Chương 36: Tráng Tráng nguy hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 36: Tráng Tráng nguy hiểm.

Khi gần cuối năm, tuy nói là lần đầu gây dựng sự nghiệp, Hướng Hiểu Nguyệt cũng không có suy nghĩ sẽ quá bắt éo bản thân, vì thế trừ bỏ case trong tay gần kết thúc, mặt khác cô ấy đều đẩy đến năm sau.

Bận rộn hơn nửa năm, 3 người còn chưa có thời gian cùng nhau dùng được bửa cơm thật tốt. Vì thế giữa trưa hôm nay, Hướng Hiểu Nguyệt mời khách dẫn mọi người đến quán cay Tứ Xuyên nổi tiếng phụ cận.

"Suốt ngày cứ thích ăn đồ cay, cái thai này không phải con gái đó chứ!" Từ sau khi mang thai, Nhậm Hân Hân đột nhiên lại thích ăn cay, Hướng Hiểu Nguyệt trêu chọc nói.

"Này cũng không nhất định." Nhậm Hân Hân trên mặt đều là người mẹ vui sướng, "Mặc kệ nam hài nữ hài, dù sao là con của mình."

"Sai! Là chúng ta!" Vu Đông gắp lại gắp vào chén Hân Hân thật đầy, rồi sau đó lại nhìn thoáng qua Hướng Hiểu Nguyệt nói, "Tớ đồng ý cách nói của cậu."

"Đúng không, tớ cũng nghĩ là con gái." Hướng Hiểu Nguyệt thấy Vu Đông duy trì chính mình, tức khắc khoe khoang lên.

"Các cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ." Nhậm Hân Hân không tính toán tiếp tục tranh luận vấn đề này.

Hướng Hiểu Nguyệt cũng không hề thảo luận giới tính đứa trẻ, mà là chuyển hướng Vu Đông bát quái nói: "Hôm nay cả ngày mặt mày hồng hào, chính là có hỉ sự sao?"

Nhậm Hân Hân cũng ngẩng đầu lên, nhớ tới vừa rồi ở phòng làm việc, Vu Đông xác thật bộ dáng tâm tình thực tốt, thường thường còn cười trộm, biểu tình xinh đẹp như rơi vào bể tình.

"Cùng Hạ Phong tiến triển sao?" Nhậm Hân Hân hỏi.

Vu Đông cũng không làm ra vẻ, buông chiếc đũa thanh thanh giọng nói nói: "Không phải các cậu muốn Hạ Phong mời cơm sao? Chọn thời gian đi!"

Hướng Hiểu Nguyệt cùng Nhậm Hân Hân hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, dĩ nhiên chỉ cần một cái liếc mắt liền có thể nhìn ra bắt quá.

"Ai nha, người nào đó trước kia không phải nói muốn củng cố cảm tình sao? Đây là thành công đem người bắt lấy?" Hướng Hiểu Nguyệt nhướng mày hỏi.

"Kia đương nhiên!" Vu Đông khoe khoang nói.

"Trách không được hôm nay khí sắc tốt như vậy, xem ra tối hôm qua bị Hạ Phong làm cho dễ chịu không tồi a." Hướng Hiểu Nguyệt trêu chọc nói.

Vu Đông sửng sốt, tức khắc cười mắng: "Cậu nữ nhân chết tiệt này, chuyện như vậy cũng có thể ô a."

"Cái gì kêu ô a, cậu thử đi ra ngoài hỏi thử xem, nhà ai phu thê không làm chuyện lái xe, bộ cậu nghĩ không lái xe là tốt sao." Hướng Hiểu Nguyệt phản bác nói. (À cái này mấy cậu tự hiểu nhe...)

Nhậm Hân Hân ở một bên liên tục gật đầu phụ họa, nhưng là khóe mắt đuôi lông mày đều là nhịn không được ý cười.

"Tính!" Vu Đông cầm lấy chiếc đũa, không tính toán cùng Hướng Hiểu Nguyệt cãi cọ, "Dù sao cũng là sớm muộn gì chuyện này."

"Ai...... Vui đùa về vui đùa." Hướng Hiểu Nguyệt nói, "Bất quá này một đường đều là cậu truy Hạ Phong, bất quá việc này cậu không định tự mình nhào lên sao."

Vu Đông dùng chiếc đũa chọc chọc chén đĩa, do dự nói: "Ừm. Tớ thật đúng là không nghĩ tới."

"Loại chuyện này ngàn vạn đừng chủ động, vẫn là rụt rè thích hợp hơn." Hướng Hiểu Nguyệt một bộ kiến thức rộng rãi bộ dáng nói, "Nam nhân ấy mà, đối với nữ nhân chúng ta không chịu nổi đâu.

"Chính là vậy nha!" Vu Đông một bộ bừng tỉnh đại ngộ biểu tình, "Anh ấy gần đây cũng có chút phối hợp rồi."

"Tớ phi, cái người cậu thực chưa tiền hóa." Hướng Hiểu Nguyệt phi một câu.

"Cái gì chứ, nam nhân tớ thích muốn gần gũi, chẳng lẽ muốn tớ né tránh? Nếu vậy anh ấy ôm người khác trong lòng ngực làm sao bây giờ?" Vu Đông phản bác nói.

"......"Hướng Hiểu Nguyệt nhanh mồm dẻo miệng lần đầu tiên hết chỗ nói rồi.

"Ha ha ha...... Khụ khụ......" Nhậm Hân Hân cười người đều phải đau sốc hông, "Còn hảo đây là ghế lô, bằng không bị người nghe thấy, đến cười chết."

Vu Đông cùng Hướng Hiểu Nguyệt liếc nhau, cũng cảm thấy có chút buồn cười.

"Đúng rồi, Đông Đông, không phải cậu sẽ tham gia tiết mục trong buổi tiệc tối kia sao?" Nhậm Hân Hân đột nhiên hỏi nói.

"Đối, chiều sẽ đi diễn tập." Vu Đông trả lời.

"Vậy cậu đã tính toán gì chưa?" Hướng Hiểu Nguyệt cũng chen vào nói hỏi.

"Còn không có nghĩ kỹ, trước mắt tớ định sẽ đơn ca, một hồi buổi chiều tớ nghĩ lại, các cậu giúp tớ suy nghĩ đi." Vu Đông nói.

Bởi vì cách phòng làm việc rất gần, sau khi ăn xong ba người chậm rãi hướng phòng làm việc đi về, đường dành riêng cho người đi bộ người đến người đi thực náo nhiệt, cũng có rất nhiều người bán hàng rong, lúc này một đứa bé gái kéo lãng hoa đi qua 3 người.

Vu Đông ngây người một chút, mơ hồ nhớ tới đêm Giáng Sinh ngày đó, Hạ Phong tặng mình đóa hoa hồng như vậy.

Đinh linh linh......

Vu Đông lấy điện thoại, thế nhưng là Hạ Phong, tức khắc vui vẻ ra mặt nhận điện thoại: "Anh dậy rồi sao."

"Ân, đang trên đường đến bênh viện Hạ Phong mang tai nghe Bluetooth nói, "Em đã ăn rồi chứ?"

"Ăn qua, cùng Hiểu Nguyệt còn có Hân Hân cùng nhau, anh thì sao?"

"Cũng ăn qua." Hạ Phong nói xong, phát giác bỗng nhiên không có đề tài, điện thoại hai đoan tức khắc an tĩnh lại.

"Anh .......anh gọi điện cho em, kỳ thật không có chuyện gì." Kỳ thật chính là nghĩ muốn gọi cho em mà thôi, những lời này Hạ Phong không mặt mũi nói ra.

"Nga......" Vu Đông tự nhiên có thể nghe ra ý tứ Hạ Phong trong lời nói, "Anh chính là bỗng nhiên muốn gọi điện cho em?"

"Ừm!" Tuy rằng cách điện thoại, Hạ Phong vẫn là có chút không được tự nhiên.

"Hắc hắc......" Vu Đông tiếng cười thông qua sóng điện truyền tới Hạ Phong, Hạ Phong cảm thấy không được tự nhiên liền không được tự nhiên đi, chỉ cần nàng cao hứng liền hảo.

"Đúng rồi, hai ngày nữa em sẽ tham gia buổi tiệc tối của đài truyền hình. Em lúc đó sẽ biểu diễn một tiết mục, đến lúc đó anh có thể đến xem không." Vu Đông hỏi.

"Buổi tiệc này chắc phải là buổi tối nhỉ." Hạ Phong nhíu mày nói, "Buổi tối anh còn ca phẫu thuật. Vu Đông, thực xin lỗi."

"Không có việc gì, không có việc gì, em cũng chỉ hỏi vậy thôi, sớm đoán được anh không rảnh." Vu Đông lại hỏi, "Vậy anh giúp em chọn bài hát đi, em còn chưa biết hát bài gì."

"Anh chọn sao?" Hạ Phong chần chờ một chút.

"Vậy anh cũng phái giúp đỡ một chút chứ!" Vu Đông không tự giác dùng tới hờn dỗi ngữ khí.

"Kia......" Hạ Phong ánh mắt dời về phía trong xe thấy một đĩa CD mới mua, Chu Kiệt Luân 11 nguyệt 2 ngày phát hành album 《 ta rất bận 》, bên trong có một bài hát từ thực mỹ ca, "Chu Kiệt Luân sứ Thanh Hoa thế nào?"

"Anh thích nghe?" Vu Đông hỏi.

"Thích!"

"Vậy em sẽ hát cho anh nghe."

Chờ Vu Đông tắt điện thoại, liền thấy Hướng Hiểu Nguyệt còn có Nhậm Hân Hân một bên một bộ bộ dáng nôn mửa.

"Cậu cũng mang thai?" Vu Đông nhịn không được phun trào Hướng Hiểu Nguyệt.

"Rõ ràng là bị cậu là hco ghê tởm, vậy mà cậu cái ác nhân này còn dám cáo trạng." Hướng Hiểu Nguyệt cả giận nói.

"Đông Đông, cậu xác thật có chút thấy sắc quên bạn, vừa mới còn nói làm chúng ta giúp ngươi tham mưu đâu." Nhậm Hân Hân cũng nhìn không được, "Tớ cùng Hiểu Nguyệt suy nghĩ, cậu khen ngược, trực tiếp nói với Hạ Phong chọn rồi."

"Không ngừng...... Không nghe người ta nói đi." Hướng Hiểu Nguyệt học Vu Đông vừa rồi ngữ khí, "Cậu muốn nghe không để tơ shats cho cậu nghe nha."

Nói xong hai người nhịn không được lại cười thành một đoàn.

Vu Đông phiên xem thường, mặc kệ này hai cái ghen ghét chính mình.

@@@

Rạng sáng 1 giờ 30 phút.

Thứ nhất quảng cáo, lại đến tiếp nghe điện thoại, Vu Đông thuần thục chuyển được điện thoại: "Ngài hảo, ta là Ngư Đống."

"Ngư Đống ngươi hảo, ta...... Ta đã thấy ngươi!" Cái này Tráng Tráng thanh âm có chút quái quái.

"Chúng ta gặp qua?" Ngư Đống hiếu kỳ nói.

"Ân, ta ở trước đài ngồi hai lần, lần đầu tiên là đi điều nghiên địa hình, ngươi ngồi xe buýt rời đi, lần thứ hai thì người lái xe, cho nên vẫn luôn không có tìm được cơ hội cùng ngươi nói chuyện."

Vu Đông mày nhăn lại, cảm giác một cổ lạnh lẽo từ phía sau lưng xuyến lên.

( ta sát, biến thái a, báo nguy! )

( Ngư Đống báo nguy! )

( báo nguy! )

Vũ ca cũng lo lắng từ đầu cửa sổ dùng động tác ý bảo Vu Đông hay không muốn báo nguy, Vu Đông do dự một chút, vẫn là lắc lắc đầu.

"Xem ra ngươi là một cái Tráng Tráng nguy hiểm." Vu Đông cười nói, "Thanh âm có chút quái, cố ý đè thấp thanh âm?"

"Không có, ta mua máy biến âm, phía dưới cầu vượt, mười đồng một cái, chất lượng không được tốt lắm." Nguy hiểm Tráng Tráng ngữ khí còn có chút oán giận.

"Công cụ gây án thì cần nhiều tiền một chút, nếu không sẽ dễ bị cảnh sát tóm." Vu Đông lời nói thấm thía nói, "Thuận tiện phổ cập khoa học một chút, ta chính là lấy quá tự do vật lộn xã khu quán quân."

"Di...... Ngươi có phải hay không hiểu lầm, ta không tính toán đối phó ngươi a." Tráng Tráng nói.

Vu Đông sửng sốt: "Vậy ngươi theo dõi ta?"

"Ta chỉ là đi ngang qua, không có theo dõi ngươi." Nguy hiểm Tráng Tráng ngay thẳng nói, "Ta phải làm chính là trả thù xã hội này."

( ta sát...... Người chủ trì, Quảng Điện đại lâu phụ cận có tam gia nhà trẻ a, sẽ không muốn...... )

( quá kiêu ngạo, báo nguy báo nguy, báo xã nhân cách còn dám gọi điện thoại đến radio báo trước. )

......

Vu Đông mày nhăn càng khẩn: "Có thể hỏi một chút xã hội làm chuyện gì thật có lỗi với người, làm ngươi muốn trả thù nó?"

"Ngươi có thể là người cuối cùng thông điện thoại với ta, nên ta sẽ nói cho người một chút chuyện." Nguy hiểm Tráng Tráng giảng thuật nổi lên chính mình chuyện xưa, "Ta là một đứa trẻ lớn lên trong thôn, từ nhỏ đã nghe, chỉ có thể cố gắng học tập thật tốt. Lúc ấy trung chuyên là bao phân phối, ta vì không liên lụy trong nhà từ bỏ thi đại học đọc trung chuyên, kết quả chờ ta tốt nghiệp, phân phối chế độ lại hủy bỏ"

"Ta không có nhụt chí, ta vào thành làm công, bọn họ khinh thường ta là người nhà quê, lại ghét bỏ ta bằng cấp thấp, ta tìm không thấy công tác. Cho nên ta chỉ có thể đi công trường dọn gạch, cực cực khổ khổ một chỉnh năm, lão bản quyên tiền chạy."

"Ta mệt mỏi, tưởng về nhà, người trong thôn nói ta một cái tú tài, cư nhiên hỗn thành cái dạng này, quả thực là mất mặt, cha mẹ tuy rằng không nói cái gì, nhưng là trên mặt biểu tình cũng không tốt, vì thế ta lại rời đi, một người phiêu bạc bên ngoài. Từ đây chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, đem tiền kiếm được đều gửi về nhà, như vậy mới dần dần có một ít hảo thanh danh."

"Nhưng là ta một người ở bên ngoài thời điểm, nghèo mỗi ngày chỉ có thể ăn màn thầu, ngủ không phải cầu vượt phía dưới, chính là công viên ghế dài, cứ như vậy còn có người đuổi ta......"

"Ta còn là không buông tay, ta đi làm tiêu thụ, chỉ cần nhân gia bao ăn bao ở, ta lấy cơ bản tiền lương đều được. Chính là 5 năm, suốt 5 năm, ta vì công ty sáng tạo như vậy nhiều tiêu thụ ngạch, lão bản một phân tiền trích phần trăm đều không cho ta, ta cùng hắn muốn, hắn nói ngươi lúc trước nghèo cùng cái ăn mày dường như, là ta thu lưu ngươi, ngươi còn không biết xấu hổ đề tiền? Ta dưới sự giận dữ, tấu lão bản, kết quả cảnh sát bắt ta, phán một năm."

"Chờ ta thả ra, lại cái gì đều không có, ta lấy lao cho ta phát tiền lương bố trí một cái tiểu quán, ta bán sớm một chút, bán bữa ăn khuya, thức khuya dậy sớm, chính là thành quản lại đuổi ta, nói ta ảnh hưởng bộ mặt thành phố, còn không có thu ta sở hữu tài sản...... Ha hả...... Xã hội này là không cho ta sống sao?" Nguy hiểm Tráng Tráng cả giận nói, "Ta đây liền không sống."

Vu Đông nghe xong, rũ mắt, suy nghĩ một hồi đột nhiên hỏi nói: "Ngươi thích nghe tiết mục của ta sao?"

"Thích." Nguy hiểm Tráng Tráng trả lời.

"Thích tiết mục kia một chút?"

"Ta thích thanh âm của ngươi, bởi vì chưa từng có người như vậy ôn nhu cùng ta nói rồi lời nói." Tráng Tráng trả lời nói.

"Vậy ngươi có yêu thích hoa sao?"

"Có......" Tráng Tráng ngẩn người, "Ta thích nhà của chúng ta trước cửa trên sườn núi hoa dại, mùa xuân thời điểm đầy khắp núi đồi đều là, còn có thật nhiều con bướm."

"Ngươi nhớ nhà sao?" Vu Đông hỏi lại.

"......" Điện thoại kia đầu an tĩnh một hồi, bỗng nhiên có chút nghẹn ngào thanh âm lại lần nữa vang lên, "Nhớ chứ mỗi ngày đều nhớ."

"Ngươi tới nghe ta ca hát đi, ta sẽ đưa người vé mời, coi như là cám ơn ngươi thích tiết mục của ta." Vu Đông nói, "Ta một hồi rời đi thời điểm, đem vé vào cửa đặt ở đại lâu bên trái công viên ghế dài."

"......" Tráng Tráng lâu dài trầm mặc.

"Kia một ngày ta sẽ đứng ở trên đài, hát một bài tặng người, nếu ngươi phải rời khỏi, mặc kệ ngươi hướng đi nơi nào, thỉnh nhận lấy lễ vật lúc sau lại đi, hảo sao?"

"Đô đô......"

Ngư Đống nắm điện thoại tay tùng tùng, cuối cùng đối với microphone nói một câu: "May mắn sẽ không chiếu cố mỗi người, cho nên chúng ta hẳn là sống càng dũng cảm!"

Tan tầm thời điểm, Vũ ca lần nữa ngăn cản Vu Đông đi vào cửa phóng vé, Vu Đông không đồng ý. Vũ ca chỉ phải bồi Vu Đông một khối đi, chỉ là đi ra đại môn thời điểm, thật xa liền thấy Hạ Phong.

"Ngươi......" Vu Đông giật mình nói.

Hạ Phong cười cười, dắt tay Vu Đông, rồi sau đó hướng Vũ ca nói cảm ơn, mới nói nói: "Anh đưa em đi."

Anh sẽ không ngăn cản em làm chuyện em muốn làm, nhưng là chỉ cần có nguy hiểm anh nhất định sẽ ở bên cạnh em.

"Em không nghĩ anh ta có đến không, nhưng là em vẫn hy vọng góp một phần lực." Vu Đông hướng Hạ Phong giải thích nói.

Hai người đem phong thư dùng một cục đá áp hảo, đặt ở ghế dài, liền xoay người rời đi.

Hạ Phong đem Vu Đông đưa lên xe, thấy xe đi xa, mới lái xe một lần nữa trở về bệnh viện.

Đêm thực yên tĩnh, phảng phất qua một thế kỷ, phong thư treenghees dài rốt cuộc cũng có một bàn tay nhợt nhạt cầm lên.

Trên phong nền trắng của bức thư có dòng chữ:

Gửi Tráng Tráng đêm nau ---- Ngư Đống, ngày 22 tháng 1 năm 2008.

Một giọt nước mắt làm ướt phong thư màu trắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro