chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở lại túc xá, những người khác đều vắng mặt, không biết đi đâu. Đường Tam giữa trưa ăn hai bát cơm, nhìn sắc trời dần dần tối hắn giờ một chút cũng không cảm thấy đói.

Nằm ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần, Đường Tam cẩn thận nhớ lại một lần những gì hôm nay đại sư giảng dạy.

Ban ngày chạy đi cũng có chút mệt mỏi, bất tri bất giác hắn cũng đã ngủ.

Không biết ngủ qua bao lâu đột nhiên giường bên cạnh phát ra tiếng động nhẹ, Đường Tam giấc ngủ tương đối thiển, chút động tĩnh nhỏ liền làm hắn giật mình tỉnh giấc.

Ngọc Tảo Tiền nhìn Đường Tam: “Xin lỗi là ta làm ồn đến ngươi hả?”

“Cũng... không có.” Đường Tam có chút xấu hổ, lúc này Ngọc Tảo Tiền đang nằm ở tư thế nằm nghiêng, khoảng cách hai người nằm cách nhau tương đối gần, chưa đến nửa cánh tay.

Lần đầu tiên mới tiếp xúc với người lạ ở khoảng cách gần như thế, hắn có chút lúng túng không biết phải làm sao mới phải.

“Da mặt thật là mỏng mới đó đã đỏ mặt rồi.”

Bên tai nghe thấy giọng y cười hì hì trêu ghẹo, Đường Tam gắt gao banh mặt lạnh lùng nói: “Ta mới không có đỏ mặt.”

“Giận hả? Xin lỗi là do ta đùa quá trớn.” Ngọc Tảo Tiền súc tiến vào trong chăn, chỉ để lộ ra một đôi mắt sáng lưu ly mông lung, một bên vẫn không quên lôi kéo Đường Tam lải nhải.

“Tiểu Tiền lúc nãy sư phụ chỉ dạy ta rất nhiều tri thức, người còn nói sáng mai dẫn ta đi kiếm hồn hoàn.”

“Vậy sao, cha đã chọn ra hồn thú xứng đôi với võ hồn của ngươi rồi à.”

“Ừ, nhưng còn chưa quá xác định đợi vào rừng rậm mới tính tiếp. Tiểu Tiền cái thứ nhất hồn hoàn là gì?”

“Là Linh Kích một khi sử dụng khí công kích mục tiêu, gây ra sát thương bằng 100% sát thương nhưng độ chính xác chỉ ở 10%, xác suất mục tiêu hỗn loạn một lượt.”

Đường tam nghiền ngẫm hơi nheo mắt hỏi: “Còn có hạn chế sao?”

Ngọc Tảo Tiền gật đầu giải thích nghi vấn: “Không hẳn bị hạn chế, ta gọi nó là làm lạnh, một khi phát động công kích đánh trúng mục tiêu ta phải chờ một lúc sau mới có thể phát động thêm một kích nữa.”

“Vậy thời gian làm lạnh mất bao lâu thì hết.”

“Thường thì khoảng 5 giây.”

Nghe chỉ có 5 giây Đường Tam không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Cũng còn may thời gian làm lạnh không quá dài, trong chiến đấu chỉ cần trốn kỹ ngươi cũng không sợ địch nhân đánh lan tới.”

Biết hắn thật tâm lo lắng cho mình, Ngọc Tảo Tiền nội tâm ấm áp khẽ cười nói: “Đừng quên ta là bẩm sinh mãn hồn lực, cha cũng từng nói ta thiên phú sẽ không kém, với lại ta võ hồn Cửu Vĩ Hồ cùng bình thường võ hồn khác bất đồng, của ta chủ yếu lấy mị hoặc ảo cảnh cùng với tự thân đặc thù ngọn lửa tới công kích làm chủ, hơn nữa hiệu quả sẽ theo ta võ hồn cái đuôi tăng trưởng. Một cái đuôi liền tự mang thêm 10% mị hoặc, hai cái đuôi chính là 20% lấy này cùng loại suy ra, khi ta đạt được chín cái đuôi mị hoặc sẽ tăng tới mãn cấp, 90% mị hoặc nha, ngươi nghĩ nó có bao nhiêu khủng bố.”

Hơn nữa y còn có đặc thù ngọn lửa, hệ thủy bình thường là không có biện pháp khắc chế được y, cộng với việc võ hồn bám vào tính sát thương cực cường đại, nhưng những cái này còn phải chờ đến khi y trưởng thành, hồn lực tăng trưởng mới đủ sức vận dụng hiện tại thân thể chỉ như đứa nhỏ 6 tuổi năng lực không đủ cơ mà bảo vệ bản thân vẫn là thật dư dả.

Đường Tam nhìn y như bây giờ vô hại lại nhuyễn manh, chẳng thể tưởng tượng nổi bộ dáng ngày sau hung tàn, khủng bố của y sẽ là cái dạng gì người, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt: “Ta tin tưởng Tiểu Tiền mai này sẽ là một hồn sư... á cường đại nhất.”

“Đương nhiên.” Ngọc Tảo Tiền nghĩ nghĩ bổ sung: “Chúng ta làm ước định, ngày sau sẽ cùng nhau biến cường.”

“Được, một lời đã định.”

“Ờ, người nào nuốt lời người đó làm con chó nhỏ.”

Đường Tam: “... Tiểu Tiền.”

“Hì hì đùa thôi, đùa thôi đừng để ý.”

Sáng sớm hôm sau, Đường Tam theo đại sư cùng nhau rời khỏi Nặc Đinh Thành, trong khoảng thời gian này, Tiểu Vũ và Ngọc Tảo Tiền chơi với chung với nhau không tồi, mấu chốt Tiểu Vũ đem y coi như chính mình đệ đệ mà đối đãi.

Ngọc Tảo Tiền thì ngược lại, bề ngoài tuy 6 tuổi nhưng nội tâm đã sớm già cằn cỗi, vạn năm yêu hồ ly chưa tính kiếp này là một con hơn 10 vạn năm hồn thú, ở cạnh nàng luôn dùng ánh mắt hiền từ, xem Tiểu Vũ giống như đứa con gái đã mất của mình là Aika mà đi chiếu cố, hai người không hẹn cùng có chung một suy nghĩ, cách thức ở bên nhau thế mà vi diệu hòa hợp.

Tiểu Vũ tính tình nghịch ngợm lại ham thích đánh nhau, bình thường nhảy nhót lung tung hay bắt người ta gọi nàng một tiếng Tiểu Vũ tỷ, Ngọc Tảo Tiền đứng ở một bên âm thầm thở dài thường thượt, nhưng vì chiều ý nàng y cũng đành dối lòng học theo đám học sinh trong bảy xá kêu nàng một tiếng tỷ.

Giờ trưa ở nhà ăn.

Có một toán người tiến đến chỗ bọn họ gây sự, người cầm đầu, thân mặc giáo phục của Nặc Đinh sơ cấp Hồn sư học viện, thân hình cao lớn, mặc dù vẻ mặt vẫn ngây thơ, nhưng đã có điểm bộ dáng của người lớn. Nhìn qua, hắn ít nhất phải cao hơn so với Ngọc Tảo Tiền nửa thân, trông cũng tính là anh tuấn. Chỉ là vẻ khinh miệt và coi thường ở trên mặt đã phá hủy sự hài hòa, chậm rãi bước lại đây nói: “Ái chà, công độc sinh mới tới học sinh đúng là lớn lên không tồi chút nào.”

Vương Thánh tức khắc nhảy dựng lên mắng: “Lưu manh, tránh Tiểu Vũ tỷ xa một chút.”

Người bên cạnh gã nam sinh kia nói: “Ngươi có tư cách gì mà cùng Tiêu lão đại nói chuyện, ta nói cho các ngươi biết, Tiêu lão đại chính là trong học viện số lượng không nhiều lắm người đã đạt đến cảnh giới hồn sư đó.”

“Hứ có gì đặc biệt hơn người, lưu manh chính là lưu manh.” Tiểu vũ đứng chống nạnh khinh thường nói.

Ngọc Tảo Tiền lôi kéo Tiểu Vũ: “Cẩn thận, thực lực của hắn không tồi, ngươi vẫn là né hắn xa một chút.”

“Ha tưởng là ai xa lạ hóa ra là Tiểu Tiền Tử, thế nào đụng phải bọn ta sợ hãi rồi sao, ngươi có phải hay không lại muốn đi cùng đại sư khóc nhè, như vậy ngươi nhận ta làm chủ nhân, ta che chở ngươi được không, ha ha ha ha ha ha!”

Đối với những lời châm chọc trêu đùa khó nghe trước mặt, Ngọc Tảo Tiền vẫn giữ thái độ hờ hững bỏ ngoài tai, một đám mao đầu tiểu tử miệng còn hôi sữa, không biết cái gì gọi là, bắt bổn tọa gọi một tiếng chủ nhân, nằm mơ.

Tiếng chê cười càng lúc càng lớn, Tiểu Vũ ở bên cạnh đã sớm nghe vào không lọt tai, xụ mặt đem Ngọc Tảo Tiền che ở phía sau lưng, lạnh giọng hỏi: “Ngươi là kêu Tiêu lão đại đúng không? Ta đại diện công độc sinh hướng ngươi thách đấu, nếu ta đánh thắng, ngươi phải quỳ xuống cấp Tiểu Tiền nhà bọn ta xin lỗi, ấn theo quy củ ta còn muốn bọn người các ngươi kêu ta một tiếng Tiểu Vũ tỷ.”

Tiêu lão đại nghe được lời này, liền bắt đầu diễn trò: “Hu hu thách đấu ta, ta sợ quá...”

Tiểu Vũ tức giận cắn môi, hai tay rũ xuống cung thành nắm đấm, cố kiềm chế bản thân không manh động nhảy qua đó tấu chết hắn.

“Kia nếu là ngươi thua làm sao bây giờ.”

“Tùy ngươi định đoạt.”

“Được, nếu ngươi thua, ta muốn hai người các ngươi liền làm sủng vật.”

Vương Thánh tương đối lo lắng muốn tiến lên ngăn cản lại bị Tiểu Vũ khoát tay: “Thành giao.”

Nàng quay đầu lại nói: “Đi, chúng ta đến rừng cây phía sau núi của học viện quyết đấu.”

Ngọc Tảo Tiền tay phải cầm quạt theo thói quen gõ gõ vào lòng bàn tay trái hai cái: “Cứ như vậy mà cùng hắn đánh đố, việc này đối với chúng ta không có lợi.”

“Đừng tính toán chi li, có Tiểu Vũ tỷ ở thì lo gì không đánh bại được bọn chúng, Tiểu Tiền cứ yên tâm tỷ tỷ giúp ngươi lấy lại công đạo.”

“... Ta xem ngươi hành vi càng giống muội muội, hơn nữa ta khi nào nhận ngươi làm tỷ tỷ.”

Cả bọn kéo nhau đi đến rừng cây phía sau núi của học viện quyết đấu, thật trùng hợp đụng ngay thời điểm Đường Tam về tới học viện.

“Công độc sinh này thật sự là không biết tự lượng sức mình, cư nhiên muốn đi gặp Tiêu lão đại sáu niên cấp để khiêu chiến. Phỏng chừng trong khi đi học ngày mai khó thấy thân ảnh của công độc sinh rồi.”

“Cũng không có thể nói như vậy, công độc sinh giám khiêu chiến Tiểu phách vương của học viện chúng ta cũng có chút dựa vào, nghe nói, một đệ tử công độc sinh mới tới một niên cấp rất lợi hại. Tất cả công độc sinh đều gọi nàng là Tiểu Vũ tỷ. Sự việc lần này hình như chính là nàng chủ động khơi ra. Lần này đánh cược của bọn họ cũng rất tuyệt, nếu Tiêu lão đại thắng, sau này nàng và Tiểu Tiền bên công độc sinh đều là sủng vật của hắn, nếu bên công độc sinh thắng, sau này Tiểu Vũ tỷ đó sẽ là Tiểu Vũ tỷ của toàn học viện chúng ta.”

“Những công độc sinh này tuyệt đối là muốn chết, một tiểu nha đầu một niên cấp dù có lợi hại đi nữa thì có thể lợi hại tới như thế nào. Tiêu lão đại là một trong vài người của học viện chúng ta sáu niên cấp đệ tử đạt tới cảnh giới Hồn sư. Xem ra, sau này Tiêu lão đại lại muốn thêm một đám người hầu rồi. “

Nghe hai người cao niên cấp đệ tử đối thoại, Đường Tam trong lòng căng thẳng, vội vã hỏi đường hai vị học trưởng đến chỗ rừng cây phía sau núi tìm bọn họ.

Trong rừng cây yên tĩnh, nhưng cũng không phải đại biểu bình tĩnh, ngược lại hào khí có vài phần kiếm bạt nỗ trương.

“Tiểu nha đầu, bây giờ ngươi hối hận còn kịp. Đương nhiên, ta cũng không ngại thêm một con thỏ làm sủng vật. Võ hồn của ngươi là thỏ, không sai chứ?”

Trên vẻ mặt Tiểu Vũ một điểm cũng không thua đối phương, đồng dạng là vẻ mặt khinh thường, chỉ là vẻ khinh thường này của nàng phối hợp với vẻ mặt phấn nộn nhìn như thế nào đều có bộ dáng đáng yêu, chỉ tay vào đối phương nói: “Tiêu lão đại, ngươi sợ? Sợ rồi thì sau này tựu làm tiểu đệ của ta.”

“Ha ha.” Tiêu lão đại cười lớn một tiếng làm ra vẻ tiêu sái: “Ta sẽ sợ? Ta nói, tên Vương Thánh kia, đầu óc công độc sinh các ngươi có phải là đều bị nước vào rồi hay không, cũng kiếm ra một tiểu nha đầu như vậy hướng ta khiêu chiến. Thật sự là buồn cười. Tiểu nha đầu, ngươi cũng không nghe xem Tiêu lão đại ta là ai. Tại trong Nặc Đinh thành này, cho dù ta hoành tẩu cũng không ai dám ngăn trở, càng không cần phải nói tại trong học viện này.”

Tiểu Vũ rõ ràng đã có chút không nhịn được: “Ít nói nhảm, bắt đầu đi. Ngươi nói, như thế nào đánh.”

Tiêu lão đại nhãn châu vừa chuyển, thần sắc toát ra vài phần xấu xa: “Yên tâm, ta cũng không khi dễ các ngươi. Nơi này các ngươi không phải là có mười người sao, chúng ta đây cũng chỉ xuất mười người. Luân lưu xuất tràng, người xuất tràng chỉ cần thắng, có thể giao thủ cùng đối thủ kế tiếp. Cho tới khi tất cả mọi người của một phương bị đánh bại.”

Có thể lên làm lão đại trong các đệ tử, Tiêu lão đại này không có thể là người hấp tấp, vội vàng như vậy, trái ngược, hắn rất thông minh. Mặc dù từ ngoài nhìn vào, Tiểu Vũ tựa hồ không có uy hiếp gì. Nhưng Tiêu lão đại này đấu với Vương Thánh cũng không phải ngày một ngày hai, hắn đối với tính cách của Vương Thánh chính là vẫn hiểu rất rõ, nếu tiểu nha đầu trước mắt này không có vài phần bản lãnh, Vương Thánh sao có thể thừa nhận nàng làm đại biểu của công độc sinh.

Cho dù nha đầu kia mạnh thì thế nào? Toàn bộ bên mình đều là cao niên cấp đệ tử, hơn nữa thực lực đều không kém, công độc sinh bên kia chỉ có mình Vương Thánh coi như có vài phần bản lãnh, thêm cả tiểu nha đầu này thì nhiều nhất cũng chỉ là hai người mà thôi. Để cho thủ hạ của mình mang bọn họ toàn bộ đánh tan, thậm chí không cần mình ra tay, tràng chiến đấu này đã giành thắng lợi rồi. Nhìn qua phương thức quyết đấu công bằng, thật sự công bằng sao?

Vương Thánh tự nhiên cũng nhìn ra tính toán của Tiêu lão đại, nhưng không đợi hắn mở miệng, Tiểu Vũ đã nói một cách sảng khoái: “Được, quyết định như vậy đi, người thứ nhất của các ngươi là ai, đến.”

Lúc này, Vương Thánh có muốn ngăn cản Tiểu Vũ đáp ứng cũng đã không còn kịp nữa rồi.

Tiêu lão đại hướng những thủ hạ đứng sau lưng bĩu bĩu môi, một cao niên cấp đệ tử thân hình cao lớn lập tức đi ra.

Vương Thánh cắn răng: “Tiểu vũ tỷ, để cho ta lên trước đi.”

Tiểu Vũ rất có bộ dáng của đại tỷ đứng đầu, gật gật đầu, đáp ứng thỉnh cầu cầu Vương Thánh.

Vương Thánh hít sâu một hơi, đi tới song phương trận tiền: “Liễu Long, đến đây đi.”

Màu vàng quang mang trên tay Liễu Long tỏa ra, một cây trường côn dài hơn hai thước trong nháy mắt xuất hiện trong lòng bàn tay: “Kẻ bại tướng dưới tay ta, hôm nay ta không đánh cho ngươi nằm vài ngày, ta sẽ không mang họ Liễu.”

Vương Thánh còn không có trả lời, Ngọc Tảo Tiền ở sau lưng đã cười nói: “Vậy nếu ngươi thua, sau này gọi là “Tàn Hoa Bại Liễu” là được.”

Tiểu Vũ ôm cánh tay Ngọc Tảo Tiền cười nghiêng ngả: “Ta tán thành Tiểu Tiền cách nói, Vương Thánh cố lên, đánh hắn biến trở thành tàn hoa bại liễu.”

Thần sắc trên mặt Liễu Long phát lạnh, cũng không lên tiếng, rất nhanh tiến lên phía trước một bước, trường côn trong tay giơ lên đỉnh đầu, trực hướng Vương Thánh nện xuống.

Trên người Vương Thánh đồng dạng nổi lên quang mang của hồn lực, một tiếng hổ gầm, không tránh không né, hai tay hợp lại phía trên, nghênh đón trường côn của đối phương.

Ngọc Tảo Tiền nhíu mày, nếu xét về mặt thực lực Vương Thánh không thua gì Liễu Long, có điều hắn quá xúc động, lấy trứng chọi đá trực diện nghênh đón địch nhân, trong khi đấu pháp lại không biết ứng biến linh hoạt là vô pháp lại gần Liễu Long, mà không tới gần đối thủ thì làm sao mà chiến thắng đây?

Có cùng quan điểm Đường Tam thả chậm bước chân, từ từ đi tới lý giải đấu pháp: “Vương Thánh vẫn còn quá xúc động, chính diện đối kháng, hắn vô pháp lại gần người, mà chỉ có gần người, hắn mới có thể chiến thắng đối thủ.”

Nhìn đến Đường Tam, Tiểu Vũ mặt mày giãn ra có chút kinh hãi hét lớn: “Tiểu Tam, ngươi đã trở lại.”

Ngọc Tảo Tiền là hồ ly cũng thuộc động vật họ nhà khuyển, khứu giác và thính giác mạnh hơn người bình thường, chưa kể Tiểu Vũ đang nằm ở trên vai y, bị nàng hét lớn, y cơ hồ muốn trợn trắng mắt vội vàng bụm chặt hai lỗ tai, nhăn nhó mặt mày khó chịu: “Tiểu Vũ nhỏ tiếng thôi, lỡ làm Vương Thánh giật mình thua luôn bây giờ.”

Biết mình làm sai Tiểu Vũ quay đầu thè lưỡi.

Đường Tam quan tâm xoay người xoa nhẹ hai tai giúp Ngọc Tảo Tiền giảm bớt đau đớn. Ngọc Tảo Tiền bị hắn hành vi đường đột đụng chạm cũng không lấy làm phản cảm, dù sao cả hai cũng ngủ chung một chiếc giường, quan hệ thân mật quen thuộc lẫn nhau cũng là lẽ thường tình.

Qua một lúc cảm thấy sắc mặt y giãn ra cảm xúc cũng bình ổn hơn nhiều so với lúc nãy, Đường tam mới an tâm buông ra Ngọc Tảo Tiền, nhìn Tiểu Vũ muốn nói lại thôi.

“Làm gì? Lại tưởng nói ta xúc động?”

Đường Tam lắc lắc đầu, nói: “Công độc sinh chúng ta không thể luôn luôn bị người khi dễ, loại phương thức quyết đấu này với lão đại của các đệ tử cũng coi như là nhất lao vĩnh dật, ngươi làm đúng. Bất quá, ngươi cần phải chờ ta trở về rồi hãy hướng bọn họ đưa ra khiêu chiến. Như vậy thì cũng nắm chắc hơn một chút.”

Tiểu Vũ trừng mắt nhìn Đường Tam một cái, lại nhớ đến nhà ăn bị đám người Tiêu lão đại thay phiên nhau xúc phạm, nàng thở phì phò tức giận đáp lại: “Chờ cái gì mà chờ, ai biết ngươi khi nào thì quay lại. Người ta đều đã khi dễ đến cửa rồi. Cái tên Tiêu lão đại vương bát đản kia nói để cho ta và Tiểu Tiền làm sủng vật của hắn, ta còn có thể nhẫn thì ta tựu không gọi Tiểu Vũ.”

Ngọc Tảo Tiền xem không được nàng ủy khuất liền tiến lên một bước nói giúp: “Tiểu Vũ nói không sai, nếu còn nhịn nữa không lẽ kêu hai người chúng ta cho hắn làm sủng vật.”

Đường Tam nhíu nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, đứa nhỏ này mới bao nhiêu tuổi mà đã có loại ý nghĩ xấu xa này, xem ra, thật sự phải giáo huấn bọn họ một chút, để cho bọn họ biết công độc sinh không phải dễ khi dễ.

Nghĩ vậy, ngón tay hắn sờ vào bên hông, ánh mắt chuyển hướng lên chiến trường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro