Chương 9: Tri thức là sức mạnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày tháng tại Gifu luôn đầy ắp công việc, và Nobunaga dường như không bao giờ ngừng lên kế hoạch cho việc thống nhất Nhật Bản. Tuy nhiên, lần này, có một vấn đề làm ông trăn trở, một rắc rối mà dường như không có giải pháp rõ ràng ngay lập tức. Đó là việc vận chuyển lương thực và vật liệu cần thiết cho quân đội đang gặp phải sự gián đoạn lớn. Mạng lưới hậu cần của ông, dù mạnh mẽ, vẫn bị ảnh hưởng bởi điều kiện thời tiết và địa hình hiểm trở.

Nobunaga ngồi trên ghế, tay vuốt cằm, đôi mắt sắc bén nhìn chăm chăm vào bản đồ trải rộng trên bàn. Vùng núi phía bắc vừa trải qua một mùa mưa lớn, làm những con đường dẫn lương thực bị ngập lụt, trong khi các tuyến đường khác lại bị tắc nghẽn do bùn lầy và sạt lở. "Nếu cứ tiếp tục thế này, ta e rằng lương thực sẽ không kịp đến trước khi quân ta đụng độ với đối thủ," Nobunaga trầm ngâm.

Ranmaru đứng bên cạnh, lắng nghe và quan sát kỹ lưỡng. Anh biết rằng đây không chỉ là một khó khăn tạm thời, mà là một yếu tố có thể làm thay đổi cục diện chiến tranh nếu không được giải quyết nhanh chóng. Trong khoảnh khắc đó, một ý nghĩ lóe lên trong tâm trí Ranmaru—kiến thức về kỹ thuật và công nghệ của thế giới hiện đại mà anh mang theo khi xuyên không đến thời kỳ này có thể giúp ích.

"Thưa ngài," Ranmaru lên tiếng, ánh mắt đầy sự quyết tâm.

"Em có một ý tưởng."

Nobunaga quay sang nhìn Ranmaru, đôi mày hơi nhướng lên.

"Ý tưởng gì vậy, Ran? Ta nghe đây."

Ranmaru tiến đến bên bàn, nhẹ nhàng chỉ vào những con đường mà Nobunaga đã đánh dấu trên bản đồ, rồi nói:

"Những con đường ngài đang sử dụng chủ yếu là đường bộ, và điều này khiến việc vận chuyển dễ bị ảnh hưởng bởi thời tiết. Nhưng nếu chúng ta có thể sử dụng sông ngòi và kênh rạch để vận chuyển lương thực và hàng hóa, nó sẽ nhanh hơn và an toàn hơn, ngay cả trong điều kiện mưa lũ."

Nobunaga nghiêng đầu suy nghĩ, đôi mắt ông ánh lên sự hứng thú.

"Sử dụng sông để vận chuyển ư? Em nói xem nào."

Ranmaru mỉm cười nhẹ nhàng.

"Thời hiện đại—ý em là... nơi em lớn lên—việc sử dụng đường thủy để vận chuyển hàng hóa đã được phát triển rất nhiều. Thuyền có thể chở lượng lớn hàng hóa mà không gặp phải những trở ngại do địa hình như đường bộ. Em nghĩ, nếu chúng ta có thể phát triển một hệ thống vận chuyển bằng đường thủy, chúng ta sẽ giải quyết được vấn đề thiếu lương thực nhanh chóng hơn."

Nobunaga chăm chú nhìn Ranmaru, ánh mắt ông đột nhiên trở nên sắc bén hơn.

"Em nói đúng. Sông ngòi và kênh rạch đều có thể trở thành những con đường vận chuyển hiệu quả."

Ranmaru đáp ngay lập tức, với sự tự tin từ những gì anh biết:

"Chúng ta có thể bắt đầu bằng cách huy động thuyền từ các vùng lân cận, sử dụng dòng chảy tự nhiên của sông để vận chuyển lương thực từ các vùng thấp đến các vùng quân đội đóng quân. Đồng thời, nếu ngài muốn đi xa hơn, chúng ta có thể cải tạo một số kênh nhỏ, mở rộng hoặc tạo ra những con kênh mới để kết nối trực tiếp các khu vực quan trọng."

Nobunaga nhướng mày, rồi bật cười lớn.

"Thật thú vị, Oran. Em lúc nào cũng có những ý tưởng khác lạ, nhưng điều này có vẻ vô cùng khả thi. Nếu làm được, ta có thể cải thiện tốc độ tiếp tế và giảm thiểu tổn thất. Một nước đi khôn ngoan."

Ông đứng dậy, đặt tay lên vai Ranmaru, ánh mắt ông thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối.

"Em đúng là báu vật của ta, Ran. Những gì em nghĩ đến luôn khiến ta ngạc nhiên. Ngày mai, ta sẽ ra lệnh cho các tướng lĩnh triển khai kế hoạch này ngay lập tức."

Ranmaru cúi đầu trước Nobunaga, lòng ngập tràn niềm vui khi thấy kế hoạch của mình được lãnh chúa đồng thuận.

"Cảm ơn ngài đã tin tưởng, em chỉ muốn giúp ngài có thể vượt qua mọi thử thách."

---

Vào sáng hôm sau, mệnh lệnh của Nobunaga nhanh chóng được truyền ra khắp các khu vực. Những chiếc thuyền lớn nhỏ từ khắp nơi được điều động, và các tuyến đường thủy mới bắt đầu được khảo sát và mở rộng. Chỉ trong vòng vài ngày, kết quả đã thấy rõ việc vận chuyển lương thực và hàng hóa trở nên nhanh chóng và hiệu quả hơn, giúp quân đội Nobunaga có đủ tiếp tế để đối phó với các trận chiến sắp tới.

Trong suốt thời gian đó, Nobunaga nhiều lần nhắc đến kế hoạch của Ranmaru trước các tướng lĩnh, ca ngợi anh không ngớt.

"Chính Ranmaru đã nghĩ ra cách này," ông nói, ánh mắt đầy sự tự hào.

"Nếu không có em ấy, chúng ta có lẽ đã gặp khó khăn lớn hơn."

Ranmaru, dù được Nobunaga hết mực khen ngợi, vẫn giữ thái độ khiêm tốn. Anh luôn lặng lẽ đứng bên cạnh Nobunaga, âm thầm hỗ trợ và bảo vệ ông, dù trong chiến trường hay những lúc đời thường.

Một buổi chiều, khi Nobunaga và Ranmaru cùng đứng ngắm hoàng hôn từ ban công của lâu đài Gifu, Nobunaga khẽ hỏi:

"Oran, làm sao em lại biết nhiều thứ đến vậy? Những ý tưởng này không giống với bất cứ thứ gì ta từng nghe."

Ranmaru im lặng một lúc, ánh mắt anh hướng về phía chân trời đỏ rực. Anh hiểu rõ rằng kiến thức của anh không thuộc về thời đại này, và sự xuất hiện của anh ở đây có lẽ là một điều kỳ diệu mà số phận đã sắp đặt.

"Em chỉ muốn giúp ngài," Ranmaru khẽ nói, không dám tiết lộ nhiều hơn về bí mật của mình.

"Em đã học được nhiều điều từ những nơi mà em từng đi qua. Và tất cả chỉ để phục vụ ngài mà thôi."

Nobunaga nhìn Ranmaru, ánh mắt ông dịu dàng nhưng sắc sảo.

"Dù em đến từ đâu, điều đó không quan trọng. Ta chỉ biết một điều, em là người mà ta tin tưởng nhất. Với ta, em chính là tất cả."

Trái tim Ranmaru khẽ rung lên trước lời nói đó. Anh cúi đầu thật sâu trước Nobunaga, cảm nhận tình cảm chân thành và sự tin cậy từ người lãnh chúa mà anh yêu thương và kính trọng. Trong khoảnh khắc ấy, dù mang trong mình nhiều bí mật về tương lai, Ranmaru hiểu rằng nơi anh thuộc về, chính là bên cạnh Nobunaga.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro