Chương 90: Đồng hành chỉ điểm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa tiếng sau, tất cả mọi người tập trung nghe chỉ thị nhắc nhở rồi xuất phát. Muộn Du Bình khỏi cần nói, mặt vốn đã lạnh hơn ngày thường còn chẳng thèm liếc y lấy một cái. Chia đội hình ngồi phi cơ thế nào mọi người chắc cũng đã rõ. Muộn Du Bình và Trầm Uyển Đình, Bàn Tử không tách rời Phan Tử, duy chỉ còn sót lại hai kẻ dư thừa là y cùng Vân Dung mà thôi. Cũng tốt, đỡ phải ngồi chung ba tiếng đồng hồ dai dẳng với tên hũ nút ấy, cơ hàm cũng sẽ biến cứng.

Nhưng nghĩ lại, bây giờ dù có muốn cũng không có cơ hội nữa...

Ngô Tà vốn không có thói quen nói chuyện với người lạ, đặc biệt người liệt vào danh sách xấu thì đánh chết cũng không xuất ra được sắc mặt tốt. Phi cơ vừa cất cánh không bao lâu y đã tựa đầu vào cửa sổ trầm trầm ngủ, Vân Dung thấy vậy cũng ngại làm phiền bắt đầu lấy sổ tay ra đọc cái gì đấy. Người thường đọc bằng mắt nhưng cô đây là đọc chú, lẩm nhẩm trong miệng dù nhỏ nhưng vẫn phát ra âm thanh. Trong phi cơ nhỏ hẹp bấy giờ ngoài tiếng rè rè của bộ đàm, tiếng nói của phi công thỉnh thoảng báo toạ độ thì thứ âm thanh liên tục nhất chính là giọng của Vân Dung.

Hơn nữa cô cứ lặp đi lặp lại một câu, có lúc vấp phải đọc lại từ đầu lại có vẻ không mấy suông sẻ, nghe qua vài lần là biết cô đang tập luyện một loại chú gì đó. Y bị làm phiền không tài nào yên tĩnh được, hé mắt nhìn qua bên cạnh, nhịn không được phải lên tiếng: "Sai rồi, không phải như vậy! Chỗ này phải là vầy mới đúng."

Liếc qua dòng chữ nguệch ngoạc đến khó coi trên quyển sổ tay nhỏ, y nhất thời thấy trước mắt tối sầm. Cha mẹ ơi, copy từ trong sách ra thôi cũng viết sai thảo nào đọc hoài cũng không thấy phản ứng. Y mà không ngó thử chắc cô nàng dám ngồi đọc từ đây sang tận Ấn Độ quá. Ngô Tà giật lấy cây bút kẹp trong quyển sổ tay, chỉnh lại vài chỗ văn tự đã viết sai, sau đó thị phạm đọc lại một lần cho cô nghe.

"Ngắt nghỉ phải đúng chỗ giữ tiết tấu ổn định, đọc luông tuồng như vậy lập trận có thể, nhưng duy trì trận không cao. Chú này là Kết giới một chiều phải không?" Y nhìn dòng văn tự rồi nghiền ngẫm, lục lọi kí ức một chút không tự tin lắm phỏng đoán. Kỳ thực ba cái kết giới cỏn con này đối với y chỉ là một cái phất tay đơn giản, cần chi nhớ mớ chú dài lê thê không cần thiết này.

"Anh biết sao? Anh thuộc phái tư chất ư?" Vân Dung thấy y nhận ra lập tức hào hứng hỏi, cảm giác như tìm ra tri kỉ giữa trăm vạn người vậy. Lúc này, đầu Ngô Tà hơi nghiên để lộ vành tai lộ ra khuyên nho nhỏ, vừa khi tầm mắt cô quét qua lập tức bắt gặp trên khuyên tai còn toả ra vầng sáng mờ nhạt. Cô kinh hãi, lấp bắp hỏi: "Đây... đây là Trang sức phong ấn sao?"

Ngô Tà cũng nhận ra phản ứng của Vân Dung hơi thái quá, dù sao cô ở tầng lớp dưới nhìn lên chuyện này đúng là có vài phần doạ người mà. Y vuốt vuốt tóc che đi vành tai, cười ngại ngùng đáp: "Chê cười rồi, chỉ là vật nhỏ mà thôi!"

Nếu trước đó chỉ là kinh ngạc chưa kịp chấp nhận thôi thì sau khi nghe được câu trả lời của y cô trực tiếp tiến vào trạng thái sốc mất nhận thức tạm thời. Một cái Trang sức phong ấn khiến toàn dân Ghost Hunter kinh động rơi vào trong miệng y liền biến thành một đồ vật cỏn con không đáng nhắc tới?!? Hơn nữa Ngô Tà là người mới, là người mới đó!!! Nếu đem so với Trầm Uyển Đình trước kia đây mới chính là thiên tài, thiên phú ngàn năm có một không chê vào đâu được. Mà Vân Dung lại tin lời nói này không phải lấy uy khoa trương, nghe hết sức chân thật còn khiến cô thấy quá khiêm tốn rồi. Người trước mắt này nên được xếp vào hàng đứng chung với Tam thần đi!

"Hèm! Cô đang luyện tập Kết giới sao? Hình như cô thuộc phái kỹ năng nhỉ, luyện tập như vầy có vấn đề gì khó khăn cứ hỏi tôi, tôi sẽ tận tình giải thích cho." Ngô Tà thực sự nhìn không nổi nữa đành lên tiếng chuyển dời lực chú ý. Cô nàng này cứ đăm đăm nhìn y, trên mặt muôn vàn biểu cảm thay đổi xoành xoạch khiến y nổi cả da gà lên.

Vân Dung bị gọi hồn cho tỉnh lại, thấy đại thần ngự trị trước mắt làm sao có thể bỏ qua cơ hội này, bèn lập tức thỉnh giáo: "Tôi quả thật thuộc phái kỹ năng, nhưng tấn công tầm xa như vậy đối với cận chiến thật là khiếm khuyết. Kỳ lên cấp A lần này bị trượt, hơn nữa còn bị trượt một cách thảm hại. Tôi muốn bù đắp lỗ hỏng này, vì thế đang tìm biện pháp để khắc phục yếu điểm của bản thân."

Cô ta thật sự rất thành tâm muốn vượt lên bằng chính sức lực của mình. Y nhớ đến lần thi lên cấp kia thật là có làm hơi quá rồi, lần đó Vân Dung hoàn toàn bị y làm cho mất hết mặt mũi mà y thân là nam nhi lại không biết ứng xử khéo léo trong tình huống đó thế nào. Lúc ấy chỉ mong lên cấp an toàn, trở nên mạnh hơn để quay về thân thể cũ nào đem cảm nhận của người khác để vào mắt. Bây giờ nhìn lại tự dưng cảm giác tội lỗi dâng tràn cuồn cuộn như sóng thần.

Ngô Tà quyết định giúp cô ta, y nhắm mắt lại yên lặng tập trung suy nghĩ. Cô thấy y nghe xong đột nhiên nhắm mắt tưởng rằng y lơ luôn chuyện khó khăn này, dù sao cũng là vấn đề của riêng cô giúp hay không cũng không cưỡng ép người ta được. Nhưng mấy giây sau cô liền lấy lại tinh thần hứng khởi chờ đợi, bởi mi tâm của y mỗi lúc càng nhíu chặt, dường như đang cố tìm ra giải pháp giúp cô.

Chừng vài phút sau, y mở mắt ra hướng y duỗi tay nói: "Tay!"

Vân Dung không hiểu chuyện gì nhưng bộ dáng nghiêm túc của y phút chốc làm người đối diện bị cuốn hút theo, không dám hỏi nhiều liền đặt tay phải lên bàn tay y. Ngô Tà nắm cổ tay phải của cô, dùng lực một chút truyền vào một luồng Linh lực bắt đầu dò xét. Vân Dung lúc này cũng đã biết y đang kiểm tra cô, nên rất ngoan ngoãn ngồi chờ xem y sẽ nói như thế nào. Nói thế nào thì nói, giây phút bất ngờ kia quả thật làm tim cô hẫng đi một nhịp.

"Căn cơ của cô tu dưỡng rất tốt. Tuy không thể liệt vào phái tư chất nhưng vẫn có thể thi triển một số pháp trận, thuật chú bình thường. Cô có biết kết giới ngoài khả năng phòng bị ra còn được dùng để làm gì hay không?"

Cô gần như theo quán tính mà lặp lại: "Dùng để làm gì?"

Y mỉm cười, đáp: "Để bắt!"

Vân Dung nhíu mày có vẻ bị thu hút với lời y nói, hỏi: "Bắt? Làm thế nào để bắt?"

Ngô Tà lấy cây bút của cô tung lên khoảng không, ngay tại thời điểm nó lơ lửng tay điểm thẳng nó, nói lớn: "Kết!", tức thì cây bút rơi xuống một chút rồi dừng lại giữa không trung như chạm phải cái gì vậy. Vân Dung vươn tay lên sờ thử mới phát hiện từ khi nào cây bút đã nằm trong một cái hộp lập phương nhỏ, cạnh chỉ chừng 10cm. Cô quay đầu hỏi: "Kết giới định hình? Sao anh có thể dựng nó giữa không trung vậy?"

Kết giới định hình nói ra cũng không có cao cấp lắm, giống như kết giới bình thường nhưng do người thi triển có kiểm soát phạm vi lớn nhỏ, hình thái bất kì để phù hợp với địa hình chiến đấu hơn thôi. Tuy vậy, đối với người thường tu luyện cũng là một bậc thử thách.

Y cười, ngả đầu ra sau ghế nói: "Kết giới dựng đâu mà chả được, tốc độ nhanh, thủ pháp vững thì sẽ làm được thôi. Đây cũng là một cách tấn công của kết giới mà cô nên biết. Giả sử cô đang ở vị trí tấn công tầm xa, đối thủ bất thình lình lao lại tập kích cô, cô có thể lập một kết giới hình trụ quanh mình phạm vi vô hạn. Có điều cái mà kết giới bảo vệ không phải cô, mà là con mồi!"

Vân Dung mở to mắt đầy kinh ngạc, chuyện đơn giản như thế này sao trước giờ cô không nghĩ ra chứ? Từ xưa mọi người cứ mặc định lập kết giới là để bảo vệ mình, chưa từng nghĩ đến đem mình đặt ở vị trí nguy hiểm mà bắt được con mồi. Chưa để cô bình tĩnh lại, Ngô Tà đã tiếp lời: "Vũ khí của cô tôi đã thấy qua. Công kích mục tiêu không trên diện rộng, đối với cận chiến càng bó tay. Sao cô không thử liên hệ Trung tâm chế tạo, nghiên cứu ra một cây cung có thể tuỳ ý biến thành roi cộng thêm hỗ trợ ma pháp ấy? Nếu làm được thì ngay cả Bạch Hiểu Khiết cũng dưới cơ cô rồi, tin rằng lần sau cô sẽ được lên cấp A thôi!"

Đối với Trung tâm việc chế tạo vũ khí theo ý muốn GH là hoàn toàn có thể xảy ra, nhưng quan trọng muốn nguyên một đội ngũ lớn bỏ công đi nghiên cứu riêng vũ khí cho một người đó là đặc quyền của cấp A. Tuy nhiên, chỉ với danh hiệu tinh anh cấp B cộng với hai lần tác chiến cùng làm nhiệm vụ với đội Tam thần, bao nhiêu đó mặt mũi cũng đủ để lên tiếng rồi.

Vân Dung nhìn y hồi lâu, phát hiện y hoàn toàn bình tĩnh nào có thái độ hồi hộp của một lính mới cấp A lần đầu tiếp nhận nhiệm vụ, trong lòng là một mảng kích động khó nói thành lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro