Chương 34 :Anh là ánh dương của em, em là nhà của anh!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 34: Anh là ánh dương của em, em là nhà của anh!

Ánh mặt trời hôm nay cũng thật đẹp, bên dưới sân chơi là tiếng bọn trẻ nô đùa rượt đuổi nhau.

Thời tiết Thượng Hải chính là như vậy, chỉ cần có nắng, cho dù là mùa đông cũng sẽ làm người ta có cảm giác xuân về, cũng có lẽ mùa xuân đã lặng lẽ đến rồi.

Lúc Vu Đông ra khỏi cửa, có liếc nhìn phòng Hạ Phong một chút, khóe mắt đuôi lông mày đều là ấm áp.

Có khi nhớ lại những chuyện hai người đã trải qua cùng nhau, tựa hồ chính là cho đi và được nhận lại, Vu Đông chính là thích như vậy.

Có phải hay không khi mỗi người gặp được đúng người của mình, sẽ vì họ vui vẻ mà tâm ta lại càng vui vẻ?

Tựa như hoa hướng dương luôn hướng về nơi có mặt trời.

Vu Đông nhìn qua ô cửa sổ nhìn ra phía ánh nắng mặt trời rực rỡ bên ngoài, không khỏi nghĩ, đến bao giờ, em có thể trở thành mặt trời của anh.

@@

Vu Đông đi đến phòng làm việc kiểm tra bản phối âm của Nhậm Hân lần cuối, sau khi ăn trưa thì lái xe đi cao ốc Quảng Điện.

"Mã chủ nhiệm!" Vu Đông ngày hôm qua nhận được điện thoại, nói rằng hôm nay Mã chủ nhiệm có chuyện muốn thương lượng, nên hôm nay cô mới đến đây.

"Vu Đông tới, ăn cơm xong sao?" Mã chủ nhiệm buông văn kiện trong tay xuống hòa ái hỏi.

"Cám ơn chủ nhiệm quan tâm, đã ăn qua!" Vu Đông cười trả lời.

"Vậy là tốt rồi, cũng phải chú ý thân thể nữa, cô tuy còn trẻ nhưng cũng phải quan tâm sức khỏe, cô còn phải dẫn chương trình khuya như vậy, lúc nào cũng phải về muộn, nhất định phải hảo hảo chú ý thân thể." Mã chủ nhiệm quan tâm nói.

"Tôi sẽ, cám ơn chủ nhiệm quan tâm!"

"Ngồi xuống nói!" Mã chủ nhiệm đi ra bàn công tác cùng Vu Đông nói tiếp, "Tối qua tôi có nghe chương trình của cô."

"A?" Vu Đông có chút kinh ngạc.

"Không thể không nói rất có sức sống, thực thanh xuân a!" Mã chủ nhiệm khen nói, "Đặc biệt là thơ tình của Pushkin, phảng phất lại làm tôi quay về tới tuổi trẻ, không nói gạt cô trước kia tôi chính là dựa nó mà theo đuổi lão thái thái ở nhà." ( Vợ nha chứ không phải bà bà đâu...)

"Phải không, kia thật là quá khéo!" Vu Đông cười nói.

"Đúng rồi, thái thái nhà ta hôm qua có cùng tôi nghe chương trình nên đã ủy thác tôi rằng phải hỏi thăm một chút chuyện của tiểu Mỹ Mỹ kia cùng thầy cô ấy." Mã chủ nhiệm nói xong chờ Vu Đông trả lời.

"Này...... Này tôi cũng không biết a." Vu Đông tức khắc xấu hổ, "Nếu không, nếu, lại có tin tức tôi nhất định nói cho ngài!"

"Nga......" Mã chủ nhiệm có chút thất vọng nói, "Đài FM chắc sẽ khó tìm lắm."

"Ha ha......" Vu Đông chỉ có thể cười xấu hổ.

"Ấy, chúng ta quay lại vấn đề chính nào. Hôm nay gọi cô đến đây để nói về buổi tiệc tối?" Mã chủ nhiệm lúc này mới nhớ tới chính sự.

"Tôi tính toán đến lúc đó sẽ hát một bài." Vu Đông đã sớm nghĩ kỹ rồi, đến lúc đó tùy tiện hát một bài là được.

"Ca hát hảo, ca hát hảo, ca tuyển hảo sao?" Mã chủ nhiệm lại hỏi.

"Hai ngày là được ạ!" Còn khoảng 5 ngày nữa là sang năm, tiệc tối có thể diễn tập trước 1 ngày, cho nên Vu Đông không phải thực sốt ruột.

"Vậy cô hảo hảo hát đi, nhất định hát ra khí khái của đài chúng ta!"

Đài phát thanh thì có cái gì khí khái? Vu Đông vừa nghĩ một bên gật đầu.

"Đúng rồi, đài vì duy trì hoạt động lần này, dành riêng cho cô chút phí tạo hình." Mã chủ nhiệm móc ra một danh thiếp đưa cho Vu Đông nói,

"Cô đến nơi này chuẩn bị, ngàn vạn không cần lo tiền."

"Hoa Tước?" Vu Đông thấy danh thiếp một chút trợn tròn mắt, đài đây là hạ vốn gốc, này phòng làm việc Hoa Tước là phòng tạo hình số 1 trong nước, ít nhiều đại minh tinh đi thảm đỏ đều tìm đến họ. Nhưng vấn đề trọng điểm là, nhà này tạo hình phòng làm việc đều đi hoa lệ phong.

"Nghe nói thật nhiều minh tinh đều tìm bọn họ làm tạo hình." Mã chủ nhiệm đắc ý nói.

"Chủ nhiệm, ngài xem a, phong cách chúng ta, phần lớn là nhẹ nhàng hài hước, hưu nhàn giải trí, ngài lần này lộng như vậy tạo hình long trọng, này không phải không phù hợp khí khái của đài chúng ta sao?" Làm một cái khách mời lại hơn khách quý, chính mình lên biểu diễn lại như vậy, này không phải minh nói cho nhân gia, chính là tới hấp tròng mắt sao?

Hơn nữa phần lớn cũng sẽ mời ngôi sao ca sĩ, loại tiệc tối như thế này, phần lớn đều sẽ không quá khoa trương, chính mình lại trang hoàng như đi thảm đỏ, mạc danh có chút xấu hổ a.

"Này bất chính hảo nói cho đại gia, chúng ta radio trừ bỏ nhẹ nhàng hài hước, còn có thể đoan trang đại khí, ưu nhã cao quý sao?" Mã chủ nhiệm nói.

Vu Đông nghĩ nghĩ lại nói: "Chủ nhiệm ngài xem. Lần này tôi làm khách quý biểu diễn, nếu quá long trọng sẽ áp chế cả buổi tiệc này, đây không phải liền giọng khách át giọng chủ sao? Dù sao cũng là huynh đệ đài."

"Cái này không cần lo lắng!" Mã chủ nhiệm cười lạnh nói, "Hai ngày trước có buổi gặp mặt cùng ban lãnh đạo họ nói đài phát thanh chúng ta sẽ không có mỹ nữ, lúc này vừa hay cho họ nhìn xem. Hắn cho rằng chỉ có làm ở đài truyền hình mới có mỹ nữ thôi sao? Này nhé có trang điểm, ánh sáng đầy đủ, đến cô bán hoa quả trước nhà tôi còn nói chứ nói gì."

"......"

Cho nên đây mới là chân tướng?

Còn có, ngài như thế nào như vậy chú ý nhà cô nương bán hoa quả đối diện?

Rời đi radio, Vu Đông trực tiếp đi Hoa Tước.

Vu Đông chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình đến đây.

"Ngài hảo!" Quầy tiếp tân là một vị điềm mỹ muội tử, nhìn thấy Vu Đông lễ phép dò hỏi, "Xin hỏi ngài có hẹn trước sao?"

"Ngài hảo, tô làm bên đài phát thanh, hẳn là đã có hẹn trước." Vu Đông nói.

Tiểu muội tử kiểm tra qua một chút, xác nhận Vu Đông đích xác có hẹn trước, vì thế đem Vu Đông đưa tới khách quý khu nói: "Ngài chờ, tôi gọi người tạo hình đến."

"Hảo!" Vu Đông gật gật đầu ngồi xuống.

"Vu Đông?" Bỗng nhiên có một thanh âm không xác đinh mang thoe vui sướng vang lên.

Vu Đông nghi hoặc xoay người sang, phát hiện người ở sô pha bên cạnh, một mỹ nữ tóc đen ngọt ngào hướng cô cười nói, Vu Đông ngẩn người kêu lên: "Đào Đào?"

"Ân ân!" Đào Đào thấy Vu Đông còn nhớ rõ chính mình, tức khắc kích động từ sô pha kia chạy đến ngồi bên cạnh Vu Đông.

"Thật khóe, cậu cũng ở chỗ này." Vu Đông cười nói.

"Tớ là người đại diện đài, phải tạo hình để tham gia lễ trao giải." Đào Đào nói.

"Xem ra cậu rất tốt nha!" Đối với nữ vương phim thần tượng tương lai này, Vu Đông tuy rằng sớm đã không còn là xem phim thần tượng, nhưng cũng không thể không nói trước kia cũng có xem qua.

"Nơi nào a, gần đây tớ vừa quay xong bộ phim truyền hình nhưng xem ra không tốt lắm, các đài truyền hình đều chiếu lúc ban ngày hoặc tối muộn, rating thật không cao." Đào Đào thở dài nói, "Gần nhất tớ làm đại diện cho một bộ kịch, nhưng đạo diễn nó mặt tớ nhìn quá non không thích hợp, sau đó mới nói tớ đi phẫu thuật."

Vu Đông chớp chớp mắt, nguyên lai trước kia Đào Đào đi phẫu thuật thẩm mũ là lý do này.

"Cậu đáp ứng rồi?" Vu Đông hỏi đến.

Đào Đào lắc lắc đầu nói: Vốn dĩ tớ không muốn, nhưng người đại diện vẫn luôn nói, nếu diễn bộ này thì tớ sẽ thực sự nổi, hơn nữa mọi người đều đã phẫu thuật cho nên tớ mới do dự. Sau lại nhơ sđên slowif cậu nói với tớ, ngàn vạn lần đừng phẫu thuật, tớ úy nghĩ kỹ càng nên quyết định không đi. Kỹ thuật diễn của tớ cũng không kém đi, đợi thêm chút nữa, lại còn trẻ, cùng lắm thì chăm chỉ đóng phim, về sau chắc sẽ ổn thôi."

Vu Đông không khỏi cười, thật may là cô cứu được một gương mặt cương thi đi.

"Tin tưởng tôi, cậu sẽ nổi nhanh thôi." Vu Đông nhớ rõ Đào Đào quay phim trong nước thì không nổi nhưng khi hợp tác của Hàn Quốc cùng Nhật Bản thì thực sự rất nổi, nhưng do phẫu thuật thẩm mỹ nên lại trở thành đề tài khác.

"Quấy rầy!" Một giọng nam dễ nghe đánh gãy đối thoại hai người, "Xin hỏi là Vu Đông là ai ạ?"

"Là tôi!" Vu Đông đứng lên.

"Ngài hảo, tôi là người tạo hình, A Địch." A Địch là một nam tử trắng nõn nha. (ây dô tiểu thịt tươi nha...)

"Ngài hảo!"

"Xin mời theo tôi chọn lễ phục, sau đó tôi sẽ tùy theo lễ phục mà tạo hình phù hợp nhất." A Địch nghiêng người.

Vu Đông cùng Đào Đào chào hỏi, đi theo A Địch chọn trang phục, thấy loạt lễ phục lấp lánh trước mặt thực làm người ta đau mắt mà.

"Có loại quần áo khác không?" Vu Đông hỏi.

"Người phụ trách radio riêng cùng chúng tôi dặn qua, cần phải sử dụng quần áo lấp lánh." A Địch uyển chuyển cự tuyệt.

"Cậu không cảm thấy quá khoa trương sao?" Vu Đông khuôn mặt khổ.

A Địch mỉm cười không nói.

Mã chủ nhiệm thẩm mỹ người là thời Thường Hải đây sao? Vu Đông cảm thấy mặt mình nhất định đã tái đi cả rồi, tin hay không tôi còn phải đi lên hát thật ngọt ngào.

@@

Bệnh viện.

Thiệu Nhất Phàm đi mua buổi chiều trà, mang theo một ly cà phê cho Hạ Phong, nói: "Hôm nay sinh nhật cậu, mời cậu uống cà phê!"

"Sinh nhật mời café, cậu cũng tốt quá nhỉ." Hạ Phong tiếp nhận uống một ngụm.

"Tớ có thể nhớ rõ liền không tồi!" Thiệu Nhất Phàm nói.

Hạ Phong không biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên cười một chút.

"Cậu làm gì cười như vậy...... Xuân tâm nhộn nhạo?" Thiệu Nhất Phàm hỏi.

"Không có gì." Hạ Phong trả lời.

"Đúng rồi, vừa mới bệnh viện đã thông tri rằng, các phòng chuẩn bị sắp sửa ăn tết nên sắp lịch trực." Thiệu Nhất Phàm hỏi, "Vẫn là quy củ cũ sao, một người 3 ngày?"

Hạ Phong sửng sốt một chút, như suy tư gì lẩm bẩm nói: "Mau ăn tết a!"

"Này không vô nghĩa sao!" Thiệu Nhất Phàm nói, "Lúc nào chẳng vậy sinh nhật cậu xong sẽ chuẩn bị ăn tết!"

"Nhất Phàm," Hạ Phong dừng một chút nói, "Năm nay cậu cố gắng sáu ngày đi!"

"Sáu ngày? Cậu điên rồi? Cậu muốn hại chết tớ sao!!!" Thiệu Nhất Phàm kích động hô.

Hạ Phong nhìn cậu không nói lời nào, trong mắt có chút lấy lòng.

"Không cần dùng ánh mắt buồn nôn ấy đả kích tớ, trước tiên khai ra lí do đi." Thiệu Nhất Phàm chịu không nổi ánh mắt Hạ Phong.

"Tớ định sẽ ra mắt nhà Vu Đông!"

Nghe Hạ Phong nói xong, Thiệu Nhất Phàm có chút kinh ngạc, lại có chút cảm thấy hẳn là như thế.

"Cậu...... Xác định?" Thiệu Nhất Phàm vẫn là không nhịn được hỏi.

"Ân!" Hạ Phong trong mắt đều là ý cười, thật mạnh gật gật đầu.

"Ai nha ta má ơi, cậu đừng có mà cười như vậy được không, thực dọa người nha!" Thiệu Nhất Phàm cảm thấy chính mình đã chịu một vạn điểm bạo kích, nima, trước kia cậu ta cùng An An yêu đương, mình cũng chưa loại cảm giác này.

Hạ Phong bưng lên cà phê xoay người uống một ngụm, nhưng là ý cười trong mắt lại một chút cũng chưa tan đi.

"Có thể nói cho tớ chuyện gì xảy ra không?" Thiệu Nhất Phàm trong đầu linh quang chợt lóe, "Cậu nghe chương trình trực tiếp của Vu Đông rồi sao?"

Hạ Phong kinh ngạc nhìn thoáng qua Thiệu Nhất Phàm, đây đã là lần thứ 2 cậu ta nói về chương trình trực tiếp của cô rồi.

Hạ Phong như suy tư một hồi mới quay lại, mở máy tính ra, tìm được chương trình radioVu Đông, 'Bóng ma đêm khuya', click mở.

Thiệu Nhất Phàm đi theo qua, nhìn thấy giao diện máy tính nhịn không được phun trào nói: "Còn nghe a? Thật là, nếu là tớ thì tớ đã down về điện thoại rồi cài làm chuông báo, thời thời khắc khắc có thể nghe nha."

Hạ Phong không để ý đến Thiệu Nhất Phàm, đeo tai nghe, trong tai hoàn toàn là thanh âm ôn nhu của Vu Đông.

Nguyên lai, đây mới là quà sinh nhật em danh cho anh sao?

Hạ Phong tự nhận mình là một người tương đối lý trí, đối đãi bất luận cái gì, đều có thể khách quan, thong dong, nhiều góc độ phân tích.

Nhưng với Vu Đông này phảng phất là vạn đóa hoa, mặc kệ từ nhìn từ góc độ nào cũng thấy bách hoa nở rộ.

Mỗi một lần lời nói, mỗi một lần ôm, mỗi một lần hôn môi, đều có thể làm mình vui vẻ.

Nếu nhà là cảng, là trạm nạp điện, là cảng tránh gió.

Hạ Phong nghĩ, như vậy Vu Đông chính là nhà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro