Chương 35: Đến bây giờ mới nói với em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 35: Đến bây giờ mới nói với em

Hạ Phong hôm nay khó có khi được tan tầm sớm, không biết vì sao có chút gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy Vu Đông, vì thế lái xe đến trước cao ốc, lại nghe xong chương trình trực tiếp.

Vậy nên khi Vu Đông vừa kết thúc chương trình, tầm mắt Hạ Phong vẫn luôn chú ý ở cửa ra vào cao ốc, thẳng đến nhìn đến nhìn thấy Vu Đông một bên quàng khan quàng cổ ra ngoài.

"Vu Đông!" Hạ Phong xuống xe, mỉm cười hướng Vu Đông vẫy tay.

Vu Đông đầu tiên là nghi hoặc tìm kiếm xung quanh, chờkhi thấy Hạ Phong, ngay lập tức chạy tới.

"Sao anh lại đến đây?" Vu Đông hỏi.

"Hình như lâu rồi chưa đón em tan tầm." Hạ Phong điều chỉnh một chút khăn quàng cổ cô vì lúc chạy có chút sộc sệch.

"Em tự mình lái xe đến mà, đâu cần anh phải đến đón chứ." Vu Đông cười nói.

"Chỉ là anh nghĩ mình nên làm vậy thôi!" Có lẽ là bởi vì bóng đêm, Vu Đông giờ khắc cảm thấy ánh mắt Hạ Phong phá lệ rất ôn nhu nha.

Vu Đông không biết Hạ Phong giờ khắc này vẫn luôn nghĩ đến mình, vẫn là đơn thuần nói không có nghĩa gì khác, bất quá chỉ là có chút không tự nhiên cúi đầu, mủi chân phủi phủi trên mặt đất.

Tình cảm nữ nhân quả thật rất kỳ quái, đối với người mà họ chưa dành quá nhiều tình cảm, họ có thể lớn mật đùa giỡn, nhưng là đối với người mà họ thực sự thích, họ lại sẽ phi thường dễ dàng khẩn trương thẹn thùng.

Vu Đông biết, chính mình đây là bởi vì để ý, cho nên bắt đầu lo được lo mất.

Vu Đông cũng từng sầu lo, chính mình như vậy một chút một chút càng ngày càng thích Hạ Phong, nếu có một ngày sự tình kết quả không có đạt tới mong muốn, chính mình có thể hay không rất khổ sở.

Chỉ là những suy nghĩ này này Vu Đông không có nghĩ đến nhiều lắm, bởi vì chỉ là nghĩ đến đây, cô liền có chút khó chịu.

Cho nên Vu Đông nghĩ, tựa như phía trước án tử đều giống nhau, em sẽ dùng hết sức của mình, kết quả cũng không cần quá để ý.

Em không suy nghĩ bi quan, cũng không nghĩ là sẽ mất đi anh, càng không nghĩ đem anh là mục tiêu mà giành lấy, em chỉ nghĩ có thể ở cùng anh, được gần anh chia sẽ cùng anh thì đã hạnh phúc lắm rồi.

"Lại nghĩ gì rồi?" Hạ Phong gõ gõ đầu Vu Đông.

"A......" Vu Đông ngẩng đầu, tròn tròn trong ánh mắt có ánh sáng, "Em không nghĩ gì mà."

"Vậy sao lại cúi đầu như vậy?" Hạ Phong hiển nhiên không tin.

"Chỉ là em đang cười trộm thôi."

Hạ Phong nghi hoặc nhìn thoáng qua Vu Đông.

Vu Đông nghịch ngợm cười nói: "Thì anh đến đón em, em dĩ nhiên cao hứng rồi. Anh cũng không biết chuyện này đi, thực ra em vẫn luôn đợi như vậy, hehe."

"Em đúng là......" Hạ Phong cũng nhịn không được nở nụ cười, duỗi tay nắm tay Vu Đông hỏi, "Có lạnh không?"

Vu Đông lắc lắc đầu.

"Đi thôi!" Hạ Phong nói.

Vu Đông sửng sốt, nhưng vẫn là không có cự tuyệt, bởi vì cô biết biết, Hạ Phong hẳn là có chuyện muốn cùng mình nói.

Rạng sáng đường phố thực an tĩnh, trung tâm thành phố liền càng là trống trải. Ngẫu nhiên có một hai chiếc taxi đi ngang qua, sẽ cố tình thả chậm tốc độ, nhìn xem hai người hay không muốn gọi xe.

Hạ Phong nắm tay Vu Đông, dọc theo đường chính, lang thang không có mục tiêu.

"Cũng thật lâu rồi anh không đi bộ như thế này." Hạ Phong bỗng nhiên nói, "Nơi này thật an tỉnh nhỉ!"

"Anh thích an tĩnh như vậy à?" Vu Đông hỏi.

"Cảm giác mọi thứ rất yên bình!" Hạ Phong là có chút thích loại yên lặng này.

"Ừm, nhưng em có chút không thích cảm giác này." Vu Đông ngắm nhìn nơi xa, thanh âm có chút cô đơn, "Sẽ làm người ta cảm thấy cô đơn."

Không biết vì sao, giờ khắc này trên người Vu Đông có một cổ dáng vẻ hiu quạnh, phảng phất như một con chim nhạn lạc lối, đang nỗ lực tìm đường về nhà, một mình một người phiêu dạt bên ngoài đã lâu.

Cảm giác được cái nắm tay có chút siết lại, Vu Đông quay đầu lại nhìn, Hạ Phong nói: "Anh sẽ ở cùng em."

"Được!" Có lẽ là cảm xúc quá khứ vẫn còn đọng lại Vu Đông, thanh âm có chút gượng ép.

"Hôm nay các bạn trong bệnh viện bắt đầu sắp xếp lịch trực tết." Hạ Phong chuyển để tài nói, "Chỉ là năm nay anh sẽ không nhận sắp xếp."

Vu Đông có chút vui sướng nói: "Vậy anh có thể nghỉ ngơi."

"Ừm!" Hạ Phong hạ giọng nói, "Cho nên...... có thể hay không dẫn anh về nhà em ra mắt ba mẹ."

Vu Đông sửng sốt, bước chân dừng lại, trong mắt có khiếp sợ, có hỉ duyệt, có không thể tin tưởng, biểu tình phức tạp nhìn chăm chú vào Hạ Phong.

"Làm sao vậy?" Hạ Phong ôn nhu hỏi, "Có phải hay không không muốn?"

Vu Đông vội vàng lắc lắc đầu: "Không có, em vẫn luôn đợi anh nói chuyện này mà."

Lúc này đến phiên Hạ Phong ngơ ngẩn, rồi sau đó, Hạ Phong có chút áy náy nói: "Xin lỗi, là anh không đủ cẩn thận, đáng lẽ anh vẫn nên nói sớm hơn."

Vu Đông lại lắc lắc đầu.

"Về sau nếu có chuyện gì anh chưa làm đúng lúc, em nhất định phải nhắc nhở anh." Hạ Phong nói.

"Em còn sợ là anh sẽ không nghĩ đến chuyện này!" Vu Đông nói, nói cho cùng thì hai người người cũng không phải từ yêu nhau mà tiến đến hôn nhân, cô không thể xác định được tình cảm của anh dành dành cho cô có phải ở mức độ này không.

Không nghĩ đến chuyện này? Hạ Phong giờ khắc này mới phát hiện, nguyên lai chính mình tự cho là tâm tư đã thật tốt, Vu Đông kỳ thật sớm đều phát hiện, chỉ là không có chủ động chọc phá thôi.

Đúng vậy, cô ấy vẫn luôn là một cô gái chủ động, cô luôn nỗ lực làm những chuyện mình nên làm, cũng chưa từng bức ép anh làm chuyện gì.

"Vu Đông, hiện tại.......em cũng không có chuyện gì muốn hỏi anh sao." Hạ Phong cầm lấy 2 tay cô, 2 người đối diện nhìn vào mắt nhau.

Có lẽ là cái nắm tay này đã cho Vu Đông dũng khí.

"Anh.....anh bây giờ đã có tình cảm với em?" Vu Đông trong mắt có thấp thỏm.

Từ sau khi Vu Đông phát hiện bản thân cô thích Hạ Phong, Vu Đông liền càng ngày càng không dám hỏi vấn đề này, nếu đáp án là không, Như vậy thật thì Vu Đông sẽ không còn lí do gì mà ở bên cạnh anh.

Rồi lại sợ hãi phải trở lại khoảng thời gian giống 10 năm trước.

Trọng sinh làm Vu Đông trở lại tuổi trẻ, nhưng là linh hồn vẫn như có vết tích của mười năm kia, người có đôi khi càng trưởng thành càng yếu ớt!

"Nhìn anh đây!" Hạ Phong đôi tay nâng mặt Vu Đông, trong mắt Vu Đông có hình ảnh phản chiểu của chính mình.

"Anh thích em!" Hạ Phong nghiêm túc nói, "Anh thừa nhận anh cũng từng hoang mang, cũng đã thức tỉnh rồi, thậm chí sầu lo. Nhưng em lại.....lại là người làm cho người khác vô pháp vô thiên mà thích em."

"Em chỉ mới hai mươi hai tuổi, hẳn là khoảng thời gian đẹp nhất, nhưng không biết vì cái gì anh luôn nhịn không được mà đau lòng thay em. Đặc biệt là lúc anh bước vào phòng vừa bật sáng đèn đã thấy em nằm ở sofa, thân thể em cuộn tròn lại, gắt gao ôm chính mình."

Mắt Vu Đông sáng lên, hóa thành nước mắt, tràn mi, phảng phất chính là linh hồn cô đơn phiêu dạt, cuối cùng cũng tìm được chốn về ấm áp.

"Đừng khóc mà!" Hạ Phong có chút hoảng loạn dùng tay lau nước mắt trên mặt Vu Đông, nhưng là càng lau lại càng nhiều ơn, Hạ Phong thật sự không có cách nào, quyết định kéo Vu Đông vào trong lòng ngực.

Vốn dĩ Vu Đông chỉ là rơi lệ, giờ khắc này ghé vào đầu vai Hạ Phong khóc giống cái đứa trẻ, vì tình yêu, vì cô độc, vì thời gian chờ đợi.

Thế giới này luôn có một ít người luôn giữ nguyên vẹn tình yêu của mình, đối với một nửa kia khát vọng. Tin tưởng thế giới nơi nào đó có một linh hồn thất lạc cũng đang tìm kiếm chính mình.

Vì thế cứ như vậy một năm lại một năm nữa chờ đợi, tìm kiếm, thời hoa xuân cũng bị thời gian bào mòn, bọn họ như cũ không có tìm được. Vì thế vẫn luôn cô độc bước đi giữa thế giới rộng lớn này.

"Haizzz, thơi thì em cứ khóc đi!" Hạ Phong cuối cùng từ bỏ việc dỗ dành mà lặng im ôm cô như thế.

Hạ Phong kỳ thật không biết Vu Đông vì cái gì sẽ bỗng nhiên khóc thút thít, nhưng là giờ khắc này, anh chỉ nghĩ muốn ôm cô, ở bên cạnh cô.

Không biết qua bao lâu, Vu Đông cảm giác chính mình trở lại ngày trọng sinh đến đây, khóc đến mức ngất đi.

Phát tiết qua đi Vu Đông có chút ngượng ngùng xoa xoa mặt, hốc mắt đỏ rực, giống con thỏ thẹn thùng.

"Mặt đều sưng hết rồi!" Hạ Phong trong mắt đều là sủng nịch.

"Sưng lên cũng xinh đẹp!" Vu Đông thanh âm còn mang theo khóc nức nở.

"Được rồi, em xinh đẹp nhất!" Hạ Phong phảng phất có chút bất đắc dĩ, một lần nữa nắm tay Vu Đông, Hạ Phong nói, "Nào, chúng ta trở về đi!"

"Chờ một chút!" Vu Đông giữ chặt Hạ Phong nói, "EM cũng có chuyện muốn nói với anh."

"Ừm?" Hạ Phong nhìn Vu Đông, bước chân anh dừng lại.

"Chắc anh đã biết chuyện em thích anh đi!" Vu Đông đỏ mặt, nhưng vẫn cứ kiên định nói, "Em cũng thích anh nữa, em chỉ là muốn nói vậy với anh thôi."

Một loạt biểu hiện của Vu Đông, Hạ Phong làm sao không biết cô thích anh, chỉ là câu thích này, chính miệng Vu Đông nói ra, anh vẫn cảm thấy rung động.

Đây không phải lần đầu tiên Hạ Phong hôn Vu Đông, nhưng lại là thâm tâm khát vọng nhất, phảng phất muốn xuyên thấu đôi môi non mềm, triền miên đầu lưỡi, thẳng tới chỗ sâu nhất trong tâm đối phương.

Đường phố yên tĩnh, thân cây khô khốc, đèn đường mờ nhạt, tình lữ ôm hôn, đây là phong cảnh cuối cùng của đường phố đêm khuya.

Tình yêu của người khác đối với ngươi rất dễ dàng, bởi vì ngươi không biết họ hay không thật sự yêu nhau.

Tình yêu của mình thì rất khó tìm kiếm, bởi vì ngươi biết ngươi có thật sự yêu đối phương.

Thế gian có bao nhiêu cặp đôi yêu nhau, kết làm vợ chồng, liền có bao nhiêu tình lữ, bỏ qua mà sinh hoạt cộng đồng cùng người khác.

Nhân loại trên thế giới này đơn giản nhất, nhất phức tạp, dễ dàng nhất thỏa hiệp lại nhất chấp nhất mâu thuẫn.

Vô luận ngươi thuộc về loại nào, ta đều hy vọng ngươi đã từng có được, có thể có được như vậy hạnh phúc!

@@

Trên đường trở về, Vu Đông lại ngủ, có lẽ là bởi vì vừa mới khóc quá mệt mỏi.

Hạ Phong một bên nhìn chăm chú con đường phía trước, một bên đầu óc đều là bộ dáng Vu Đông khóc thút thít.

Vu Đông phảng phất có chút biểu hiện không phù hợp với độ tuổi ủa mình, không phải đến từ thất tình, suy sụp.

Mà là khí chất qua năm tháng cô động lại.

Anh không biết điều gì đã làm tổn thương em đến như vậy, nhưng từ giờ anh sẽ bảo vệ em.

Hạ Phong nhẹ nhàng ôm Vu Đông ra khỏi ghế, nhiệt độ trong ngoài có chút chênh lệch, làm Vu Đông tự giác hướng trong lòng ngực Hạ Phong rụt rụt. Hạ Phong thuận thế ôm chặt lại. Bước chân bước nhẹ, chậm rãi hướng thang máy đi đến.

Đến cửa nhà, Hạ Phong phát hiện không có cách mở cửa phòng, lại không muốn đặt cô xuống đất. Bất đắc dĩ chỉ có đánh thức Vu Đông.

"Vu Đông." Hạ Phong nhẹ giọng hô.

"Ân ~" Vu Đông mơ mơ màng màng mở to mắt hỏi, "Về đến nhà sao?"

"Tới rồi, em trước đứng xuống dựa vào anh, để anh mở cửa đã." Hạ Phong nói.

Vu Đông sột sột soạt soạt một trận, từ áo lông vũ túi tiền móc ra chìa khóa, nói: "Để em mở!"
Hạ Phong ôm Vu Đông vào phòng ngủ, kéo ra chăn, đem người thả đi vào, lại đắp lên.

Quay người lại, thấy Vu Đông trợn tròn mắt nhìn mình, vì thế cười trấn an nói: "Ngủ đi, đã mệt nhọc rồi!"

"Hạ Phong, em hôm nay bỗng nhiên đối nơi này có chút quen thuộc." Vu Đông nói.

Tay sửa sang lại chăn của Hạ Phong có chút cứng đờ, trong lòng chậm rãi nổi lên đau lòng, nguyên lai mấy ngày nay đến tới giờ này, em đều bất an như vậy, là anh chưa cho em cả giác an toàn.

"Loại quen thuộc này có thể kéo dài bao lâu?" Hạ Phong cười nói.

"Ừm......em hy vọng thật lâu thật lâu, tốt nhất là đến khi chúng ta bất động." Vu Đông nghĩ nghĩ nói.

"Lúc ấy chỉ sợ đến lúc đó là em chăm sóc anh rồi." Hạ Phong cười nói.

"Cũng là, dù sao anh cũng lớn hơn em nhiều mà!" Vu Đông cười nói.

"Vậy anh trước tiên cảm ơn em nha!"

Vu Đông nghe xong xuy xuy cười.

"Ngủ ngon!" Hạ Phong khẽ đặt một nụ hôn trên trán cô.

Thực xin lỗi, đến bây giờ mới nói với em là anh thích em!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro