Chương 2: Trúc mã Shinichi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm mới biết bọn họ là bạn ở cùng lớp mẫu giáo, ba mẹ 2 nhà vừa vô cùng kinh ngạc lại vừa cực kỳ mừng rỡ, liền vui vẻ nói chuyện này thật tốt, như vậy 2 đứa có thể quan tâm chăm sóc lẫn nhau rồi.

"Con ở trường học phải chăm sóc Tiểu Fi cho nhiều vào có biết hay không? Con lớn hơn em vài tháng, thân là ca ca nên có trách nhiệm. Đừng cứ luôn bắt nạt đệ đệ con như vậy chứ."

Shinichi buồn cười đáp:
"Con khi nào thì khi dễ em ấy chứ."

Hắn biết ba mẹ mình đều đặc biệt yêu thích Funi, bởi vì đối phương rất ngoan ngoãn, đặc biệt lấy được niềm vui từ người lớn, thậm chí khi còn bé mẹ đã nói phải chi Funi là con trai của bà thì tốt biết bao nhiêu. Shinichi cứ có suy nghĩ, nếu như Funi là nữ, nhất định ba mẹ sẽ cho mình cưới em ấy luôn rồi.

Hơn nữa nghe nói khi bọn họ còn bé lúc vẫn đang nằm trong bụng mẹ, 2 nhà đã từng hứa hôn với nhau, bất quá đến khi sinh ra đều là nam hài, cho nên mới thôi đó chứ.

"Fi Fi, nếu như thằng nhóc Shin dám khi dễ con, nhất định con phải nói cho bác gái biết a. Bác gái sẽ đánh nó thay con."

"Shin sẽ ăn hiếp ta sao?"

Funi bản thân chính là cái thiệp thế chưa thâm tiểu hài tử, lớn lên ngũ cốc phấn nộn, xứng với nghi hoặc mê mang biểu tình, làm người không tự giác tâm đều phải mềm.

Shinichi tâm thần rung động, không chịu khống chế mà muốn tiến lên ôm một cái đứa nhỏ này.

4 tuổi tiểu hài tử, thanh âm còn mang theo nãi vị, nộn sinh nộn khí, người lại lớn lên cùng phấn đoàn dường như, ngọc tuyết đáng yêu.

Shinichi theo bản năng ngắm liếc mắt một cái, bị tiểu Fi bắt lấy thủ đoạn đều ở nóng lên run rẩy, ngắn ngủn tiếp xúc trung, hắn tiềm thức cảm thấy tiểu Fi chính là cái lưu li oa oa, tinh xảo lại đáng yêu, nhưng yếu ớt thực, hơi chút bính một chút liền sẽ vỡ vụn cái loại này.

Thời gian tan lớp...

"Đừng khóc."

Không biết qua bao lâu, vang lên 1 thanh âm quen thuộc, nam hài vừa rời khỏi lại tự quay về.

"Shin!"

Tiểu nam hài vui vẻ ngẩng đầu lên, trên mặt còn đọng lại vài giọt nước mắt, mà lúc này đây, đúng lúc cậu nhìn thấy trên tay Shinichi đang cầm 1 miếng bánh ngọt nhỏ.

Thế là trong nháy mắt Tiểu Funi đã quên khóc, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bánh ngọt trên tay Shinichi.

"Muốn ăn sao?"

"Muốn!"

Funi háo hức vươn tay muốn bắt lấy, lại bị Shinichi chơi xấu nâng lên quá đỉnh đầu, 2 người đều sinh cùng năm, thế nhưng từ nhỏ Funi luôn thấp hơn Shinichi, vì thế cho dù cậu có vươn tay lên cũng không thể nào chạm tới bánh ngọt trên tay Shinichi.

"Shin...Tớ muốn..."

Nhảy nhảy lên vài cái vẫn chưa chạm được bánh ngọt yêu dấu, Funi có chút nóng nảy, ủy khuất bẹp bẹp miệng, nước mắt đều đã đảo quanh viền mắt hết cả rồi.

"Muốn ăn sao, vậy tiểu Fi phải nói thế nào?"

"Shin tốt nhất! Tiểu Fi thích Shin nhất!"

Hầu như Tiểu Funi còn không có tự hỏi xong liền tự động thốt ra những lời này, lúc này đây Shinichi mới hài lòng đưa bánh ngọt cho cậu.

"Cho cậu này. Tiểu quỷ tham ăn."

Nam hài thấy cậu nhìn chằm chằm vào bánh ngọt của mình, cảm thấy có chút buồn cười, nhưng lại bày ra bộ dáng chịu không nổi vươn tay ra đưa bánh ngọt cho cậu, còn không quên đe dọa thêm 1 câu:
"Chỉ được ăn 1 cái nữa thôi, nếu cậu ăn vạ nữa tớ sẽ nói với chú không cho cậu ăn."

"Sẽ không! Cảm ơn cậu, Shin!"

Thấy Shinichi đưa bánh ngọt cho mình, rốt cục Funi cũng vui vẻ cười lên, thoáng cái phiền não vừa nãy cũng bị quẳng lên 9 tầng mây, dùng thanh âm nãi thanh nãi khí nói:
"Shin, cậu tốt nhất!"

"Đừng nói nhảm, ăn xong rồi mau về nhà thôi."

Tiểu nam hài có chút xấu hổ nên gương mặt cũng đỏ bừng lên.

"Dạ."

Funi thận trọng cắn 1 cái lên bánh ngọt ngọt ngào, sau đó lập tức lộ ra 1 nụ cười vui vẻ, tiếp theo liền ngoan ngoãn để Shinichi dắt về nhà...

"Ăn ngon chứ?"

Funi cắn 1 cái, nhất thời cặp mắt to tròn liền sáng lên:
"Ăn ngon ăn ngon!"

Nghe được lời khen của cậu, khóe miệng Shinichi lộ ra 1 nụ cười không dễ phát hiện, tiểu nam hài trước mặt kia rõ ràng là cùng tuổi với mình, lại bé bé xinh xinh, đang vui vẻ ăn bánh ngọt mình đưa. Bởi vì mới vừa khóc xong nên gương mặt vẫn còn đỏ bừng, nhìn qua hệt như 1 quả táo đáng yêu.

"Thực đúng là tiểu quỷ tham ăn."

Funi vui vẻ ăn hết toàn bộ bánh ngọt Shinichi đưa vào trong bụng. Chuyện bị Shinichi khi dễ lúc nãy đều quên mất không còn 1 mảnh.

Shinichi nhìn cậu, nhịn không được bật cười, quả nhiên nhóc con ngốc nghếch này dễ dụ nhất, chỉ cần 1 cái bánh, sẽ lập tức nghe theo lời mình nói. Shinichi cũng không biết cảm giác hiện tại trong lòng mình là cái gì, y chỉ nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn, không nói thêm gì nữa, 2 người cùng cất bước đi về nhà.

Năm ấy, bọn họ chỉ có 4 tuổi. Mà cái bánh ngọt kia cũng là cái bánh cậu để dành cho Funi, hiện tại thấy bộ dáng Funi vui vẻ như vậy, tâm tình của Shinichi cũng tươi sáng hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro