Chương 7: Tiết lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chimera dần dần biến mất sau màn đen đó. Mây thấy vậy cũng không thể chần chừ thêm nữa, anh nhanh tay bắt lấy cánh tay của Chimera và cố gắng kéo cô ra khỏi đó.

Nhưng vừa chạm vào cánh tay của cô, anh đã bị một sức mạnh nào đó mạnh mẽ đánh bật ra ngoài, khí đen đấy cũng biến mất để lại Chimera nằm bất động tại đó.

Mọi việc diễn ra nhanh chóng như chỉ trong cái chớp mắt. Mây ngỡ ngàng ngẩn cả người lúc lâu, anh chả thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Tiếng động bên ngoài đặc biệt lớn cùng tiếng hét của ai đó làm cho mọi người trong nhà Suri và Hoàng Lan đều giật mình mà nhanh chóng chạy ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra.

Trước mặt họ là Chimera đang nằm trên tay Mây. Mặt hai người đều xanh mét nhưng Mây thì như người mất hồn, phải đến khi Baram vỗ vai gọi thì anh mới sực tỉnh. Baram hốt hoảng nói:

"Chú Mây! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao Chimera lại bị như này?"

"Chuyện gì vậy Chú Mây?" Đại nghĩa lo lắng

"Trời ơi con bé bị sao vậy?" Chini chạy lại chỗ Chimera.

Mọi người đều dồn dập hỏi, Mây to giọng nói:

"Nhanh đưa Chimera vào nhà!"

Mai Phương vội ngăn:

"Không! Giờ phải đưa đi bệnh viện chứ."

Chini, YeYe, Suri nhanh miệng nói:

"Đúng đúng phải đưa đi bệnh viện thôi!"

Mây biết chuyện vừa nãy không bình thường gì, Chimera là ai mà lại có dính dáng đến phép thuật như vậy, và cả cái bóng đó nữa. Không biết Chimera có phải nhà phép thuật hay không, nếu là nhà phép thuật thì...

" À không sao đâu mọi người. Vừa nãy có cái xe chạy tốc độ nhanh quá Chimera sợ quá nên mới như vậy thôi."

Chú Mây cố gắng dãn cơ mặt làm như mọi chuyện rất đơn giản.

"Ối giời ơi! Bọn này đi cái kiểu gì không biết. Nhưng cũng phải đi kiểm tra xem có va quẹt gì không chứ." Bà Sương nói

Baram và Mây không nói lời nào nhưng Baram cũng hiểu được ý của đứa em của mình.

" À giờ Chimera cũng không sao tôi xin phép đưa cháu nó vào nhà."

Bà Sương định nói gì đó thì Mai Phương ngăn bà lại rồi lắc đầu. Nói rồi mọi người đỡ Chimera vào nhà. Đại nghĩa đi vào cuối thì thấy có ai vẫn đang đứng im tại chỗ, quay sang thì thấy Bunun đứng đó. Đại Nghĩa gọi lớn:

"Bunun! Bunun! Bunun!

Bunun giật mình, quay sang trả lời:

"Đây tôi vào ngày."

Bunun nhanh chân chạy đến thì Đại Nghĩa mới thấy mặt anh tái mét, gương mặt vẫn còn sự sợ hãi vương lại. ĐN nói đùa:

"Anh nhìn thấy ma hay gì mà mặt tái không một giọt máu vậy"

Nghe vậy Bunun sợ hãi:

"Phải vậy không? Vừa tôi vừa thấy..."

Đại Nghĩa vỗ vai nói:

"Xời! Đàn ông con trai mà sợ ma là không đáng mặt đàn ông."

"Nhưng...nhưng..."

"Vào nhà, có gì anh đây bảo vệ chú."

Khi hai người vào nhà không ai chú ý đến bên trên cái cây vừa nãy xuất hiện một bóng đen dạng hình người đang hướng về phía căn nhà.

_____________

Chuyện xảy ra đã là ngày hôm kia. Mọi người chăm sóc cô từ đêm hôm trước đến giờ đã hơn một ngày Chimera chìm vào giấc ngủ sâu. Cô tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong phòng YeYe. Vừa chống người dậy thì đầu cô đau như có ai đó bóp chặt nhiều hình ảnh của một người phụ nữ kì lạ  bắt đầu xuất hiện trong đầu đầy mơ hồ. 

Cái cửa bỗng được mở ra, người bước vào là Mây. Nhìn thấy Chimera tỉnh dậy Mây mừng rỡ chạy lại đỡ cô dựa vào đầu giường. Anh vừa mừng vừa lo nói:

"Em dậy rồi sao không nghỉ ngơi, ngồi dậy làm gì?"

Mây nói tiếp:

"Chimera sao rồi? Thấy trong người như nào?"

Chimera thấy Mây nói dồn dập vậy mà bật cười nói:

"Anh nói từ từ thôi em trả lời không kịp."

Chimera chỉnh tư thế ngồi thoải mái nhất rồi nói:

"Em ổn rồi, không sao cả."

Mây nói:

"Cần gì không anh đi lấy cho?"

Chimera xua tay nói:

"Không cần đâu. Mà mọi người đâu rồi ạ?"

Mây vừa với chăn ra đắp cho cô vừa nói:

"Giờ đang là sáng nên bọn trẻ đi học hết rồi. Còn lại mọi người ở dưới nhà."

Đột nhiên nghĩ ra gì đó Mây nói:

"Em bất tỉnh hơn một ngày rồi đấy, mọi người rất lo lắng cho em. Chimera thật sự không sao chứ?"

Chimera cười nói:

"Em bảo rồi, em tốt!"

"Vậy... chuyện hôm trước là gì? Anh thấy chuyện này hình như không phải điều bình thường." Mây nghiêm túc nhìn Chimera chờ câu trả lời thoả đáng.

Chimera nghe vậy thì cúi mặt nhìn tay suy nghĩ. Cô không biết trả lời sao cho thoả. Việc là người biết phép thuật cô muốn chủ động nói với gia đình Baram nhưng việc này lại xảy ra có lẽ cũng không giấu được nữa. Nhưng nhìn theo tình hình hiện tại thì...

"Em có chuyện quan trọng muốn nói với Mây!"

Biết là chuyện quan trọng, Mây cũng chú ý nghe Chimera.

"Em... không cố dấu mọi người đâu nhưng do hoàn cảnh chưa cho phép nên việc này em mong anh có thể không nói với mọi người vội được không?"

"Chimera cứ nói đi anh sẽ suy nghĩ."

Chimera vừa nghịch tay vừa nói:

"Thật ra em là nhà phép thuật."

Nói xong vẫn không thấy Mây có động tĩnh gì, Chimera nhăn nhó nói:

"Sao anh không nói gì. Em thật sự xin lỗi!"

Mây nói:

"Anh biết rồi. Từ chuyện hôm trước anh đã phát hiện ra chuyện này có liên quan đến thế giới phép thuật. Nhưng anh cần biết em là người của ai?"

Mây từ hôm gặp cô luôn không thấy cô có dây chuyền hay nhẫn. Nếu là một nhà phép thuật bình thường thì không thể nào tách mình ra khỏi nó nếu không muốn nguy hiểm vì vậy mà nếu cô là người của phái Ma Nữ thì...

Về Chimera lúc này không biết nói mình là ai. Cô không có dây chuyền, cũng không có nhẫn nên không thể nói dối ở phái nào được. Còn nếu cô nói mình không cần thứ gì cũng có thể dùng phép thuật thì không biết Mây sẽ nghĩ gì nữa. Bởi... Từ trước đến giờ trong lịch sử không có nhà phép thuật nào có thể làm như vậy.

"Nếu em nói em không thuộc phái nào anh tin không?"

Mây hoang mang nói:

"Chimera em đừng đùa thế chứ, nếu em là người phái Ma Nữ thì em không thể ở lại đây."

Mây nghiêm túc nhìn Chimera mong cô có thể nói những lời thoả đáng.

"haiiz! Không dấu được thật rồi! Thật ra đến giờ em vẫn chưa biết em là ai nữa."

Ngưng một lúc cô nghiêm túc ngẩng đầu dơ tay lên làm kí hiệu thề nói:

"Nhưng em cam đoan với Mây là em không phải là phái Ma Nữ. "

Mây nghe vậy cũng không căng thẳng nữa, mặt dần thả lỏng cười nói:

"Nếu vậy thì tốt rồi. Nhưng nếu em cũng là nhà phép thuật thì sao phải không nói với mọi người? Mọi người vẫn đang cực lực dùng phép thuật để em không phát hiện ra đấy."

"Mây thấy chuyện tối hôm trước rồi đúng không? Em đang bị một thế lực đen nào đó nhắm vào nên nếu bọn chúng biết mọi người thì sẽ rất nguy hiểm."

Mây lo lắng nói:

" Sao chúng lại nhắm vào em? Chuyện hôm trước mà xảy ra lần nữa thì không ổn. Mọi người có thể bảo vệ em."

"Không đơn giản như anh nghĩ đâu. Chuyện hôm đó là chúng muốn cảnh cáo em nếu có người xen vào giữa em với bọn chúng."

Cô thở dài rồi nói:

"Em trước đó cũng định nói với mọi người nhưng chuyện này khiến em phải suy nghĩ lại. Mọi người sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy."

Mây thấy Chimera lo lắng như vậy thì nói:

"Anh không biết chúng là ai nhưng em phải thật cẩn thận, nếu thấy gì bất thường gọi anh ngay nghe chưa."

Nói rồi Mây đưa tay lên xoa đầu Chimera chấn an. Cô hơi ngượng ngùng cười cảm ơn,

"Thôi mới tỉnh dậy em nghỉ ngơi đi để anh xuống bảo cô Chini mang đồ ăn lên cho em."

Từ lúc chimera ôm, mọi người chăm sóc cô rất nhiệt tình. Mẹ Hoàng Lan và Bà Sương thỉnh thoảng lên trò chuyện thăm cô, bọn trẻ con thì mỗi khi đi học về là lại kéo nhau lên phòng chơi với Chimera.

Mọi chuyện diễn ra bình thường nhưng sự kiện hôm đó khiến cô suy nghĩ mãi không thôi.

------------------------------------------------

Tại phòng ngủ của Bunnun và Chini, Bunnun kéo Mây vào phòng. Mây nhìn cậu cháu mình mặt mệt mỏi, hai quầng thâm mắt đậm lè tô thêm vẻ mệt mỏi cùng với vẻ mặt lo sợ.

"Có chuyện gì con nói xem nào? Tí Chú còn rủ Chimera đi dạo nữa."

Bunnun cầm tay Mây nói:

"Chú! Cháu nói cho chú nghe chuyện này chú đừng sợ quá nhé."

"Nói nhanh!"

Bunnun nuốt nước bọt nói:

"Hôm Chimera bị thương cháu đã thấy một thứ rất đáng sợ, nó đen tuyền và lơ lửng hướng về phía chúng ta."


< Mình dạo này đang thi giữa kì bị deadline dí quá nên ra chap hơi muộn mong mọi người thông cảm cho tui nha<33 >





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro