chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này Vương Thánh bị liên tiếp ba côn của Liễu Long đánh cho toàn thân bầm dập, nhưng Vương Thánh lại ngạnh kháng xông lên, làm hai côn sau của hắn đều rơi vào khoảng không.

Biết rõ bản thân đã lộ ra sơ hở hắn thu hồi côn tốc độ ra chiêu cũng dần chậm lại, hướng về phía sau nhảy lùi lại vài bước cố gắng kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Bị một gã Chiến hồn sư sở hữu thú võ hồn gần người, đối với Khí hồn sư sử dụng binh khí dài mà nói, nó tuyệt đối là đả kích trí mạng. Sợ là thực lực của Liễu Long cao hơn Vương Thánh một bậc, kết quả là vẫn như trước.

Vương Thánh ngày thường hành sự lỗ mãng chứ đầu óc còn tốt dùng chưa gọi là ngu, biết ý đồ của Liễu Long, hắn gầm lên một tiếng vươn hổ trảo phách lên trên đầu Liễu Long, đưa cả người hắn bay đi, ngay sau đó thân thể vừa lộn, chân phải tiếp lên, cuối cùng trọng trọng đập trên lưng Liễu Long, đưa hắn đập mạnh trên mặt đất.

Liễu Long khôn có năng lực chịu đòn tốt như Vương Thánh, hồn lực của hắn đều trên trường côn, lực phòng ngự của bản thân cũng không xuất sắc, hai đòn công kích này của Vương Thánh lại là dùng hết sức, khi Liễu Long đập mạnh trên mặt đất thì lập tức bị va đập làm ngất đi.

Vương Thánh ngửa mặt lên trời rống giận một cách hưng phấn, phảng phất phải đem oán khí trong lòng mấy năm đều hô xuất ra.

Ngọc Tảo Tiền vỗ vai hắn: “Làm khó ngươi rồi, trận chiến vừa rồi ngươi đánh rất hay.”

Vương Thánh lấy lại bình tĩnh quay đầu cười khẩy: “Biết ta vất vả thì sau trận này nhớ mời ta một bữa cơm, coi như bồi thường ta tổn thất về mặt vật chất lẫn tinh thần đi.”

Ngọc Tảo Tiền sảng khoái đáp ứng.

Tiểu Vũ nói một cách trêu chọc Tiêu lão đại: “Tàn Hoa Bại Liễu cũng quả nhiên là tàn hoa bại liễu, thực sự là không chịu nổi một kích. Tiêu lão đại, ngươi nói thế nào?”

Tiêu lão đại vung tay lên, để mấy thủ hạ mang Liễu Long xuống khẩn cấp cứu trị, bọn họ chỉ là đệ tử của sơ cấp Hồn sư học viện, bằng vào điểm này hồn lực còn chưa mất được nhân mạng.

“Trận đầu tính chúng ta thua. Lăng Phong, ngươi lên.”

Người thứ hai bị Tiêu lão đại phái xuất chính là một gã cao niên cấp đệ tử có vóc người nhỏ cao, mũi nhỏ, mắt nhỏ, vóc người cao gầy một chút cũng không nhìn ra hắn đã mười hai tuổi. Ngược lại, giống như cùng lứa tuổi với bọn họ.

“Gọi Vương Thánh quay lại đi. Ta lên.” Đường Tam thấp giọng nói bên tai Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ hơi do dự nhìn Ngọc Tảo Tiền, chỉ thấy y lắc đầu nói: “Đường Tam mới trở về không cần gấp gáp trận chiến này cứ để ta lên.”

Đường Tam mày nhăn càng sâu nhưng không ngăn cản, khẽ gật đầu đồng ý.

Ngọc Tảo Tiền ngón tay rung động cây quạt trong tay cũng theo sau chuyển quanh một vòng, động tác thanh tao đầy nhã nhặn tựa như quý công tử xuất thân từ trong các gia tộc thế gia có tri thức lễ nghĩa, từ tốn mà bước vào giữa sân.

Lăng Phong cảnh giác nhìn chăm chú từng động tác của y, đợi khi nghe một tiếng “phực” cây quạt trong tay y bật mở, thả ra chính mình võ hồn, một cái màu vàng hồn hoàn từ dưới chân y dâng lên, phía sau xuất hiện hai điều bạch sắc cái đuôi to, lỗ tai cũng biến thành nhòn nhọn lông xù xù lỗ tai hồ ly, khí chất cùng với hình tượng lễ phép đáng yêu nam hài tử ban nãy bất đồng, nhìn y bây giờ tràn đầy tà khí mị hoặc chúng sinh khiến cho người ở toàn trường không khỏi ngây ngẩn.

“Võ hồn hồ ly!” Lăng Phong nhìn Ngọc Tảo Tiền, trong mắt toát ra thần sắc do dự.

Ngọc Tảo Tiền không nói nhiều chỉ hướng hắn gật đầu: “Đúng vậy, mời ra tay đi.”

Lăng Phong phát động tấn công võ hồn ngay lập tức bám vào người, phóng người lên, tại không trung xoay người một cách linh xảo, hai tay mở ra, cũng lướt đi được hai thước, hướng đỉnh đầu của y mà đánh tới.

Thú võ hồn!

Ngọc Tảo Tiền mị mị đôi mắt nhìn đối phương hướng mình đánh tới, y không ngay lập tức tránh mà đứng yên tại chỗ bất động.

Lăng Phong tốc độ rất nhanh khi một đấm sắp nện trúng đầu, Ngọc Tảo Tiền động, bạch sắc đuôi to ở sau người bay lên chuẩn xác đánh trúng vào mặt Lăng Phong, chưa dừng lại ở đó cả người y quanh quẩn màu tím hồn lực, phe phẩy cây quạt một bàn tay khác nâng lên lúc này Lăng Phong còn ở quay cuồng giữa không trung, tức khắc chung quanh hắn bốc cháy lên một vòng màu tím ngọn lửa.

Đệ nhất hồn hoàn sáng lên, Linh Kích hướng Lăng Phong đánh tới.

Vì không có đề phòng Lăng Phong bị Linh Kích đánh trúng vào người, 100% sát thương khiến cánh tay hắn bỏng rát đau đớn, cực lực bay lên không trung hai tay đồng thời huy động hồn lực hướng hai bên cổ Ngọc Thảo Tiền bổ tới.

Ngọc Tảo Tiền cười khẽ hơi nghiêng người né tránh, tuy bản thân còn nhiều hạn chế, trong người chỉ có một hồn kỹ, nhưng bao nhiêu đây thôi cũng đủ đùa chết đám nhãi ranh này rồi.

Lăng Phong bay lượn lờ qua trên đỉnh đầu, từ đầu đến cuối Ngọc Tảo Tiền đều đứng bất động, đối mặt với đối thủ mà không biết năng lực, dĩ bất biến ứng vạn biến, là lựa chọn tốt nhất.

So thực lực đôi bên đều là thú võ hồn, so tốc độ y mau hơn Lăng Phong, còn về ưu thế quả thật hắn có nhiều ưu thế hơn y, cơ mà xét về mặc chiến đấu y vẫn là cao hơn hắn một bậc.

Lăng Phong tại không trung biến hóa thân hình, muốn chính là một cái tính bất ngờ.

Cuối cùng cũng tới.

Ngay lúc này ánh mắt Ngọc Tảo Tiền đanh lại, đệ nhất hồn hoàn sáng lên đồng thời phát động mị hoặc, màu trắng đuôi hồ ly mờ ảo khiến thần hồn Lăng Phong choáng váng.

Trong lúc đối phương gặp ảo giác chưa kịp hoàn hồn, y lại đánh tới thêm một đòn Linh Kích, cứ như vậy lặp đi lặp lại vài lần, Lăng Phong phẫn uất đôi mắt đỏ ngầu mau khóc thét ra đến.

Mất hết nửa ngày trời đánh tới đánh lui chả tổn thương người ta được một sợi lông, bản thân thì ngược lại bị đối phương đùa giỡn, ngược lên bờ xuống ruộng thiếu điều mất luôn nửa cái mạng.

Đánh đấm cái kiểu này quả thật quá nghẹn khuất, mặc dù không có bị đánh chết cũng muốn bị đùa bỡn cho tới chết.

Lăng Phong vừa tức vừa gấp lại cố kị ngọn lửa quái dị trong tay Ngọc Tảo Tiền, trái tránh phải né khi hắn tìm được sơ hở đang muốn phát động võ hồn công kích, đột nhiên bị Ngọc Tảo Tiền lấy tốc độ kinh người nhào qua tới, chưa chờ hắn kịp phản ứng lại thì đã bị đối phương cho ăn một đạp trúng ngay vào cằm, ở không trung lộn ngược vài vòng rồi rơi từ trên cao rớt xuống đất té xỉu.

Mắt thấy thảm trạng của Lăng Phong, quần áo mới vốn dĩ phẳng phiu, giờ đây loang lổ toàn vết cháy sém do bị Linh Kích đánh trúng thiêu đốt mà chẳng một nơi nào là lành lặn. Tiêu lão đại kinh hãi đến xanh hết cả mặt, Lăng Phong tại trong đám bọn họ, thực lực chỉ dưới gã, nhưng đối mặt với Ngọc Tảo Tiền, hai niên cấp, lại bị một kích làm hôn mê, thậm chí ngay cả công kích mà mình am hiểu nhất cũng chưa kịp phát ra.

Tiêu lão đại thì thào nói: “Mẹ nó, chẳng lẽ trời thay đổi rồi, nhỏ như thế mà cũng lợi hại như vậy?”

Ngọc Tảo Tiền nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, thân hình nhoáng lên một cái liền trở lại bên người Đường Tam, cười hì hì phe phẩy cái đuôi hồ ly biểu tình tràn đầy đắc ý.

“Tiểu Tiền thật lợi hại.” Xem y bộ dáng đáng yêu, Đường Tam nhịn không được vươn tay xoa đầu y khen ngợi.

Ngọc Tảo Tiền ôm cái đuôi hất cằm nói: “Hứ tất nhiên, ta là lợi hại nhất.”

Đường Tam thu hồi tay, quay đầu lạnh nhạt nói: “Kế tiếp.”

Tiêu lão đại lấy làm kinh hãi bị sát khí trong mắt hắn bức đi lùi lại phía sau một bước.

Công độc sinh bên này, Tiểu Vũ cũng đồng dạng kinh ngạc, nàng cùng Đường Tam giao thủ không chỉ một lần, tuy chưa nhìn nhìn thấy hắn ra tay, nhưng nàng rõ ràng nhận ra Đường Tam trong khoảng thời gian này có tiến bộ không nhỏ, hơn nữa, nàng cũng phát hiện, Đường Tam hiện đang tiến vào trạng thái chiến đấu và Đường Tam những lúc bình thường là hai người khác nhau hoàn toàn. Đường Tam bình thường nhìn qua chỉ là một tiểu hài tử ôn hòa, nhưng vừa đến chiến đấu, hắn ra tay chắc chắn sẽ trở nên cực kỳ sắc bén.

Vương Thánh bất chấp đau đớn trên người, mắt nhìn Lăng Phong bị Ngọc Tảo Tiền một cước đá bay, nhất thời cười ha hả nhìn có chút hả hê: “Thế nào, Tiêu lão đại, phục hay không phục, Tiểu Tiền nhà chúng ta chỉ chơi chơi đã hành Lăng Phong sống không bằng chết, giờ thay vào Đường Tam. Ta xem các ngươi hay là nhận thua đi. Giảm chút đau khổ về da thịt.”

Tiêu lão đại âm trầm nghiêm mặt đi ra, liên tục bại hai tràng, hắn đã không thể không xuất tràng, hắn tự hỏi từ trong ra ngoài phương bên mình, ngoại trừ mình, cũng không có ai lại mạnh hơn so với Lăng Phong, nếu sĩ khí suy nhược không thể kịp thời vãn hồi, các trận quyết đấu còn lại cũng không cần đánh nữa. Chỉ có với thủ đoạn sắc bén đánh bại tên tiểu tử trước mắt này, lại mang Tiểu Vũ đánh bại, mới có thể vãn hồi mặt mũi.

Tiêu lão đại lạnh lùng nhìn Đường Tam, lúc này sự khinh miệt và coi thường trên mặt hắn đã biến mất, thay thế chính là vẻ ngưng trọng.

“Tiêu Trần Vũ, sáu niên cấp đệ tử, võ hồn, Lang. Mười một bậc một hoàn Chiến hồn sư.”

“Úi trời hắn ta có cần nghiêm túc thế không?”

Mặc dù Ngọc Tảo Tiền cố ý đè thấp giọng cảm thán nhưng Đường Tam vẫn là nghe thấy.

Thông báo võ hồn và cấp bậc của mình, là một loại biểu trưng tôn trọng đối với đối thủ.

Vừa nói, một tầng thanh quang từ trên người Tiểu Trần Vũ xông ra, trong khi thanh quang lóe ra, cơ nhục của thân thể hắn bắt đầu bành trướng, hai mắt dần dần biến thành màu xanh nhạt, hai tay chậm rãi đưa lên, móng tay trở lên sắc bén. Một vòng hồn hoàn màu trắng từ dưới chân mọc lên, đúng là bộ dáng của võ hồn phụ thể.

Tiêu Trần Vũ là lão đại của các đệ tử, lúc này đã biểu hiện ra chỗ thông minh của hắn. Võ hồn của hắn là gì, trong cả Nặc Đinh học viện cũng không có mấy người không biết, nhưng Đường Tam phía đối diện hắn thì không giống vậy, đối với hắn mà nói, võ hồn của Đường Tam đến bây giờ vẫn còn bí ẩn. Trước báo xuất võ hồn của mình, vì chính là tại trước khi động thủ biết được võ hồn của Đường Tam là cái gì. Như vậy cũng có một chút để có thể chuẩn bị.

Quy củ báo võ hồn này Đường Tam đã nghe đại sư nói qua, trừ phi đối với đối thủ khinh thường, không sợ đối phương trở thành tử địch vĩnh viễn, trong khi tại đối thủ báo xuất võ hồn, bình thường cũng phải báo xuất võ hồn của mình, tỏ vẻ tôn trọng lẫn nhau, luận bàn kỹ nghệ.

“Đường Tam, một niên cấp công độc sinh, võ hồn, Lam ngân thảo. Mười một bậc một hoàn Khí hồn sư.”

Khi Đường Tam báo xuất võ hồn của mình là Lam ngân thảo thì, các cao niên cấp đệ tử sau lưng Tiêu Trần Vũ cơ hồ đồng thời hống lên cười to, vẻ khẩn trương trên mặt ngay lập tức biến mất. Thậm chí không có nghe Đường Tam báo xuất cấp bậc phía sau.

Lam ngân thảo là phế võ hồn, đây sớm đã được cả đại lục công nhận, sợ là thực lực bản thân Đường Tam không kém, nhưng chênh lệch của võ hồn cũng làm bọn hắn căn bản không cần tái lo lắng cho Tiêu lão đại, người mà cao hơn một tầng thứ.

“Ngươi vừa rồi nói, ngươi bao nhiêu cấp?” Tiêu Trần Vũ sẽ không đại ý giống những thủ hạ của hắn, bởi vì sau lưng ồn ào làm hắn không có nghe rõ ràng Đường Tam báo xuất cấp bậc.

“Mười một bậc, một hoàn Khí hồn sư.” Vừa nói, bạch quang nhàn nhạt từ trên người Đường Tam sáng lên, tay phải giơ lên, Lam ngân thảo yên lặng sinh trưởng ra từ lòng bàn tay, theo tay phải hắn huy xuất, Lam ngân thảo tại dưới chân phiêu tán. Một vòng màu vàng hồn hoàn sáng ngời từ dưới chân Đường Tam mọc lên, xoay quanh thân thể hắn từ dưới lên trên một cách nhịp nhàng.

Sự xuất hiện của màu vàng hồn hoàn giống như là kéo mạnh miệng của những cao niên cấp đệ tử này, cười lớn lập tức tĩnh lại, có mấy người thậm chí còn há hốc mồm, nhìn Đường Tam tựa giống như là nhìn quái vật.

“Trăm năm hồn hoàn.” Tiêu Trần Vũ hít một hơi khí lạnh.

Này... Điều này sao có thể, hồn hoàn xuất hiện trên người Đường Tam, điều này có thể nói là lật đổ nhận thức của đệ tử đối với võ hồn. Nhất niên cấp, đại biểu chỉ có sáu bảy tuổi, nhất niên cấp mà tu luyện được hồn sư cảnh giới, điều này ngay cả trong lịch sử của Nặc Đinh sơ cấp hồn sư học viện cũng chưa từng có. Càng huống chi, võ hồn của hắn vốn được xưng là phế võ hồn Lam Ngân thảo.

“Lão Đại, phế hắn đi, bất quá chỉ là Lam Ngân thảo, hồn hoàn lợi hại một chút thì có ích gì.” Một gã đệ tử cao niên cấp nhịn không được nói.

“Ngu xuẩn, câm miệng.” Tiêu Trần Vũ hét lớn một tiếng, cắt ngang lời tên thủ hạ.

Bất quá là một cái Lam Ngân thảo? Tiêu Trần Vũ trong lòng nghĩ tuyệt không đơn giản như vậy. Lam Ngân thảo đúng là phế võ hồn, nhưng Lam Ngân thảo tới cảnh giới hồn sư thì có điểm không giống vậy. Hơn nữa trên người hắn vẫn còn một cái bách niên hồn hoàn, cái này căn bản không phải là hắn có khả năng đạt được. Đã có người giúp hắn thu được một cái bách niên hồn hoàn, hơn nữa trợ giúp hắn tu luyện tới cảnh giới hồn sư, vậy, tiểu tử nhất niên cấp này sau lưng có thế lực lớn bao nhiêu đây?

Cha Tiêu Trần Vũ chính là thành chủ Nặc Đinh thành, nếu không hắn cũng sẽ không tại học viện kiêu ngạo như vậy, ngay cả các sư phụ cũng rất ít quản đến hắn. Từ nhỏ nhìn đủ loại hành vi của cha trong quan trường, hắn ít nhiều cũng dính vài phần hơi thở của quan trường, cho nên đầu tiên là nghĩ tới xuất thân của Đường Tam. Cha hắn đã từng “ngàn đinh ninh, vạn dặn dò” trên thế giới này, có vài người thuộc đại gia tộc tuyệt đối không được đắc tội. Bọn họ so với Hoàng thất đế quốc còn kinh khủng hơn. Hoàng thất đế quốc còn cố kị chuyện mặt mũi, nhưng đại gia tộc căn bản không cần. Chọc giận bọn họ, chính là mang lại tai ương chết người.

“Ngươi thật là công độc sinh?” Tiêu Trần Vũ nhịn không được hỏi.

Đường Tam nhàn nhạt gật gật đầu, sau khi mở ra hồn hoàn, cái loại cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng này làm nhiệt huyết hắn có chút sôi trào, bây giờ cũng muốn tìm một đối thủ hảo hảo giao đấu, nhìn xem sau khi biến đổi, thực lực của mình đến tột cùng là đạt tới trình độ nào. “Động thủ đi!”

Tình hình lúc này đã tiến đến độ không đánh không được, Tiêu Trần Vũ trong lòng vẫn để mắt cảnh giác, cho dù mình chiến thắng nhất niên cấp công độc sinh trước mắt này, cũng tuyệt đối không thể thương tổn hắn.

Nếu nói Lăng Phong dựa vào linh xảo để tấn công, vậy Tiêu Trần Vũ tấn công dựa vào phác kích hay là tính nổ mạnh vô cùng bá đạo.

Đối mặt với sự tấn công của Tiêu Trần Vũ, Đường Tam sẽ không nhàn nhã như đối với Lăng Phong, có một hồn hoàn và không có hồn hoàn tuyệt đối là hai khái niệm khác nhau. Thân thể Tiêu Trần Vũ mạnh mẽ phi đến, hồn lực từ trên người phát ra đã bao phủ ba thước vuông xung quanh Đường Tam, đây tuyệt đối là tấn công bằng lực lượng, căn bản là không có kỹ xảo gì. Chính là lấy cứng đối cứng.

Cứng đối cứng sao? Vậy tới đi. Mặc dù lực lượng cũng không phải là thứ mà đệ tử Đường môn am hiểu, trong khi Đường Tam bây giờ cũng muốn thấy Huyền Thiên công của mình đến tột cùng là đạt tới trình độ gì. Lập tức vận công lên song chưởng, chậm rãi đưa ra trước ngực, nghênh tiếp lang trảo của Tiêu Trần Vũ.

Trên mặt thủ hạ của Tiêu Trần Vũ lúc này đều toát ra nụ cười thắng lợi, bách niên hồn hoàn lại như thế này, tên ngu xuẩn này dùng tay mình cùng với lang trảo của Lão Đại ngạnh đấu, vậy quả thực là muốn chết. Bọn họ chính là đã từng chứng kiến Tiêu Trần Vũ sau khi vũ hồn phụ thể bằng vào trảo lực đánh nát khối đá.

Tay của Tiêu Trần Vũ so với Đường Tam to hơn rất nhiều, trong lòng hắn kì thật đang do dự, có nên hay không dùng trảo lực của mình, hắn tin tưởng, bằng vào trảo lực của mình nhất định có thể bóp nát bàn tay của Đường Tam, tràng tỉ thí này cũng có thể kết thúc. Nếu làm như vậy, người sau lưng hắn có thể hay không...

Tốc độ tấn công là cực nhanh, không đợi Tiêu Trần Vũ suy nghĩ rõ ràng, song trảo của hắn cùng song chưởng của Đường Tam đã đồng thời chạm nhau.

Phanh một tiếng vang lên, xanh cùng trắng, lưỡng sắc quang mang đồng thời sáng bừng lên, một vòng khí kình bạo phát sản sinh ra luồng khí lưu khiến cho mọi người quan chiến xung quanh chẳng thể đứng vững.

Hai chân Đường Tam lẳng lặng đứng yên đó, thân trên Tiêu Trần Vũ nhoáng lên, bị chấn lùi về phía sau. Cơ hồ là hạ ý thức, lang trảo của Tiêu Trần Vũ đã chụp vào tay của Đường Tam. Bại trên hồn lực của đối phương khiến hắn nảy ra kinh sợ mà quên mất cố kỵ.

Nhưng, chuyện xảy ra khiến Tiêu Trần Vũ càng thêm giật mình.

Khi lang trảo của hắn bắt trên song thủ của Đường Tam thì rõ ràng cảm giác được, hai tay Đường Tam cứng rắn như thiết, bất luận mình dùng sức như thế nào, đều không thể làm hắn thương mảy may, ngay sau đó, hai tay Đường Tam chia ra, mạnh mẽ từ trong lang trảo của hắn rút ra, trở tay lại nắm lấy cổ tay Tiêu Trần Vũ, không cho hắn bị đẩy lui như vậy, hai tay kéo về phía sau, thân hình tiến về phía trước, vai phải trực tiếp đánh lên tiểu phúc của Tiêu Trần Vũ.

Thân thể to lớn của Tiêu Trần Vũ bị va chạm trực tiếp bay thẳng lên, ném ra xa bên ngoài đủ ba thước.

Những thủ hạ của Tiêu Trần Vũ chuẩn bị kêu “hảo”, lại thấy lão đại của mình bay ra, lúc này đây, ánh mắt bọn họ nhìn Đường Tam hoàn toàn thay đổi. Tiểu tử này vẫn còn là người sao?

Ngọc sắc oánh nhận chậm rãi từ hai tay thối lui, thử nghiệm nội công Huyền Thiên Công của mình hằn là cao hơn mười một cấp hồn lực, Đường Tam nhàn nhạt nói: “Ta còn có việc, không rảnh rỗi chơi cùng ngươi, cứ chấm dứt như vậy đi. Lam Ngân thảo, quấn quanh.”

Tiêu Trần Vũ mạnh mẽ bắn dậy từ trên mặt đất, va chạm với Đường Tam cũng không có dùng toàn lực, hơn nữa hắn có thú vũ hồn phụ thể, lực phòng ngự tương đối tốt, cũng không có thụ thương, vừa lúc nghe được Đường Tam nói.

Hơn mười căn Lam Ngân thảo thô to không hề báo trước từ dưới chân hắn đột nhiên dâng lên, xoắn quanh mà lên, không đợi Tiêu Trần Vũ phản ứng lại, đã gắt gao cuốn lấy hai chân hắn.

“Đây là cái gì?” Tiêu Trần Vũ kinh hãi thất sắc. Đem hết toàn lực giãy dụa, sau khi tấn cấp thì Lam Ngân thảo lại cực kỳ cứng cỏi, bất luận hắn dùng sức như thế nào đều không thể tránh thoát.

Đường Tam từng bước từng bước đi tới trước mặt Tiêu Trần Vũ: “Không cần thử. Ngươi không có khả năng thoát đâu. Đệ nhất hồn hoàn của ta chính là Mạn đà la xà, cho nên Lam Ngân thảo của ta có tính cứng cỏi của mạn đà là xà. Đương nhiên cũng có một chút độc tính của nó. Nếu ngươi nghĩ còn có lực để tái chiến, ta không ngại cho ngươi thưởng thức một chút vị độc của Mạn đà la xà. À, thuận tiện nói một chút, ta sẽ không giải độc.”

Lại là mười căn Lam Ngân thảo vươn lên sau lưng Đường Tam, những chiếc lá trôi nổi sau lưng hắn, tựa như là mười con Mạn đà la xà chẩn bị chọn người mà cắn. Tâm tình sợ hãi bắt đầu xuất hiện trên người đám đệ tử cao niên cấp, những thủ hạ của Tiêu lão đại cơ hồ không tự chủ rất nhanh lui lại đằng sau. Bọn họ cho dù chưa thấy qua Mạn đà la xà, cũng tuyệt đối có nghe nói qua. Người nào lại nguyện ý cùng loại độc rắn kinh khủng như vậy tiếp xúc chứ.

“Đừng phóng độc rắn! Ta nhận thua!” Tiêu Trần Vũ mặc dù là lão đại trong đám đệ tử, nhưng hắn dù sao cũng chỉ có mười hai tuổi, đồng dạng cũng có sự sợ hãi của một đứa bé, trong lúc nhất thời đã hoàn toàn rối loạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro