Chương 1.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chẳng phải tôi đã nói tối nay có việc sẽ không đến rồi sao? Em còn đợi làm gì?"

Một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu, Trương Quýnh Mẫn đang ngồi trên bậc thềm, nhìn đôi giày xuất hiện trong tầm mắt. Cậu chớp chớp đôi mắt khô khốc cay xè, hồi lâu mới vùi mặt sâu hơn vào chiếc khăn choàng cổ lông nhung.

Một lúc sau, chất giọng nghèn nghẹn từ trong khăn truyền ra, tựa hồ rất ấm ức.

"Nhưng anh đến rồi đấy thôi."

Cơn gió rét buốt như cắt vào da thịt, quầng sáng của đèn đường chiếu lên bậc thềm, trông cậu như một chú mèo con bị thương đang cuộn tròn thân thể, cùng với những hạt bụi li ti lượn lờ trong không khí, yên tĩnh đến lạ.

Ánh mắt Từ Tân khẽ động.

"Đứng lên."

Người trên thềm vẫn không nhúc nhích.

"Sao, muốn tôi mời em à?"

Trương Quýnh Mẫn vẫn chẳng động đậy.

Từ Tân mất kiên nhẫn nhíu chặt đôi mày. Anh khẽ chép miệng, giọng càng trầm thấp hơn.

"Trương Quýnh Mẫn."

"Tê chân rồi..." Trương Quýnh Mẫn vừa nói vừa cử động mấy ngón tay cứng đờ vì lạnh trong tay áo, trông hết sức tội nghiệp. Bầu không khí yên tĩnh một chốc, cho đến khi một tiếng thở dài buông xuống, ngay sau đó cậu liền bị một lực kéo lên.

Trương Quýnh Mẫn tiện đà nhào lên trước một bước, cậu duỗi hai tay vòng qua eo Từ Tân, vùi mặt vào hõm vai anh.

Từ Tân thoáng ngẩn ngơ, tới khi thấy người nọ hoàn toàn có thể đứng vững vàng mà không cần mình đỡ, anh mới ý thức được mình bị cậu lừa.

Hơi thở ấm áp trên bờ vai phả vào da thịt, trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi sữa hạnh nhân như có như không, Từ Tân nhất thời hô hấp rối loạn, muốn đẩy cái người đang dính chặt trên người mình ra.

Nào ngờ đêm nay "nhóc Sữa Hạnh Nhân" này lại to gan thật, cậu túm lấy quần áo Từ Tân không chịu buông, còn cọ cọ chóp mũi vào bên gáy anh.

"Em muốn ngửi Pheromone của anh, Từ Tân... Anh tiết ra một ít cho em có được không?"

Từ khi chia tay vào ba năm trước cho đến hiện tại tái hợp được hai tháng, Trương Quýnh Mẫn chưa bao giờ ngửi thấy mùi Pheromone của Từ Tân nữa. Anh không muốn cho, cậu cũng không mở miệng đòi. Thế nhưng đêm nay cậu mệt mỏi quá, mùi vị của sự chờ đợi gần như rút cạn hết nhiệt độ cơ thể cậu. Một luồng khí nghẹn ứ trong lồng ngực, cậu muốn trút hết ra nhưng không có lý do, đành phải gắng gượng dằn xuống.

Từ Tân không đẩy cậu ra nữa, để mặc cho cậu ôm một lúc rồi đột ngột cười nhạt.

"Em muốn..." Từ Tân nhếch môi, nét cười thấp thoáng đôi phần trêu đùa, đôi con ngươi hệt như hồ nước lạnh lẽo, sâu không thấy đáy, "...thì tôi phải cho sao?"

Sắc mặt Trương Quýnh Mẫn lập tức cứng đờ.

"Chẳng phải em chê Pheromone của tôi kinh tởm sao? Em không cho phép tôi tiết ra trước mặt em mà."

Từ Tân cảm nhận cơ thể người đang ôm mình đột nhiên cứng ngắc, lòng anh chợt dâng lên khoái cảm trả thù, cảm xúc nơi đáy mắt tức thì cuộn trào mãnh liệt hơn, giọng nói cũng lạnh thấu xương: "Sao vậy, quên hết lời mình từng nói rồi à?"

Trái tim hụt hẫng bị cái rét của gió đêm dội xuống, Trương Quýnh Mẫn run rẩy hít vào một hơi. Cậu buông hai tay đang ôm Từ Tân ra, cố nặn ra nụ cười nhưng không che giấu nổi sắc mặt ảm đạm: "Chúng ta về nhà đi."

Từ Tân nhìn chằm chằm gương mặt cậu, màu môi nhợt nhạt gần như không còn chút máu, đôi mi cong vút lấp lánh ánh nước không rõ vì sao, làn da mỏng manh như pha lê trong suốt. Trương Quýnh Mẫn mím môi, lẳng lặng không nói gì.

"Đợi bao lâu rồi?"

"Không biết, em không xem thời gian."

Trương Quýnh Mẫn rủ mi, xoa xoa chóp mũi đỏ ửng vì lạnh.

"Sau này nếu không nghe lời thì chúng ta chia tay." Từ Tân quấn khăn choàng trên cổ cậu chặt hơn một chút, thình lình thốt ra câu này.

Trương Quýnh Mẫn chỉ hơi sững người, lập tức cong mắt đáp: "Dạ."

Đối diện với ánh mắt dịu ngoan như thế, Từ Tân chỉ đành chọn cách ngoảnh mặt làm ngơ, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt biết câu dẫn hồn phách người ta đó. Anh rảo bước lên trước vài bước, thấy người nọ không đi theo mình nên quay đầu lại nhìn. Người nọ vẫn đứng yên tại chỗ.

"Muốn tôi bế em về?"

Mắt Trương Quýnh Mẫn tức khắc sáng lên. Cậu vội tiếp lời: "Có được không?"

"Không được."

Từ Tân trả lời rất nhanh, trông thấy sắc mặt Trương Quýnh Mẫn tối sầm lại, anh nói thêm: "Cũng đâu còn là trẻ nhỏ nữa."

Trương Quýnh Mẫn bèn lon ton chạy tới, sóng vai đứng cạnh Từ Tân, cúi đầu lẩm bẩm: "Thế "trẻ lớn" thì không được à..."

"Em nói gì cơ?" Từ Tân không nghe rõ.

"Không có gì." Trương Quýnh Mẫn vội vàng lắc đầu, chột dạ vùi mặt vào chiếc khăn quàng cổ.

Vừa về đến nhà, Từ Tân liền bật hệ thống sưởi ấm trong phòng, rót đầy túi chườm nóng rồi nhét vào ngực Trương Quýnh Mẫn, bảo cậu đi tắm trước đi. Trương Quýnh Mẫn cũng ngoan ngoãn vâng lời, vội lấy bộ đồ ngủ rồi bước vào phòng tắm.

Tắm nước nóng xong, Trương Quýnh Mẫn bước ra ngoài mới cảm giác như được sống lại. Cậu ném quần áo bẩn vào máy giặt, dùng khăn tắm đang vắt trên cổ để lau tóc rồi xỏ dép lê đi tìm Từ Tân.

Cuối cùng tìm thấy anh đang loay hoay trong bếp.

Làn sương trắng nhàn nhạt thoảng hương thơm nhẹ nhàng vuốt ve gò má, Từ Tân đang đứng trước bệ bếp, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, lộ ra đôi cánh tay rắn chắc, một tay cầm thìa đang nấu món gì đó trong nồi.

Cảnh tượng này khiến Trương Quýnh Mẫn bỗng bùi ngùi muốn khóc, rõ ràng là thứ cậu từng có được mà chẳng hề tốn chút sức lực nào, bây giờ nhìn trộm vài lần cũng không nỡ, dường như đã một thế kỷ trôi qua, cảnh tượng trong giấc mơ đó cuối cùng cũng trở thành hiện thực trước mắt cậu.

Cổ họng chợt thấy đắng ngắt, Trương Quýnh Mẫn bước vô bếp đứng cạnh Từ Tân, ló đầu nhìn vào trong nồi, là cháo tôm tươi.

Cậu mím môi cười cười nhìn Từ Tân, nói: "Em tắm xong rồi."

"Đi sấy tóc đi." Từ Tân không quay mặt sang nhưng vẫn đáp lời cậu.

"Ừa~"

...

Kỳ phát tình đột ngột ập đến, Trương Quýnh Mẫn cuộn tròn trên giường, cánh môi run rẩy, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, ghim mạnh tới nỗi hằn sâu vết đỏ gần như ngay giây tiếp theo sẽ rách da chảy máu, nhưng vẫn chẳng có mấy tác dụng đối với ý thức mơ màng đang dần tan rã của cậu.

Hơi thở dồn dập, những đợt sóng trào dâng trong thân thể tựa hồ muốn nhấn chìm cậu. Xương quai xanh ửng hồng, đôi môi cũng ửng sắc đào, Trương Quýnh Mẫn kéo chăn qua loa quấn chặt cả người mình lại, như thể chỉ có như vậy mới đủ làm dịu đi cơn khô nóng bức bối do kỳ phát tình đem lại.

Hơi thở dần dần bình ổn, giữa cơn mê chập chờn hỗn độn, cậu đã mơ một giấc mơ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro