Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe câu nói của song đồng nam tử kia hai cô gái song bào cùng nhau cười một cười si ngốc . Nhưng bộ dáng nhu thuận không một chút lo lắng nào, cùng nhau lùi về phía sau , đứng sang một bên.

Ngay lúc này thì , người tiếp tân mang một người đàn ông trung niên đi phía sau ra , cuộc trò chuyện của Đường Tam và song đồng nam tử hắn cũng nghe rõ ràng , vẻ mặt lo lắng nói "_  Hữu thoại hảo thuyết , hữu thoại hảo thuyết , ngàn vạn lần xin đừng động thủ " .

Song đồng nam tử liếc một cái nói "_ Vương quản lý , các ngươi ngày càng thật biết làm ăn đó " .

Vương quản lý lau lau mồ hôi trên trán , cười trừ nói : _  Đái thiếu gia ngàn vạn lần đừng nói như vậy , đều là cấp dưới của tôi không tốt , tên này vừa đến hôm qua , không biết quy củ , xin lỗi , xin lỗi . Tôi lập tức an bài phòng cho ngài .

Rồi gã quay sang ba người Minh Trạch và Đường Tam áy náy nói :_ Xin lỗi ba vị đại nhân , phòng trọ này đã được Đái thiếu đặt trước , vậy xin ba vị đi tìm nhà trọ khác rồi .

Tính tình Đường Tam coi như hay nhượng bộ , nếu đã vậy thì thôi vậy . Dù sao ở đây cũng có nhiều khách sạn , đi thuê phòng trọ khác cũng được miễn sao có phòng trọ ở chung với Tiểu Trạch của hắn là được rồi . Hắn quay sang cậu thấy cậu cũng đồng tình gật đầu mỉm cười ý nói nghe theo huynh .  Đang tính tìm cách để rời đi thì tiểu Vũ đã xen vào mà lên tiếng .

Tiểu Vũ :_ Chúng ta không đi , sao nào ? Mắt chó không biết nhìn người . Đừng tưởng chúng tôi nhỏ mà dễ bị bắt nạt .

Minh Trạch từ lúc nãy giờ vẫn im lặng nhưng sắp có chuyện lớn xảy ra rồi , nên cũng phải can ngăn việc này lại . Tiểu Vũ tính tình thích đâm đầu này của tỷ tỷ cậu đúng thật là không bỏ được .

Minh Trạch :_ Thôi mà tỷ , dù sao ở đây còn nhiều khách sạn để nghỉ chúng ta tìm một nơi khác đi .

Đường Tam cũng gật đầu phụ họa :_ Ta thấy Tiểu Trạch nói đúng , tìm cái khác thôi . Tiểu Vũ ngươi bớt gây chuyện lại đi .

Đái thiếu gia hừ lạnh một tiếng nói :_ Cho dù các ngươi muốn đi cũng không có dễ dàng như vậy đâu , mắng ta , các người còn muốn chạy phải không .

Vương quản lý khẩn trương , vẻ mặt cầu khẩn :_ Đái thiếu gia , ngài ngàn vạn lần đừng .....

Chưa nói hết câu Đái thiếu kia đã cho gã một ánh mắt sắc bén :_ Nói nhảm ít lại , hết thảy thiệt hại gì tính tiền cho ta là được rồi . Sao nào muốn đánh không , ta thấy cô bé bạch y kia nên đi xa chỗ khác đi tránh bị thương đấy .

Minh Trạch đang trong tình trạng bật chế độ hiền hòa của từ mẫu nghe được câu nói đó thì chuẩn bị sang chế độ max bạo chúa cuồng nộ . Cậu rất ghét ai gọi cậu là tiểu cô bé đi đâu cũng bị gọi như vậy, bộ tính mặc định cậu là cô bé à , cậu chính là con trai đàn hoàn .

Minh Trạch khó khăn gặn từng chữ :_ Ngươi đang nói ta ? .

Đái thiếu gia :_ Chứ còn ai nữa , không phải ngươi là một cô bé à .

Sợ dây tinh thần của cậu dứt từng chút một , chế độ max level bạo chúa đã xuất hiện , cậu quay sang hắn và Tiểu Vũ hỏi :_ Có thể để tên này cho đệ được không .

Tiểu Vũ :_ Không vấn đề gì , nhưng đừng bị thương là được .

Cậu gật đầu quay sang Đường Tam để nghe câu chấp nhận của hắn , bây giờ Đường Tam rất rối bời , nếu như không cho cậu thì chắc chắn cậu sẽ giận hắn , nếu như cho hắn sợ cậu sẽ bị thương . Như nghe được tiếng lòng của hắn ,Minh Trạch lên tiếng trấn an .

Minh Trạch : _ Ca ca , không sao ta ổn . Ta chắc chắn ta sẽ thắng .

Đường Tam :_ Vậy... vậy đệ giải quyết đi .

Minh Trạch cười dịu dàng với hắn :_ Ân ! Ca ca .

Từ lúc giờ Tiểu Vũ đứng giữa hai người bọn họ , nhưng cô lại như không khí vậy . Tiểu Trạch đệ đừng như vậy , kẻo tỷ không thể bảo vệ đệ được mà tỷ cho tên sói sám già này mang đệ đi đó .

Đái thiếu gia lên tiếng :_ Không cần tranh nhau đâu , các ngươi cùng lên hết đi , tiểu cô nương không nên một mình nghênh chiến đâu .

Minh Trạch liết xéo nhàn nhạ nói :_ Không cần ! Một mình ta là đủ , còn nữa ta là nam nhân không phải là tiểu cô nương . Ăn nói giữ miệng một chút .

Đái thiếu gia cười cười tỏ ý xin lỗi  :_ Xin thứ lỗi , ta vô ý quá ! Vậy bây giờ bắt đầu thôi .

Vừa dứt câu hắn lao thẳng về phía cậu sao đó ... không , không còn sao đó gì nữa . Đái thiếu gia chưa ý thức được gì đã bị một cú trời giáng với tốc độ ngang bằng với vận tốc ánh sáng đánh cho khuôn mặt trở về với đất mẹ thân yêu .

Đái thiếu gia còn bàn hoàn chưa biết chuyện gì xảy ra thì cậu đã từ tốn giải thích .

Minh Trạch : _ Không cần phải bất ngờ , ngươi bất quá chỉ có ba mươi mấy cấp , không thể đánh với ta .

Đường Tam lúc này đi đến bên cậu , Đái thiếu gia cũng được đỡ đứng dậy nhìn bằng ánh mắt dò xét nói .

Đái thiếu gia :_ Các ngươi quả thật rất mạnh , ta có thua có nhận . Ta thấy các ngươi là hồn sư chắc là đang tìm học viện nhỉ .

Đường Tam gật đầu đáp :_ Đúng , chúng ta là hồn sư đang tìm học viện tên là Sử Lai Khắc , ngày mai đến báo danh.

Đái thiếu gia : _ Vậy thì cũng trùng hợp , ta là Đái Mộc Bạch , vũ hồn Tà Mâu Bạch Hổ , học viên học viện Sử Lai Khắc , ngày mai các ngươi báo danh ta sẽ chỉ dẫn .

Nói xong Đái Mộc Bạch cùng hai cô gái song bào rời đi , đám người Minh Trạch nhận phòng . Sao đó , cậu và hắn cùng nhau đi ra ngoài mua một ít thứ , Tiểu Vũ thì nằm trong phòng ngủ , đi một đoạn hắn bắt gặp một cửa hàng . Sau khi trả giá qua lại hắn cũng có được thứ hắn muốn . Cậu và hắn cùng nhau về lại khách sạn để nghỉ ngơi .

________________
Xin chúc mọi người xem vui vẻ nha !!!!!!




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro