chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Ta thua, có thể hay không cho ta biết, kỹ xảo ngươi vừa dùng là cái gì?” Mặt Đường Tam đỏ ửng. Trong lòng thầm nghĩ, sợ rằng mình là người làm lão đại của túc xá bảy thời gian ngắn nhất.

Tiểu Vũ cười dài nói: “Cái này của ta gọi là Nhu kỹ. Lợi dụng thân thể mềm mại và cứng cỏi phát động kỹ năng.”

Lúc này, đệ tử của túc xá bảy lúc trước đang quan chiến đều lộ ra một bộ dáng trợn mắt há hốc mồm, nhất là Vương Thánh, trước Đường Tam đánh bại hắn đã làm hắn có cảm giác không thể tưởng tượng nổi, mà lúc này Đường Tam bị tiểu cô nương xinh đẹp trước mắt này nhất kích chế thắng, hai mắt hắn sớm đã mở to ra. Trong lòng thầm nghĩ, công độc sinh năm nay như thế nào cũng đều lợi hại như vậy?

Đường Tam đối với vị trí túc xá lão đại vốn không có ý nghĩ, nói: “Dựa theo quy củ của túc xá, ngươi đánh thắng ta, sau này ngươi chính là xá trưởng của túc xá, cũng là lão đại của bọn người chúng ta.”

Trong mắt Tiểu Vũ toát ra một tia kinh hãi, kinh ngạc không nhiều lắm, tâm tình mừng rỡ đại thịnh: “Lão đại? Tựa hồ rất nhiều trò vui, hảo. Vậy sau này ta là lão đại của các ngươi. Làm công độc sinh này tựa hồ rất tốt.”

Tiểu Vũ lựa chọn chiếc giường bên cạnh Ngọc Tảo Tiền, ném văng đồ đạc của Vương Thánh bỏ hành trang của chính mình từ trên lưng xuống phóng cùng một chỗ với giáo phục.

Vương Thánh: “...”

Tốt đi, quyền đầu của ai ngạnh người đó thắng.

Sau đó lủi thủi nhặt lấy đồ đạc chuyển sang một chiếc giường khác nằm.

Tiểu Vũ vui vẻ tựa như con thỏ nhỏ nhảy tới chỗ Ngọc Tảo Tiền, phấn hồng lỗ tai khẽ nhúc nhích ngây thơ hỏi: “Cái…kia, các ngươi ai tới giới thiệu với ta một chút tình huống của học viện chúng ta?”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau không lên tiếng trả lời Tiểu Vũ.

Bây giờ chúng đệ tử mới từ trong khiếp sợ phản ứng lại, vừa rồi Tiểu Vũ ném Đường Tam ra lợi lạc (rõ ràng, rành mạch, tinh xảo, khéo léo v.v…) cực kỳ, làm trong lòng bọn hắn có chút e ngại.

Vẫn là Vương Thánh đứng dậy.

“Công độc sinh chúng ta kỳ thật chính là phụ trách quét dọn học viện, công tác cụ thể là do sư phụ chuyên môn phụ trách chúng ta an bài. Học viện tổng cộng có sáu niên cấp, mỗi một tuổi một ban. Lão đại, ngươi và Đường Tam là mới tới, hẳn là một niên cấp đệ tử. Còn lại chúng ta những người ở đây, ít nhất là ba niên cấp, ta năm nay tiến lên sáu niên cấp. Học viện mỗi buổi sáng đi học, buổi chiều tự tu luyện. Buổi sáng, bình thường là hai khóa học, một là văn hóa tri thức, một là giảng võ hồn. Công độc sinh chúng ta vào buổi chiều có một số công tác. Từ đó trao đổi một chút thu nhập để làm hỏa thực phí (tiền mua thức ăn).”

Vương Thánh mang các đệ tử giới thiệu một chút, trong công độc sinh, võ hồn tiên thiên tốt nhất chính là Vương Thánh, chẳng những là Thú võ hồn, mà còn là thú trung chi vương có chiến đấu lực rất mạnh, hồn lực của hắn đã có chín cấp, tăng thêm một bậc có thể tại tốt nghiệp thì tham gia hồn thú liệp sát, từ đó hoạch thủ hồn hoàn đề thăng xưng hào.

Nghe xong Vương Thánh nói, Tiểu Vũ liếc mắt nhìn Đường Tam một cái, nói: “Đường Tam, hồn lực của ngươi bao nhiêu cấp? Vừa rồi ta cảm giác lực lượng của ngươi tựa hồ rất mạnh.”

Đường Tam cũng không giấu diếm, dù sao trên mặt ngoài thì võ hồn của hắn là Lam ngân thảo, nhất bỏ đi: “Ta là tiên thiên mãn hồn lực. Cho nên lực lượng tương đối cường.”

“Tiên thiên mãn hồn lực?” Chúng đệ tử nhất thời kinh hô ra tiếng.

Trong lòng Vương Thánh rốt cục cũng bình hành, hồn lực của Đường Tam so với mình mạnh hơn, chiến thắng mình cũng là đương nhiên. Trong điều kiện tiên quyết là tất cả mọi người không có hồn hoàn, hồn lực tựu mang tới quyết định tính tác dụng. Khó trách lực lượng của hắn so với mình lớn hơn. Trong lòng Vương Thánh tin tưởng mười phần, trong lòng thầm nghĩ, vũ hồn của mình là chiến hổ, đợi tới khi chính mình cùng Đường Tam đồng dạng thu được hồn hoàn và tiến vào Hồn sư xưng hào, Lam ngân thảo của hắn dám chắc không phải là đối thủ của chính mình chiến hổ.

Tiểu Vũ nháy nháy mắt, thì thào một câu gì đó: “Tiên thiên mãn hồn lực thôi mà có gì đâu mà bất ngờ dữ vậy, ai lại không có chứ. Tiểu Tiền ngươi võ hồn là cái gì nha?”

Đột nhiên bị hỏi, Ngọc Tảo Tiền sững sờ theo bản năng trả lời: “Võ hồn Cửu Vĩ Hồ, tiên thiên mãn hồn lực, Tiểu Vũ cũng giống ta chứ?”

“Ừm, chúng ta đều giống nhau hì hì.”

Chính tại đây thì, một gã sư phụ hơn ba mươi tuổi từ bên ngoài đi đến: “Công độc sinh mới tới đâu? Đứng ra một chút.”

Đường Tam và Tiểu Vũ đồng thời từ trên giường mình đứng lên.

Vị sư phụ này tướng mạo bình thường, tóc màu đạm lục, trong tay ôm một bộ đồ giường: “Người nào là Đường Tam?”

Đường Tam đứng lên một chút.

Sư phụ nói: “Ta gọi là Mặc Ngân, các ngươi có thể gọi ta là Mặc sư phụ, Đường Tam, đây là Đại sư cho ngươi bộ đồ giường.”

Đường Tam tiếp nhận chúng, mặc dù mặt ngoài cũng không hoa lệ, một cỗ khí tức kiền sảng (khô ráo) xông vào mũi, cũng đều là mới tinh. Trong đó còn có một cái gối đầu. Hiển nhiên Đại sư đã vì hắn mà suy nghĩ chu đáo.

Mặc Ngân nói: “Đường Tam, ngươi và Tiểu Vũ là công độc sinh một niên cấp, sau này các ngươi phụ trách quét dọn hoa viên phía nam thao trường. Mỗi ngày mười đồng hồn tệ, nhớ kỹ, mỗi ngày đều phải quét dọn. Nhất là tạp vật nhất định phải thanh lý sạch sẽ. Nếu không sẽ khấu trừ tiền lương của các ngươi. Nếu như có hiện tượng làm việc không tích cực, học viện có quyền đuổi học các ngươi. Nghe rõ rồi chứ?”

Đường Tam và Tiểu Vũ đồng thời gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Mặc Ngân nói: “Ngày mai là lễ khai giảng. Ngày kia bắt đầu chính thức đi học, một niên cấp đi học ở ban một của tầng một giáo học lâu, ngày kia các ngươi chuẩn bị đi học là được. Từ ngày kia bắt đầu, các ngươi bắt đầu công việc bình thường. Ta sẽ không ngừng kiểm tra. Tốt lắm, các ngươi đi nghỉ ngơi trước đi. Vương Thánh, ngươi lớn nhất nơi này, mang quy củ nói cho bọn họ một chút. Còn về phần tiểu Tiền nhớ kỹ ngày mai đừng đến học muộn.”

Ngọc Tảo Tiền: “Hừ biết rồi ngươi cứ thích nói chuyện dong dài.”

Mặc Ngân: “Nhớ kỹ được thì tốt, ta đi đây.”

Đường Tam ôm chiếc chăn trong ngực, trong lòng cảm thấy thật ấm áp, trong đầu không khỏi hiện ra khuôn mặt có chút cứng ngắc của Đại sư.

“Chăn màn? Đây tựa hồ là một vấn đề.” Tiểu Vũ ngơ ngác nhìn chăn màn trong tay Đường Tam, trong mắt toát ra vài phần xấu hổ.

Công độc sinh đều là những đứa nhỏ xuất thân bần cùng, cũng hiểu chuyện hơn nhiều so với quý tộc cùng tuổi, mấy đệ tử cơ trí lập tức có người nói: “Lão đại, ngươi trước dùng chăn màn của ta đi, ta mang chăn chia đôi là được. “

Tên còn lại nói: “Lão đại, ngươi dùng chăn của ta đi. Ta lấy đệm thay thế cũng miễn cưỡng có thể dùng.”

Tiểu Vũ nhìn một chút chăn của công độc sinh, tuy không nói bẩn cỡ nào, nhưng phần lớn đều phá phá lạn lạn (cực kỳ rách nát), nhíu mày nói: “Các ngươi đừng gọi ta là lão đại, lão đại, đều cũng gọi ta già rồi.”

Vương Thánh nói: “Vậy như thế nào được, đây là quy củ.”

Tiểu Vũ nói: “Nếu ta là lão đại, lời ta nói là quy củ mới đúng. Như vậy được rồi, sau này các ngươi gọi ta là Tiểu Vũ tỷ.”

Nhìn Đường Tam, nàng ngại cùng Đường Tam muốn bộ chăn màn, lúc sau linh cơ vừa động: “Tiểu Tiền ta có thể cùng ngươi dùng chung đệm chăn được không?”

“Ân... Có thể.” Nghĩ đến trước kia thường xuyên cải trang giả dạng thành kỹ nữ của Thiên Hoàng, y không thiếu cùng nữ nhân ngủ chung một giường, vả lại bản thể vốn dĩ chính là hồ ly, chưa thành niên phía trước công mẫu chả ai thèm để ý vấn đề giới tính cả, với Tiểu Vũ là con thỏ mà y chỉ là hồ ly ngại cùng nàng xuống tay nha.

Giống loài khác biệt làm sao mà yêu đương cho được.

Chính là Đường Tam liền không cho rằng chuyện này là đúng, tiểu Tiền cùng Tiểu Vũ chỉ mới nhận thức nhau chưa đến một ngày, nếu muốn ngủ chung giường ấn về quan hệ tới nói y là chính mình sư phụ nghĩa tử, cũng coi như hắn nửa cái sư đệ.

“Không được ta phản đối, ngươi một nữ hài tử cùng nam sinh cùng nhau ngủ thì ra thể thống gì, thế này đi ta đem đệm chăn cho ngươi, ta cùng tiểu Tiền ở chung cách giải quyết này có thể chứ?” Đường tam nói.

“Hừm nếu ngươi đã quyết định thế thì tốt thôi, chăn màn cho ta, Tiểu Tiền cho ngươi, chúng ta cùng nhau trao đổi.”

Hai người vui sướng rạo rực bắt tay trao đổi qua lại, Đường Tam hướng về phía giường mình dùng sức đẩy sát tới chiếc giường của Ngọc Tảo Tiền, một loạt hành động nước chảy mây trôi trải chăn màn cho cả hai.

Từ đầu tới cuối toàn bị bỏ qua, đương sự Ngọc Tảo Tiền không khỏi ngốc lăng mặt đứng ngây người tại chỗ.

Alo, hình như các ngươi quên hỏi ý kiến của ta rồi thì phải.

Tiểu tam từ từ... Chăn giường chiếu gối là của mình mà nhỉ?

Đường Tam: “Quên mất, Tiểu Tiền cùng ta ngủ đệ không để ý đi.”

Ngọc Tảo Tiền: “... Ta không để ý.”

Lúc sau Vương Thánh dẫn cả bọn cùng đến căn tin ăn cơm, vừa đi vừa chỉ dẫn bọn họ thường thức ở trong học viện.

Đương nhiên còn có một ít không hài hòa tiểu nhạc đệm, cùng một ít gia hỏa có tiền ngốc nghếch người.

Trong lúc đó đại sư cũng kêu Đường Tam và Ngọc Tảo lên trên lầu ăn cơm, nhưng Đường Tam cự tuyệt.

Sau khi ăn xong Ngọc Tảo Tiền cùng Đường Tam đi đến chỗ ở của đại sư.

Đại sư cho Đường Tam cùng tiểu Tiền mỗi người một cái giấy bao, mở bọc giấy ra, chỉ thấy bên trong chứa hai cái đùi gà và một cái bánh bao.

Chúng vẫn còn ấm.

Đại sư cười nói: “Nhanh ăn đi, ăn xong tiểu Tiền ngươi trở về đi, tiểu tam ta có việc cùng ngươi nói.”

Ngọc Tảo Tiền quá quen với phong cách của đại sư không hỏi nhiều, gặm cái đùi gà rồi chạy về tìm Tiểu Vũ nói chuyện phiếm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro