Chương III

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù cho hồi tâm chuyển ý đi chăng nữa, bản năng hắc ám trong hắn vẫn là một thứ gì đó bất kham, xúi giục hắn tổn thương em, buộc em phải cảm nhận nỗi đau mà hắn phải gánh chịu.
--------------------------Sano Manjirou_Mikey

Gió trời vi vu phả vào mặt Mikey khiến hắn cảm thấy có chút rát.

Tuy vẫn chưa là gì so với cơn tê tái trong tâm hắn.

Hắn xoa xoa tay, mái tóc trắng cắt ngắn rủ xuống che đi tâm trạng hắn. Mi khép lại, hắn mặc cho gió càng ngày càng lớn mà chỉ đứng yên một chỗ. Hắn đột nhiên muốn hét, hét thật lớn, hét cho đến khi dây thanh quản đứt rời trong cổ họng.

Hắn sai rồi. Mọi thứ hắn làm đều đi quá xa rồi. Lẽ ra hắn đã có thể ôm em hằng ngày, lẽ ra hắn đã có thể kết thúc cái gọi là trừng phạt.

Nhưng cớ sao hắn lại không làm?

Cớ sao hắn lại một mực bỏ lại em trong những con đau quằn quại kia?

Hắn không biết. Hắn không còn là Mikey của trước kia nữa rồi. Dù cho hồi tâm chuyển ý đi chăng nữa, bản năng hắc ám trong hắn vẫn là một thứ gì đó bất kham, xúi giục hắn tổn thương em, buộc em phải cảm nhận nỗi đau hắn phải gánh chịu.

Tuyết bắt đầu rơi nặng hạt hơn. Trời cũng đã lạnh hơn rồi. Lạnh y như cái tâm của hắn vậy. Hắn ngước mặt lên, vành mắt dần đỏ lên, nổi bật trên một màu tái nhợt. Mắt đen hun hút nhìn vào màu đen xám xịt trên đầu.

Hắn tự hỏi, em trên đó thấy thế nào rồi? Không phải đau khổ nữa phải không em? Trên đó em hẳn hạnh phúc lắm nhỉ?

Tôi xin lỗi. Em ơi, tôi xin lỗi nhiều lắm.

Phải chăng em đang rất thỏa mãn đúng không? Tôi xin lỗi.

Khi em đang vật lộn với mớ cảm xúc hỗn độn kia, em không một ai bên cạnh. Tôi xin lỗi.

Khi em muốn thổ lộ tất cả để vơi đi cơn đau đớn, tôi đã không lắng nghe. Tôi xin lỗi.

Khi mọi thứ dồn em vào đường cùng, tôi đã không ở bên em. Tôi xin lỗi.

Khi tôi không kiểm soát được bản năng chết tiệt kia, tôi đã tổn thương em. Tôi xin lỗi.

Khi em là nhân vật không thể thiếu trong ngày đưa tiễn vong linh em về vòng tay Chúa, tôu đã không ở đó.

Ngàn lần xin lỗi em...
.
.
.
.
"Anh tỉnh rồi à?"

Ánh đèn ấm áp ập thẳng vào con ngươi có chút tiêu cự của hắn. Nói là vậy nhưng Mikey lại thấy có phần chói mắt, khó chịu. Giờ hắn mới nhận ra hắn đang ở nhà, trên cánh tay còn có van truyền nước, không phải là hắn còn đang ở ngoài trời sao. Ema nhìn hắn chằm chằm.

"May cho anh là anh Shinichirou phải ra tạp hóa mua thêm đồ đấy, không thì anh chết cóng xó nào rồi"

"Hả? Chết cóng?"

"Thì chả vậy. Anh ngất giữa đường, trời cũng lạnh nên thành ra lại sốt cao. Lần sau ra đường mặc ấm tí đi, phong pha phong phanh rồi lăn đùng ra lại khổ"

Hắn sờ sờ tay lên trán, đúng là đang dán miếng hạ sốt thật. Mikey cúi đầu nghĩ nghĩ, con ngươi xanh đen nhuốm màu u buồn. Ema dọn đồ trong góc phòng cũng để ý quan sát.

"Mà ba người đi đâu vậy?"

"H- Hả? Đi đâu là đi đâu?"

"Từ lúc anh tỉnh tới giờ anh lạ lắm đó, có chuyện gì à?"

Cô ngờ vực nhìn hắn, đúng là từ lúc Mikey tỉnh hắn cứ như người trên giời rơi xuống vậy.

Mikey không nhìn Ema. Chuyện của Takemichi vẫn còn lởn vởn trong đầu hắn, hắn vẫn chưa biết phải làm gì. Ở góc phòng, Ema nóng nảy vứt đồng đồ trên tay qua một bên, chạy đến lay nhẹ người hắn.

"Mikey, nhìn em. Có chuyện gì xảy ra?"

"Ừ thì..."

Mikey lưỡng lự, sau cùng vẫn là quyết định không nói ra. Hắn ngẩng mặt, vô cảm xúc trấn an cô. Mặc cho sự tò mò dữ dội trong lòng, Ema tôn trọng ý kiến của anh trai mình.

Sano Manjirou không muốn chạy trốn nữa.

Hắn muốn đối mặt.

Đối mắt với những đau thương tàn khốc, đối mặt với sự thật xé nát tâm can rằng hắn, là kẻ đã bức em vào đường cùng.

Tất nhiên không chỉ mình hắn.

Tất cả, hắn sẽ buộc tất cả nhìn thẳng vào thực tế.
.
.
.
.
.
Tinh!

"Hmmmh? Đêm khuya khoắt rồi ai còn gửi tin nhắn vậy?"

Mikey bực tức mở điện thoại, 12 giờ 6 phút sáng rồi đó. Ánh sáng xanh từ điện thoại khiến hắn dụi dụi mắt khó chịu, nhưng những dòng tin nhắn gửi tới lại có chút gì đó kì lạ

Stranger
Đang hoạt động

???: Sano Manjirou?

             Sano: Ai vậy?

???: Danh tính không quan trọng. Tôi có một lời đề nghị cho anh.

            Sano: Đề nghị? Tôi và cậu ( hoặc cô ) còn không quen biết nhau.

???: Như tôi đã nói, danh tính không quan trọng. Mà kể cả anh có đồng ý hay
không, quyết định hành động thì tôi vẫn sẽ là người có quyền.

            Sano: Có vẻ quý ngài/quý cô đây khá ngang ngược nhỉ? Đề nghị gì nói nhanh.

???: Anh sẽ có cơ hội quay lại mốc thời gian 20 năm sau, anh thấy sao? Nếu anh
         đồng ý thì sáng mai có thể khởi hành luôn. Nếu không thì tôi nghĩ là tôi sẽ
         có thêm công chuyện để làm.

            Sano: Tóm lại là chấp thuận hay không là việc của tôi, còn làm hay không là
                        việc của cô chứ gì. Đằng nào chả vậy, tôi cũng có ý định này rồi.       
                        Nhưng làm gì có chuyện làm ăn tay không nhỉ? Cô/Cậu muốn gì?

???: Thông minh đấy, tôi đã nghĩ anh là một tên cuồng taiyaki thôi. Không tệ.
         Nhưng tôi chả muốn gì cả, đơn giản là chán thôi.

            Sano: Huh?

???: Tôi nói như thế nào thì chính là như vậy. Sáng mai đúng 3 giờ 15 phút sáng,
         tìm một vị trí thích hợp, tốt nhất là thoải mái và tĩnh lặng để thực hiện nghi
         thức nhảy thời gian. Ngồi thiền, giữ tập trung, không được sao nhãng, thành
         tâm niệm cầu mong ước của mình.

            Sano: Chọn giờ thiêng lắm.

???: Tôi biết, khỏi khen. Có một số quy tắc anh cần chú ý:
         Điều 1: Hãy chắc chắn rằng không có bất kì thứ gì làm phiền nghi thức khi
                        đang trong quá trình thực hiện. Chệch một phát là tôi không biết
                        anh sẽ trôi về đâu đâu.
         Điều 2: Nếu trong tiềm thức xuất hiện anh xuất hiện một cô gái cầm gấu bông
                       và mặc váy đỏ nhạt, tuyệt đối không được bắt chuyện với cô ta. Nếu
                       thấy cô ta đang làm bất cứ hành động gì khác thường hay cho anh thứ
                       gì đó, đừng bao giờ nhận lấy. Hãy làm ngơ đi, không được phép tò mò.
          Điều 3: Khi cô ta có động thái tấn công, ngay lập tức dừng nghi thức lại và
                        tìm H2So4, trộn nước vào và tránh xa hiện trường khoảng 13 ngày.
                        Trong trường hợp bất khả kháng là không thể thoát khỏi tâm thức
                        của bản thân, hãy xé nát đầu con gấu bông của cô ta. Khi đó cô ta sẽ
                        gào lên, một cánh cửa xuất hiện. Anh biết phải làm gì rồi đấy.
           Điều 4: Khả năng cao sau khi ra khỏi bằng cánh cửa thì cô ta sẽ quay lại làm
                         phiền anh nên tốt nhất là khi thực hiện nghi thức, thủ sẵn một con
                         dao đi. Cần thiết khi không kiểm soát được bản thân thì cầm dao tự
                         chém vào cổ.
           Có vậy thôi, chúc thành công.
                                                            ??? has left the chat.
-----------------------------------
Lời tác giả: Tôi muốn viết ngược công nhưng lại ngu khoản này. Thôi thì sau ngược cũng không muộn :))
Chúc mừng sinh nhật sớm 1 tiếng nhé con của mẹ, Tắc Kè Mì Chiên aka Takemichi Hanagaki :333
25/6/2021.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro