

"Cậu đừng tới đây!" Vu Đông chặn lại nói, "Tớ chính là mới bị bênh, không muốn lại lây cho cậu đâu."

"Đúng đúng, trước ngăn kéo có khẩu trang, cậu đeo vào di, bổ sung lý lịch cho Hân Hân." Hướng Hiểu Nguyệt một bên ăn cơm sáng một bên nói.

Vu Đông nghe xong ra cửa lấy khẩu trang đi.

"Các cậu cũng quá khoa trương!" Nhậm Hân Hân dở khóc dở cười.

Vu Đông mang theo khẩu trang một lần nữa tiến vào.

"Đông Đông cậu còn chưa có ăn cơm sáng đi? Nếu không tớ trước đi ra ngoài, cậu ngồi ở đây ăn cơm trước?" Nhậm Hân Hân nói.

"Không cần, tớ ăn rồi."

"Thật sự?" Nhậm Hân Hân hoài nghi nói.

"Thật sự, buổi sáng Hạ Phong nấu cháo." Vu Đông trả lời nói.

"Ai da, một lần sinh bênh tình cảm liền tăng vượt bậc nha." Hướng Hiểu Nguyệt trêu chọc nói, "Bất quá Hạ Phong như thế nào cũng không đem bênh của cậu chữa dứt điểm nha."

"Cậu cho anh ấy là thần tiên a?" Vu Đông tức giận nói, "Thuốc đến bệnh trừ?"

"no.no." Hướng Hiểu Nguyệt lắc đầu nói, "Căn bản không cần cái gì thuốc trị cảm, chỉ cần ôm lấy cậu, sau đó từ trên môi của cậu hút virut đi là được."

"Cậu muốn chết a Hướng Hiểu Nguyệt!" Vu Đông đêm một cái gối ôm ném qua.

Hướng Hiểu Nguyệt cũng không né, ghé vào trên sô pha cười ha ha.

Nhậm Hân Hân cũng là ôm bụng cười không được: "Không được, ta bụng đều cười đau."

"Nếu không cậu cũng giúp hút đi?" Vu Đông bắt lấy Hướng Hiểu Nguyệt làm bộ muốn thân, Hướng Hiểu Nguyệt liều mạng trốn tránh, Nhậm Hân Hân cười lợi hại hơn.

Một phen đùa giỡn lúc sau, Vu Đông tiếp theo đêm bản phối âm còn lai đi kiểm tra, sau đó mới rời đi phòng làm việc đi đài phát thanh.

Vu Đông rất ít lúc này tới Quảng Điện, trong lâu đồng sự phần lớn đều có thể gọi danh, nhưng là thục nhưng thật ra không mấy cái.

Bất quá hôm nay này một đường đi đến văn phòng mã chủ nhiệm, nhưng thật ra không ít đồng sự cho nàng chào hỏi, có vẻ nhiệt tình không ít.

"Khấu khấu!"

"Tiến vào!" Mã chủ nhiệm nói.

"Mã chủ nhiệm!" Vu Đông đẩy cửa đi vào.

"Nga, là Tiểu Vu a." Mã chủ nhiệm vui tươi hớn hở đứng lên, cùng Vu Đông cùng nhau ngồi vào một bên trên sô pha.

"Tiểu Vu a, ngày hôm qua rạng sáng phát sóng trực tiếp, ở trong xã hội hưởng ứng rất lớn, thị lãnh đạo riêng khen ngợi radio chúng ta cùng cô, cô làm phi thường không tồi." Mã chủ nhiệm khen ngợi nói.

"Chủ nhiệm ngài quá khen, tôi nghĩ chúng ta bất luận là người nào gặp được sự tình như vậy cũng xe làm như tôi thôi, không có gì đáng ngại." Vu Đông nói.

"Mặc kệ có phải hay không trùng hợp, làm chuyện tốt nên khen ngợi." Mã chủ nhiệm nói, "Đài thương lượng quyết định khen tưởng cô bằng một phần tiền thưởng đặc biệt."

"Cám ơn lãnh đạo." Vu Đông cười cảm tạ.

"Còn có, này không phải sắp ăn tết sau? Đài TV thành phố muốn chuẩn bị tiệc tối, yêu cầu thành phố cho hai người làm MC trong chương trình này, ý là muốn tuyên truyền hình tượng của Quảng điện, tỏng đó có chương tình của chúng ta, tôi xem trực tiếp để co đi đi."

"Ha??" Vu Đông sửng sốt một chút, "Chủ nhiệm, tôi không có gì tài nghệ a."

"Khiêm tốn đi, tôi đều nghe nói, cô thường ở trong chương trình của mình ca hát, nghe nói người nghe hưởng ứng vẫn là thực không tồi." Mã chủ nhiệm nói, "Liền như vậy định rồi, hảo hảo biểu hiện!"

"......"

Đây là muốn hồng tiết tấu?

@@

Hạ Phong mới từ phòng bệnh đi đến văn phòng, bị thanh âm của Kiều Minh làm cho hoảng sợ, hai người thiếu chút nữa đâm cùng nhau.

"Xảy ra chuyện gì sao?" Hạ Phong hỏi Thiệu Nhất Phàm.

"Không có việc gì." Thiệu Nhất Phàm tiếp chén nước.

"Thế cậu ta làm gì mà chạy như vậy?" Hạ Phong khó hiểu nói.

"Bồi bạn gái." Thiệu Nhất Phàm nói.

"Bạn gái?" Hạ Phong buồn bực nói, "Nhưng hiện tại là thời gian đi làm."

"Được rồi, cậu cũng đừng như vậy khắc nghiệt." Thiệu Nhất Phàm giải thích nói, "Kiều Minh gần nhất không phải chuẩn bị luận văn sao? Hơn nữa khoảng thời gian trước cậu lại là đi nước Mỹ, lại là đi Côn Sơn. Chúng ta vốn dĩ đã thiếu người, cậu thì không ở đây, tớ cùng Kiều Minh chính là một người làm việc hai người . Tớ thì không sau, một mình nên liền tăng ca. Nhưng Kiều Minh không giống nhau a, người ta thật vất vả mới tìm được bạn gái, này một tuần ăn không hết một bữa cơm, xem không hết 1 bộ điện ảnh, thời gian gặp mặt chỉ đếm trên lòng bàn tay."

"Này không, bạn gái hạ tối hậu thư, nếu cậu ta hôm nay không cùng đi xem phim thì lập tức cùng cậu ta chi tay." Thiệu Nhất Phàm vui sướng khi người gặp họa nói, "Nhất thảm chính là, cậu ta làm xong giải phẫu mới thấy tin nhắn, cũng không biết đuổi không kịp?"

Như vậy vừa nghe, Hạ Phong đều có chút đồng tình với Kiều Minh: "Nếu không cho cậu ta nghỉ vài ngày?"

"Cho cậu ta nghỉ? Chúng ta đây phải tăng ca." Thiệu Nhất Phàm kêu lên, "Tớ đây đã quá tải ba tháng."

"Cậu cũng nói Kiều Minh bạn gái đều hạ tối hậu thư."

"Chờ cậu ta quay lại rồi nói sau." Thiệu Nhất Phàm chẳng hề để ý nói.

Một tiếng rưỡi sau, Kiều Minh ủ rũ cụp đuôi trở về văn phòng.

Thiệu Nhất Phàm cùng Hạ Phong nhìn nhau liếc mắt một cái.

"Như thế nào nhanh như vậy liền đã trở lại?" Thiệu Nhất Phàm nói,"Giời này không có phim nào chiếu sao."

"Không cần nhìn, đã chia tay rồi." Kiều Minh ngữ khí hạ xuống nói.

"Không thể nào, tớ miệng quạ đen như vậy sao?" Thiệu Nhất Phàm chột dạ nói.

"Cậu câm miệng đi!" Hạ Phong trừng mắt nhìn liếc mắt một cái Thiệu Nhất Phàm, sau đó hướng Kiều Minh nói, "Tớ vừa mới cùng Nhất Phàm thương lượng, nếu không cậu nói với chủ nhiệm một chút, ta cùng Nhất Phàm giúp cậu làm mấy ngày? Cậu lại cùng bạn gái đi chơi?"

"Đúng đúng, hiện tại Hạ Phong cũng đã trở lại, chúng ta một cái đã kết hôn, một cái là độc thân, đều không có bức thiết như cậu." Thiệu Nhất Phàm cũng phụ họa nói.

"Không cần, tớ ở rạp chiếu phim đợi cô ấy 1 giờ đồng hồ, thấy cô ấy đang kéo tay một nam nhân khác." Kiều Minh ngữ khí bình tĩnh nói.

"Tớ đi thiến bọn nó!" Thiệu Nhất Phàm nhịn không được bạo thô khẩu.

Hạ Phong cũng nhịn không được nhíu mày.

"Sau lại ngẫm lại cũng là, cô nương nào yêu đương, muốn thấy mặt bạn trai cũng khó. Nhiều khi sinh tử, chúng ta đều phải bám trụ bênh viện." Kiều Minh tự giễu nói, "Chia tay rồi cũng tốt, bằng không kết hôn không phải tai họa nhân gia sao."

"Cho nên a, vẫn là tớ thông minh, chưa bao giờ luyến ái, chỉ chơi trò mập mờ, cũng có thể xưng là yêu đương ngắn hạn." Thiệu Nhất Phàm ôm Kiều Minh bả vai nói, "Không có việc gì, hôm nào anh em mang cậu đi quán bar."

"Cậu lại dạy hư Kiều Minh đi." Hạ Phong nhịn không được nói.

"Hảo, tớ cái này kêu dạy hư, vậy cậu truyền thụ điểm kỹ xảo." Thiệu Nhất Phàm bỗng nhiên nói, "Cậu nhìn cậu xem không ở bênh viện thì ở phòng thí nghiệm, thời gian nhàn rỗ so với bọn tớ còn ít hơn. Nhưng cậu cùng An An yêu đương 4 năm. Tuy rằng sau lại vẫn là chia tay, nhưng đó là cậu nói."

Kiều Minh nghe xong vẻ mặt bội phục nhìn Hạ Phong.

"Có thể không nói đến An An không?" Hạ Phong tức giận nói.

"Rồi rồi, vậy nói về Vu Đông, cậu kết hôn chưa đến nữa năm, lại vừa đi công tác đến 3 tháng, trở về lại là bệnh viện, lại là phòng thí nghiệm, cậu noi thời gian còn lại của cậu, trừ bỏ ngủ, vẫn là không có thời gian bên cạnh lão bà?"

Hạ Phong bị hỏi sửng sốt.

"Đúng đúng, hai người cùng nhau ăn qua vài bữa cơm? Xem qua mấy bộ phim điện ảnh? Cùng dạo chị dâu mấy lần phố?" Kiều Minh cũng nhịn không được hỏi.

"Ăn cơm có bốn lần? Vẫn là năm lần." Hạ Phong hồi ức nửa ngày.

"Từ lúc trở về?" Thiệu Nhất Phàm hỏi.

"Từ lúc bọn tớ kết hôn." Hạ Phong nói.

Hai người vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn Hạ Phong.

"Kia điện ảnh đâu? Xem qua mấy lần?" Thiệu Nhất Phàm nhịn không được hỏi.

"......" Hạ Phong mờ mịt lắc lắc đầu.

"Nhớ không rõ? Hay là chưa từng đi?" Thiệu Nhất Phàm hỏi.

"Chưa từng đi!"

"Kia cùng nhau đi dạo phố đâu? Chẳng lẽ cũng không có?" Kiều Minh cũng nhịn không được hỏi.

"Sau khi ăn xong cùng nhau đi dạo có tình không?" Hạ Phong cười gượng nói.

"Hạ Phong, kết cụ của tớ chắc cậu cung không xa đâu." Kiều Minh lời nói thấm thía nói, "Tớ thấy, hiện tại chắc chỉ nên yêu đương, bàn lại là được. Nhưng hôn nhân nên thận trọng a."

Phảng phất bỗng nhiên được chữa khỏi, Kiều Minh mặc vào áo blouse trắng, một lần nữa đi tuần phòng.

Hạ Phong như suy tư gì ngồi yên một chỗ, suy nghĩ một hồi lâu mới hỏi Thiệu Nhất Phàm: "Tớ như vậy có hay không quá lơ là."

"Điểm này, chúng ta liền tính quan hệ tốt, nhưng tớ cùng không thể nào làm trái lương tâm mà nói không phải." Thiệu Nhất Phàm nói.

"Nga......" Hạ Phong lại lâm vào trầm tư.

"Tớ nói này, Vu Đông chưa từng nói với cậu về việc này sao? Hoặc là yêu cầu cậu đi cùng cô ấy?" Thiệu Nhất Phàm nhịn không được hỏi.

"Vu Đông giống như cũng rất bận." Hạ Phong nghĩ nghĩ nói.

"Ngươi đều bận thành như vậy? Còn có thể biết Vu Đông bận? Người ta bạn ngày ngủ ở nhà một ngày xem chừng cậu cũng không biết đây." Thiệu Nhất Phàm phun trào nói.

"......" Hạ Phong phát hiện chính mình vô pháp phản bác.

"Bất quá cậu yên tâm, theo tớ ngày hôm qua quan sát, Vu Đông vẫn là thích cậu." Thiệu Nhất Phàm phân tích nói, "Nữ nhân chỉ cần cô ấy còn thích cậu, cậu làm gì trong mắt cô ấy đều là tốt, cô ấy sẽ tự động điểm tô cho cậu thật đẹp. Nhưng là loại này cảm tình là sẽ bị thời gian tiêu trừ, cho nên cậu vẫn là đến chú ý."

Hạ Phong như suy tư gì gật gật đầu.

Hạ Phong quay đầu nhìn nhìn thời gian, 8 giờ 15 phút, hẳn là còn có thể xem một bộ phim, vì thế đứng lên hướng Thiệu Nhất Phàm nói: "Tớ đi về trước."

"Sớm như vậy? Cậu đi đâu đó?"

"Bồi Vu Đông xem điện ảnh." Hạ Phong nói xong, cầm chìa khóa xe liền biến mất ở cửa.

Lưu lại Thiệu Nhất Phàm một người ngồi ở trong văn phòng rống: "Hạ Phong, đại gia nhà cậu!"

Vì cái gì bị thương đều là một tay!!!

@@

Phòng làm việc Hiểu Nguyệt, Vu Đông ngơ ngác tắt điện thoại.

"Làm sao vậy?" Hướng Hiểu Nguyệt hỏi.

"Hạ Phong muốn cùng tớ đi xem phim." Vu Đông có điểm không phục hồi tinh thần lại.

"Kia đi đi, phát ngốc cái gì." Hướng Hiểu Nguyệt ấn cái xem thường.

"Chính là có điểm ngoài ý muốn." Vu Đông nói.

"Xem điện ảnh có cái gì lạ, phải hay không trước khi chưa cùng anh ta xem qua?" Hướng Hiểu Nguyệt nhìn ra chân tướng, trợn mắt há hốc mồm nói, "Thật là chưa từng cùng nhau đi xem sao?"

"Ân!" Vu Đông gật gật đầu.

"Lần đầu tiên hẹn hò?" Hướng Hiểu Nguyệt không thể tin tưởng.

"Cũng không tính đi, có cùng nhau đi ra ngoài hai ăn cơm hai lần rồi." Vu Đông nói, "Ngày anh ấy trở về từ Mỹ còn mau hoa hồng tặng tớ."

"Cái gì? Đơn giản như vậy liền đem cậu bắt lấy?" Hướng Hiểu Nguyệt giận này không tranh nhìn Vu Đông.

"Cái gì bắt lấy hay không bắt lấy." Vu Đông tức giận nói, "Vốn dĩ chính là tớ theo đuổi anh ấy."

"Cũng là, hôn vẫn là cậu tiến đến, ôi xem cậu này!" Hướng Hiểu Nguyệt lắc lắc đầu.

"Tớ đi trước!" Vu Đông lười đến lại cùng Hướng Hiểu Nguyệt nói chuyện.

"Từ từ, cậu liền như vậy đi a?" Hướng Hiểu Nguyệt hỏi.

"Làm sao vậy?" Vu Đông nhìn nhìn chính mình, quần áo sạch sẽ, khá tốt a.

"Hẹn hò cũng phải cố tình trang điểm một chút, đây cũng là đối với nam nhân đưa ra một loại ám chỉ, tỏ vẻ cậu thực vừa ý với anh ta." Hướng Hiểu Nguyệt đem Vu Đông kéo trở về ấn xuống ghế, lấy tui trang điểm của mình ra, nhanh chóng trang điểm nhẹ cho Vu Đông.

Chờ đến Hướng Hiểu Nguyệt lộng xong đã là 20 phút sau.

Hạ Phong mua vé xuất 9 giờ, xem xong thời gian không sai biệt lắm hẳn là 11 giờ, cũng không chậm trễ thời gian Vu Đông đi làm.

Rạp chiếu phim một đôi đối tình lữ ra ra vào vào, Hạ Phong một mình một người đứng ở cửa, người khác vừa thấy liền biết là đang đợi bạn gái.

"Hạ Phong!" Rốt cuộc thanh âm của Vu Đông cũng truyền từ thang máy đến.

Hạ Phong cười một chút, ngước mắt nhìn lại.

Vu Đông vội vã chạy đến Hạ Phong trước người có chút đại thở dốc nói: "Chờ thật lâu sao?"

"Không có việc gì, phim còn chưa bắt đầu đâu." Hạ Phong để sát vào xem Vu Đông, phát hiện buổi tôi hôm nay Vu Đông nhìn có chút hoa lệ hơn, ánh mắt càng sâu, môi càng là phấn nộn làm người muốn cắn một ngụm.

"Mấy giờ?" Vu Đông hỏi.

"9 giờ rưỡi." Hạ Phong đưa vé cho Vu Đông.

"Chúng ta đây mau vào đi thôi!" Còn may không để Hướng Hiểu Nguyệt làm tóc, bằng không liền không đuổi kịp.

"Đợi lát nữa, chúng ta đi trước mua bắp rang." Hạ Phong đem Vu Đông kéo đến bán chỗ, cùng nhân viên công tác nói, "Lấy cho tôi phân couple."

Vu Đông ôm trong tay một túi bấp rang to, lại nhìn Hạ Phong trong tay hai ly coca, có chút ấp úng nói: "Không phải anh nói uống coca không tốt sao?"

"Anh nhớ rõ là em thích uống." Hạ Phong mặt mày ôn nhu nói, "Chúng ta lần đầu tiên hẹn hò, anh hy vọng hết thảy đều làm những thứ em thích."

Vu Đông bị câu nói của Hạ Phong làm cho đỏ mặt.

Hạ Phong cười cười, nắm tay cô đi vào.(cầm nước 2 tay rồi tay đâu mà nắm thế không biết??? chẳng lẽ kẹp nách sao???)

Màn hình lớn trước mặt, nhưng Vu Đông không để tâm chú ý trên màn hình, mà hai cai tay đang nắm nhau kia.

Mà điểm chú ý của Hạ Phong lại rơi trên đôi môi kia của Vu Đông. (anh này biết chỗ ghê....)

Thẳng đến khi hết phim, Hạ Phong nắm tay Vu Đông đi ra bên ngoài, đi đến bãi đỗ xe, tìm được chỗ đỗ xe của Vu Đông.

"Anh vốn dĩ muốn đưa em đi làm, nhưng là Nhất Phàm một người bị anh ném ở bênh viện." Hạ Phong áy náy nói, "Cho nên anh......"

"Không có việc gì, anh đi đi, em tự mình lái xe trở về thì tốt rồi." Vu Đông vội vàng nói.

"Vậy khi nào tới nới nhớ gửi tin nhắn cho anh." Hạ Phong nói.

"Hảo!" Vu Đông lại hỏi, "Vậy buổi tối anh sẽ đến sao?"

"Hôm nay chắc phải tăng ca." Hạ Phong lắc lắc đầu.

"Nga." Vu Đông có chút mất mát, nhưng vẫn là dặn dò Hạ Phong một câu, "Anh vẫn nên dành chút thời gian nghỉ ngơi nhé."

"Hảo!" Hạ Phong cũng đáp.

"Ừm, anh đi đi!"

"Ừm,....anh phải đi rồi!" Hạ Phong nhéo nhéo tay Vu Đông một chút rồi mới buông ra, rồi sau đó chậm rãi xoay người sang chỗ khác..

"Hạ Phong!" Vu Đông bỗng nhiên gọi Hạ Phong đang muốn rời đi.

Hạ Phong nghi hoặc người quay lại.

Vu Đông bỗng nhiên tiến lại gần, nhón mũi chân hôn một cái lên khóe miệng Hạ Phong, vừa chạm liên rời khỏi, rồi sau đó ngượng ngùng cúi đầu thẹn thùng nói: "Anh đi đi!"

"Vu Đông." Hạ Phong bỗng nhiên nhẹ giọng kêu.

"Hửm?" Vu Đông nghi hoặc ngẩng đầu.

Hạ Phong rốt cuộc nhịn không được thuận thế hướng đôi môi phấn nộn làm mình lung lay suốt buổi tối hôm nay cắn nuốt.

Vu Đông bị đâm lui về phía sau một bước, cả người dựa vào chiếc xe phía sau, Hạ Phong chống cửa xe, dùng đầu lưỡi cạy môi Vu Đông. Một cổ nồng đậm hương bơ dây dưa qua lại giữa hai người, ngọt ngào hương hương vị làm người mê say.

Không biết qua bao lâu, chờ khi Hạ Phong tha cho Vu Đông, Vu Đông cả người đều hư nhuyễn vô lực, mắt ướt dầm dề mở to càng thêm vẻ mị hoặc, cánh môi phấn nộn lại càng no đủ.

Hạ Phong đáy mắt ánh mắt chợt lóe, nhất thời cầm giữ không được lại hôn lên. (haizzzzz, đúng là chưa ăn được thì thôi chứ một khi đã ăn rồi sao mà dừng được,....)

Vu Đông tay chống lên thân xe, nhẹ nhàng ôm Hạ Phong, hai người phảng phất muốn tại bãi đậu xe tối tâm này hôn khi đến địa lão thiên hoang.

Tuyết đã ngừng một ngày nay lại tiếp túc rơi, phảng phất chỉ vì hai người, muốn cảnh đẹp thêm đôi chút lãng mạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro