Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu ngươi đã nhận thua, vậy, hãy án chiếu theo ước định của ngươi và Tiểu Vũ mà làm."

Tiêu Trần Vũ ngơ ngác nhìn Đường Tam: "Ta đây phải nhận ngươi làm lão đại hay nhận nàng?"

Hắn như thế nào cũng không tin, thực lực của Tiểu Vũ có thể vượt qua Đường Tam. Hồn sư sáu tuổi, đây đã vượt quá nhận thức của hắn.

Đường Tam mỉm cười nói: "Đương nhiên tiểu Vũ là lão đại của ngươi. Ta không đánh lại nàng. Nếu không, phòng số bảy của túc xá trường là ta chứ không phải nàng rồi."

"A?" Tiêu Trần Vũ miệng mở thành hình chữ O, trong lòng thầm than, ngươi đã mạnh như vậy rồi, nàng so với ngươi còn lợi hại hơn, các ngươi thật sự là công độc sanh, thật sự chỉ có sáu tuổi sao?

Tiểu Vũ chậm rãi đi đến bên người Đường Tam, vỗ vỗ lên vai hắn, bày ra bộ dáng một đại tỷ: "Tiểu Tam biểu hiện thật tốt, khổ cực rồi."

Đường Tam ha ha cười, nói: "Sư phụ còn đề ta đi làm một việc, sự tình còn lại ngươi tự mình xử lý đi. Sau này ngươi chính là đại tỷ của học viện rồi."

"Được rồi, ngươi đi đi, còn lại để cho ta."

Đường Tam thở phào nhẹ nhõm bước lại gần chỗ Ngọc Tảo Tiền nhỏ giọng nói: "Việc ở đây ổn thỏa rồi chúng ta đi thôi."

"Đi mà đi đâu? Chẳng phải cha ta bảo ngươi đi làm việc sao, thế nào ta cùng ngươi đi chung được."

Đường tam nhìn mặt y, đối diện tầm mắt đối phương, hắn mặt già liền đỏ: "Chúng ta đi chung với nhau cũng không có gì, sư phụ chỉ làm ta đến võ hồn điện đăng ký hồn sư."

"Võ hồn điện, nơi đó ta tương đối quen thuộc, vậy được rồi chúng ta cùng nhau đi thôi." Nói rồi liền đi trước một bước dẫn đường, Đường Tam chạy lên hai ba bước đã bắt kịp y.

Trên đường đi hai người nói chuyện với nhau rất là ăn ý, đợi tới khi Đường Tam đăng ký xong xuôi, cả hai lập tức rời khỏi vũ hồn điện, Đường Tam nắm tay Ngọc Tảo Tiền rất nhanh hướng phía Nặc Đinh học viện chạy đi, được Mã Tu Nặc chỉ điểm, đoạn đường bọn họ đi lần này là một con đường gần hơn, có thể tiết kiệm ít nhất một nửa thời gian.

Mắt nhìn thấy tới học viện, đột nhiên, Đường Tam nghe được một trận thanh âm quen thuộc. Cước bộ vô ý thức ngừng lại.

"Đinh đương, đinh đương, đinh đương..."

Biết hắn rất muốn vô tiệm rèn, Ngọc Tảo Tiền tỏ vẻ bản thân không gấp về học viện, vô cùng kiên nhẫn mà cùng hắn bước vào trong tiệm rèn.

Đường Tam ở trong tiệm biểu diễn chính mình một chút tài nghệ.

Thân thể của Đại sư đang rất nhanh khôi phục, Ngọc Tảo Tiền xem lão cha trúng độc đầu tiên là lo lắng sau đó kéo Đường Tam ra chợ mua chút thịt gà về hầm canh bồi bổ cho người, sẵn tiện xuống bếp y liền nấu nhiều thêm một chút mời cả Đường Tam và Tiểu Vũ đến cùng ăn.

Đường tam lớn lên ngoại hình không phải rất tuấn tú, diện mạo nếu so với Ngọc Tảo Tiền và Tiểu Vũ thì vô pháp sánh bằng, không thể nói hắn xấu nhưng mà chỉ tầm phổ phổ thông thông chẳng có quá nhiều điểm nổi bật thu hút người nhìn, ba người đứng chung cùng một chỗ thường tạo cho người ta một loại cảm giác vi diệu.

Cơ mà cũng chẳng thể trách, Ngọc Tảo Tiền bản thể là hồ ly bề ngoài xinh đẹp chính là trời sinh, Tiểu Vũ cùng y tương tự, trực giác của động vật luôn là giống nhau, đều là hướng tới cường đại một phương sinh ra hảo cảm, hơn nữa ở tìm bạn đời là lúc bọn họ luôn chọn lấy cường giả làm trọng, lớn lên đẹp hay không đẹp đối với bọn họ chẳng có cái lông gì dùng.

Cho nên nhìn đến Đường Tam, y thật sự bị hắn thuyết phục.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc một học kỳ trôi qua đi, học viện cho phép đệ tử nghỉ về nhà, Đường Tam muốn về thăm Đường Hạo, một bên thu thập hành trang của mình một bên hướng bọn họ hỏi: "Ngày mai là nghỉ rồi, các ngươi phải về nhà chứ?"

Ngọc Tảo Tiền lườm hắn nói: "Cha ta ở đây ta còn đi về đâu nữa."

Biết mình hỏi dư thừa Đường Tam gãi đầu cười hề hề xin lỗi.

Trên giường, Tiểu Vũ bán tựa lưng vào tường trong mắt toát ra vài phần cô đơn, cùng với vẻ hoạt bát sáng sủa của nàng lúc bình thường thì bất đồng thật lớn: "Ta không trở về nhà, có lẽ, cứ ở lại học viện đi."

Đường Tam sửng sốt một chút: "Cũng được một năm rồi, ngươi cũng không trở về thăm nhà sao?"

"Không về..." Đôi mắt của Tiểu vũ đột nhiên sáng ngời, nói: "Tiểu Tam, nhà của ngươi có đúng là cách học viện không xa lắm phải không? Nếu không, ta với Tiểu Tiền cùng trở về chơi với ngươi, thế nào? Dù sao bọn Vương Thánh và Tiêu Trần Vũ đều đi tham gia khảo thí trung cấp Hồn sư học viện rồi, không ai chơi cùng bọn ta."

Đường Tam cười cười gật đầu đồng ý, Ngọc Tảo Tiền không dám tự ý quyết định, tỏ vẻ cần phải trở về sân viện hỏi ý kiến của phụ huynh trước rồi mới dám theo chân bọn họ cùng về nhà Đường Tam chơi.

Ba người vốn tưởng đại sư sẽ không đồng ý, nhưng thần kỳ đại sư chẳng những cho phép y đi còn nhỏ giọng căn dặn y nhớ an ủi Đường Tam.

Ngọc Tảo Tiền cái hiểu cái không gật gật đầu.

Trên đường đi Đường Tam không yên tâm căn dặn: "Tính tình của ba ba ta không tốt lắm, một lúc tới chơi đông người thế này ta sợ ngài ấy không quá vui."

Tiểu vũ không chút nào để ý nói: "Ngươi nói sao, đông người tới chơi mới vui."

"Thì vui nhưng ngươi quá ồn ào."

"Ê, Đường Tiểu Tam, ngươi nói ai ồn ào, nhân gia đáng yêu vậy mà, dám chắc ba ba ngươi sẽ thích ta." Vừa nói, còn bày ra quần áo ôn nhu bộ dáng hướng Đường Tam chớp chớp mắt.

Người khác có lẽ sẽ bị bề ngoài của nàng mê hoặc, Đường Tam nhìn tình cảnh nàng bộc phát sự tức giận thật sự quá nhiều, chỉ là bất đắc dĩ lắc đầu, một chút cũng không ăn cái bộ dáng này của nàng:" Mỹ nhân kế không cần dùng đối với ta đi. Hoàn hảo là ngươi bây giờ mới bảy tuổi, nếu lớn thêm một chút nữa, có lẽ thật khó có điểm để phân biệt với hồ ly tinh."

"Hồ ly tinh? Là cái gì?" Tiểu vũ tò mò hỏi.

Đường Tam cười nói: "Chính là một loại hồn thú thành tinh, chuyên môn câu dẫn nam nhân."

Tiểu vũ sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn Đường Tam đột nhiên trở nên có chút quái dị, chẳng biết cái đầu nhỏ của nàng đang nghĩ đến cái gì, hai tròng mắt cứ xoay chuyển nhịn rồi lại nhịn cuối cùng nhịn không được nhìn thẳng hướng Ngọc Tảo Tiền.

Ngọc Tảo Tiền khóe miệng co rút: "Tiểu Vũ nhanh thu hồi ngươi ánh mắt, hồ ly tinh thì đã làm sao? Các ngươi đây là kỳ thị giống loài đó có biết chưa."

"Á Tiểu Tiền đừng nóng giận, đều là Đường Tam sai, chính hắn nói hồ ly tinh trước, ta chưa có nói câu nào hết." Tiểu Vũ phản ứng lại mau, hung hăng đá Đường Tam một đạp.

Đường Tam mộng bức không hiểu bản thân đã nói sai lời gì để phải ăn một đạp của Tiểu Vũ, nhìn đến Ngọc Tảo Tiền đột nhiên nhớ đến võ hồn của y cũng là hồ ly, lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

"Ta sai rồi, sai rồi, lần sau sẽ không nói như vậy nữa. Tiểu Tiền vuốt giận."

"Có gì đâu mà tức giận, câu nam câu tứ bổn tọa không có hứng thú." Ngọc Tảo Tiền tuy ngoài miệng nói không để ý, có điều quanh thân toát ra hàn khí bức người, một chân hơi nâng lên "răng rắc" một tiếng giòn tan liền dẫm nát cục đá dưới chân, đuôi mắt khẽ nhếch liếc xéo Đường Tam.

Nuốt nước miếng cái ực, Đường Tam mím chặt môi thành thành thật thật gật đầu tỏ vẻ bản thân đã hiểu.

"Đường tới nhà Tiểu Tam còn có xa lắm không a?" Tiểu vũ thấy không khí căng thẳng lập tức chuyển đổi đề tài nói sang chuyện khác.

Câu hỏi của nàng thành công dời đi sự chú ý của hai người.

"Cũng nhanh tới. Thấy ngọn núi bên kia không? Thánh Hồn thôn của ta ngay dưới chân núi." Sắp về đến nhà, trong tâm tình của Đường Tam không khỏi có chút hưng phấn, nếu không phải Nặc Đinh học viện quy định buổi tối phải trở lại học viện để ở, mỗi ngày đều có sư phụ kiểm tra phòng, nói không chừng Đường Tam đã sớm về nhà thăm cha mình rồi. Một năm không thấy, ba ba, người có khỏe không?

Có lẽ là bởi vì nguyên nhân đời trước thân là cô nhi, mà một đời này, Đường Tam đối với phần thân tình này cực kỳ quý trọng.

Sờ sờ Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ bên hông, nơi đó có chiếc chùy mới mà hắn sắm cho cha, quần áo mới tinh, thậm chí còn có vài bình rượu ngon.

Tiểu sơn thôn mà hắn sinh sống sáu năm đã tại trong tầm nhìn, không biết tại sao, trong lòng Đường Tam có loại tâm tình không thể giải thích được dần dần hiện lên. Nếu phải cần một câu nói để hình dung, vậy, hắn sẽ nói, cảm giác có nhà thật tốt. Ngay cả nhà này chỉ có mình và cha.

Rất nhanh, ba người đã đi vào Thánh Hồn thôn, nhà Đường Tam ngay đầu thôn, đưa ngón tay hướng ký hiệu dưới chiếc mái nhà tàn tạ, Đường Tam cười nói với Ngọc Tảo Tiền và Tiểu Vũ: "Nhìn kìa, đó là nhà của ta."

Nhà tại trước mắt, tâm tình của Đường Tam không tự giác trở nên kích động, chân bước nhanh hơn, hai bước biến thành ba, bước nhanh về đến cửa nhà.

Đại môn giống như lúc hắn rời đi, không có khóa, đây vẫn là thói quen của Đường Hạo, dù sao, tiệm rèn này của hắn cũng không có cái gì để trộm.

"Ba ba, con đã về." Đường Tam hưng phấn hô to một tiếng.

Ngọc Tảo Tiền còn chưa từng thấy qua tâm tình mừng rỡ vui sướng, quên luôn cả việc khắc chế bản thân mình như thế ở Đường Tam.

Tại trong ấn tượng của y, Đường Tam luôn hành xử rất ổn trọng, già dặn và hiểu chuyện hơn những đứa trẻ đồng trang lứa khác, hiếm khi lắm mới thấy hắn sinh ra loại cảm xúc kích động phù hợp với tuổi tác của hắn như bây giờ.

Có lẽ việc trở về thăm nhà, gặp được phụ thân, đối với hắn mà nói thật sự có ý nghĩa rất là to lớn.

Một bên gọi lớn, Đường Tam bước nhanh hướng bên trong đi đến.

Hết thảy tựa hồ đều không có đổi, trong tiệm rèn vẫn loạn như vậy, thậm chí so với trước khi hắn đi càng loạn hơn, mọi thứ bừa bãi phóng đầy trên đất, rách nát, cũ kỹ, nhưng lại gây cho hắn càng nhiều cảm giác thân thiết.

"Ơ, Tiểu Tam, là ngươi trở lại." Thanh âm ôn hòa vang lên. Từ gian trong đi ra một người.

Thấy hắn, Đường Tam không khỏi sửng sốt một chút: "Kiệt Khắc gia gia, ngài cũng ở đây sao, ba ba con đâu?"

Từ bên trong đi tới đúng là lão Kiệt Khắc thôn trưởng của Thánh Hồn thôn, trên mặt mang theo một tia cười khổ, đưa tờ giấy trong tay cho Đường Tam, nói: "Ngươi xem đi, đây là ba ba ngươi lưu lại. Buổi sáng ta đến tìm hắn, vốn là muốn để hắn cùng ta cùng đi đón ngươi, không nghĩ tới ngươi nhưng lại đã trở về."

Một tia tâm tình khẩn trương xuất hiện tại trong lòng của Đường Tam, nhanh chóng tiếp nhận tờ giấy lão Kiệt Khắc đưa tới, cúi đầu nhìn xuống.

Trên mặt giấy chỉ có mấy hàng chữ đơn giản có chút khó đọc, nhưng khó che được vẻ mạnh mẽ và khí chất hào phóng.

"Tiểu Tam:

Trong khi ngươi xem được phong thư này, ta đã đi. Không nên đi tìm ta, ngươi không có khả năng tìm được ta.

Ngươi mặc dù còn nhỏ, nhưng đã có năng lực tự chăm sóc cho bản thân. Chim cắt chỉ có tự mình mở cánh mới có thể sớm hơn bay cao.

Không cần lo lắng cho ta, trong tính cách của ngươi, kế thừa rất nhiều sự tinh tế của mụ mụ ngươi. Ba ba thị một người vô dụng. Ngươi dần dần lớn, ba ba phải đi lấy về một số thứ vốn hẳn là thuộc về ta. Một ngày nào đó, phụ tử hai người chúng ta sẽ lại gặp.

Ta hy vọng ngươi trở nên cường đại, nhưng cũng lại không hy vọng ngươi trở nên cường đại, con đường của mình, ngươi tự mình lựa chọn.

Nếu có một ngày ngươi hiểu được chức nghiệp Hồn sư này là không tốt, vậy hãy trở lại Thánh Hồn thôn, giống như ta, làm một thợ rèn đi.

Đừng lo lắng.

Đường Hạo."

Nhìn bức thư trong tay, cả người Đường Tam đã ngây dại, cảm giác mừng rỡ tràn đầy trong phút chốc biến thành sự mất mác.

Ba ba đi, ba ba, người tại sao phải đi?

Lão Kiệt Khắc nhìn bộ dáng thất thần của Đường Tam, cười khổ nói: "Tên Đường Hạo này đi một chút điểm báo hiệu đều không có, hôm trước ta còn tới để cho hắn làm công cụ, hắn này vừa đi, sau này chúng ta còn muốn phải tìm một gã thợ rèn mới được. Người này, thật sự là quá không có trách nhiệm rồi."

Đường Tam chậm rãi phục hồi lại tinh thần: "Kiệt Khắc gia gia, người là nói, ba ba con vừa mới đi trong khoảng hai ngày này?"

Lão Kiệt Khắc gật gật đầu: "Hẳn là trong hai ngày này mới đi. Tiểu Tam, đừng buồn bã, vì một người ba ba như vậy không đáng giá có được. Cùng gia gia đi thôi, đi tới nhà của ta."

Đường Tam yên lặng lắc lắc đầu, cẩn thận gấp bức thư trong tay, để vào trong ngực của mình.

"Cám ơn ngài, Kiệt Khắc gia gia, cả nhà loạn như vậy, con sẽ không mời ngài lưu lại nữa. Con còn muốn thu thập một chút."

Lão Kiệt Khắc sửng sốt một chút, hắn không nghĩ tới Đường Tam nho nhỏ này cũng hạ lệnh trục khách, thở dài một tiếng, nói: "Được rồi. Bất quá, ngươi có cái gì cần cứ tới tìm ta."

Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, xoay người hướng ra phía ngoài mà đi.

Lão Kiệt Khắc đi, bên trong tiệm rèn chỉ còn lại có ba người Đường Tam, Ngọc Tảo Tiền và Tiểu Vũ. Đường Tam cũng không mở miệng, cứ như vậy bắt đầu thu thập căn phòng bừa bộn, thu thập các loại đồ vật trong phòng.

"Để ta phụ ngươi một tay dọn dẹp."

Ở ngoài cửa nhìn vào bóng lưng cô đơn của Đường Tam, Ngọc Tảo Tiền nhịn không được xắn tay áo chạy vào giúp hắn dọn dẹp nhà cửa.

Đường Tam trầm mặc nói: "Tiểu Tiền cảm ơn ngươi."

"Không cần khách khí này là việc ta nên làm."

Đường Tam cúi đầu, nhìn mặt đất dưới chân, ánh mắt của hắn có chút mê ly, cũng có chút mông lung, nhưng cuối cùng không có nước mắt nhỏ xuống.

Tiểu Vũ "phốc xích" cười, đẩy đầu vai Đường Tam một chút, cho thêm tí sức lực, suýt nữa mang Đường Tam đẩy ngã: "Đừng buồn bực nữa. Ba ba ngươi chỉ là tạm thời rời đi mà thôi. Một ngày nào đó, các ngươi sẽ lại gặp mặt nhau. Có lẽ, hắn rời đi, chích là vì cho ngươi phát triển càng tốt, cho ngươi càng thêm kiên cường. Nếu ngươi còn tiếp tục như vậy, chẳng phải là phụ sự khổ tâm của hắn sao?"

Trên mặt Đường Tam toát ra một tia cười khổ: "Có lẽ đúng vậy, nhưng là tại sao người cũng không cho ta gặp mặt lại một lần. Tiểu Vũ, ngươi biết không, ba ba là thân nhân duy nhất của ta. Trong nhà không có ba ba, cũng không hề là một cái nhà nữa."

"Ai nói ngươi không còn nhà, ta và Tiểu Vũ không phải người nhà của ngươi sao?" Thông cảm cho y, ngàn năm thiên hồ không có nghĩa sẽ hiểu cái gọi là an ủi người, chính bản thân y kiếp trước còn mất đi những người thân yêu nhất, nỗi đau đó có lẽ y là người hiểu thấu hơn ai hết.

Từng là một đại yêu quái hùng mạnh cuối cùng kết cục bi thảm, 8 vạn quân truy giết con cái chết thảm, linh hồn thì bị phong ấn trong sát sinh thạch vĩnh viễn không siêu thoát.

"Tiểu Tiền."

Tí tách, tí tách.

Nước từ trong hốc mắt chảy xuống, Ngọc Tảo Tiền nhanh chóng đưa tay lên lau đi, nhưng thật kỳ lạ nước mắt càng lau lại càng chảy ra nhiều hơn.

Bên tai y đã không còn nghe thấy những âm thanh gì khác nữa, từng dòng hồi ức xưa giống như song cửa sổ, mở ra rồi lại khó khép lại, những hình ảnh mông lung mờ ảo hiện ngay trước mắt, bước chân ai giẫm lên lá khô khẽ vang, tiếng la hét bên dưới tòa thành lập lòe ánh lửa đỏ rực tràn ngập khủng bố, xác người chất đầy thành núi, nỗi oán niệm cô đơn buồn khổ của y cũng từ đấy mà chết lặng.

"Tiểu Tiền, ngươi..." Đường tam lấy lại tinh thần vội chạy lại giúp y lau khô giọt nước mắt.

Đây là lần đầu Đường Tam nhìn thấy Ngọc Tảo Tiền khóc, chẳng mấy chốc đại não trống rỗng, hắn chỉ còn làm theo bản năng ôm chặt lấy người trong lòng, nhỏ giọng bảo y đừng khóc.

"Ta ở trong quá khứ bị rất nhiều người truy bắt, bọn họ đều muốn giết chết ta, vì để bản thân tiếp tục sống sót ta liều mạng phản kháng... Nghịch thiên mà đi, ta làm hết thảy chỉ muốn bản thân sống được thật lâu, thật lâu... Nhưng mà... Tồn tại, sao lại mệt mỏi quá."

Tiểu Vũ hai mắt dần dần hồng lên.

Đường Tam trầm mặc: "Bọn họ là ai?"

"Không biết nhưng có rất nhiều mà ngươi lại đánh không lại."

Ngọc Tảo Tiền không nói dối, đám âm dương sư ở Bình An kinh rất mạnh mà Đường Tam chỉ là một cái người thường, hắn vô pháp đánh lại những âm dương sư đó. Nhìn mắt Đường Tam lóe ra lệ quang, Ngọc Tảo Tiền mất tự nhiên cúi thấp đầu.

"Dù đánh không thắng bọn họ ta cũng sẽ bảo vệ ngươi, không để cho ngươi chịu bất cứ thương tổn. Tiểu Tiền nguyện ý làm đệ đệ của ta không? Ta thật sự hy vọng có thể lại có một thân nhân."

Lần này tới phiên Ngọc Tảo Tiền trầm mặc.

Đường Tam cũng không có tiếp tục nói nữa, ánh hoàng hôn dần dần rút đi, lúc này những ngôi sao trên bầu trời đã lặng yên mọc lên.

"Ta không muốn làm em trai, xưng hô ca rất kỳ quái." Ngọc Tảo Tiền dùng một chữ đơn giản phá vỡ sự bình tĩnh của hai người trong lúc đó.

"Ách! Tiểu tiền làm đệ đệ của ta vẫn tốt hơn." Đường Tam vẫn tiếp tục dụ dỗ tiểu hồ ly gọi mình một tiếng anh.

"Thôi được rồi, ca."

Vẫn cố nén nước mắt, tại giờ khắc này rốt cục nó vẫn chảy xuống, hai tay run rẩy của Đường Tam kéo tay của Ngọc Tảo Tiền: "Cám ơn ngươi, đệ đệ."

Vừa đúng lúc Tiểu Vũ xuất hiện, vừa vặn nghe được Ngọc Tảo Tiền kêu Đường Tam "Ca", kỳ quái hỏi: "Tiểu Tiền ngươi như thế nào kêu Đường Tam là anh? Ngươi cũng chưa từng xưng hô quá ta một tiếng tỷ tỷ nha."

"Tiểu vũ cũng đến nhận ta làm ca ca đi." Đường tam lộ ra mỉm cười.

"Thế quái nào bắt ta gọi ngươi là anh, ta còn là Tiểu Vũ tỷ đâu."

Đường Tam lại giở giọng lừa gạt nói: "Làm em gái tốt hơn nha, có thể được chiều chuộng, quan tâm chăm sóc, mặc dù ta không cách nào cho các ngươi những thứ cao sang quyền quý, nhưng là, ta lại có thể cho ngươi lời hứa hẹn của ta."

Tiểu Vũ trầm mặc nhìn Ngọc Tảo Tiền, đợi được cái gật đầu cổ vũ từ đối phương xong, nàng mới chịu ngoan ngoãn gọi Đường Tam một tiếng "Tam ca".

"Chúng ta kết làm huynh muội, ta không có cái gì đáng giá tiền, cái này sẽ đưa cho ngươi một bộ phòng thân đi. Nó là kiện tác phẩm đầu tiên của ta." Đường Tam nâng tay lên, chậm rãi vén ống tay áo, mang tụ tiễn trên cổ tay trái tháo xuống.

Ngọc Tảo Tiền tiếp nhận, Tiểu Vũ bên cạnh tò mò nhìn Đường Tam đưa tới tụ tiến: "Đây là cái gì?"

Đường Tam mỉm cười, nói: "Ta gọi nó là tụ tiễn, cũng có thể xưng là vô thanh tụ tiễn, chỉ cần phát động chốt mở, ba căn tiểu tiễn bên trong sẽ dựa theo ngươi khống chế mà bắn ra, có thể xạ một căn, cũng có xạ ba căn cùng một lúc. Bởi vì khi phát động thì thanh âm rất nhỏ, không dễ dàng bị đối thủ phát hiện, cho nên, tại đối mặt với địch nhân có thực lực tương đương thì có thể sinh tác dụng rất tốt."

Tiểu Vũ kinh ngạc nói: "Trước kia, trong khi chúng ta luận bàn, như thế nào không thấy ngươi dụng tới vật này?"

"Chúng ta là đồng học không phải địch nhân, ta như thế nào có thể sử dụng loại vũ khí có tính sát thương thế này đối phó ngươi đâu."

"Tụ tiễn dùng tốt như vậy hay cho Tiểu Vũ đi, ta từng thấy nàng lấy cục đá làm ám khí." Ngọc Tảo Tiền cảm thấy bản thân không thích hợp tụ tiễn mang tặng cho Tiểu Vũ vẫn là thích hợp nhất.

"Cho ta sao, cho ta thật sao. Tiểu Tiền không hối hận thật chứ." Tiểu Vũ vừa nghe có quà vui mừng nhảy cẫng lên ríu rít.

Đường Tam nghĩ nghĩ gật đầu: "Vậy trước mang cho Tiểu Vũ, chờ ta tìm đủ tài liệu lại làm thêm một bộ khác cho Tiểu Tiền."

Ngọc Tảo Tiền vốn muốn nói không cần nhưng nhìn sắc mặt Đường Tam rất kiên quyết, bản thân lại không tiện mở miệng từ chối, đành im lặng xem như chính mình đã đồng ý nhận lấy.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro