Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ngày sau.

"Hoàng thượng, các tiểu chủ mới tấn phong đã có thể hầu hạ rồi." Lý Trường khoát tay một cái, ra hiệu cho thái giám đem khay thẻ bài trình lên. "Hoàng thượng, người xem."

"Truyền Mộ Dung tiểu viện đi." Huyền Lăng mắt vẫn chăm chú xem tấu chương, không ngẩng đầu lên mà nói.

"Dạ, nô tài đi chuẩn bị ngay." Lý Trường mặt đầy ý cười khom người lui ra.

Mộ Dung Tiểu chủ ngày tuyển tú được Hoàng thượng yêu thích, bây giờ lại được nhận ân sủng đầu tiên, tiền đồ sau này chắc chắn là vô cùng rộng mở.

---

"Chúc mừng tiểu chủ, chúc mừng tiểu chủ! Đêm nay Hoàng thượng lật thẻ bài tiểu chủ!" Tụng Chi vội vội vàng vàng chạy vào trong, trên mặt đều là dáng vẻ vui mừng cho tiểu chủ nhà mình.

"Thật sao?" Mộ Dung Thế Lan mặt đầy kinh hỉ (kinh ngạc+vui mừng) hỏi lại.

Không chờ Tụng Chi đáp lời, Lý Trường đã cùng thái giám và mama bước vào trong phòng. "Nô tài thỉnh an Tiểu viện, chúc mừng tiểu viện là người đầu tiên được Hoàng thượng triệu đến hầu hạ. Kim đèn ngọc đài (tên 1 loại hoa) này là do nhà ấm trồng hoa đưa đến chúc mừng tiểu chủ, mama này lát nữa sẽ hầu hạ tiểu chủ thay y phục rồi nói cho người quy củ lúc hầu hạ. Người không cần nóng vội đâu."

"Đa tạ công công chỉ điểm." Mộ Dung Thế Lan nháy mắt với Tụng Chi, nàng liền hiểu ý tiến lên, rút từ trong tay áo ra một hà bao mà dúi cho Lý Trường.

"Ai u, thật cám ơn Tiểu viện. Không còn chuyện gì nữa, nô tài xin cáo lui." Lý Trường vui vẻ nhận lấy hà bao, nhanh chóng lui xuống.

Về đêm.

"Hoàng thượng, Mộ Dung tiểu viện đã ở trong Dưỡng Tâm điện chờ." Lý Trường nhỏ giọng tiến lên, chỉ sợ quấy rầy Huyền Lăng xem tấu chương.

"Ừ, qua đó đi.'' Huyền Lăng để tấu chương trong tay sang một bên, đứng dậy rời Nghi Nguyên điện.

Sau khi tắm rửa, thay y phục, hắn mặc tẩm y (áo ngủ), chậm rãi bước vào Dưỡng Tâm điện.

Nhìn Mộ Dung Thế Lan ngồi trên giường, y phục lụa mỏng bao quanh người, trong lòng Huyền Lăng bất giác dâng lên một ngọn lửa vô danh. Gương mặt không chút son phấn, đường cong lả lướt qua lớp lụa mỏng manh cùng bóng dáng yêu kiều ngày tuyển tú ấy như hòa làm một, khiến cho hơi thở hắn dần trở nên nặng nề. Bàn tay hắn nhẹ nhàng đặt lên eo nhỏ, môi thì thầm bên tai thiếu nữ đã sớm xấu hổ: "Thế Lan, nàng thật đẹp."

Mộ Dung Thế Lan mặt mũi đỏ bừng, trừng Huyền Lăng một cái, thân thể mềm nhũn trong ngực hắn, để mặc hắn hành sự. Một lát sau, trong màn truyền ra âm thanh khiến người ta đỏ mặt không nguôi.

Hôm sau.

Huyền Lăng hài lòng ôm Mộ Dung Thế Lan tỉnh dậy. Lý Trường định tiến lên hầu hạ, hắn liền ra hiệu cho y dừng lại. Huyền Lăng đứng dậy, ra đến tận cửa điện mới nhỏ giọng phân phó: "Không cần đánh thức nàng, đến báo với Hoàng hậu một tiếng, hôm nay cho nàng miễn thỉnh an. Truyền chỉ của trẫm, phong Mộ Dung Tiểu viện làm chính ngũ phẩm tần, ban hào Hoa."

"Dạ, nô tài tuân chỉ." Lý Trường lặng lẽ đưa mắt liếc nhìn bóng người ẩn hiện sau lớp màn trên giường. Vị này... Thật không thể lường được.

---

"Tụng Chi, giờ gì rồi?" Mộ Dung Thế Lan thoáng ngồi dậy, nhỏ giọng hỏi, cái hông cùng hạ thân ê ểm khiến nàng khẽ cau mày khó chịu.

"Hồi tiểu chủ, bây giờ đã là giờ Tỵ (10-11h sáng) rồi." Tụng Chi đã sớm túc trực bên cạnh vội vàng đưa đến nước ấm cho chủ tử uống nhuận họng.

"Đã trễ thế này ư? Nô tài đáng chết, sao lại không đánh thức ta dậy?"

"Tiểu chủ thứ tội, là hoàng thượng phân phó không cho đánh thức tiểu chủ, miễn thỉnh an cho tiểu chủ. Người còn hạ chỉ tấn phong tiểu chủ làm chính ngũ phẩm tần, ban hào Hoa nữa. Chúc mừng tiểu chủ!" Tụng Chi quỳ xuống, nói ra an bài của Huyền Lăng.

"Hoàng thượng..." Mộ Dung Thế Lan sắc mặt phiếm hồng, hiển nhiên là đang nghĩ về đêm hôm trước. "Được rồi, mau hầu hạ bổn tần thay y phục đi."

Bây giờ quyền thế nhà Mộ Dung không còn lộng hành như trong nguyên tác, Huyền Lăng lại hết mực sủng ái, kính trọng Nghi Tu nên Mộ Dung Thế Lan dù có kiêu căng nhưng cũng còn vài phần tỉnh táo, không dám bất kính với Hoàng hậu.

"Hoa tần đến."

"Tần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an.". Thế Lan bước vào trong phòng, nhìn thấy các tần phi đều có mặt đầy đủ ,trong lòng không khỏi cười xuy một tiếng.

"Ừ, muội muội đúng là lễ độ. Tiễn Thu, mau đỡ Hoa tần đứng dậy." Nghi Tu ngồi ở vị trí trung cung, trên mặt tràn ngập ý cười nhìn Mộ Dung Thế Lan quỳ trên mặt đất. Nữ nhân này coi như là vẫn biết lễ, không quá ngang ngược.

"Hoa muội muội đến thật "sớm" nhỉ. Giờ này là giờ gì rồi mà còn bắt chúng ta chờ ở đây?" Miêu tiệp dư ngồi đối diện Mộ Dung Thế Lan, thấy dáng vẻ ưỡn ẹo của nàng ta trong lòng lập tức nổi ghen tuông.

Nàng vào cung 6 năm mới leo được đến chức Tiệp dư, còn không phải là chủ vị một cung, hai năm qua số lần Hoàng thượng đến chỗ nàng càng lúc càng ít, có đến cũng chỉ ngồi lại một lúc rồi đi. Mà Mộ Dung Thế Lan này ngay từ lúc tuyển tú đã được hoàng thượng yêu thích, được hắn lật thẻ bài đầu tiên, một lần hầu hạ liền tấn vị phân, ban hào, nhân khí cũng thật là tốt đi!

"Miêu tỷ tỷ, lời này của tỷ không đúng. Hoàng thượng tự mình phái người đến chỗ Hoàng hậu miễn thỉnh an cho Hoa tần đấy! Huống chi Hoàng hậu nương nương còn không lên tiếng, tỷ có tư cách gì mà nói Hoa tần chứ?" Đáp lời chính là Lục Hòa Âm. Người này thường ỷ vào việc Hoàng thượng hay đến chỗ mình mà đối nghịch với Miêu tiệp dư, luôn tỏ ra chống đối nàng.

"Lục muội muội nói đúng rồi, Hoa tần hôm nay được hoàng thượng miễn thỉnh an nhưng mà vẫn tới. So ra... Còn có phép hơn Miêu Tiệp dư nhiều đấy." Lý Bình nhập cung cùng năm với Lục Hòa Âm, ngoài cung quan hệ cũng không tệ, vào cung rồi đương nhiên lại càng thân thiết.

"Ngươi!"

"Quy củ của tổ tông, tần phi sau khi thừa sủng phải đến chỗ Hoàng hậu nương nương hành lễ, tần thiếp đương nhiên không dám vượt khỏi khuôn phép này." Mộ Dung Thế Lan khinh thường liếc Miêu Tiệp dư, khí thế ngút trời mà nói.

Nói đến việc thực hiện khuôn phép phải xem lại chuyện cũ. Miêu Tiệp dư sau nhiều lần thừa sủng liền mượn cớ thân thể không thoải mái mà không đi thỉnh an Nghi Tu. Huyền Lăng biết chuyện lập tức giáng hai cấp, cấm túc nửa năm, lại phạt chép ngàn lần nữ huấn. Mấy năm nay nàng ta có thể leo đến chức tiệp dư phần lớn là nhờ công lao Miêu Tướng quân, phụ thân nàng.

Chuyện này đương nhiên chỉ có những lão nhân sống lâu trong cung mới biết, tần phi mới nhập cung năm Càn Nguyên thứ chín gần như là hoàn toàn mù mịt. Có thể thấy Mộ Dung Thế Lan tuy không biết chuyện gì nhưng cũng phụ giúp Lý Bình cùng Lục Hòa Âm đâm Miêu thị một nhát thật đau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro