Summer

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


          Món quà của ông chủ Khúc

Tác giả: Công Tử Liên Tầm.
Biên tập: Ryan06 [nguyen ho an]
Thể loại: đồng nghiệp Quân Tử Chi Giao .
.
.
.
Chương 1

Ông chủ tiệm ăn Khúc Ký thực sự là một con người rất cần cù, lúc nào cũng nhiệt tình làm việc, cả ngày cứ vội ra vội vào bận rộn. Chính là bọn nhân viên trong tiệm phát hiện, gần đây ông chủ bọn họ làm việc ít đi mà thời gian ngồi thẩn thờ lại tăng thêm.

Tỷ như trong khi lau dọn bàn hết lần này đến lần khác lúc thì lắc đầu rồi lúc thì cười hề hề , trong chốc lát lại nhíu mày thở dài. Bọn họ đối với hành vi “bất vụ chính nghiệp” (không làm việc đàng hoàng) này của ông chủ thầm lý giải rằng hắn đang lo lắng cho kế hoạch mở rộng mặt tiền buôn bán của cửa tiệm nên suốt ngày mới như vậy.

“Ông chủ nè! Tiệm ta làm ăn tốt vậy, cũng không có gì khó khăn nha!”

“…”

“Đúng đúng, về việc sẽ khuyếch trương mặt tiền đã nói, mọi người sẽ giúp ông chủ nghĩ biện pháp miễn cho một mình ông suy nghĩ vất vả.”

“…”

“ Đồng Thu, có gì phiền não phải nói ra a, tuy mọi người hiểu biết đều ít, nhưng nhiều người vẫn tốt hơn…”

Khúc Đồng Thu trong lòng thực áy náy, nghe mọi người nói như vậy nhất định là nghĩ trong thời gian này hắn đích không yên lòng là vì chuyện cửa hàng, bởi hắn trong lòng nhân viên thực sự là một ông chủ tốt. Chính là việc quấy nhiễu hắn kỳ thực là một việc khác __ Ba tuần nữa là sinh nhật Nhậm Ninh Viễn, hắn nghĩ muốn làm một cái gì đó có ý nghĩa, mấy tháng trước Nhậm Ninh Viễn vì sinh nhật hắn không chỉ đặc biệt có kế hoạch gửi bánh sinh nhật mà còn riêng đêm khuya gấp gáp trở về, đem hắn làm cảm động đến ngay cả họ mình là gì cũng không biết.

Chính là cấp cho Nhậm Ninh Viễn sinh nhật đáng nhớ là một việc rất khó, party sinh nhật linh tinh Diệp Tu Thác cùng Dung Lục bọn họ đều đã sớm bắt đầu chuẩn bị, hắn nghĩ cũng chỉ có thể tặng Nhậm Ninh Viễn một món quà nào đó mới có thể làm anh cao hứng. Ông chủ Khúc rất là phiền não, bởi vì người kia nhà hắn tựa hồ cái gì cũng không thiếu, cho nên vô luận tặng anh cái gì phỏng chừng anh đều mỉn cười ôn hòa mà nói “Cám ơn cậu, có lòng”. Đương nhiên, ông chủ Khúc không cam lòng với loại kết quả này, không từ mà biệt, hắn thầm nghĩ làm cho người kia hội hiểu rõ hắn thực sự thực để ý anh. Chẳng là miệng lưỡi hắn rất vụng về, không biết dùng ngôn ngữ thế nào để biểu đạt, cho nên hắn muốn anh từ món quà của hắn mà có thể cảm nhận rõ ràng cái tâm ý đó.

Bởi thế trong thời gian này vấn đề làm ông chủ Khúc phiền não không phải chuyện công tác, công việc linh tình gì mà là “sinh nhật Nhậm Ninh Viễn tặng cái gì thì tốt”.

Khúc Đồng Thu liền cứ như vậy mà “mày chau mặt ủ”, cơm nước ba bốn ngày không màn nghĩ thế mà vẫn như trước không nghĩ được ra cái gì mới.

Phòng khách dinh thự Nhậm đêm nay một hồi yên lặng __ một người vốn kiệm lời, một người thì bận rộn trên bàn gõ chữ, mà người… Khúc Kha có chút bất đắt dĩ lay lay, papa nhà nàng gần đây hay ngẫn người: “Ba! Tỉnh tỉnh…!” Khúc Đồng Thu “A” một tiếng, mới phát hiện quả táo hắn gọt vỏ cho Nhậm Ninh Viễn nửa giờ trước bây giờ vẫn còn trên tay, đều bắt đầu bị Oxi hóa bên ngoài, liền cũng không không biết xấu hổ đưa ra cho Nhậm Ninh Viễn đành phải tự làm tự gặm hết chỗ táo trong tay.

Nhậm Ninh Viễn buông tớ tạp chí địa lý quốc gia trên tay xuống, ôn hòa nói: “ Đồng Thu, gần đây phải chăng có tâm sự, cần tôi giúp gì sao?”

“A… không… không có gì!”
Đầu Khúc Đồng Thu lắc như trống bỏi.

“Ân, vậy là tốt rồi!” Nhậm Ninh Viễn nhìn hắn một lát rồi lại cầm lên quyển tạp chí trên gối.

Anh cũng nhìn ra được sự khác thường của Khúc Đồng Thu trong thời gian này, tỷ như cậu hay chăm chú nhìn anh, bị phát hiện cũng không như trước mặt đỏ bừng quay đi mà tiếp tục lấy cái biểu tình đăm chiêu nhìn anh. Lại tỷ như từ trước đến giờ cũng không chú ý gì đến hàng hiệu hay nhãn hiệu, hiện tại chỉ cần có người mặc quần áo tốt đứng ở cửa Khúc Đồng Thu liền đông xem tây nhìn một lát lại thăm dò thêm về nhãn hiệu và kiểu dáng của nó, rồi lại tỷ như… Nhậm Ninh Viễn nhu nhu huyệt thái dương __

Nhưng là Khúc Đồng Thu không nói, Nhậm Ninh Viễn cũng không tiện hỏi __ anh nghĩ muốn đem một chút không gian tự do cấp cho cậu. Anh có trách nhiệm bảo vệ cuộc sống của cậu với đầy đủ tất cả quyền được lựa chọn.

Anh nợ cậu mười mấy năm tuổi trẻ, nợ cậu một người vợ ôn nhu tận lực, nợ cậu một đứa con gái thân sinh máu mủ. Anh từ cậu đã lấy đi nhiều thứ lắm, thậm chí hiện tại tước đoạt luôn quyền có con cái nối dõi sau này của cậu. Tuy rằng, cậu nói không để ý, nói cuộc sống cứ như vậy cùng anh và tiểu Kha đã thực thỏa mãn, nhưng cái loại đối xử ôn nhu cùng thông cảm này so với thù hận trách cứ càng xiết chặt tim anh hơn. Cho nên anh nghĩ muốn tôn trọng ý kiến của cậu, cho dù chỉ là một tiểu tâm tư anh cũng muốn toàn tâm bảo hộ.

Kỳ thật Nhậm Ninh Viễn trong lòng cũng mơ hồ đoán được đại khái Khúc Đồng Thu đang lo lắng điều gì, chỉ là anh không muốn ngăn cản, cứ để cậu an tâm mà cẩn thận suy nghĩ. Bởi anh đang tham lam, tham lam hưởng thụ cái cảm giác được cậu lo lắng tự tay chuẩn bị cho anh một phần quà sinh nhật đáng nhớ.
.
.
.
Chương 2

Hôm nay, Nhậm Ninh Viễn vội vàng hoàn tất công việc từ rất sớm nghĩ cũng cách giờ tan tầm của cậu không xa liền đánh một cuộc điện thoại.

“Uy, Nhậm Ninh Viễn sao?” đầu dây bên kia rất ồn ào, không giống như đang đứng ở cửa hàng.

“Ân, cậu hiện tại không ở tiệm sao?”

“A… hôm nay phải đi mua nguyên liệu, nên buổi chiều đã ra đây, bây giờ còn đang ở bên ngoài. Anh tìm tôi có việc gì sao?” bên kia Khúc Đồng Thu hiển nhiên truyền tới một đoạn yên lặng, thanh âm bật ra càng rõ ràng hơn.

“Cậu hiện tại ở đâu? Tôi sẽ qua đó đón.”

“A…” cậu rõ ràng kinh ngạc trong phút chốc, “không cần không cần… tôi hôm nay có lái xe đi, anh về trước đi, tôi xong việc sẽ lập tức về nhà…” trong giọng cậu tựa hồ có một chút áy náy.

“Uh được rồi, trên đường phải chú ý an toàn.”

Trước kia nếu anh nói tự mình đi đón cậu, Khúc Đồng Thu nhất định hội thụ sủng nhược kinh mất. Nhưng Nhậm Ninh Viễn cũng đã quen dần với sự khác thường gần đây của cậu, anh bắt đầu có điểm tò mò về món quà mà cậu chuẩn bị.

Thời điểm sinh nhật Khúc Đồng Thu vào mùa xuân năm nay, anh cũng muốn tặng một cái gì đó tốt nhất. Anh trước đến giờ cũng chưa từng quan tâm đến loại vấn đề này, bởi anh không cần __ miễn là của Nhậm Ninh Viễn tặng người ta sẽ tự cảm thấy đó là thứ tốt __ trên tay nếu có một hai món đồ do ông chủ Nhậm tặng hội đối với người bình thường mà nói là loại vinh hạnh đáng để khoe khoang.

Nhưng kết quả được chọn lại là một chiếc bánh ngọt bình thường __ có người đã nói với anh rằng không cần che đậy bởi bất kỳ cái gì, càng bình thường càng giản dị mới càng bộc lộ rõ ràng cái tâm ý.

Anh hoàn toàn có thể tặng cậu một chiếc Porsche Cayenne, cũng hoàn toàn có khả năng tặng cậu một căn biệt thự ven biển có phong cảnh đẹp nhất T thành, thậm chí còn có khả năng mở cho cậu một căn khách sạn cấp bốn sao để kinh doanh. Nhưng anh không lựa chọn cái gì giống như vậy, cậu tựa hồ không muốn ỷ lại quá vào anh __ anh nghĩ, nếu tặng cậu cái gì quá tốn kém, cậu nhất định sẽ cảm thấy lo sợ __ qua những chuyện đã xảy ra, Khúc Đồng Thu sợ nhất là thiếu nợ ai cái gì đó.

Mới đây thôi bọn họ đã sống với nhau gần hai năm, thân thể đã sớm từ lâu đạt đến độ thân mật nhất, hiện tại sau khi kết hôn mối quan hệ lại càng dầy thêm một tầng, ở mặt tình cảm đã an ổn ít nhiều, nhưng về phần vật chất Khúc Đồng Thu với hắn luôn rõ ràng.

Này cũng không phải cậu cố vạch rõ ranh giới __ Nhậm Ninh Viễn hiểu được __ Người đàn ông ấy chính là nghĩ muốn dựa vào đôi tay mình mà sinh tồn, cho nên anh tôn trọng cách làm của cậu.

Anh thật rất vui vẻ khi nhìn thấy bộ dáng vội vả vì mình của cậu.

Khúc Đồng Thu ngồi vào tay lái liền dùng tay áo lau đi mồ hôi trên gương mặt. Hắn hiện tại thực vui vẻ, vui vẻ đến mức không kiềm chế mà khẽ ngâm nga một đoạn hát dân gian. Bởi vì hơn nửa tháng nay vấn đề khiến hắn hao tâm nát trí cuối cùng đã có kết quả. Bộ y phục hắn đã tính toàn thời gian làm việc của Nhậm Ninh Viễn mà yêu cầu nhờ đem đến dinh thự Nhậm, cho nên hẳn sẽ không bị anh phát hiện.

Khúc Đồng Thu vẫn không biết phải tặng Nhậm Ninh Viễn cái gì mới có thể vừa biểu đạt được tâm ý của hắn lại làm anh vui vẻ. Có một ngày cũng là không yên lòng bồi tiểu Kha cùng xem TV, trên màn hình là một nam người mẫu hấp dẫn ánh mắt hắn.

Khúc Đồng Thu chỉ thể miêu tả đó là một cái áo khoác ôm thân tone trầm bụi bặm, cụ thể là bộ dáng gì hắn cũng không nói lên được nhưng chính là chưa từng nhìn thấy cái áo nào tốt như vậy, cái người mẫu kia phỏng chừng là người có nửa dòng máu Á Châu, bộ dáng thanh tú sạch sẽ, thân hình cao lớn thon dài, cùng hình dáng Nhậm Ninh Viễn có điểm tương tự.

Khúc Đồng Thu liền nhịn không được mà liên tưởng, cảm thấy nếu là Nhậm Ninh Viễn mặc bộ quần áo này chỉ sợ so với người mẫu này càng đẹp thêm một vạn lần.

Lúc hỏi con gái, Khúc Đồng Thu mới biết được trên TV chính là những thiết kế mới nhất của Armani trong mùa xuân năm nay, mà thương hiệu Armani là thương hiệu đẳng cấp cao trong giới thời trang, thiết kế trang phục nam thiên về sự thành thục, ổn trọng phong cách thực thích hợp cho nam nhân trung niên. Sau lại mạng thăm dò thêm một chút tin tức liên quan, Khúc Đồng Thu lại càng cảm thầy thương hiệu này thực thích hợp với Nhậm Ninh Viễn __ ít nhất là phù hợp với hình tượng của Nhậm Ninh Viễn. Nhưng hắn là cũng không xác định được Nhậm Ninh Viễn có thích hay không.
.
.
.
Chương 3

Cả ngày cũng chưa ghé quá tiệm, Khúc Đồng Thu quả thật là có chút bất an, hắn thật không phải không tin tưởng khả năng cùng trách nhiệm làm việc của nhân viên trong tiệm, nhưng phàm là cái gì hắn để tâm cũng .đều muốn chính mình đương đảm, chuyện gì cũng vướng bận. Hắn nhìn lại đồng hồ cũng sắp đến giờ đóng cửa không xa, liền lái xa đến tiệm, chờ nhóm nhân viên cùng nhau tan tầm, thuận tiện xác minh một chút tình hình cửa tiệm trong ngày. Nán lại một chút, Khúc Đồng Thu xem cũng không về nhà sớm hơn thường ngày, lúc về đến nơi cũng là thấy Nhậm Ninh Viễn đã ngồi trên sofa đọc tạp chí. Xương mặt anh đường nét rõ ràng, mũi thẳng, môi hơi hơi mín lại, dưới ánh sáng ấm áp nhu hòa của khách phòng làm làm da anh thêm vạn phần quyến rũ, mịn màng và tinh tế. Khúc Đồng Thu bất giác ngây người __ hắn đã từng hi vọng được là một phần nhỏ trong cuộc đời anh mà ngay lúc này anh lại ở ngay trước mắt, hắn cảm thấy có nhiều điểm thật bất khả tư nghị (không tưởng), lại cảm thấy vô cùng vui vẻ tự hào __ một kẻ vô dụng không có bản lĩnh như hắn, thế nhưng có thể “thú” một nam nhân hoàn hảo anh tuấn như vậy. “đã về?” Nhậm Ninh Viễn thấy tiếng hắn vào nhà, ngẩng đầu lên ôn hòa hỏi. “Ân…” nam nhân anh tuấn hoàn hảo đang cùng hắn nói chuyện, Khúc Đồng Thu còn ngỡ đang là mộng. “ đã ăn tối chưa?”
“vẫn chưa… a… Nhậm Ninh Viễn anh vẫn chưa ăn tối sao?” bị Nhậm Ninh Viễn hỏi như vậy Khúc Đồng Thu mới nhớ tới chuyện cơm chiều, “thật có lỗi … tôi quay về tiệm chờ mọi người đóng cửa cho nên vẫn là về trễ. Anh muốn ăn gì?” Khúc Đồng Thu có chút áy náy __ hắn vì chuẩn bị quà sinh nhật cho Nhậm Ninh Viễn lại sao nhãnh chuyện bản thân anh.

“không việc gì, đầu bếp đã có chuẩn bị đồ ăn, tôi chỉ là muốn đợi cậu về ăn cùng.” Anh đặt xuống quyển tạp chí, hướng bàn ăn đi đến.

Khúc Đồng Thu “ân” một tiếng vui vẻ đi rửa tay, sau đó liền ngồi chỗ đối diện với Nhậm Ninh Viễn, vùi đầu vào chén cơm. Nhậm Ninh Viễn trên bàn ăn đều trầm mặc ít lời, hôm nay cũng không ngoại lệ. Nhưng trong lòng Khúc Đồng Thu hiện giờ có quỷ, tầm mắt hiện tại hướng trong bát không thấy rõ sắc mặt Nhậm Ninh Viễn, hoặc ít hoặc nhiều cũng có điểm xấu hổ cùng không yên, liền nhịn không được mà nâng khéo mắt trộm nhìn.

Tuy rằng trên mặt Nhậm Ninh Viễn luôn là vẻ thản nhiên, không có biểu tình biến hóa vì quá lớn, Khúc Đồng Thu tuy đại số thời gian là người chậm chạp trì độn, xem không hiểu sắc mặt người ta, nhưng là qua nhiều năm như vậy làm tiểu người hầu của anh lại cùng sống với nhau hai năm, người ngồi đối diện hắn hiện tại có mất hứng hay không ít nhiều gì hắn cũng đoán được.

Nào biết hắn vừa nhấc mắt thì đã thấy Nhậm Ninh Viễn đang nhìn hắn, vì thế hắn nháy mắt hồng từ vành tay hồng đến gót chân, không kịp phỏng đoán được Nhậm Ninh Viễn đang suy nghĩ gì liền quay đầu cắm lại vào chén, mãnh liệt xúc cơm cho vào mồn. Kết quả bởi vì hắn ăn quá mạnh liệt, hạt cơm sặc đến khí quản làm hắn ho đến đỏ mặt tía tai.

“Thế nào? Đỡ chưa?” Nhậm Ninh Viễn nhìn hắn sặc sụa đến khó chịu, liền đi vòng qua bàn ngồi xổm xuống nhẹ nhành vỗ vỗ lưng giúp hắn thuận khí.

Động tác ôn nhu nhỏ này làm cho Khúc Đồng Thu tạm thời yên tâm, xem ra Nhậm Ninh Viễn không vì lơ là của hắn mà sinh khí. Đồng thời cũng thấy có chút xấu hổ __ vốn chính vì che giấu việc nhìn lén mới vùi đầu ăn cơm nhưng tình huống hiện tại chỉ biết so với “giấu đầu hở đuôi” càng thêm không xong.

Tưởng tượng đến tầng quan hệ này, Khúc Đồng Thu hai má vừa bớt đỏ nay lại dần dần ửng hồng lên.

“không… không việc gì… chỉ là ăn nhanh quá nên sặc thôi… hiện tại đã tốt rồi…” Khúc Đồng Thu hoàn toàn không dám nghiêm đầu sợ chạm đến ánh nhìn của nam nhân bên cạnh chỉ nhẹ nhẹ cúi đầu, nhưng Nhậm Ninh Viễn lại đem hắn trong lòng làm loạn, tay cũng không biết từ lúc nào di chuyển, kéo gần lại hôn vào môi hắn.

Một cái hôn này làm cho não bộ của Khúc Đồng Thu một đường hoàn toàn bị thiêu trụi, trong nháy mắt, hắn loáng thoáng tưởng tượng, nếu hôm nay là ngày hắn chết thì nhất định không phải vì sặc cơm mà vì máu vận chuyển quá nhanh thành đứt gân máu não mà chết.

Chính là tiếp cũng không gì phát sinh tựa như chuyện cái hôn là chính Khúc Đồng Thu tự mình bị ảo giác, Nhậm Ninh Viễn tiếp tục lấy tu thái thư thả mà tao nhã ăn cơm, sau khi ăn xong hai người cùng tách ra làm những việc thường của bản thân.

Nhậm Ninh Viễn sau khi vào phòng tắm một lúc lâu, Khúc Đồng Thu một mình ngồi trên giường vì có điểm xấu hổ mà đau đầu, hắn còn tưởng cái hôn kia của Nhậm Ninh Viễn chính là ám chỉ của việc gì khác, làm cho hắn còn kích động khẩn trương một hồi lâu, nhưng hiện tại cái gì cũng không có phát sinh, đợi hơn nữa chắc cũng chẳng có gì phát sinh trong tình huống này được. Khúc Đồng Thu nghĩ có phải hay không hắn đang tự đi thì bất mãn __ hôm nay chỉ mới là thứ ba, trong đầu sao lại đầy chuyện ấy mà trong đối phương gây chuyện xong lại bình tĩnh như chẳng có gì. Hắn cũng chỉ hảo đem cầm bởi vì nụ hôn kia thoát ra một chút tiếng kêu nho nhỏ nhiệt tình đang tản mát, thực gọi người tình dung cái gì kham. Khi thấy Nhậm Ninh Viễn trở lại phòng ngủ Khúc Đồng Thu vội vàng lấy quyển tạp chí che mặt mình lại. Nhậm Ninh Viễn nghĩ có lẽ gì nụ hôn của mình lúc bửa cơm tối đã làm cậu lo lắng bất an, vừa rồi thực sự chỉ là đơn thuần muốn hôn cậu mà thôi, cũng không theo đem theo bất cứ dục niệm gì khác. Nhưng bộ dáng đỏ mặt của cậu quả thật là lâu không thấy được, cho nên khi nhìn cậu rút cuộc cũng “khôi phục lại bình thường”, trong lòng thế nhưng lại cao hứng rồi nhịn không được mà hôn cậu. Cho nên lúc này Nhậm Ninh Viễn cũng không tính nói cho cậu biết là kỳ thật cậu đang xem ngược tạp chí.
——-
P/S: Có người đã thắc mắc bạn về cách xưng hô của Viễn –Thu trong bản edit đồng nghiệp này. Vì sao trong tình cảnh ngọt ngào thân mật lại vẫn là anh – tôi , cậu – tôi nghe rất chi là xa lạ. Chuyện là thế này, bạn cảm thấy hai người Viễn – Thu cũng đã có tuổi rồi cần gì phải học bọn trẻ khanh khanh ta ta anh anh em em, nghe thật mất mĩ cảnh và phản cảm, cũng không thể không trách toàn là ý kiến chủ quan của bạn thôi, *cười* nhưng bạn không sửa đâu bạn thấy thế mới là “Quân tử chi giao”.
.
.
.
Chương 4

Xác định được món quà để tặng là một chuyện, Khúc Đồng Thu vui vẻ được vài hôm. Khi tĩnh táo suy nghĩ lại thì phát hiện tặng quà không chỉ đơn giản chọn một món quà là xong. Khi nào thì tặng, tặng bằng cách nào, những vấn đề dù nhỏ nhặt nhất cũng đều phải tốn tâm tư.

Tặng ở buổi tiệc sinh nhật sao? Khúc Đồng Thu lắc đầu.

Tiệc sinh nhật của Nhậm Ninh Viễn không chỉ đơn giản có một vài người nổi tiếng ăn uống, qua lại tán gẫu, chắc cũng phải có khiêu vũ rồi âm nhạc sôi động, nói như thế ngày đó rất nhiều kẻ quyền quý có thể sẽ đến để nịnh bợ lẫn nhau, cho nên buổi tiệc có lẽ sẽ trở thành nơi chốn chỉ giành cho những kẻ thuộc tầng lớp thượng lưu của xã hội. Mà có thể được mời đến dự tiệc sinh nhật của Nhậm Ninh Viễn thì chắc chắn đều là những nhân vật tầm cỡ với địa vị không thể nào thấp được, hơn phân nửa là cũng phải có giao tình đặc biệt với Nhâm Ninh Viễn, vì vậy anh hẳn cũng tránh không được việc phải đối phó với đống người vây quanh bắt chuyện ____ khi đó có khi cũng chẳng có chỗ cho Khúc Đồng Thu cậu chen vào ___ mà cho dù cậu có cố tìm được khoảng không để chui lọt trao quà vào tay Nhậm Ninh Viễn thì liệu anh có nhớ được đó là quà của ai tặng không chứ.

Hay tặng ngay trong nhà? Nhưng nếu như thế thì có phần không trang trọng lắm.

Lúc sinh nhật cậu lần trước, Nhậm Ninh Viễn công việc đầy mình nhưng vẫn nhớ ngày đặt cho cậu một cái bánh kem thật to rồi còn riêng cố tình bắt chuyến bay cuối để về nhà kịp tối hôm đó vì cậu, tới sinh nhật lần này của Nhậm Ninh Viễn, cậu có cả đống thời gian để sắp đặt, nói cái gì thì nói chứ cũng phải làm cho nó tươm tất một chút.

Thế nhưng tế bào lãng mạn của Khúc Đồng Thu nghèo nàn đến độ đáng thương, tâm ý thì tràn đầy nhưng không thể nghĩ ra phương thức nào để diễn đạt. Cuối cùng chỉ có thể tìm con gái để xin lời khuyên, con gái thông minh lại cũng khá hiểu ý của Nhậm Ninh Viễn nói không chừng có thể cho hắn một vài ý kiến hay ho nào đó.

"Sinh nhật chú Nhậm? ? Ba à, ba cũng thật là đảm đang quá đi ..."

Khúc Kha vừa nghe papa nhà mình muốn tổ chức sinh nhật cho chú Nhậm liền giật mình tỉnh ngủ.

"Con bé này... cái gì đảm đang hay không đảm đang chứ hả? Mau nhanh nghĩ cách giúp papa nào...?"

Tuy nói rằng, hắn với Nhậm Ninh Viễn cũng đã kết hôn, Khúc Kha cũng chấp nhận một gia đình hiện tại như thế, nhưng đem chuyện chính mình với anh kể cho con bé nghe, không nhiều thì ít Khúc Đồng Thu vẫn có chút ngượng ngùng.

"Ân, con thấy là ấy với chú Nhậm mà nói thì sinh nhật ba tặng chú ấy cái gì chú ấy cũng vui cả, nhưng bất quá ba vẫn cảm thấy chưa hài lòng với lời vừa rồi thì con vẫn còn một chủ ý."

Khúc Kha vỗ vỗ bả vai papa của mình, bày ra một bộ dáng tiểu đại nhân "Chú nhậm xem chừng không thích cái gì gọi là phong cách riêng này nọ đâu, nên con nghĩ vẫn là dùng cách bình thường để tặng là tốt lắm rồi ạ."

Khúc Đồng Thu liên tục gật đầu, hắn cũng nghĩ Nhậm Ninh Viễn sẽ không thích hợp với cái surprise gì đó, hình thức tặng quà tạo hạnh phúc bất ngờ phải cần có đối tượng phù hợp thì mới surprise được, chẳng hạn đối phương sẽ phản ứng như gương mặt phải biểu lộ vẻ kinh ngạc cùng vui sướng cực độ mắt mở to, rồi chẳng như cảm động không nói nên lời chỉ biết dùng tay che miệng nước mắt thì như mưa, hoặc bay nhào vào vòng tay người tặng trao một nụ hôn nhiệt tình nóng bóng đúng chất Pháp... Hiện thực hiển nhiên là Nhậm Ninh Viễn sẽ không bao giờ làm như thế.
(Ý anh Thu bảo là muốn xài kiểu surprise thì cũng phải biết lựa người, cỡ như anh Viễn mà surprise thì chỉ có nước mang nhục =)) =)) nhưng theo tớ thì không chắc đâu ah nha)

"Cho nên thế này con nghĩ là ba nên tìm một nhà hàng sang trọng với không gian yên tĩnh nào đó, mời chú Nhậm một bữa tối lãng mạn với ánh sáng lung linh của ___ nến, rồi tặng quà thôi, trước hay sau khi ăn đều được, con nghĩ chú Nhậm sẽ thực sự rất vui nha."

Khúc Đồng Thu thấy con gái nói cũng rất có lý, đối với hai nam nhân trung niên mà nói không có hình thức chúc mừng nào có thể thích hợp hơn so với một buổi ăn tối ấm áp và một món quà tinh tế. Nếu quá mức rườm rà khác thường ngược lại sẽ trở thành kệch cỡm đến buồn cười mất.

Xem như quà tặng và phương thức tặng cũng đã xác đinh, còn địa điểm thì không khó, ở T thành thì nhà hàng cao cấp sang trọng chỉ thừa không thiếu. Hiện tại chỉ còn phần thời gian thôi. Khúc Đồng Thu hi vọng hắn sẽ là người đầu tiên nói câu "sinh nhật vui vẻ" với anh, cho nên hắn nghĩ sẽ đem buổi hẹn hò này sắp đặt sớm hơn một ngày so với ngày sinh nhật của Nhậm Ninh Viễn. Như vậy đi nhất định phải hẹn cho bằng được với Nhậm Ninh Viễn ngày đó ___ mà Khúc Đồng Thu hắn căn bản cũng không biết được là mấy trước sinh nhật Nhậm Ninh Viễn có hay không thời gian dành cho hắn.

Người đàn ông đó gần như là không có lịch làm việc cố định, đôi khi sẽ có một khoảng thời gian dài để nghỉ ngơi nhưng đôi khi lại liên tục mấy tuần toàn đi sớm về khuya. Mà trong mắt Khúc Đồng Thu thời gian làm việc của Nhậm Ninh Viễn là vô cùng quý giá, hắn thấy chỉ cần việc gì Nhậm Ninh Viễn đụng tay đích thân làm nhất định đều là đại sự quan trọng, cho nên thời điểm Nhậm Ninh Viễn bận rộn, hắn bao giờ cũng tận lực quan tâm, tránh để không quấy rầy anh.

Lúc Nhậm Ninh Viễn về đến nhà thì Khúc Đồng Thu đã chuẩn bị xong một bàn thức ăn chờ sẳn.

"Gần đây cậu về nhà rất sớm, việc mở rộng cửa tiệm đều ổn hết rồi sao?"
Nhậm Ninh Viễn mỉn cười hỏi, âm thanh ôn hòa như nước.

"Ân, lúc đầu chưa quen lắm nên cảm thấy có chút quá sức, nhưng thuận tay rồi mọi việc cũng đơn giản hơn..."

Khúc Đồng Thu tỉ mỉ đem đồ ăn vào lò viba hâm lại, rồi đặt chúng trở lại bàn ăn.

"Vậy là tốt rồi, nhìn cậu lúc trước bận rộn tôi cũng có chút lo lắng." Nhậm Ninh Viễn giúp Khúc Đồng Thu dọn thức ăn lên bàn.

Nghe thấy Nhậm Ninh Viễn lo lắng cho mình mặt Khúc Đồng Thu không tự kiềm chế được vì hạnh phúc mà đỏ lên.

"Tôi nói thật" Khúc Đồng Thu vừa ngước mắt lên thì chạm ngay ánh mắt Nhậm Ninh Viễn đang đứng mỉn cười nhìn cậu.

"Tôi... tôi sẽ tự chăm sóc chính mình... anh yên tâm..." Khúc Đồng Thu suýt chút nữa vì tâm hoa nộ phóng mà quên mất chính sự "A... Nhậm Ninh Viễn, tối thứ tư này anh có rảnh không?"

"Có hẹn với mấy đối tác kinh doanh, cũng không phải việc gì lớn, cậu có chuyện gì sao?"

"Như vậy sao..." Khúc Đồng Thu thật sự không biết có nên nói hay không, nhưng bản năng thì thấy mình nên chủ động một chút, nói ra dù có bị từ chối cũng không có gì đáng ngại "Thứ năm là sinh nhật anh nên tôi muốn trước hôm đó mời anh một bữa cơm..."

"Cám ơn cậu đã nhớ rõ sinh nhật tôi."

Nhậm Ninh Viễn mỉn cười nói: "Mấy người kia cũng đều là chỗ quen biết, có thể hẹn lại khi khác."

"A... không cần, không cần, kỳ thật một chút thời gian buổi tối là đủ rồi."

Khúc Đồng Thu thấy anh chiều theo thì có phần vui vẻ, nhưng nghĩ lại thì thấy không ổn lắm vì công việc vẫn quan trọng hơn.

"Tối thứ tư? Chúng ta gặp nhau ở đâu?" Nhậm Ninh Viễn trái lại vẫn bộ dáng tiêu sái, không có vẻ gì để ý đến công việc bị trì hoãn.

"Anh hôm đó cứ ở chỗ làm đi, tôi sẽ lái xe đến đón..."

"Ân, hảo, tôi sẽ ở NAR chờ cậu."
.
.
.
Chương 5:

Ngày thứ tư, tiệm ăn Khúc Ký vẫn đông đúc như trước, nhân viên của tiệm lúc này ai cùng bận rộn tập trung chuyên tâm vào công việc trên tay, hết thảy so với ngày thường cũng không có gì khác biệt, chẳng là nếu khách hàng quen cẩn thận để ý một chút sẽ phát hiện, ông chủ tiệm ân cần điềm đạm, luôn chạy ra chạy vào trong tiệm, hôm nay lại không thấy bóng dáng. Khúc Đồng Thu dừng xe trước cổng của NAR, khi bước ra ngoài hắn thoáng quay đầu nhìn lại hộp quà bên trong như kiểm tra lại nó vẫn còn, như sợ chỉ trong chớp mắt nó sẽ mọc chân mà chạy mất vậy. Người gác cổng lễ phép mỉn cười với hắn, đối với người đã kết hôn với ông chủ này, tất cả bọn họ đều quen thuộc.

Khúc Đồng Thu nhìn lại trang phục và tóc tai không có chút nào lộn xộn, hít sâu một hơi, bước vào thang máy, đi tới văn phòng của Nhậm Ninh Viễn.

Đột nhiên hắn nhớ lại chuyện của nửa năm trước, khi hắn lần đầu đến nơi này để cầu hôn Nhậm Ninh Viễn, thời điểm đó hắn lo lắng đến mức chẳng thể bước nỗi nửa bước chân, tim trong ngực đập liên hồi như trống bỏi cơ hồi đến bên ngoài còn nghe thấy tiếng. Mà hiện tại tuy rằng nửa năm đã trôi qua rồi, nhưng tâm trạng của hắn cũng chẳng tiến bộ chút xíu nào, kích động khẩn trương chẳng kém gì trước kia, các ngón tay đặt lên tay nắm cửa run nhẹ nhẹ.

Mà tình cảm của hắn cũng chẳng khác ngày trước__ đối với người đàn ông ấy vẫn hết lồng sùng bái và tràn đầy khát khao__ đồng thời cũng thấp thỏm không yên lo lắng rằng người nọ sẽ cự tuyệt hắn__ chính là trong một phút bất tri bất giác mà nảy sinh một loại tình cảm so với sự tôn sùng, kính nể đơn thuần càng thêm nồng đậm và ngọt ngào hơn.

Khúc Đồng Thu đang chuẩn bị đẩy cửa vào thì từ bên trong cửa bị mở ra, người mở là Dung Lục, trong trí nhớ của Khúc Đồng Thu, Dung Lục không chỉ là một người phi thường xinh đẹp mà còn là một người nhiệt tình, thân thiện.

"Hoan nghênh hạ cố." Dung Lục cười tủm tỉm hướng về phía Khúc Đồng Thu làm một động tác "thỉnh", sau đó cố ý cao giọng nói to về phía sau: "Ninh Viễn, hảo hảo lão công của cậu dâng kiệu hoa đến đón cậu nè!!"

Khúc Đồng Thu gãi gãi vành tai mình, mặt đỏ đỏ đi về phía Nhậm Ninh Viễn, mà ngồi trên sofa bên cạnh Nhậm Ninh Viễn là Diệp Thu thác đang ôm khư khư tiểu họa sĩ ngượng ngùng nhà hắn, lại còn dùng một bộ mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn Khúc Đồng Thu.

"Cậu đến rồi à?" Nhậm Ninh Viễn cười nói.

"Ân... Nhậm Ninh Viễn... tôi... xe tôi đậu dưới cổng... anh chừng nào thì có thể xong việc..." Khúc Đồng Thu cảm thấy lưỡi mình như bị thắt lại ở đâu đó vậy.

"Công việc cũng xong rồi, chúng ta có thể đi ngay bây giờ." Nói xong người đàn ông cao lớn liền đứng dậy, nói vài câu đơn giản với đám bạn tốt của mình rồi cùng "ông xã" suýt muốn bỏ của chạy lấy người của anh sóng vai cùng bước ra khỏi văn phòng.

Khúc Đồng Thu khi đi ra tới ngoài còn nghe loáng thoàng thanh âm của Dung Lục:
"Lão thiên gia a~... tại sao tôi lại đáng thương đến như vậy chứ... sinh nhật Tiếu Đằng tôi cũng tắm rửa sạch sẽ hiến thân mà sao cậu không thèm ngó chứ!! 5555555555 ..."
.................................................................................
Nhậm Ninh Viễn kỳ thật có chút hơn bất ngờ __ nhà hàng được Khúc Đồng Thu chọn là nhà hàng thuộc loại bậc nhất của T thành, không gian sang trọng, nội thất trang trí xa hoa tinh xảo, một gian VIP biệt lập với đồ ăn phong phú mỹ vị __ Một người đàn ông mà đối với cuộc sống xa xỉ một chút không biết, cũng không dám hứng thú mà nói đã vì anh mà chuẩn bị hết thảy, mỗi ngày đắn đo, cố gắng phân tích cuộc sống cùng sở tích của những kẻ lắm tiền, những điều tưởng nhỏ ấy làm lòng anh thấy thật chua sót. Khúc Đồng Thu không nói lấy một lời, tay cầm chặt hộp quà to, gương mặt hồng hồng không biết là đang suy nghĩ điều gì.

"Có thể cho tôi biết hộp quà cậu đang cầm là gì không?" âm thanh nam tính trầm ổn ôn hòa.

"A... này, này là..." lời Khúc Đồng Thu muốn như kẹt lại ở cổ họng, hắn của lo lắng không biết nên tặng quà trước hay sau khi ăn.

"Là quà sinh nhật của tôi sao?"

"......"

"Tôi muốn xem nó bây giờ, có được không?"

Món quà được Nhậm Ninh Viễn tiếp lấy, sau một đoạn hồi hộp thì nghe Nhậm Ninh Viễn mỉn cười nhẹ nhành nói: "Thiết kế mùa xuân mới của Armani, tôi rất thích."

"A... thật sao... thích là tốt rồi, thích là tốt rồi..." Khúc Đồng Thu thở nhẹ trong lòng một hơi, tâm trạng thật sự là rất vui sướng, liền cảm thấy môi có một sự ấm áp bao trùm __ Nhậm Ninh Viễn đứng dậy cúi người đặt lên môi hắn một nụ hôn.

"Cám ơn cậu." Người đàn ông ấy kề sát tai Khúc Đồng Thu nhẹ nhành nói làm một hơi thở nóng rực thổi vào tai hắn, khiến hắn cảm thấy cả người như bị hơi thở ấy đốt chín. Mặc dù buổi ăn tối không có có ánh sáng lung linh của nến nhưng không khí như vậy Khúc Đồng Thu nghĩ xem ra cũng thật sự không tồi __ Nhậm Ninh Viễn còn ăn nhiều hơn bình thường một chút, mấy con tôm và cua hắn lột cho anh đều ăn hết. Khúc Đồng Thu trong lòng rất vui sướng thoải mãn, vì hắn nghĩ Nhậm Ninh Viễn có lẻ cũng vui vẻ không kém.
.........................................................
Chờ đến lúc Khúc Đồng Thu và Nhậm Ninh Viễn biết sảnh của nhà hàng đang phát hỏa, thì mọi người đã sớm tranh nhanh chạy ra lối thoát hiểm ở cửa sau rồi. May mắn là lửa cháy không lớn, trang bị phóng cháy của nhà hàng cũng đã kịp thời phát huy tác dụng, dập tắt được đám lửa, cho nên lần hỏa hoạn này cũng không có thương vong hay thiệt hại gì to tát, cái chính là tâm tình tốt đẹp của mọi người đi hưởng thụ bửa tối lãng mạn chẳng nhiều thì cũng ít bị phá nát rồi.

Mà trong đống người đang buồn bực ấy chỉ sợ buồn bực nhất là Khúc Đồng Thu mất. Tuy rằng hình thứ nhìn có vẻ rất đơn giản nhưng hắn đã tốn thực sự không ít tâm tư vào đấy, hắn muốn vì Nhậm Ninh Viễn làm một điều gì đó __ không chỉ bình thường muốn đáp lại lần sinh nhật trước anh chuẩn bị cho hắn, mà hắn chân thành hi vọng rằng người đàn ông này có được một buổi tối trước hôm sinh nhật thoải mái vui vẻ thật sự.

Chính là người định không bằng trời định, môi vận luôn đặc biệt chiếu cố hắn. Trận hỏa hoạn này không phá hủy nhà hàng, không làm bỏng khách ăn, chỉ đem một lòng tràn kỳ vọng của Khúc Đồng Thu một đường đốt trụi ngay cả chút vụn cũng không còn.

Khúc Đồng Thu trong lòng khổ sở cực kỳ, hắn không rõ vì cái gì một việc đơn giản như vậy cũng mắc phải sai lầm, hắn cảm thấy không phải do bản thân quen thói vô dụng mà do ông trời luôn thích chơi đùa hắn.
.
(*) Chú thích:
Môi vận: có thể hiểu theo nghĩa vận đen, vận xui.
....
Bonus: tớ nghĩ đây là món quà mà anh Thu tặng cho anh Viễn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammei