Chương 6: Giông tố (Hạ-Hồi ức)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên trung niên nhân một ngụm nuốt mấy cái Bạo Huyết quả xuống, hừ nhẹ, một dòng nhiệt lưu chạy đi khắp cơ thể hắn. Hắn vận sức, điều động hồn lực, ngọn lửa xung quanh cơ thể hắn bốc lên, càng mãnh liệt hơn, nhiệt độ xung quanh lập tức đề cao hơn một chút.

Mấy cây dây leo tốc độ bị thiêu rụi này càng nhanh, để cho tên trung niên nhân một chút cơ hội thở dốc. Cuối cùng, hắn gồng mình lên, cái thứ bảy hồn hoàn sáng lên, hồn lực cấp tốc tiêu hao, lân giáp nhanh chóng bao trùm khắp cơ thể hắn, che lấp cả một phần khuôn mặt, trên chán, một cặp sừng thô to nhô ra, nhọn hoắt, chĩa về phía trước,...

Hắn làm bộ dáng ưỡn ngực, sau đó hướng về phía trước, gầm lên... Một đoàn hỏa diễm mang theo nhiệt lượng khổng lồ từ miệng hắn bắn ra, như một con Hỏa Long giận dữ, thét gào bay về phía Tiểu Ngân, thiêu rụi mọi thứ trên đường đi của nó.

Tiểu Ngân hốt hoảng, chỉ kịp điều động mấy cây Lam Ngân Thảo hội tụ trước người tạo thành một cái lá chắn. Nhưng là, hỏa diễm chi long là như thế mạnh mẽ, một ngụm nuốt trọn đám Lam Ngân Thảo, đem chúng nó đốt thành tro bụi, như thể chúng chưa bao giờ xuất hiện ở đó vậy.

Mất đi tầng phòng hộ cuối cùng, Tiểu Ngân thân thể liền lộ ra trước mặt hỏa long. Khủng bố nhiệt lượng đập vào mặt, khuôn mặt nàng nhăn nhó, tại nhợt lại, hai tay bắt chéo trước người, che chắn từ phần ngực lên đến đầu, tạo thành cái thủ thế... Nàng yếu ớt bày ra một lần cuối cùng chống cự...

Bùm...

Hỏa long chốc lát liền đã cùng Tiểu Ngân va chạm... Lửa bùng lên, một vụ nổ được kích phát, âm thanh đinh tai nhức óc vang vọng, từng đoàn hỏa diễm mang theo vô số đốm lửa nhỏ li ti văng ra khắp nơi, tạo thành một khung cảnh lóa mắt mà tráng lệ giữa khu rừng...

Phốc...

Một bóng người bay ra từ trong vụ nổ,... lực trùng kích to lớn khiến nàng bay ra ngoài cả chục mét, mãi đến khi đụng trúng một cái cây mới miễn cưỡng dừng lại,...

Tiểu Ngân lúc này bộ dáng thật sự là thảm đến không thể thảm hơn,... Nàng một thân lam y đã cháy rụi gần như không còn một mảnh, toàn thân làn da đã loang lổ những vết phồng rộp, mái tóc dài bóng mượt đã không còn, thay vào đó là mái tóc bị đốt cháy xém, bù xù, rối tung,...

Tiểu Ngân nằm đó, vô lực,... cơn đau từ khắp cơ thể truyền đến khiến nàng không ngừng rên rỉ,...

Một màn này bị Tiểu Tiểu Ngân nhìn thấy,... hắn đứng chôn chân tại chỗ, ánh mắt nhìn theo bóng dáng của nương nằm đó thất thần. Toàn bộ thân thể hắn cứng đơ tại đó, hắn nhìn chăm chăm Tiểu Ngân, nhìn thấy từng vết bỏng, từng vết cháy xém trên thân thể, mái tóc của nàng, hắn nhìn thấy khuôn mặt trắng nhợt của nàng cùng đôi mắt rũ xuống vì mệt mỏi của nàng,... Hình bóng Tiểu Ngân lúc này trước mắt hắn là như thế rõ ràng, như muốn khắc sâu vào tiềm thức của hắn,...

Cứ như vậy trong khoảnh khắc, cuối cùng, hắn như tuyệt vọng, hét lên...

- KHÔNG!!!!!

Sâu bên trong hắn, dường như có một cái gì đó vừa thức tỉnh...

"Mặc Lam~..."

...

- Đại Tiểu Thư! Người mau trở về cùng bọn ta đi!

- Nói nhiều với nàng làm gì?! Ngươi còn không thấy tình cảnh của nàng hiện tại sao? Đến con đều có rồi!

- Đúng!.. Ta đến nhi tử đều có rồi... Ngươi còn nghĩ ta trở về... phụ thân sẽ tha cho ta sao?.. Ngươi nghĩ ta sẽ bỏ mặc nhi tử của ta sao? – Ninh Thiên Tuyết đứng đó, toàn thân run rẩy vì mất sức,... đi đến một bước này đã là cực hạn của nàng...

Đứng bên cạnh Ninh Thiên Tuyết, Đường Tinh Hải bộ dạng cũng chẳng khá khẩm gì, trên người chằng chịt vết thương, những vết máu loang lổ, nhuộm đen quần áo,... Suốt chặng đường, không thể nghi ngờ người chịu áp lực lớn nhất chính là hắn,...nhưng là hắn vẫn kiên cường đứng đó, Hạo Thiên Chùy chống xuống đất, chống đỡ thân thể sắp ngã khuỵu của hắn,... đôi mắt nhìn chòng chọc vào đám người phía trước,...

- Các người còn định vòng vo đến bao giờ? Bọn hắn đã không còn sức chống trả rồi, trực tiếp lên bắt không phải là xong sao? – Một tên trong đám người lên tiếng.

Đám người Thất Bảo Lưu Ly Tông nghe thế cũng chỉ có thể cúi đầu,... Chuyện đến nước này, đã không thể khuyên giải Đại Tiểu Thư nữa rồi,...

Động, đã có vài tên trong đám người bước lên. Đường Tinh Hải thấy thế, cắn răng, nén đau di chuyển thân thể... Hắn hai tay nắm chặt Hạo Thiên Chùy, vận sức, muốn nhấc cây búa lên...

- Hừ! Còn muốn phản kháng? – Một tên trong đó cười lạnh.

Nói, bọn chúng đã muốn động thủ, nhưng là đúng lúc này lại xảy ra dị biến,... Từ trong khu rừng rậm rạp vốn vẫn luôn yên tĩnh, từng cái dây leo vọt ra, nhanh như chớp quấn chặt lấy đám người vừa muốn động thủ.

"Các ngươi còn định làm loạn đến khi nào?"

Một âm thanh vang vọng truyền đến, cùng với đó là một bóng người hiện lên giữa không trung.

Tiểu Ngân nhìn quanh một vòng. Cả một khu vực rộng lớn đã bị biến thành một cái chiến trường,... Những vệt cháy đen in trên thảm cỏ, những cây đại thụ bị đánh gãy, đổ rạp xuống,... những cái hố đất, những làn khói mờ vẫn đang bốc lên,...

- Hừ! Không phải ta đã nói các ngươi nên an phận một chút sao? – Tiểu Ngân hừ lạnh nói.

Sự xuất hiện của Tiểu Ngân khiến cho đám người không khỏi kiêng kị, không thể không thu tay lại,... Bọn hắn có thể cảm nhận được một khí tức vô cùng nguy hiểm từ trên người nàng...

- Chuyện hôm nay cứ như vậy đi! Các ngươi lập tức rời khỏi đây! Ta sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Nếu không... Hừ!

- Tiền bối... đã mạo phạm... bọn ta lập tức đi ngay.. chỉ là... - Lúc trước khuyên nhủ Ninh Thiên Tuyết, đứng trong đội ngũ Thất Bảo Lưu Ly Tông cái người kia hơi ngập ngừng nói...

- Hử? – Chữ "hử" này, Tiểu Ngân cố tình đề cao lên, kéo dài âm điệu,... Một uy áp vô hình tràn ra...

- Chỉ là... bọn ta phải dẫn bọn họ theo... Ngài xem...

- Ồ? Các ngươi còn muốn ra điều kiện?

Đoàng!

Một tiếng súng nổ đánh vỡ thế giằng co. Một đạo lưu quang nhanh như chớp, xẹt qua người Tiểu Ngân.

- Đúng! Điều kiện là... Tất cả các ngươi bọn ta đều mang đi! – Một tên trong đám người vừa nói vừa giơ khẩu súng lên,... miệng hắn vểnh lên, nhe răng cười dữ tợn.

Hắn vừa nói, mấy tên đồng bọn cũng bắt đầu điều động hồn lực, một tên đã xuất ra Hồn đạo đại pháo, bắt đầu nạp năng lượng, chỉ chờ khai hỏa,...

- Liệp Thú Quân! Các ngươi định làm gì?

Tên vừa nổ súng nghe thấy, giơ lên cánh tay đeo một cái Hồn đạo găng tay, mặt trên của găng tay có một cái màn hình hiển thị các loại số liệu,... và một cái vòng tròn màu đỏ, bên trong có ký tự "10 vạn". Sau đó hắn đáp.

- Nó hẳn là một cái Hồn Thú thập vạn niên... Hơn nữa nhìn số liệu hẳn là không có quá mười lăm vạn năm. Các ngươi cùng chúng ta phối hợp,hẳn là có thể bắt nó lại! Xong việc, thù lao lần này các ngươi không cần trả! Thế nào?

- ...Được... - Thất Bảo Lưu Ly Tông người lúc trước do dự một hồi nói.

- Lên!

Tiểu Ngân nhíu mày, hiển nhiên hành động của đám người này đã khiến nàng tức giận.

"Vút". Hàng chục nhánh Lam Ngân Thảo trực tiếp bị điều động, hướng đám người phóng ra.

Đám người hiển nhiên sẽ không để nàng đắc thủ, lần lượt xuất ra hồn kỹ đánh tan đám dây leo. Nhưng số lượng dây leo quá nhiều, liên tục tấn công như vũ bão cũng khiến đám người nhanh chóng giảm thế tiến công...

"Thất bảo hữu danh: Lực, Ngự, Hồn,..."

Từng tiếng hô vang lên, đội ngũ Thất Bảo cũng gia nhập vòng chiến,...

Cục diện trận chiến bắt đầu trở nên hỗn loạn... Mà rơi ở sau lưng Tiểu Ngân gia đình Ninh Thiên Tuyết, Đường Tinh Hải, từ lúc Tiểu Ngân xuất hiện không rõ từ đâu có từng cái lục sắc quang điểm bay đến, bám vào thân thể bọn hắn. Thời gian dần trôi, bọn họ dần dần cảm thấy những quang điểm này dường như là đang tại chữa thương cho họ. Điều này khiến hai người ngạc nhiên không thôi, lập tức ánh mắt hướng về Tiểu Ngân tràn đầy cảm kích. Hiển nhiên là do vị Tiền bối này xuất thủ vì bọn họ tương trợ...

Chiến cuộc ngày càng loạn,... Đám người kia đã có người bị trọng thương... Tiểu Ngân theo thời gian dần qua, trên người cũng bắt đầu chằng chịt vết thương,...

- Chuẩn bị khai hỏa!!!

Bất ngờ, một người hét lớn. Tên cầm Hồn đạo đại pháo lập tức giơ lên, huy động hồn lực, điên cuồng nạp năng lượng cho đại pháo...

"Thất bảo hữu danh: Hồn"

Người của Thất Bảo Lưu Ly Tông hiểu ý, lập tức gia tăng hồn lực cho tên hồn sư kia.

Tiểu Ngân tức khắc cảm nhận được nguy hiểm cận kề.

Đúng lúc nàng muốn liều mạng, một bóng người xuất hiện trước mặt nàng, trao cho nàng cái bọc mà Đường Thiên Tinh đang nằm trong đó,...

- Tiền bối! Nhi tử của ta... nhờ ngươi... - Ninh Thiên Tuyết nói với giọng không đành lòng... Nhưng khi Tiểu Ngân nhìn vào đôi mắt nàng có thể thấy ngoài sự khẩn cầu còn có sự kiên định dị thường...

- Tiền bối... Tên đứa nhỏ là Đường Thiên Tinh... Chuyện hôm nay đa tạ đã tương trợ... - Đường Tinh Hải cũng đã đến bên cạnh Ninh Thiên Tuyết, hắn hướng Tiểu Ngân cúi đầu tỏ lòng cảm kích,...

- Thiên Tinh... cha mẹ không thể ở cùng ngươi nữa rồi...

Tiểu Ngân còn đang ngơ ngác thì... hai người đã quay lưng lại hướng đám người bước đến. Đường Tinh Hải bất ngờ cười lớn...

- Ha ha!!! Hôm nay liều với các ngươi đồng quy vu tận!!!

Hắn vừa dứt lời, Hồn đạo đại pháo đã khai hỏa, một cái thô to quang trụ phóng ra, mang theo hủy diệt khủng bố năng lượng gào thét mà tới...

Đường Tinh Hải nhấc lên Hạo Thiên Chùy, hồn hoàn toàn khai, cùng với Ninh Thiên Tuyết thi triển hồn kỹ, trực tiếp nhảy vào trong đó,...

Đường Tinh Hải lúc này chỉ là một đứa trẻ vừa được vài tháng tuổi, nhỏ bé yếu ớt nằm trong bọc,... nhưng nó từ đầu đến cuối đều chứng kiến tất cả sự việc,... Lúc này đôi mắt nó trừng lớn, nhìn về phía cha mẹ nó đang bước đi ngày một xa, rồi dần dần chìm vào trong thứ ánh sáng trắng lóa mắt mãi đến không thể nhìn thấy bọn họ nữa, hai tay nó vẫn đưa ra phía trước, với lấy hình bóng hai người,...

ẦM!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro