Spring

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                            ::SPRING::
                    (Sinh Nhật vui vẻ)

Tác giả: Công Tử Liên Tầm.

Biên tập: Ryan06 [nguyen ho an]

Thể loại: đồng nghiệp Quân Tử Chi Giao.
.
.
.
Chương 1:

Lúc Khúc Đồng Thu tỉnh dậy đã là buổi chiều, vài lần thử đứng dậy đều thất bại_ toàn thân trên dưới không chỗ nào không kêu gào đau nhức, nhất là cái chỗ nào đó khó mở miệng phía sau. Tuy rằng rõ ràng đã nhẹ nhành rửa sạch, cũng không có lưu máu nhưng vẫn là lưu lại cảm giác bị dị vật xâm lấn thật sâu sắc.

Ngày hôm qua Nhậm Ninh Viễn làm có vẻ đặc biệt ra sức. Hắn còn mơ mơ hồ hồ mà nhớ trước bốn lần mặt đỏ, tim đập mạnh. Tiếp sau đó… Khúc Đồng Thu nghĩ tai chỉ còn chút đỏ, sau đó nữa hắn bị làm đến không đếm nổi.

Chính đang lúc mơ màng, cảm thấy được môi mình bổng nhiên bị hôn, Khúc Đồng Thu mặt vốn mới bớt chút đỏ “Xoát” một cái lại hồng lên.

“Cuối cùng tỉnh, muốn ăn cái gì?”
Người đàn ông anh tuấn bất phàm ôn hòa hỏi.

“a… lại nói bụng thực sự có điểm đói, nhưng ngủ lâu như vậy…” Khúc Đồng Thu cúi đầu lẩm bẩm vừa nói vừa nghĩ tới quá trình kịch liệt ngày hôm qua, liền căn bản không dám nhìn người đàn ông đang ngồi ở mép giường này.

“Thật có lỗi, tối hôm qua vất vả cho cậu.”

“Chẳng may có chút đau…” hắn cũng không thể nói tối qua hắn gần như hưng phấn đến không khống chế nổi.

Người bên ngoài chăn cầm tay hắn nhẹ nhành vân vê.

“Ân, cậu hiện tại thích hợp ăn chút gì đó nhẹ, phải ăn một chút.”

“Ân…” cảm nhận được Nhậm Ninh Viễn mang điểm ôn nhu xin lỗi, không vì cái gì Khúc Đồng Thu trong lòng ngọt ngào đồng thời còn cảm thấy được chính mình tựa như người sản phụ đang trong tháng cữ.(Tháng cữ: là khoảng thời gian một tháng đầu tiên sau khi sanh của phụ nữ, trong tháng này người vợ phải kiên kị đủ điều, trong người cũng rất nhiều chuyện khó ăn khó ở, mà người chồng trong tháng này cũng thật vất vả.)

Giữa một năm Nhậm Ninh Viễn có một thời điểm rất là bận rộn, bắt đầu từ tết âm lịch đến ngày 1/5 tuần lễ vàng. Việc làm ăn năm trước đều cần hắn tự mình đi kiểm tra, công tác mới lại muốn dựa theo chỉ thị toàn diện của hắn mà triển khai. Sau tết âm lịch phương tiện giao thông mà hắn dùng nhiều nhất là máy bay, thực quả xứng với danh “Không trung phi nhân” (người bay trên không)

Đêm nay, Nhậm Ninh Viễn sẽ bay một chuyến đến LA, bên ấy có rất nhiều công việc cần hắn xử lý, ít nhất phải sau một tháng mới có thể trở về, so với trước kia dài lắm cũng chỉ là một tuần chia cắt. Mặc dù, Nhậm Ninh Viễn hiện tại vẫn chưa đi, riêng chỉ nghĩ đến bốn tuần rất nhiều thời gian sẽ không nhìn thấy được Nhậm Ninh Viễn, Khúc Đồng Thu cũng đã bắt đầu cảm thấy được cái nhớ nhung không nở xa rời.

Cho nên tối qua khi Nhậm Ninh Viễn nói với hắn thời điểm đi công tác lần này, hắn đã rất chủ động, tựa hồ thân thể trong lúc gắn bó chặt chẽ đó có thể bù lại cảm giác nhớ mong gặm nhấm tâm can này. Hoàn hảo Nhậm Ninh Viễn cũng thực tích cực đáp lại, hết lần này đến lần khác làm hắn tận lực rên rỉ. Theo hắn không tồi là Nhậm Ninh Viễn hiếm khi bộc lộ sự nồng nàng , đối với khoảng thời gian dài chia cắt lần này cũng là có để ý.

Khúc Đồng Thu yên lặng hớp ngụm cháo, không biết nên nói cái gì vì lúc sắp chia tay này.

Về sớm một chút?

Một tháng đã là cực hạn, trừ phi hắn muốn Nhậm Ninh Viễn mệt chết.

Đi đường chú ý an toàn?

Nhậm Ninh Viễn không phải con nít, hắn cũng không phải mẹ người ta.

Tôi sẽ rất nhớ anh?

Hắn không nhiều can đảm đến vậy, cũng không buồn nôn như vậy…

Chính lúc hắn đang miên mang suy nghĩ, Nhậm Ninh Viễn lại mở miệng trước.

“Tôi 7h sẽ bay, nửa tiếng nữa sẽ xuất phát.”

“Ân…”

“Bên ấy tồn đọng rất nhiều việc, một mình Sở Mạc bận bịu đến hết mức, có một số việc xem chừng so sánh khó giải quyết, nên ít nhất sau một tháng mới có thể trở về.”

“Ân…”

“Lúc đó trong nhà vất vả cho cậu.”

“A… anh yên tâm… việc nhà đều là rất đơn giản…”

“Có cái gì thích cần tôi mua cho cậu không?”

“Không… không cần gì cả… không cần lo lắng…”

Khúc Đồng Thu trong đầu đang hỗn loạn, hoàn toàn không phát hiện trong lời nói Nhậm Ninh Viễn hôm nay có nhiều điểm không giống bình thường. Lúc này, điện thoại vang lên, Nhậm Ninh Viễn nhấc lấy ống nghe, chỉ nghe hắn nói: “Ân, tôi xuống ngay.” Liền cúp điện thoại, sau đó quay đầu tiếp tục nhìn người đàn ông ngơ ngác đang bưng chén cháo trên giường, ôn hòa nói: “ Xe Văn thúc đã chờ ở dưới lầu, tôi phải xuống.”

“Ân… tạm biệt…”

Nhưng Nhậm Ninh Viễn không có lập tức đứng dậy, chính là vẫn như cũ nhìn Khúc Đồng Thu, Khúc Đồng Thu cũng ngẩn đầu khó hiểu mà nhìn lại hắn. Nếu nói mắt hắn không bị lão hóa, thì người đàn ông tuy rằng biểu tình thực ôn hòa nhưng trong ánh mắt nọ tựa hồ có một tia trách cứ.

“Cậu không có cái gì nghĩ muốn nói với tôi sao?” Nhậm Ninh Viễn cúi người xuống, lại cách chăn cầm tay hắn.

Khúc Đồng Thu nhìn thấy Nhậm Ninh Viễn như vậy, bỗng nhiên cảm thấy được vị thánh nhân của hắn giờ khắc này thật đáng yêu vô cùng.

Đầu liền nóng lên, người hướng về trước từ từ nhắm hai mắt tiếp cận rồi hôn lên má Nhậm Ninh Viễn, chẳng qua bởi vì trong phút đắng đo kích động mà không xác định được đạo lực, nụ hôn hoàn toàn như ngỗng mổ kẻ thù, may là chén cháo không vì động tác lộn xộn vừa rồi mà rơi vãi trên giường. Khúc Đồng Thu vừa hôn xong cũng không thể không biết xấu hổ, cầm chén ngạnh nhét vào tay Nhậm Ninh Viễn rồi kéo chăn nằm xuống giường, à không, là trốn xuống giường.

Sau một lúc lâu, mới nghe từ ngoài chăn thanh âm nhất quán trầm ổn ôn hòa của Nhậm Ninh Viễn: “Tôi đi rồi, tự chăm sóc tốt chính mình.” Cẩn thận phân tích, thanh âm kia tựa hồ còn mang theo một tia cười khó phát hiện.

Sau đó sức nặng trên người mình biến mất.

“Chờ tôi về.”

Tiếng động mà Khúc Đồng Thu đã ở trong chăn nghe được người đó nói trước khi cửa được đóng nhẹ nhàng.
.
.
.
Chương 2

Tất cả những người khách từng đi qua tiệm ăn Khúc Kí đều nói, ông chủ Khúc Kí là một người ôn hòa, lễ độ.

Nơi đó thật tiện lợi, thức ăn đủ chừng, hương vị lại không tệ, đều là dùng những vật liệu tươi ngon hợp vệ sinh.

Nếu là gọi qua điện thoại, tiệm nhất định sẽ tỉ mỉ đóng gói, sau đó đúng giờ đưa lên cửa. Trang trí trong tiệm tuy rằng không phải rất tinh xảo nhưng là sạch sẽ vệ sinh, hơn nữa là thái độ thực tình ôn hòa của người phục vụ, ngồi trong tiệm dùng cơm là thập phần thỏa mái, rất có cảm giác gia đình.

Cho nên việc buôn bán của tiệm càng ngày càng phát đạt cũng không gì kì lạ, bất kể là giáo sư trường học gần đó, công chức cấp cao, hay những người làm công với đồng lương ít ỏi cũng đều nguyện ý làm khách quen nơi này.

Về sau, ngay cả đại minh tinh Từ Diễm cũng từng ghé qua tiệm ăn Khúc Kí, còn tự mình cùng ông chủ lưu lại ảnh kỷ niệm. (bạn Từ Diễm này Ry ko rõ lắm, có lẽ là một nhân vật trong tác phẩm nào đó của chị Lam mà Ry chưa đọc.)

Buôn bán phát triển liền đòi hỏi sự phóng đại khuếch trương, mở rộng mặt tiền cửa tiệm cũng là đến lúc.

Khúc Đồng Thu được coi như hơn phân nửa là ông chủ của tiệm, trong khoảng thời gian này liên tục vội vàng bàn hạ vấn đề mở rộng, bất tri bất giác liền trở nên bận rộn. Mở rộng mặt tiền tiệm nói thì dễ, kỳ thật khi chân chính đứng lên làm thì mới biết được có nhiều chi tiết quan trọng cần lo lắng.

Phong cách mặt tiền mới của tiệm không thể thua kém cái cũ được, cho nên cần lựa chọn cẩn thẩn thật tốt các thiết bị, vật liệu lắp đặt. Mặt tiền cũ của tiệm vốn đã ổn lần này làm lại phải tốt hơn một chút, phải làm cho những người khách càng thêm thoải mái khi dùng cơm. Còn có kinh phí dự toán, thuê thêm nhân viên, lựa chọn đầu bếp mới, tất cả đối với một tiệm buôn bán nhỏ mà nói đều là vấn đề lớn, từng vấn đề đều cần sự nghiêm túc cân nhắc, cẩn thận thu xếp.

Khúc Đồng Thu coi như là người có suy nghĩ cẩn thận, khả lại nói như thế nào cũng hơn – ba mươi, sớm năm đã phải trải qua một số ít khó khăn vất vả, trong khoảng thời gian gần đây mỗi ngày đều là đi sớm về tối, khó tránh việc ăn uống có chút không thoải mái. Thường thường là qua giờ cơm tối mới về đến nhà, ăn qua loa đại khái, tắm rửa một chút, nếu ngày đó Nhậm Ninh Viễn không gọi điện về thì trực tiếp lên giường đánh cờ với Chu Công.

Hắn không phải không nghĩ hảo hảo ngâm mình trong nước ấm, hảo hảo thả lỏng một chút cơ thể cùng thần kinh đang đồng dạng căng thẳng.

Chính là có một lần thả lỏng, thả lỏng thế nào mà ở bồn tắm say sưa ngủ, may là Khúc Kha sốt ruột kêu gào cùng âm thanh liên tục đập cửa mới đem hắn gọi tỉnh.

Thời điểm tỉnh lại nước đã sớm lạnh, mùa xuân vào ban đêm trời cũng thực quá mát mẻ, hắn cứ như vậy mà ngâm trong nước lạnh không biết bao lâu.

Hậu quả chính là một lần nữa bị cảm, phát sốt cao nằm bẹt ở nhà vài ngày, hại con gái lo lắng không ít, còn chậm trễ công việc. Khúc Đồng Thu khó tránh khỏi cho rằng bản thân quá đáng, rõ ràng đáp ứng Nhậm Ninh Viễn hảo hảo trông nom sự vụ trong nhà, như vậy mà một hồi không lớn không nhỏ mắc bệnh, công việc cùng gia đình cũng chưa quan tâm tốt.

Theo lần đó về sau, Khúc Đồng Thu cũng không dám thả lỏng ở thời điểm tắm rửa. Mỗi ngày công việc đều rất mệt, không chỉ có đầu óc không ngừng hoạt động, mà hơn nữa hắn cũng không giống Nhậm Ninh Viễn có nhiều như vậy nhân viên, hắn cao lắm cũng chỉ là ông chủ của một tiệm ăn nhỏ, có rất nhiều việc đều là hắn phải tự thân vận động, cho nên vừa đặt lưng lên giường là ngủ như chết, bất giác ngủ thẳng đến đại hừng đông mà vẫn duy trì một tư thế.

Hài lòng là Khúc Đồng Thu lại thực thích cảm giác như vậy, tuy rằng mệt, nhưng trong cái bận rộn cảm giác được giá trị của chính mình, cuối cùng là nhờ bận rộn xoa nhẹ phần nào nổi nhớ dành cho người ở nơi xa kia. Kỳ thật, Nhậm Ninh Viễn cách một ngày đều vượt đại dương gọi về, tiếng chuông điện thoại luôn thật chính xác đúng 10h tối vang lên. L.A cùng Trung Quốc đại khái sai lệch khoảng 8h, như vậy tính toán, bên kia Nhậm Ninh Viễn mới khoảng 6h, là rất sớm, cả L.A vẫn còn chìm trong mộng đẹp. Nhưng đối với Khúc Đồng Thu mà nói đó là thời gian hoàn hảo nhất, vừa lúc hắn tắm xong không lâu, mới chuẩn bị lên giường.

Hắn vì sự quan tâm tỉ mỉ này của Nhậm Ninh Viễn mà cảm động.
.
.
.
Chương 3

Hôm nay chuyện trong cửa tiệm cuối cùng cũng gần xong, tổng vệ phía trước một chút là có thể chính thức khai trương.

Vốn việc tổng vệ sinh này Khúc Đồng Thu không cần tự mình ở đây, nhưng việc mở rộng mặt tiền cửa tiệm với hắn mà nói là một đại sự. Khúc Đồng Thu lâu rồi không có được cảm giác sung sướng khoái hoạt như vậy, cho nên hắn muốn ở lại giúp đỡ, nghĩ muốn chính mình là người đầu tiên thấy được bộ dáng sạch sẽ ngăn nắp của cửa tiệm, cảm giác cứ như người chồng bên ngoài phòng hộ sản chờ đợi vợ mình thuận lợi bình an sanh bảo bối, thấp thỏm không yên nhưng lại ngập tràn hạnh phúc cùng mong mỏi.

Khúc Đồng Thu rất muốn đem tin tốt này chia sẻ cho người đang ở L.A kia, nhưng hắn không biết lịch làm việc của Nhậm Ninh Viễn, sợ tùy tiện gọi điện sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của hắn, hơn nữa lại ngại chuyện thời gian sai lệch, việc hai người đồng thời có thời gian là rất khó. Khúc Đồng Thu nghĩ như vậy liền đem điện thoại vừa cầm lên lại bỏ xuống. Dù sao Nhậm Ninh Viễn cách một ngày nhất định sẽ gọi về nhà một lần, đêm nay hẳn là có thể nói cho Nhậm Ninh Viễn biết.

Khúc Đồng Thu hiểu chuyện này đối với Nhậm Ninh Viễn mà nói căn bản có thể là một chuyện nhỏ không đáng để vào mắt, nhưng là hắn muốn chia sẻ cho người kia biết một chút thành tựu nho nhỏ của chính mình, đơn giản là muốn cùng người đã hứa hẹn bên nhau đến lão với hắn cùng chia sẻ tất cả những buồn vui trong cuộc sống, cho dù một chút hạnh phúc của hắn trong mắt những người cao cao tại thượng là thực sự rất hèn mọn.

Điện thoại vừa đặt xuống tiếng chuông liền vang lên. “Uy, xin chào, đây là tiệm ăn Khúc Kí, xin hỏi là muốn đặt cơm sao?” Khúc Đồng Thu lưu loát nói, gần như là phản xạ có điều kiện.

“Ba, là con, Khúc Kha đây. Như thế nào vừa rồi con gọi di động mà ba không bắt máy nha. May là Nhạc Phỉ có cho con số máy mới này…” ngoài dự kiến của hắn, âm thanh truyền đến là giọng nói có phần trách cứ của con gái.

“A… hôm nay ba đến cửa tiệm tổng vệ sinh, có thể lúc đi không mang theo.”

“Không cần vất vả vậy nữa, hôm nay là sinh nhật của ba nha, hảo hảo cấp chính mình thả lỏng một chút đi.”

“Sinh nhật ta?”

Phút chốc thoàng kinh ngạc __ trong khoảng thời gian này hắn hoàn toàn bận rộn đến váng đầu, ngay cả hôm nay là ngày mấy tháng mấy còn không rõ lắm, làm sao mà nhớ nổi sinh nhật của chính mình. Nghĩ đến gần đây vội vội vàng vàng cả cuối tuần cũng không bồi con gái hảo, con gái lại còn nhớ rõ sinh nhật của hắn, Khúc Đồng Thu vì tấm lòng của con gái mà cảm thấy thật hạnh phúc, cũng không khỏi có chút xót xa tự trách.

“Đúng vậy, ba như thế nào ngay cả sinh nhật của mình cũng không nhớ.”

Bên kia điện thoại Khúc Kha than thở, “Thật xin lỗi ba, chỉ có thể cách điện thoại mà chúc mừng sinh nhật ba nha, vừa mới khai giảng, hội học sinh có rất nhiều việc phải làm, căn bản là con không cách nào thoát ra để về nhà cùng ăn sinh nhật với ba…”

“Không sao không sao… con nhớ rõ sinh nhật của ba là đã tốt lắm rồi, con học tập cùng công tác nặng nề như vậy nhất định phải chú ý thân thể a, đừng đem sức khỏe mình tự phá hỏng…” Con nít bây giờ có được mấy đứa nhớ rõ sinh nhật của ba mẹ, con gái có thể nhớ sinh nhật hắn đã là hiếu thuận rồi, cho dù không thể trở về cùng hắn chúc mừng sinh nhật, hắn cũng là thật vui vẻ.

“Con biết mà, con sẽ tự chiếu cố chính mình, ba cứ yên tâm. Hiện tại ba phải ngoan ngoãn nghe lời, về nhà sớm một chút, hảo hảo thả lỏng nghĩ ngơi!”

“Ân, đã biết…” Phụ tử hai người trò chuyện vài câu, bên kia đầu dây tựa hồ có người thúc giục Khúc Kha, vì không muốn quấy rầy công tác của con gái, Khúc Đồng Thu dặn dò vài câu rồi buông điện thoại.

Khúc Đồng Thu cầm lấy khăn lau, bắt đầu chăm chú lau bàn ghế trong tiệm. Hắn nghĩ trong ba người, ngoài hắn hai người một lớn một nhỏ còn lại đều là rất tài giỏi thông minh, chính mình tư chất kém một chút, nhưng hắn luôn cố gắng làm tốt bổn phận trong phạm vi có thể, tuy rằng tái cố gắng như thế nào cũng vô pháp vượt qua bước chân bọn họ, chỉ là có như vậy mới làm cho hắn cảm thấy được rằng chính mình cách họ không quá xa.
.
.
.
Chương 4

Cùng nhân viên quét dọn cửa tiệm mới đối với Khúc Đồng Thu mà nói đó là một việc rất vui. Hắn tuy rằng là ông chủ nhưng không hề có cái dáng vẻ cao ngạo của một ông chủ, hắn đối với nhân viên đều rất hòa nhã cho nên bọn họ cũng xem hắn như bạn bè, tụ tập lại là huyên thuyên chuyện nhà, chuyện cửa. Nội dung đều là chút lông gà vỏ tỏi
(chuyện nhỏ nhặt) tỷ như: giá thịt gà lên xuống, tiểu Tân lại vừa có bạn gái mới hay giấy hoa văn trong tiệm có nên thay đổi hay không,… Rất nhiều chuyện nhỏ nhặt không thể cùng con gái hay Nhậm Ninh Viễn trò chuyện ở nhà, nhưng lại có thể cùng nhân viên trong tiệm bàn tán ra vào, ngươi một câu ta một câu chung quy có thể tán đến khí thế ngất trời. Cứ như vậy, mọi người một bên làm việc một bên trò chuyện, công việc vất vả mấy cũng nhẹ nhành làm xong.

Đang lúc nói, chợt từ bên ngoài một thiếu niên chạy xộc vào, trên tay còn cầm theo một cái bao lớn. Thiếu niên kia lớn lên dương quang soái khí (đẹp rạng ngời) , đơn giản chỉ với một cái T-shirt, một cái quần jean phá cách lỗ chỗ vài vết rách lớn nhỏ cũng có thể hấp dẫn không ít ánh mắt của các nữ sinh trên đường. Chính là thiếu niên hiển nhiên không có một chút nào loại tự giác “mình rất soái”, không có tí nào là biết giữ hình tượng lại không có tí ti hình tượng nào một bên xâm xâm vào cái tủ lạnh, một bên thì ồn ào: “A..a khát chết a!! Ta muốn uống nước đá, nước đá a~… ực ực… Mệt chết! đều do nha đầu Khúc Kha cả !!”

Ông chủ nhỏ (Nhạc Phỉ) nốc một ngụm nước to cũng không quên oán hận.

“A… Khúc Kha nó làm sao?” Hai cái đứa trẻ này luôn đối mặt gây nhau, nhưng theo cái thái độ ân cần của ông chủ nhỏ đối với ông chủ tất cả mọi người đều nhìn ra được kỳ thật Nhạc Phỉ là thích Khúc Kha, mà Khúc Kha lớn lên giống hệt Nhậm Ninh Viễn ở cái tính cách khó gần, có thể chơi thân với Nhạc Phỉ như vậy cũng có thể thấy đối với đại nam hài này là có điểm hảo cảm. Nếu nói Nhạc Phỉ có khả năng sau này trở thành con rể của mình, Khúc Đồng Thu cũng không thấy ngạc nhiên. “Chú Khúc, đây là quà sinh nhật mà cô ấy bắt ta mang đến.” Nhạc Phỉ đưa lên cái vật vẫn cầm trên tay nãy giờ, nổi rõ là một hộp quà được gói tỉ mỉ. “Nha đầu kia bận rộn, liền đem ta như osin mà sai sử, bắt ta tự mình đưa đến tận tay cho chú.”

Khúc Đồng Thu đến giờ vẫn không thích ứng được với hai chữ “chú Khúc”, không biết là ai trước đây vẫn “chú mập, chú mập” mà kêu ngừng.

“Đứa nhỏ tiểu Kha này, aizzz, gọi điện là tốt rồi, còn như vậy hao tâm… Nhạc Phỉ a, vất vả lại phiền hà ngươi đi một chuyến…”

Tuy rằng Khúc Đồng Thu nói như vậy nhưng ai cũng có thể thấy được ông chủ bọn họ giờ đang vô cùng vui vẻ, ý cười thỏa mãn trên mặt nghĩ muốn giấu cũng không giấu được.

Nhạc Phỉ có chút ngượng ngùng gãi gãi ót: “Chú Khúc đừng ngại nha, quà trao tay, ta phải chúc chú sinh nhật vui vẻ, đây là quà mà ta và Khúc Khac cùng nhau chọn… hắc hắc… chút nhỏ tâm ý.”

Nhiệm vụ hoàn thành, Nhạc Phỉ cùng nhân viên trong tiệm chào hỏi vài câu rồi nhanh chóng chuồn êm.

Ông chủ nhỏ vừa bước ra khỏi tiệm, ông chủ đã bị đám nhân viên xôn xao vây quanh.

“A! Nguyên lai hôm nay là sinh nhật ông chủ!”

“Đúng vậy đúng vậy, ông chủ ngươi cũng không nói cho chúng ta biết, không thì chúng ta nhất định đã chuẩn bị chúc mừng rồi!”

“Không bằng hôm nay mọi người xong việc liền đền ông chủ đi quán Lão Cao ăn uống một bữa?” Đề nghị ăn uống vừa mới đề ra lập tức đã được hoan hô đồng ý, Khúc Đồng Thu bị không khí náo nhiệt này làm bối rối. Kỳ thật chuyện hắn muốn làm chính là về nhà hảo hảo ngủ một giấc, ăn uống hay gì khác thật sự có điểm không thoải mái, vả lại về rượu hắn tửu lượng không tốt, chiếu tình huống này thế nào cũng phải uống ít nhiều. Hắn một khi rượu vào thì Nhậm Ninh Viễn cũng dám bạo dạng áp, căn bản là loạn thất bát tao (rối loạn, lung tung)
chiếu cố không được chính mình. Nếu nói phải phiền toái đến người khác hắn thực không yên tâm.

Đang do dự không biết đáp lại nhiệt tình của mọi người như thế nào, thì đã có người giúp hắn giải vây, người nói là A Mỹ.

“Ai, mọi người không phải đang làm khó Đồng Thu chứ. Hắn là người đã có vợ, hôm nay là sinh nhật hắn trong nhà nhất định đã sớm chuẩn bị tốt.”

“Cũng không có a…” Khúc Đồng Thu không khỏi nghĩ Nhậm Ninh Viễn có biết hay không hôm nay là sinh nhật hắn. Vốn sinh nhật đối với một nam nhân trung niên cũng không phải là cái gì đại sự nhưng Khúc Đồng Thu lại mơ hồ mong chờ nam nhân kia sẽ hội nhớ.

“Hải, ngươi xem ta đúng là liệt não mà, trong nhà có kiều thê đương nhiên phải sớm về một chút, chúng ta lại mời ông chủ ăn uống sau vậy.”

“Đúng đúng, ông chủ ngươi về sớm nghỉ ngơi đi chuyện còn lại giao cho chúng ta là được rồi!”

“Xuân tiêu nhất khắc trịnh thiên kim, bà chủ khẳng định sẽ có món quà lớn để tặng ông chủ nga~!” Nhắc đến người nọ Khúc Đồng Thu liền có chút ngượng ngùng, Nhậm Ninh Viễn mặc dù theo cảm nhận của hắn là anh tuấn hơn người, nhưng không phải “kiều” thê. Sự thật này với tưởng tượng của người khác tương phản quá lớn, lại khiến Khúc Đồng Thu không khỏi phải liên tưởng nam nhân thần thánh thường ngày trở thành “kiều” là bộ dạng gì nữa. Sau một lúc lâu tinh thần mới hồi phục lại, cảm thấy tưởng tượng như vậy rất đáng sợ một thân toát đầy mồ hôi lạnh. “Thịnh tình nan khước” (thịnh tình không thể từ chối) hắn vả lại cũng đang tìm lý do để về nhà sớm, tuy rằng lấy “bà chủ” để ngụy trang thực sự là… có chút ám muội, hắn cũng không muốn phủ nhận, hắn đích thật có điểm chờ mong đêm nay cùng Nhậm Ninh Viễn trò chuyện.
.
.
.
Chương 5
.
Khúc Đồng Thu đơn giản thu dọn một chút, liền tự mình lái xe về nhà.
.
Sau một lúc tắm rửa sạch sẽ khoan khoái, hắn dựa người vào sofa bắt đầu mở món quà con gái đã tặng.
.
Không nghĩ tới lại là một đôi giày da màu đen thoải mái, Khúc Đồng Thu thấy trên hộp giầy là LOGO của " PRADA". Hắn chỉ nhớ Nhậm Ninh Viễn cũng có mấy đôi cùng là hiệu này, lại từng nghe nói qua ước chừng đây là hàng hiệu.
.
"Ai... đứa nhỏ Khúc Kha này, như thế nào lại tặng món đắt tiền như vậy..." nói đến thực sự là hổ thẹn, hắn là lão ba vậy mà ngay cả xe cũng là con gái giúp hắn mua. Bất quá trong lòng vẫn là thực vui mừng, thực cảm động. Tuy rằng không phải là con gái thân sinh của hắn nhưng bọn họ so với thân sinh ruột thịt càng gắn bó hơn.
.
Bên trong hộp còn có một cái thiệp nhỏ xinh xắn, phía trên thiệp là dòng chữ đoan chính, tú lệ của con gái.
.
"Ba thân yêu của con,
Ba đừng vất vả như vậy nữa nên đối chính mình hảo một chút, con hiện tại có thể kiếm tiền có thể phụng dưỡng ba rồi nha.
Nhạc Phỉ nói đôi giầy này mang vào rất thoải mái, cho nên về sau khi đi ra ngoài làm việc nhất định ba phải mang nó đó. Nó sẽ hảo hảo bảo vệ đôi chân của ba ... hi hi... ~Ba sinh nhật vui vẻ~
Luôn yêu ba nhất, Khúc Kha của ba."
.
.
Khúc Đồng Thu thấy hốc mắt nóng lên, thậm chí nước mắt gần như muốn rơi xuống. Hắn nghĩ trên thế giới này không có việc gì là hạnh phúc hơn so với việc làm ba của đứa nhỏ thông minh hiếu thảo này.
.
Khúc ba đắc ý mang vào đôi giầy con gái tặng, thật cẩn thận ở phòng khách đi vài vòng một lúc rồi lại cẩn thận đặt vào trong hộp, sợ một chút... không lưu ý liền làm dơ lộng phá hư đôi giầy.
.
Tắm cũng tắm xong rồi, quà của con gái cũng đã xem, cơm cũng chính mình làm cấp chính mình ăn, Khúc Đồng Thu lại bắt đầu có điểm mờ mịt. Lúc bận rộn nhiều việc hy vọng có chút thời gian để nghỉ ngơi thả lỏng, chính là hiện tại có nhiều thời gian trước mắt trong lòng ngược lại~ lại có điểm lạc lỏng cùng trống vắng.
.
Khi ba người ở cùng một chỗ, hắn chưa từng cảm thấy ngôi nhà này lại to lớn như vậy, càng to lớn càng làm người ta cảm nhận rõ sự lạnh lẽo.
.
Khúc Đồng Thu mở TV, một mình ngồi ở sofa xem chương trình hài. Cười đến nước mắt chảy cả ra, mà càng cười lại càng lộ rõ sự yên tĩnh của căn phòng. Lúc bất giác giật mình xung quanh hoàn toàn yên lặng hội đối với từng giọt từng giọt thời gian trôi đều hết sức mẫn cảm. Thanh âm tích tắc của đồng hồ vang vọng bên tai dường như bị phóng đại, làm cho hắn cảm thấy mỗi một giây trôi qua đều thực sự rất dài.
.
Khúc Đồng Thu nhắm mắt nửa ngủ nửa dựa vào sofa, bắt đầu nghĩ muốn nhớ người đang ở bờ bên kia đại dương xa xôi. Một đoạn thời gian trước hắn thực sự bộn bề nhiều việc, nhưng hắn cũng là muốn mượn sự bận rộn này để hòa tan sự nhớ mong về Nhậm Ninh Viễn. Hiện tại một người lại tịnh ngây ngốc ngồi ở chỗ mà họ đã cùng trãi qua với nhau nhiều việc, sự tưởng nhớ mà hắn tận tâm đè nén mấy ngày nay lại toàn bộ mãnh liệt dâng cao.
.
Người đã từng nói với hắn dù hiện tại hay tương lai đều biết rõ tính mệnh cùng chính mình trọng yếu như nhau.
.
Hắn có thể không nhớ rõ ngày hôm nay, có thể không nhớ được sinh nhật chính mình nhưng hắn có thể tinh tường nhớ được ngày Nhậm Ninh Viễn ly khai cho tới bây giờ, đã hơn ba tuần. Tuy rằng biết rõ nếu không có gì bất ngờ xảy ra theo lời nói Nhậm Ninh Viễn cuối tuần này sẽ về. Nhưng trong lòng hắn hoàn toàn không thể đình chỉ được sự nhớ nhung, tựa như tâm có hơn phân nửa đều bị đào trỗng, một cảm giác thực khó chịu. Khúc Đồng Thu cảm thấy mình đã sinh bệnh. Lúc mơ mơ màng màng bán mơ bán tỉnh, tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên. Khúc Đồng Thu lập tức bừng tĩnh, nghĩ có thể là điện thoại của Nhậm Ninh Viễn, vội vàng luống cuống nhất máy, không nghĩ còn đem đầu gối đập mạnh vào bàn trà bên cạnh, khiến hắn đau đến nhe răng trợn mắt.
.
"Nhậm... Nhậm Ninh Viễn?" Khúc Đồng Thu cầm lấy ống nghe mà có chút kích động nói lắp.
.
"Chào Khúc tiên sinh, tôi là Văn quản gia, có người đưa tới cho ngài một kiện hàng, hiện tại tôi đang giúp ngài lấy vào." ống nghe truyền đến là thanh âm ôn hòa, lễ mạo của quản gia.
.
"a... hảo.. phiền ông rồi..." Nhất thời Khúc Đồng Thu có điểm bất ngờ. Tờ xác nhận đơn độc mỗi chữ ký của quản gia, mặt trên chỉ viết "Gửi Khúc Đồng Thu", địa chỉ người tặng viết rất mơ hồ cũng không ghi lại tên thật và phương thức liên hệ. Nguyên hình của kiện hàng là một cái hộp to, được gói đơn giản thanh nhã, không cần đoán chỉ dựa vào cách trang trí cực kỳ đặc thù kia cũng biết rõ đó là gì. Khúc Đồng Thu chính là không biết ai còn hội nhớ ngày sinh của hắn, còn cố ý đưa tới một phần bánh sinh nhật.
.
Khúc Đồng Thu một bên vừa mở giấy gói vừa nghĩ ai là người tặng.
.
Trừ Nhậm Ninh Viễn, hắn ở T thành cũng không quen biết bạn bè nào cho nên không có khả năng là bạn tặng. Trang Duy? Có lẽ, bất quá Trang Duy muốn tặng cũng không tặng bánh ngọt cho hắn, càng không thể có tâm như vậy cố ý gửi bưu điện tới đây.
.
Đang suy đoán, Khúc Đồng Thu lại bị hút bởi một tấm card nhỏ màu trắng cắm ở giữa chiếc bánh, nó được thắt chữ thập bằng một dãi lụa màu vàng sáng.
Trên tấm card bất quá là thể tự mà Khúc Đồng Thu quá quen thuộc. Hắn đến bây giờ nhẹ nhàng mà nhớ lại, chính mình lần đầu tiên đi vào nhà Nhậm Ninh Viễn, cái tâm tình mà thời điểm những tấm card được dán trên tủ lạnh kia.
.
Trên tấm card là dòng chữ rõ ràng nghiêm chỉnh, tựu như người và chữ là đồng nhất, nhượng người vui mắt.
.
Mặt trên chỉ một câu đơn giản, ngay cả tên cũng không ghi nhưng lại làm cho vành mắt Khúc Đồng Thu liền đỏ hoe "Đồng Thu, sinh nhật vui vẻ." Nhậm Ninh Viễn vậy mà nhớ rõ sinh nhật hắn__ Khúc Đồng Thu cầm tấm card trong tay gần như là run rẩy.
.
.
Chương 6
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, vẫn như trước lần này cũng lại không phải là Nhậm Ninh Viễn, mà là Trang Duy. Trang Duy nói chuyện trên trời dưới đất cả nửa ngày, lúc gần gác máy mới nghẹn được một câu "sinh nhật vui vẻ", cho dù chỉ là như thế Khúc Đồng Thu cũng cảm thấy thật sự vui mừng. Quá Khứ của hắn cùng Trang Duy không phải điều tốt đẹp gì để nhớ lại, nhưng trải qua nhiều việc bọn họ bây giờ còn có thể lại làm bạn bè, thậm chí so với trước kia càng thêm ngang hàng thân mật. Đối với mối quan hệ bọn họ mà nói như vậy là không gì tốt hơn.
.
Sau một lúc tiếp điện thoại Trang Duy, đã là gần 10h20, nghĩ đến sắp nhận điện thoại của Nhậm Ninh Viễn, Khúc Đồng Thu cứ thấp thỏm vui vẻ không yên, ánh mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm vào điện thoại, như là sợ nó nháy mắt liền bay đi. Vẻ mặt chờ mong bộ dáng nghiêm chỉnh bên cạnh điện thoại tựa như tiểu binh lần đầu bị thủ trưởng kiểm duyệt. Thời gian cứ từng giây từng phút mà đi qua, đồng hồ trên tường đã hướng 10h40 nhưng điện thoại vẫn như trước im lặng, không một chút động tĩnh. Khúc Đồng Thu trong chốc lát lại hoài nghi điện thoại có phải xảy ra sự cố, một chốc lại đi xác định đồng hồ có phải hay không đi nhanh hơn. Làm cho hắn thất vọng chính là mọi hoài nghi này nọ trong khoảng thời gian ngắn đều nhanh chóng bị phủ định. Đồng hồ vẫn tốt, chuẩn tiêu chuẩn giờ Bắc Kinh, điện thoại cũng tốt, hắn vừa cấp dùng di động chính mình xác nhận. Chẳng lẽ thời điểm vừa rồi hắn cùng Trang Duy trò chuyện là Nhậm Ninh Viễn cũng vừa vặn gọi về, đó là nguyên nhân bất đồng? Cũng không phải, vì để phòng việc lỡ những cuộc gọi trọng yếu, điện thoại của dinh thự Nhậm đều có chức năng chờ gọi, nói cách khác nếu trong lúc nói chuyện với Trang Duy Nhậm Ninh Viễn có gọi về hẳn là sẽ có tính hiệu nhắc nhở. Tra xét nhật ký điện thoại di động cũng không có cuộc gọi nhỡ nào. Mỗi hai ngày sẽ gọi về vốn không phải là quy định của ai, quyền quyết định hoàn toàn ở trên tay Nhậm Ninh Viễn. Khúc Đồng Thu nghĩ rằng có thể Nhậm Ninh Viễn quá bận, anh có thể nhớ rõ sinh nhật chính mình còn đặc biệt chuẩn bị một cái bánh ngọt gửi đến đã làm hắn thực sự cảm động. Chính là hiện tại hắn tràn đầy hạnh phúc muốn chính mình nói cho Nhậm Ninh Viễn biết rằng hắn nhớ anh, hắn thực sự cảm kích rằng anh đã nhớ đến sinh nhật của hắn cùng với hết thảy những việc làm vì hắn. Mỗi một lần cùng Nhậm Ninh Viễn ăn cơm đều làm cho người ta hoài niệm, đột nhiên lại phát hiện, tình cảm chính mình đối với người kia đã không còn đơn giản chỉ là sung bái.
.
Người đàn ông cầm điện thoại lên lại buông xuống, như thế cứ lặp lại không ít lần rốt cục mới hạ nhấn dãy số kia. Khúc Đồng Thu tinh tường cảm giác được ngón tay chính mình đang run rẩy, tinh tường nghe được lồng ngực chính mình đập nhanh liên tục, âm thanh từng nhịp tựa hồ vang vọng cả khách phòng. Bọn họ từ trước đến nay đều ít lời với nhau, hiện tại hắn lại có nhiều điều muốn nói với người kia. Không đến nửa giây yên lặng cũng làm Khúc Đồng Thu cảm thấy rất dài, điện thoại được kết nối nhưng lại truyền đến là giọng ngọt ngào của phụ nữ lại tựa như một gáo nước lạnh từ Bắc Băng Dương hất vào đem nhiệt huyết Khúc Đồng Thu vừa góp nhặt từng tí một dập tắt "Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, thỉnh quý khách vui lòng gọi lại sau."
.
Không cam lòng mà gọi lại vài lần, vẫn là ngữ khí lễ phép cùng giọng nói ngọt ngào máy móc kia. Yên lặng vài phút Khúc Đồng Thu liền cảm thấy có chút ngượng ngùng. Hắn quả thật không có giận Nhậm Ninh Viễn, hắn biết tâm ý Nhậm Ninh Viễn đối hắn, biết Nhậm Ninh Viễn khẳng định là đang bận công tác, những gì bất đồng bình thường đặc trên người Nhậm Ninh Viễn hắn đều có thể lý giải. Chính vốn là một tiểu binh lười nhác sùng bái thủ trưởng, còn luôn bị trách mắng, dùng ba ngày dốc sức luyện tập cõi lòng đầy chờ mong thủ trưởng đến kiểm duyệt, thật vất vả đến ngày này lại đột nhiên nghe thủ trưởng không đến trong lòng khó tránh khỏi sẽ có chút mất mác. Khúc Đồng Thu lắc lắc đầu, đem những oán giận cùng ý tưởng trẻ con để lại một bên. Có quà tặng, có lời chúc mừng, ngay cả bánh sinh nhật cũng có, hắn cảm thấy được chính mình cũng khá có bộ dáng của một bữa tiệc sinh nhật. Hắn đem hộp bánh ngọt mở ra, cẩn thận cắm lên ngọn nến, bật lửa, sau đó đóng cửa tắt đèn phòng khách, một mình vỗ tay cất lên bài hát mừng sinh nhật.
.
Sau khi cầu nguyện, Khúc Đồng Thu cũng không đứng dậy bật đèn, khiến cho ánh nến nhàn nhạt khiêu động khi rõ khi mờ lan tỏ khắp khách phòng. Đã ăn cơm chiều hắn cũng không có cảm giác đói. Cắn một miếng bánh nhỏ, vị bánh trơn mền ngọt nhưng không ngấy, dư vị còn lưu lại trên lưỡi có một tia thanh đắng, có lẽ là do tâm trạng hắn hiện tại, rõ ràng nên vì phân ý của Nhậm Ninh Viễn mà cảm thấy ngọt ngào. Chính là một mình một người đối diện với cái bánh ngọt ảo tưởng cảnh ba người cùng nhau vui vẻ thưởng thức, liền cảm thấy trong lòng một trận chua xót. Khúc Đồng Thu liền như vậy mà ghé mặt vào bàn, ngước nhìn ngọn nến nhiên tẫn, lòng tưởng niệm người nọ, mơ mơ màng màng khép mắt.
.
.
Chương 7
Tuy nói rằng mùa xuân đã qua một nửa nhưng gió đêm bao giờ cũng vẫn rất lạnh, đặc biệt là ở nơi sân bay ngoại ô này.
.
Thời điểm Nhậm Ninh Viễn xuống sân bay cũng đã gần 12h giờ đêm, thân hình người đàn ông như trước cao lớn thon dài, chỉ là đã gầy nhiều hơn trước. Hình dáng khuôn mặt anh tuấn kia vẫn thản nhiên không nhìn ra cảm xúc. Bả vai hơi buông vẫn là có thể nhìn ra anh đang mệt mỏi.
.
Anh không phải thánh thần, ngay cả khi có nhiều người đem anh tôn thờ cho rằng không có sự tình gì ở T thành mà Nhậm Ninh Viễn không xử lý được, Nhậm Ninh Viễn là đao thương bất nhập, sẽ không biết đến mệt mỏi. Nhưng bất quá anh cũng chỉ là một người bình thường, phải nhận nhiều và cường độ công việc lớn như vậy anh cũng phải mệt, anh chính là nói ra mà thôi. Anh vẫn phải như thế, bởi vì anh là Nhậm Ninh Viễn.
.
Thời gian một tháng mà phải xử lý hoàn tất mọi việc, với trước kia đã là cực hạn đối với anh , cho nên anh cũng có chỉ thể hủy bỏ hết thảy những hoạt động mang tính giải trí được sắp xếp ở giữa lịch trình làm việc, chỉ vì muốn trở về kịp đêm nay. Nhưng cho dù cố đem thời gian ép chặt, vẫn là.. chậm một tí __ Nhậm Ninh Viễn niết niết mi tâm__ anh chung quy vẫn là về không kịp sinh nhật cậu. Thời điểm Nhậm Ninh Viễn ra khỏi cổng sân bay Văn quản gia đã chờ sẳn, thấy Nhậm Ninh Viễn đi tới vội vàng đón nhận rồi khoác lên người Nhậm Ninh Viễn một chiếc áo khoác.
.
"Chuyến bay hôm nay làm Văn thúc chờ lâu như vậy, thật vất vả." Nhậm Ninh Viễn đưa ra cặp công văn trong tay, áy náy nói.
.
"Sao lại nói thế, ông chủ lại khách khí rồi. Đều là quản gia ta cam tâm tình nguyện." Thoạt nhìn lời nói có vẻ nịnh nọt kỳ thật đó là lời nói thật lòng của Văn quản gia. Ông chủ từ trước tới nay đối với bọn họ đều ôn hòa có lễ, phương diện đối đãi cũng rất rộng rãi, đi công tác cũng chưa bao giờ quên mang ít quà về cho hạ nhân bọn họ, việc tỉ mỉ nhỏ đó đều làm cho bọn họ thực cảm động. Tuy rằng biết việc làm ăn của ông chủ ít nhiều cũng không phải là trong sạch, cũng không hẳn như vẻ ôn hòa bên ngoài. Nhưng Văn thúc là người tâm tư đơn giản, ông chỉ biết ông chủ đối với bọn họ tốt thì ông chủ là người tốt, ông phải hảo hảo báo đáp ông chủ.
.
Nhậm Ninh Viễn nghe vậy mỉn cười ngồi vào chiếc Bentley bạc, chỉ nghe anh dùng thanh âm mệt mỏi nhưng vẫn duy trì lễ phép nói "Chúng ta về thẳng nhà, xin thúc cố gắng chạy nhanh chút."
.
Xe im lặng an ổn nhập vào đường cao tốc, Nhậm Ninh Viễn ngã về sau nhắm mắt dưỡng thần, mơ hồ nghĩ đến lúc hắn về tới nhà Khúc Đồng Thu chỉ sợ đã sớm ngủ.
.
Vì sinh nhật một người khác mà đêm khuya vội vãi từ nước ngoài trở về đó là chuyện trước kia anh chưa bao giờ nghĩ tới. Anh luôn nghe Diệp Tu Thác kể đã phải mất bao ngày không ngủ chỉ vì muốn chuẩn bị tiệc sinh nhật thực độc đáo cho Lâm Hàn; luôn nghe Dung Lục nói chỉ cần Tiếu Đằng chấp nhận, hắn tình nguyện tắm rửa sạch sẽ nằm chờ, chủ động hiến thân (tuy rằng người ta cũng chẳng quan tâm); luôn thấy Sở Mạc hao tổn tâm tư chỉ mong xin Trang Duy một nụ cười, hai năm trước thiếu chút nữa ngay cái mạng cũng chẳng còn.
.
Anh vẫn mang theo thái độ của người đứng xem nhìn bạn bè mình long đong vì yêu. Anh chúc phúc họ, nhưng không vì thế mà lý giải được một người vì sao có thể vì một người mà trả giá nhiều đến vậy, anh sẽ không như họ. Bốc đồng, mê muội, tâm loạn đến mù quáng... Những tình cảm như vậy đối với anh mà nói là quá nguy hiểm, nó sẽ khiến anh trở nên yếu đuối.
.
Đối với bất kỳ người nào anh tựa hồ đều rất ôn hòa thân thiện; đối với bạn bè, anh có thể vận dụng mọi nhân lực và vật lực để ủng hộ; cho dù là đối thủ anh cũng có thể chu toàn theo cấp bậc lễ nghĩa. Những thứ ấy cũng chỉ là do anh dựa theo nguyên tắc xử sự nhất quán từ trước đến nay để tiến hành, đấy chính là giới hạn. Dừng ở đó, tuyệt đối không hao tổn tâm tư nhiều hơn vào kẻ khác. Bởi vì anh là Nhậm Ninh Viễn nên anh không cần cố ý đi lấy lòng bất kỳ kẻ nào.
.
Thế mà người nọ đầu tiên là dùng "cái chết" của mình để phủ định tất cả sự khôn ngoan của anh, hiện tại lại đánh vỡ mọi nguyên tắc của anh. Anh nghĩ Khúc Đồng Thu đúng là thứ trọng yếu ngoài ý muốn của mình.
.
Nhậm Ninh Viễn nhẹ nhành đẩy cửa, chờ sau khi thị lực đã thích ứng với bóng tối mới phát hiện Khúc Đồng Thu đang ôm hộp bánh ngọt ngủ say trên bàn. Trong thoáng chốc anh có phần kinh ngạc, phòng khách hoàn toàn sạch sẽ, ngoại trừ người trước mắt này thì chẳng có dấu vết của người thứ hai nào khác tồn tại. Anh vốn nghĩ rằng ít nhất Khúc Kha sẽ trở về cùng ba con bé mừng sinh nhật, nên mới đặt một cái bánh lớn như vậy. Nhưng chưa hề nghĩ qua, ngay cả sinh nhật mà cậu cũng đều như vậy vắng vẻ cô độc.
.
Anh nhẹ bước đến bên người nọ, cúi người vì cậu mà phủ thêm một tầng chăn mỏng. Cậu có lẽ đang mơ một giấc mơ đẹp khóe môi vì thế mà cong lên rõ nét. Nụ cười thuần khiết ấy đã khiến anh nhớ lại rất nhiều năm trước, cậu cũng với nụ cười hiền hậu và nhẹ nhành như vậy mà đứng cạnh anh, khác chăng khi ấy cậu chỉ là một người hầu bé nhỏ của anh mà thôi.
.
Nhậm Ninh Viễn phát hiện, việc nhớ lại những hồi ức nho nhỏ đã qua về quãng thời gian cùng người ấy, việc nhìn gương mặt người ấy say ngủ, chỉ cần vậy thôi thế mà đã khiến tất cả mỏi mệt đều tiêu tan hết vào giờ phút này, tâm tình lại có thể tốt lên một cách thần kỳ.
.
Anh bất chợt nhớ tới một câu nói mà bản thân đã từng xem qua, một câu danh ngôn tình yêu vô cùng buồn nôn.
.
"Không còn ai ngoài nàng khiến khi bạn nhìn thấy nàng mỉm cười, khóe miệng cũng sẽ cong lên. Không còn ai ngoài nàng khiến khi bạn nhìn thấy nàng nhíu mày, sẽ nguyện lấy thân giúp sức. Chỉ cần nàng có được những điều tốt lành, những khoảnh khắc đẹp đẽ, năm tháng vô lo."
.
Nhậm Ninh Viễn có chút đau đầu phát hiện, bản thân anh cũng đã cách câu ấy không xa - chẳng qua khác nhau ở chỗ anh đem đổi 'Nàng' thành 'Chàng' mà thôi.
.
Anh suy nghĩ, bản thân anh quả nhiên là bệnh mất rồi, mà tựa hồ còn là bệnh chẳng thể trị khỏi, còn kẻ gây ra lại chính là người đang nằm mộng đẹp này đây.
.
Nhậm Ninh Viễn đưa tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt người kia, ngón cái khẽ khàng ve vuốt.
.
"Khúc Đồng Thu." Trong giọng anh có chút bất đắc dĩ, có chút áy náy, nhưng dịu dàng và yêu thương thì càng nhiều hơn. "Mặc dù có phần muộn," thế rồi chỉ thấy con người cao lớn anh tuấn vẫn luôn cao cao tại thượng, chưa từng nghĩ đến việc khuất phục bất kỳ người nào, giờ đây đang khom người, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi một người rất đỗi bình thường, "Nhưng tôi vẫn muốn tự mình nói với cậu, sinh nhật vui vẻ." Kỳ thật, nếu như cả đời có thể an ổn sinh bệnh về con người này, đó chưa hẳn không phải là một loại hạnh phúc.
.
::SPRING::

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammei