Chương 6 : Quỷ khổng lồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Eri ngáp lên ngáp xuống, hôm đó, nó đã kể cho Grainne về chuyện hôm mà tới khu vực cấm đó. Nghe xong, Grainne không khỏi ngạc nhiên, cô bé nói :

-Chắc chắn nó đang canh giữ một thứ gì đó vừa quý vừa nguy hiểm phải không?

-Tui không rành mấy cái này, mà tui nghi là cái mà liên quan tới cái gọi là ở trong ngân hàng phù thủy, tui đoán vậy?

Sau cùng, Eri vẫn tiếp tục chơi với Harry và Ron-vì nó không suy nghĩ gì nhiều tới mấy cái này. Hermione thì sau vụ đó không thèm nói chuyện với Ron và Harry lẫn Eri nữa. Nhưng vì Hermione ưa làm ra vẻ hiểu biết nhiều, nên với Ron và Harry lẫn Eri, không nói chuyện như thế lại càng hay.

Tội nghiệp Eri, nằm không mà cũng bị dính đạn. Nhưng nó không quan tâm lắm, nó miễn là còn Harry, Ron và Grainne chơi là vẫn được. Nó chẳng tha thiết gì mấy đến việc mình có 100 người bạn hay không thôi. Grainne hay kể với Eri ra rằng là cô bé không được đám nhà rắn thích mấy vì cô bé còn lên miệng chống đối Malfoy (dù gia tộc của hai người này cũng phải nói lớn tương đương nhau). Eri, miệng ừ ừ dù não theo kiểu mình có biết cái quái gì đâu? 

Như mọi khi, đàn cú túa vào Đại sảnh. Lần này, ai cũng đặc biệt chú ý tới một bưu kiện dài ngoẵng, phải cần tới sáu con cú to mới khiêng nổi. Cũng như mọi người, Harry rất háo hức muốn biết có gì bên trong cái gói đó, và nó vô cùng kinh ngạc khi những con cú thả cái bưu kiện ấy xuống ngay trước mặt nó. Bầy cú kia chưa kịp bay đi thì một con cú khác đã bay đến, thả xuống một phong thư, ngay trên bưu kiện.

Eri nhìn theo hướng đó, mắt nó nhìn sang theo góc độ chổi? Không lẽ đó là Nimbus 2000...?!

Nó còn nhìn qua, thấy được vẻ mặt của thằng Malfoy trông rõ ghen tị, còn nói học sinh không được có chổi riêng. Mà chuyện tài sản thì liên quan cái gì ở đây nhỉ? Bộ mua chổi là một thứ cực kỳ rất đắt giá sao?

Giáo sư Flitwick đã xuất hiện ngay bên cạnh Malfoy. Ông nói rin rít qua kẽ răng:

- Cãi vã nhau chuyện gì đó?

Malfoy nhanh nhẩu:

-Thưa giáo sư, có người gửi cho Harry cây chổi ạ!

- À, à, phải rồi. – Giáo sư Flitwick tươi cười với Harry. – Giáo sư McGonagall có nói với tôi về trường hợp đặc biệt này, Potter à. Thế chổi hiệu gì đấy?

-Thưa thầy, Nimbus 2000.

Harry thực tình phải cố nín cười khi thấy Malfoy thộn mặt ra. Nó nói thêm:

-Và thực ra là nhờ Malfoy đây mà con có được cây chổi mới này.

Nhìn thấy vẻ mặt tức tối của thằng nhóc, Eri liền chạy theo Ron và Harry, nó không khỏi nói lên một câu "

-Quả này cậu đội ơn thằng khổng tước xòe đuôi đó đấy.

-Đúng thật đấy, Eri. Nếu mà nó không cướp trái cầu Gợi Nhớ của Neville thì mình đâu có cơ hội được tuyển vào đội bóng?

Bỗng một giọng nói mỉa mai phát ra từ phía sau:

-Vậy hóa ra đó là phần thưởng cho việc vi phạm nội qui sao?

Thì ra là cô nàng Hermione đang bước đùng đùng lên cầu thang. Harry trêu:

-Tôi tưởng bạn không thèm nói chuyện với tụi tôi nữa mà?

-Đôi lúc làm thì lại là một chuyện gì đó.-Eri bồi thêm một câu.

Ron bồi câu chốt :

-Cứ đừng nói nữa đi. Như vậy tốt cho cả hai bên nhiều lắm đó.

Hermione bỏ đi với cái mũi hỉnh lên trời.

Vào buổi sáng ngày lễ Hội Ma, mọi người thức dậy trong mùi bánh bí nướng thơm ngào ngạt khắp Sảnh đường. Đời càng đẹp hơn khi giáo sư Flitwick thông báo trong lớp học Bùa mê là thầy sắp dạy đến mục điều khiển đồ vật bay, điều mà lũ học trò ao ước bấy lâu nay. Chẳng là có lần chúng đã trông thấy thầy Flitwick làm cho con cóc của Neville bay vòng vòng khắp căn phòng.
Giáo sư Flitwick chia lớp thành từng đôi để thực tập. Harry bắt cặp với Eri cho dễ thở (một phần cậu nhờ đến Eri bày thêm chút đỉnh) còn Eri cảm thấy nhẹ nhõm được bắt cặp với người nào đó quen thân.

 Giọng giáo sư Flitwick rin rít, và ông vẫn phải kiễng chân trên đống sách, như mọi khi:

-Đừng quên rằng các trò đang thực tập cử động cổ tay cho nhẹ nhàng. Điệu và nhẹ. Nhớ, điệu và nhẹ. Nhớ rằng đọc đúng lời từng câu thần chú là cực kỳ quan trọng. Các trò đừng quên cái gương lão phù thủy Baruffio, chỉ vì phát âm nhầm "f" thành "s" mà rốt cuộc bị cả một con trâu đè lên ngực, ngã lăn đùng ra sàn.

Eri nuốt ực, khi vào thực hành, nó phẩy nhẹ đũa với chất giọng thật điệu và nhẹ rồi nói :

-Wingardium Leviosa.

Chiếc lông vũ đã bay lên được trong sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, Eri ngớ người ra một hồi lâu. Giáo sư không khỏi kêu lên :

-Tốt lắm, giỏi lắm! Nhìn xem, trò Ains đã thành công! 

Eri giật mình khi có nhiều người nhìn nó, nó khẽ ấp úng quyết định quay sang chỉ cho Harry cách vẩy đũa phép cho nhẹ nhàng rồi còn đưa tay chạm vào để theo sự hướng dẫn rất tận tình mặc cho cậu đang nhìn nó chằm chằm kể cả tay cậu đang được Eri chỉ dẫn. Thì tiếng nhắc nhở của Hermione đã gây sự chú ý của nó :

-Dừng, dừng! Bạn sẽ chọc vào mắt ai đó đấy! Với lại là "wingardium leviosa", chứ không phải là "wingardium leviosar".

Ron quạu:

-Bạn giỏi thì sao không làm đi?

Hermione thở hắt ra, xắn tay áo lên, phẩy nhẹ cây đũa phép của mình, đọc:

- Win... gar... dium... Levi... o... sa...

Cái lông vũ trên bàn bỗng bay lên, chập chờn lơ lửng trên đầu cả thước.
Giáo sư Flitwick vỗ tay:

-Giỏi lắm. Làm đạt lắm! Mọi người xem này, trò Hermione đã thành công!

Ron cũng ủ ê, đầu tựa vào đống sách chán nản nhìn. Eri mải chăm chú nhìn thì một tiếng nổ bùm phía kế bên nó vang lên, là Seamus với vẻ mặt cháy xém. Harry khẽ nhìn qua :

-Cho tụi em xin một cái lông vũ khác đi thưa giáo sư.

Sau buổi học, khi cả đám ra khỏi lớp, Ron đi ra với Harry lẫn Eri, nói :

-Là Leviosa, chứ không phải là Leviosar, thiệt tình, mình không chịu đựng được con nhỏ đó, đúng là một cơn ác mộng.

Lúc này một người nào đó vội vã vượt qua mặt ba đứa, xô mạnh vào cả Harry lẫn Eri. Thì ra là Hermione. Eri liếc nhanh, nó ngạc nhiên thấy Hermione ràn rụa nước mắt.

-Chắc tại Hermione nghe bạn nói xấu nó.

-Rồi sao?

Ron hơi áy náy một chút, nhưng vẫn nói:

-Lẽ ra nó phải nhận thấy vì sao nó không có bạn bè chứ!

Miệng Eri khẽ mím lại được lúc, nó nói :

-Đôi lúc có những lời không nên nói ra đâu Ron à.

Lúc này Eri cảm thấy bản thân mình có lỗi với cô nàng tóc xù này, trong đêm Halloween hôm đó, Eri liền chạy đi tìm Hermione để xin lỗi nhưng mỗi tội nó không biết học cách xin lỗi như thế nào cho đúng đắn dù nó chẳng làm gì sai mấy. Tới góc nhà vệ sinh nữ, nó bước đến nghe thấy tiếng thút thít.

-Hermione?

Eri kêu lên một tiếng.

Tiếng thút thít ấy có ngưng một chút, giọng vang lên có chút nghẹn :

-Bạn là Eri? Eri Ains?

-À ừm... là tui. -Eri ngập ngừng, nhưng nó không biết diễn đạt như thế nào đành nói thẳng ra :-À nè, tui không biết mình sẽ nói sao cho hợp lý nhưng tui vẫn muốn nói ra, cho nên nếu được thì cậu có thể lắng nghe. Thực ra cho tui xin lỗi vì hành động trước đây, trên thực tế tui vốn dĩ là một đứa gặp khó khăn khi giao tiếp với xã hội nhưng cậu là một người tự tin có thể nói thẳng ra quan điểm của chính mình. Điều đó làm tui ngưỡng mộ cậu, mà tui nghĩ cậu không cần phải buồn vì những lời đó đâu. Ron chỉ nói trong một phút bốc đồng mà thôi, cho nên đừng quá lo lắng gì nhiều mấy cái nhỏ nhặt... nhé?

Một phút im lặng trôi qua, Eri lúc này mới thấy lo lắng :"Mình-mình có làm gì sai không?! Cơ mà Eri, sao mày lại nói ra mấy câu như này chứ? Nếu nói giả tạo quá thì lại chẳng ra vào đâu! Muốn cái lỗ mà chui xuống cho rồi!", nó định đập đầu cúi đầu tạ tội thì cánh cửa phòng vệ sinh mở ra, thấy Hermione đứng đó với đôi mắt sưng húp, cô bạn bảo :

-Bạn thực sự không giỏi lắm với cách diễn đạt của mình nhỉ?

-C-cứ cho là vậy đi, ahaha...-Eri cười gượng gạo.

Hermione khẽ ôm lấy Eri, nó hơi bất ngờ nhưng rồi ngập ngừng xoa đầu cô nàng chờ cho cô nàng bình tĩnh lại nhưng rồi một tiếng động vang lên rất to như một tiếng bước chân. Eri nhận ra, nó vô thức kéo cô nàng ra phía sau mình, đến khi tiếng bước chân đó lại gần hơn thì Eri mới nhận ra một thứ còn ghê gớm hơn cả những gì nó nghĩ.

Một con quỷ không lồ.

Ngang đây Eri điếng người, vẻ mặt muốn bay ra khuôn- sợ chết điếng liền, có vẻ như cửa mở tới thiên đường đang chào đón nó rồi. Ngay lúc này, Hermione không khỏi khiếp đảm mà hét lên làm sực tỉnh cả nó.

Tiếng hét đã thành công thu hút sự chú ý của con quỷ về phía hai đứa, Eri vô thức tới chắn trước mắt Hermione, hiện tại nó sợ muốn bỏ chạy nhưng nó không muốn bỏ rơi cô bạn này lại một mình được, mặc cho chân nó run rẩy đến khuỵu. 

Lúc này Harry và Ron chạy đến, Harry không khỏi bất ngờ :

-Eri?!

-A.. ah...-Eri giật mình và cố nói thành tiếng nhưng không được. Còn phía Hermione đứng ở phía sau đang co rúm ở một góc tường, vẻ mặt như sắp chết giấc tới nơi. Con quỷ khổng lồ đang bước tới trước mặt hai đứa con gái, tay chân nó đập đổ những bồn cầu chung quanh. Harry tuyệt vọng nói với Ron.

- Làm cho nó rối lên đi!

Rồi nó vớ lấy những ống nước vụn, lấy hết sức bình sinh chọi mạnh vô tường. Con quỷ dừng lại, cách Hermione một thước. Nó ngúc ngoắc đầu nhìn quanh, chớp mắt một cách ngu ngốc, tìm hiểu xem tiếng động đó từ đâu phát ra. Đôi mắt ti hí của nó nhìn thấy Harry. Nó ngập ngừng, rồi đổi hướng, đi về phía Harry, tay vung cây gậy khổng lồ.

- Ê, óc bã đậu!

Ron gào lên từ bên kia góc phòng, vung mạnh tay liệng một ống sắng vào con quỷ. Oáng sắt trúng vai con quỷ, nhưng nó có vẻ không thèm để ý. Tuy nhiên, nghe tiếng gào, nó dừng bước, xoay cái đầu cực kỳ xấu xì về phía Ron. Thế là Harry có đủ thì giờ chạy vòng qua con quỷ.

- Chạy đi! Chạy mau lên! Hai người!

Harry hét gọi Eri lẫn Hermione, cố gắng kéo được Eri ra phía cửa nhưng Eri hiện tại vẫn đang cố gắng kéo nốt tay Hermione chạy.

Nhưng cô bé không nhúc nhích được nữa. Nó dán sát người vô tường, miệng há hốc kinh hoàng. Harry nhìn sang Eri, rồi nhìn về phía con quỷ, cậu nói :

-Eri, cậu cố gắng kéo cô ấy chạy đi, còn tớ...

-Đ-đừng mà! Nếu làm vậy cậu sẽ gặp nguy hiểm, n-như vậy t-tui...

-Tớ sẽ ổn mà.

Lúc ấy, Harry làm một điều vừa dũng cảm vừa ngu ngốc: cậu phóng lên lưng con quỷ, dùng cánh tay nhỏ xíu mà xiết cổ con quỷ khổng lồ. Con quỷ có thể không cảm thấy có Harry bé tí đang đeo trên cổ, nhưng dù có là một con quỷ khổng lồ thì cũng phải biết đau nếu bị ai đó chọc một cây gậy vô mũi. Mà tay Harry lúc đó lại đang lăm lăm cây đũa phép. Cậu bèn thọc luôn cây đũa vô mũi con quỷ.

Rú lên đau đớn, con quỷ quằn quại và vung khúc cây trong tay lên. Harry bám chặt cổ con quỷ, liều cái mạng con để níu lấy sự sống: bất cứ giây nào, con quỷ cũng có thể túm được cậu và đập cậu chết tươi bằng khúc gỗ chày kia.

Hermione đã sụm xuống sàn vì kinh hãi, Eri mắt nhìn chết điếng. Ron rút cây đũa phép của nó ra – đang cũng không biết để làm gì thì nó nghe chính nó đang đọc câu thần chú chợt nảy ra trong đầu:

-Wingardium Leviosa.

Khúc gỗ chày bỗng nhiên vuột khỏi tay con quỷ, bay lên cao, tuốt trên không trung, rồi quay lại, nện cật lực xuống đầu chủ nhân của chính nó. Nện mạnh đến nỗi cả căn phòng rúng động. Con quỷ xây xẩm mặt mày, từ từ đồ xuống sàn một cái rầm, nằm úp xuống, im re.

Harry lồm cồm đứng dậy. Cậu run lẩy bẩy và gần như đứt hơi. Ron còn đứng chết lặng với cây đũa thần trên tay, tròn mắt nhìn kết quả cái việc nó vừa làm. Eri chạy đến bên Harry, nó lo lắng kiểm tra vết thương của cậu :

-C-cậu có sao không? Có bị thương chỗ nào không?

-Cảm ơn cậu đã lo lắng, nhưng tớ ổn.

Harry cười nhẹ trấn an nó, nó liền lấy đũa phép của cậu rồi lau bằng ống quần của quỷ, sử dụng phép làm sạch và trả nó lại cho cậu. Hermione lúc này mới cất tiếng :

-N-nó chết chưa?

Harry đáp:

-Chắc là chưa. Nó mới bị đánh xỉu thôi.

Bỗng có tiếng cửa đóng mở rầm rầm và tiếng chân người dồn dập. Bốn đứa trẻ nhìn ra. Trong lúc đánh nhau, chúng đã không để ý đến tiếng ồn do chúng gây ra, nhưng hẳn nhiên người trên lầu đã nghe thấy tiếng con quỷ rống và tiếng va đổ. Chỉ trong tích tắc, giáo sư McGonagall chạy ào vô phòng, theo sát bà là giáo sư Snape và giáo sư Quirrell. Vừa nhìn thấy con quỷ là ông Quirrell phát ra một tiếng kêu yếu ớt và ngồi gục xuống cạnh một cái bồn cầu, ôm lấy ngực.

Thầy Snape cúi xuống xem xét con quỷ. Giáo sư McGonagall nhìn Ron và Harry lẫn Eri. Chưa bao giờ Harry nhìn thấy một cơn giận dữ như vậy trong mắt bà. Môi bà trắng bệch. Niềm hy vọng kiếm năm mươi điểm cho nhà Gryffindor của Harry tiêu tan trong nháy mắt.

-Các con nghĩ ra cái trò gì vậy hả?

Giọng bà lạnh băng. Harry nhìn Ron, nó vẫn đứng như trời trồng với cây đũa phép trong tay, cậu nhìn qua Eri, mặt tái hẳn đi.

-May mà các con chưa bị nó giết chết. Tại sao không chịu ở trong phòng ngủ?

Thầy Snape nhìn Harry bằng ánh mắt dữ tợn, Harry nhìn xuống sàn nhà. Cậu chỉ mong cho Ron hạ cây đũa phép xuống.

Lúc đó, một giọng nói nhỏ nhẹ thốt ra từ trong bóng tối.

-Thưa cô McGonagall, làm ơn đừng phạt họ. Họ chỉ đi tìm con mà thôi.

-Phải Hermione không?

Hermione đã đứng dậy được.

-Dạ, con đi tìm con quỷ khổng lồ... bởi vì... con tưởng mình con có thể đương đầu được với nó... con... cô cũng biết mà... con đã đọc hết các sách về quỷ...

Ron làm rơi cả cây đũa phép, Eri thì trố mắt ngạc nhiên. Hermione mà dám nói dối trắng trợn với chính giáo viên chủ nhiệm sao?

-Nếu mấy bạn ấy không tìm thấy con thì con đã chết rồi. Harry thọc cây đũa phép vô mũi con quỷ, Eri cố gắng kéo con ra khỏi nơi này, còn Ron thì nện con quỷ bằng chính khúc cây của quỷ. Mấy bạn ấy không kịp chạy đi kêu cứu ai cả. Lúc mấy bạn ấy chạy tới là lúc con quỷ sắp giết con.

Harry và Ron lẫn Eri cố làm ra vẻ đã biết chuyện này rồi, chẳng có gì mới cả.

-Thôi được, trong trường hợp này... - Giáo sư McGonagall chăm chú nhìn bốn đứa trẻ, - Hermione, con bé ngu ngốc, sao con có thể nghĩ là một mình con đối đầu nổi với một con quỷ to như trái núi, hả?

Hermione cúi gằm. Eri không thốt được lời nào cả. Hermione là học sinh ngoan nhất trường, vậy mà bây giờ cô bé cố tình làm đã vi phạm nội quy để cứu bồ cho hai đứa con trai và một đứa con gái. Chuyện này cũng quái dị ngang ngửa với chuyện giáo sư Snape vô lớp mà phát kẹo cho học trò vậy.

Mà nghĩ lại thì, đâu có chuyện lạ như trời sấm ngang tai.

Giáo sư McGonagall quyết định:

-Hermione, vì con mà nhà Gryffindor mất năm điểm. Ta rất thất vọng về con. Nếu con không bị thương tích gì thì hãy nhanh chóng trở về tháp Gryffindor. Học trò đang tiếp tục ăn tiệc trong từng ký túc xá.

Hermione bước ra. Giáo sư McGonagall quay lại Harry và Ron lẫn Eri :

-Thôi được, cũng còn may cho ba đứa con đó, ít có học sinh năm thứ nhất nào có thể đọ sức với một con quỷ khổng lồ như vầy. Mỗi đứa được năm điểm cho nhà Gryffindor. Ta sẽ báo chuyện này cho giáo sư Dumbledore. Các con đi về được rồi đó.

Ba đứa vội vã chạy ra khỏi phòng, chạy trót được lên tầng hai tránh xa khỏi mùi con quỷ còn ám trong nhà vệ sinh.

Ron làu bàu:

-Đáng ra tụi mình phải được những hơn mười điểm!...

-Có năm điểm thôi. Hermione làm mất năm điểm rồi còn gì? – Eri chỉnh lại.

-Cũng phải thừa nhận là trong vụ giúp mình thoát ra khỏi rắc rối thì nó cũng tốt thiệt. Nhưng mà, chính tụi mình đã cứu nó đấy thôi!

-Nếu mình đừng nhốt con quỷ chung với nó trong phòng vệ sinh thì nó đâu cần tới mình cứu mạng. – Harry nhắc Ron.

-Với lại tui không dám nghĩ cậu liều thật đấy Harry, chứ không có người bình thường nào dám liều được cái mạng nhảy lên lưng con quỷ khổng lồ đó đâu.-Eri nói tiếp.

Ba đứa đã đến trước bức chân dung Bà Béo. Chúng đồng thanh nói:

-Mõm heo. – rồi bước vào phòng sinh hoạt chung.

Căn phòng đông đúc và ồn ào. Mọi người đang ăn uống những thứ được đưa lên từ Đại Sảnh đường. Chỉ có Hermione vẫn đứng một mình cạnh cửa, đợi Ron và Harry lẫn Eri về. Một chút bối rối. Rồi, tất cả cùng nói mà không ai nhìn mặt ai:

-Cám ơn!

Sau đó cả bốn vội vã bưng dĩa đi lấy đồ ăn.

Kể từ đó, Hermione trở thành bạn của Ron và Harry lẫn Eri. Có những chuyện mà một khi đã cùng trải qua rồi, người ta không thể không mến nhau. Và đánh gục một con quỷ khổng lồ cao bốn thước là một trong những chuyện loại đó.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro