Chương 9 : Câu chuyện thường nhật và khu rừng cấm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày trong kì nghỉ đông trôi qua một cách tẻ nhạt, sau vài buổi tập ít ra Eri cũng có thể bay tốt hơn và dần dần quen hơn. Mà Harry không hiểu vì sao miệng nó cứ lầm bầm cái gì mà mỗi khi bay xong.

- Chán quá... mệt quá... muốn cưỡi mây luôn cho lành...

"Cỡi mây?", Harry thấy khó hiểu với đống từ Eri hay lảm nhảm, mà đó chỉ là nó nói cho vui thôi chứ không có ý gì cho nên cậu không nghĩ gì thêm. Cho đến khi kì nghỉ kết thúc, Eri cuối cùng mới gặp Hermione và Grainne. Mà sắp tới thi học kì, thì nó lại là một vấn đề cực kỳ rất mệt mỏi.

Eri quan sát Ron lẫn Hermione có vẻ như cãi nhau về việc thi cuối kì, còn Harry ngồi đối diện nó có vẻ đờ đẫn hơn. Eri tính ra đang giúp cậu làm bài để lấy điểm qua môn, nhưng có vẻ như hơi khó khăn một chút, nó vẫn chỉ tận tình cho cậu làm bài để dễ hiểu hơn. Bỗng nhiên có một đứa đi cà nhắc tới đây.

Là Neville.

Mọi người ồ ra cười, ngoại trừ Hermione. Cô bé nhổm ngay dậy, thực hành phép giải lời nguyền. Chân của Neville được tách ra và nó đứng lên, vẫn còn run rẩy.

Hermione dắt Neville đến ngồi bên cạnh Ron và Harry lẫn Eri, hỏi:

- Chuyện xảy ra làm sao?

Neville lắp bắp:

- Malfoy... mình gặp nó bên ngoài thư viện. Nó nói nó đang kiếm người để thử thực hành lời nguyền.

Hermione khuyên Neville:

- Đi thưa cô McGonagall đi!

Nhưng Neville lắc đầu. Nó nói lí nhí:

- Mình không muốn có thêm rắc rối.

Ron bảo:

- Bồ phải biết kháng cự lại nó chứ, Neville! Dù nó quen thói bắt nạt dẫm đạp người ta, nhưng mình không việc gì phải nằm ẹp trước mặt nó, để nó thêm dễ dàng dẫm đạp lên mình.

Neville nghẹn ngào:

- Thôi, đừng có mắng nhiếc là mình không đủ dũng cảm để làm thành viên của nhà Gryffindor nữa mà, Malfoy nó cũng nói vậy rồi.

Eri lúc này lục tìm trong túi áo của mình, lấy ra một thỏi sôcôla Ếch, thỏi cuối cùng trong cái hộp mà Grainne đã tặng cho nó vào dịp Giáng sinh. Nó đưa sôcôla cho Neville. Thằng bé trông như sắp oà khóc tới nơi, Eri nói:

- Cậu đáng giá gấp mười hai thằng khổng tước xòe đuôi ấy chứ. Chẳng phải chiếc nón phân loại đã chọn cậu vào nhà Gryffindor sao? Nó bị cho vô cái nhà Slytherin dỏm.

Môi Neville xếch được một nụ cười yếu ớt khi nó mở giấy bao thỏi sôcôla:

- Cám ơn Eri... Chắc mình phải đi ngủ đây... Bạn muốn giữ cái thẻ không? Bạn đang sưu tầm thẻ mà!

Khi Neville đi rồi, Eri nhìn tấm thẻ những Phù thuỷ nổi tiếng. Nó nói:

-Cụ Dumbledore à... tấm này mình mới nhận, ê mà khoan! Nicolas Flamel! 

Bỗng nhiên Harry há hốc miệng ra. Nó nhìn chừng chừng mặt sau tấm thẻ. Rồi nó ngước lên nhìn Ron và Hermione lẫn Eri, thì thầm:

- Tôi tìm ra ổng rồi. Tôi tìm ra Flamel rồi! Tôi đã nói với mấy bạn là cái tên này tôi đã từng đọc ở đâu mà. Hà... Tôi đã đọc thấy nó trên chuyến xe lửa đến Hogwarts. Nghe nè: cụ Dumbledore đặc biệt nổi tiếng nhờ đánh bại phù thuỷ Hắc ám Grindelwald vào năm 1945; khám phá ra mười hai cách sử dụng máu rồng, và nhờ tác phẩm của cụ về thuật giả kim soạn chung với người cộng tác là Nicolas Flamel!

Hermione đứng phắt dậy. Kể từ lần cả đám lấy lại điểm cho nhà Gryffindor nhờ làm mấy bài tập về nhà xuất sắc, cô bé chưa bao giờ trông có vẻ kích động đến như thế này.

- Chờ đây!

Hermione vừa nói xong là chạy biến lên cầu thang về phòng ngủ của nữ sinh. Harry và Ron lẫn Eri còn chưa kịp trao đổi với nhau cái nhìn đầy ẩn ý, thì cô bé đã phóng như bay trở lại, trong tay cầm một cuốn sách vĩ đại.

Cô bé hồi hộp giải thích:

- Mình không hề nghĩ tới tra cứu cuốn này. Mình mượn của thư viện mấy tuần trước, định đọc giải trí nhẹ nhàng thôi.

- Thế này mà nhẹ nhàng?

Ron thắc mắc, nhưng Hermione bảo nó im đi, cho đến khi cô bé dò tìm ra được cái gì đó, thoăn thoắt lật trang, lẩm bẩm một mình. Cuối cùng cô bé có vẻ đã tìm được cái cần tìm:

- Mình biết rồi! Mình biết được rồi!

Ron hờn dỗi nói:

- Tụi này được phép nói chưa?

Nhưng Hermione vẫn không chú ý đến Ron. Cô bé nói với giọng đầy kịch tính:

- Nicolas Flamel là tác giả duy nhất của Hòn đá Phù thủy!

Cả Ron và Harry lẫn Eri đều không lộ vẻ xúc động như Hermione mong đợi. Ba đứa hỏi lại:

- Hòn gì?

- Ôi, thiệt tình, sao ba bạn không đọc giùm... nè, đọc đi.

Cô bé đẩy quyển sách về phía hai bạn, Ron và Harry lẫn Eri cùng đọc:

"Thuật nghiên cứu giả kim cổ điển chú trọng đến Hòn đá Phù thủy, một vật chất huyền thoại có những sức mạnh lạ kỳ. Hòn đá có thể đổi bất cứ thứ kim loại nào thành vàng ròng. Hòn đá cũng tạo ra thuốc Trường sinh làm cho người uống bất tử.
Trong nhiều thế kỷ qua đã có nhiều báo cáo về Hòn đá Phù thủy, nhưng hòn đá đang tồn tại hiện nay thuộc về cụ Nicolas Flamel, một nhà giả kim xuất sắc và cũng là một người say mê ca kịch. Cụ Flamel vừa mừng sinh nhật thứ 665 của mình. Cụ đang hưởng một cuộc đời ẩn dật ở Devon cùng với vợ là Perenelle (cụ bà 658 tuổi)."

- Vậy cái mấu chốt ở đây chính là hòn đá phù thủy?!-Eri rút ra kết luận.

Harry vỡ lẽ:

- Một hòn đá làm ra vàng và khiến người ta bất tử. Hèn gì thầy Snape muốn chiếm nó. Ai tất cũng muốn có nó.

Ron cũng nhận ra:

- Sở dĩ tụi mình không tìm thấy tên Flamel trong cuốn "Nghiên cứu về những phát triển gần đây trong pháp thuật, là bởi vì cụ đã 665 tuổi rồi, chứ có phải gần đây đâu!

Sáng hôm sau, trong lớp học Phòng chống nghệ thuật Hắc ám, Harry và Ron lẫn Eri vừa chép lại những cách chữa trị khác nhau khi bị ma sói cắn, vừa tán hươu tán vượn về những chuyện chúng sẽ làm nếu chúng có Hòn đá Phù thủy trong tay. Khi Ron nói là nó sẽ sắm riêng một đội Quidditch, thì Harry sực nhớ ra trận bóng sắp tới và, dĩ nhiên, cả thầy Snape nữa.

Cậu nói với Ron và Hermione và Eri:

- Tôi sẽ thi đấu. Nếu tôi không tham dự thì cả Slytherin sẽ cho là tôi chết nhát, không dám đương đầu với thầy Snape. Tôi sẽ chứng tỏ cho họ thấy... Tôi mà thắng thì họ hết cười nổi.

Hermione nói:

- Chỉ e là chính tụi này sẽ hết cười nổi khi phải hốt dọn bạn trên sân đấu.

Eri tiếp nốt : 

- N.. nếu cậu mà rớt.... t..tui s..sẽ bế cậu..

- Không cần đâu Eri!

Mà những việc tiếp theo, Eri chẳng dám nghĩ tới gì nhiều điều nữa, nghe đồn đâu thằng Malfoy bị dập cho một phát bởi Grainne vì tội dám nói gì đó nặng nề với cô bé. Đến mấy ngày sau, Eri tự hỏi sao Harry, Ron và Hermione đã đi đâu vậy? Eri bị bỏ sót lại rồi sao? Đầu óc nó nghĩ vu vơ, đến tối Eri nghe đâu một chuyện từ phòng sinh hoạt : hoá ra ba người họ lẻn ra ngoài giới nghiêm, cộng thêm thằng khổng tước xoè đuôi.

Eri chạy đến, ai ngờ nó càng lo chuyện bao đồng nên bị ảnh hưởng theo. Eri nhận ra cả bốn đứa đều bị trừ gần 35 điểm (dù Slytherin bị trừ 20 điểm) cộng thêm việc cấm túc.

Chí ít ra Grainne chẳng nói với nó nhiều về chuyện này, cô bé chỉ an ủi :

- Thôi không sao đâu, chăm chỉ làm bài, lên lớp vẫn được điểm bù mà...

- Ngó vẻ cậu chẳng vui mấy với bọn kia nhỉ?-Eri nhìn dau dáu.

- Vui?-Grainne bĩu môi :-Làm gì có chuyện mình vui khi nhà Sư Tử bị trừ điểm chứ? Cơ mà nhà Rắn mình vẫn ghét lão thầy đầu bết đó vì tội trừ điểm bất công thôi.

Nói gì thì nói, nó vẫn chọn ở bên Harry, Ron và Hermione vì nó không có ý kiến gì nhiều sau cái việc bị trừ điểm này cả, trong khoảng kì thi là ai cũng cắm mặt vào bài tập cả, càng ngày nhiều bài tập khó và nhiều hơn. Nhất là Ron, không thể thuộc lấy một chữ dù cho có mấy bài Hermione giảng vẫn chưa hiểu hết được.

- Mình không ngờ bồ tệ đến thế đấy Ron.- Hermione thở hắt ra.

- Mình cũng đâu có muốn... nè, Eri, bồ học được mà đúng không? Chỉ mình với.-Ron quay sang cầu cứu Eri.

- À ừm, cái nào...-Eri bối rối không biết phải phản ứng như nào.

- Ron, tự trọng giùm mình cái!- Harry khó chịu kéo ra.

- Thật tình, hết nói nổi với bồ rồi đó!- Hermione nhìn Ron như có con dao nào sẵn sàng cắm vào mắt, Eri nhìn mà thấy cũng rén theo.

Đêm đó, lúc 11 giờ khuya, Harry, Ron, Hermione lẫn Eri đều đến chỗ khu rừng cấm như một hình phạt cấm túc. Thầy Filch đã đợi sẵn ở đó. Có cả Malfoy nữa. Eri xém nữa quên mất là Malfoy cũng bị phạt như tụi nó.

Thầy Filch thắp một ngọn đèn lên rồi dẫn bọn trẻ ra ngoài. Thầy nói:

- Đi theo ta. Ta cam đoan là từ đây về sau các trò sẽ biết cân nhắc hơn khi định vi phạm nội qui nhà trường. Mà phải, theo ý ta, đau đớn, nhọc nhằng mới chính là những người thầy giỏi nhất... Thật đáng tiếc là ngày nay người ta không còn dùng những hình phạt như xưa nữa... như trói tay các trò rồi treo lên trần nhà vài ngày chẳng hạn. Trong văn phòng ta vẫn còn dây xích và lòi tói ấy... ta vẫn thoa dầu mỡ để phòng khi cần có sẵn... Thôi, chúng ta đi. Này, đừng có hòng mà chạy trốn, làm vậy chỉ tổ khốn khổ thêm mà thôi!

Trăng sáng, nhưng mấy cụm mây lang thang thỉnh thoảng bay qua che mất mặt trăng, khiến mọi người đi lọ mọ trong bóng đêm. Harry nhìn tới trước thấy ánh đèn ấm áp phát ra từ cửa sổ căn chòi của lão Hagrid. Rồi mọi người nghe một giọng nói to ở xa xa:

- Thầy đó hả, thầy Filch? Mau lên. Tôi muốn bắt đầu cho rồi.

Tim Harry như muốn nhảy múa trong lồng ngực. Nếu tụi nó phải làm việc với lão Hagrid thì sẽ không đến nỗi tệ lắm. Vẻ mừng rỡ của nó chắc là lộ ra cả trên nét mặt, nên thầy Filch nói:

- Trò tưởng trò sắp được vui chơi với lão già hậu đậu ấy hử? Này, nghe cho kỹ nhóc à: các trò sẽ phải vô rừng làm việc, rồi sau đó có về được toàn thây thì lúc đó hãy mừng vui! Ta đố đấy!

Nghe vậy, Eri rén lên một tiếng khe khẽ còn Malfoy thì đứng chết lặng giữa đường.

- Vô rừng hả?

Malfoy lập lại, giọng nghe không còn chút hách dịch nào như thường khi.

- Không thể vô rừng vào ban đêm được... Có đủ thứ ở trong đó... tôi nghe nói, có người sói ....

"Người sói?! Cơ mà mình không biết chuyện này?!"-Eri giật mình khi nghe, nhưng nếu nghĩ lại đâu có đến nỗi có thật đâu?

Thầy Filch nói, giọng đắc thắng rõ ràng:

- Đó là lỗi của các trò, đúng không? Sao cái hồi quậy phá các trò không nghĩ đến đám người sói?

Lão Hagrid từ trong bóng tối tiến ra, bước lại gần, theo chân là Fang, con chó săn to đùng. Lão mang theo một cây cung lớn và đeo một giỏ tên vắt vẻo trên vai. Lão nói:

- Trễ rồi. Ta đã đợi ở đây gần nửa giờ rồi. Khoẻ không, Harry, Hermione, Ron, Eri?

Thầy Filch lạnh lùng nhắc nhở:

- Ta không nên quá thân mật vớ chúng, anh Hagrid à! Dù sao tụi nó cũng đang bị phạt.

Lão Hagrid nhăn mặt với thầy giám thị Filch:

- Có phải tại vậy mà thầy tới trễ không thầy Filch? Giảng đạo đức với tụi nó xong rồi chưa? Đó đâu phải là nhiệm vụ của thầy. Tới đây xong phần của thầy rồi, chỗ này trở đi là phần của tôi.

Thầy Filch nói, giọng độc địa:

- Sáng sớm tôi sẽ quay lại, lãnh di thể của chúng.

Rồi thầy quay mình đi trở về phía tòa lâu đài, ngọn đèn trên tay đung đưa trong bóng đen.
Malfoy quay sang lão Hagrid:

- Tôi không đi vào khu rừng đó đâu!

Harry rất khoái trá khi nghe giọng nói của nó có nỗi sợ hãi kinh hoàng. Lão Hagrid nói:

- Nếu trò còn muốn tiếp tục học ở trường Hogwarts thì trò phải đi. Trò đã làm quấy thì trò phải trả giá cho việc làm đó.

- Nhưng mà đây là công việc của đầy tớ chứ không phải của học sinh. Tôi tưởng chúng tôi chỉ phải chép phạt hay những chuyện tương tự như vậy. Nếu ba tôi mà biết tôi bị bắt làm cái vệc này, ông ấy sẽ...

- ... cho trò biết, Hogwarts là như vậy đó! -Lão Hagrid lạnh lùng đáp. Chép phạt! Chép phạt thì ích lợi gì cho ai chớ? Trò phải chuộc tội bằng một việc gì hữu ích kìa, nếu không trò sẽ bị đuổi. Nếu trò nghĩ là cha trò không muốn vậy, mà muốn thà trò bị đuổi còn hơn phải theo ta đi làm, thì cứ việc quay trở lại lâu đài và cuốn gói cho lẹ. Đi! Đi!...

Malfoy không nhúc nhích. Nó nhìn lão Hagrid một cách cực kỳ tức tối, nhưng rồi vội cụp mặt xuống.

Lão Hagrid nói:

- Vậy thì, được rồi, nghe cho kỹ đây: bởi vì công việc chúng ta sắp làm đêm nay rất ư là nguy hiểm, mà ta thì không muốn cho ai liều lĩnh hết, cho nên tụi bay đi theo ta lại đây một lát.

Lão dẫn bọn trẻ đến bìa rừng. Giơ cao ngọn đèn trong tay, lão Hagrid chỉ cho bọn trẻ thấy một con đường mòn, hẹp và quanh co, khuất sau một lùm cây rậm đen hù. Bọn trẻ con căng mắt nhìn vào rừng sâu. Một làn gió nhẹ thoảng qua làm tóc cả đám dựng đứng trên đầu.

Lão Hagrid bảo:

- Nhìn kìa! Thấy cái gì lấp loáng trên mặt đất không? Cái loang loáng như bạc ấy. Đó là máu bạch kỳ mã. Trong rừng có một con bạch kỳ mã bị thương nặng. Đây là lần thứ hai trong có một tuần. Hôm thứ tư vừa rồi ta đã phát hiện ra một con bị chết. Chúng ta sẽ phải tìm cho ra con vật tội nghiệp ấy. May ra giúp được nó thoát khỏi số phận thê thảm như con kia.

Lão ra lệnh Ron và Hermione sẽ đi chung với lão, còn Harry và Eri sẽ đi chung với Malfoy, nghe đến đây Eri muốn lạy ông trời, tại sao để nó chung với thằng khổng tước xòe đuôi đó chứ? Mà thằng đó nói nó sẽ mang theo con Fang, nhưng lão đã tạt cho gáo nước lạnh nói con chó đó nhát như cấy đấy.

Khu rừng đen tối và im ắng, đi theo lối mòn rồi đến ngã ba, nhóm Hagrid, Ron và Hermione quẹo trái, còn Malfoy, Harry và Eri lẫn Fang thì đi theo con đường bên phải, bỗng nhiên Eri bất ngờ nhìn thấy một thứ gì đó trước mắt nó, làm mắt nó chớp chớp mấy lần. 

Đó là một cái bóng.

Cái bóng trùm áo khoác đen đã bò tới xác bên con bạch kỳ mã, nó cúi thấp đầu xuống vết thương trên mình con thú, và bắt đầu hút máu.

- AAAAAAAAAAÁÁÁ!

Malfoy thét lên một tiếng kinh hoàng rồi phóng chạy thật nhanh như một mũi tên. Con Fang cũng chạy nốt. Cái bóng trùm kín ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào Harry – máu kỳ mã nhỏ giọt trên mặt hắn. Hắn đứng dậy và bước thật nhanh về phía Harry lẫn Eri. Cậu và nó sợ đến nỗi không nhúc nhích nổi.

-G-giờ làm sao đây?- Harry bên cạnh giờ đứng vững không nổi.

Eri miệng lắp bắp, người nó giờ có cảm giác muốn sủi bọt theo nhưng không được, nó cần phải làm gì đó nhưng đầu óc nó trở nên mù mịt, thứ đó càng tiến gần khiến hai đứa trẻ cố gắng bám lấy vào nhau hơn. Bỗng dưng có tiếng vó ngựa dồn dập phía sau, phi nước đại và phóng qua như một cái vù. Cái bóng đó có vẻ sợ hãi và bỏ chạy.

Nhưng đó không phải là cái mà Eri để ý, nó để ý con bạch kỳ mã mới bị kia chưa chết hẳn, còn trong tình trạng thập cửu nhất sinh. Nó tới chỗ bạch kỳ mã đó làm Harry ngạc nhiên :

- Eri?!

Eri rút đũa phép ra, miệng lầm bầm :

"Chữa lành, phục hồi nguyên trạng."

Một luồng ánh sáng xanh phát ra, vết cắn đó từ từ dần hồi phục một cách chậm rãi khiến cho con bạch kỳ mã bắt đầu cảm thấy tỉnh táo lại rồi đưa đôi mắt đen tuyền nhìn vết thương của nó đã tiêu tan. Càng bất ngờ hơn, nó chịu cho Eri đưa lọ thuốc chữa bệnh vào miệng nó.

- Thật tuyệt diệu, hậu duệ cuối cùng nhà Ains, cô cứu nó trong gang tắc.

Tiếng nói phát ra phía sau, đó là một nhân mã bộ tóc bạch kim và thân hình vàng óng. Harry hoàn hồn chạy đến phía nó.

- Eri, bồ có sao không? Lúc bồ chạy tới bạch kỳ mã làm mình hết hồn...

- Mình không sao, nhưng tình hình hiện tại...

- Harry Potter và Eri Ains, hai cô cậu có biết máu bạch kỳ mã dùng để làm gì không?

Harry quá ngạc nhiên trước câu hỏi đó, ngơ ngác nói:

- Không. Chúng em chỉ dùng sừng và lông đuôi bạch kỳ mã trong môn Độc dược

Nhân mã đó nói:

- Bởi vì giết một con bạch kỳ mã là một việc cực kỳ dã man. Chỉ kẻ nào không còn gì để mất, và muốn dành tất cả, mới phạm một tội ác như vậy. Máu của kỳ mã sẽ giúp kẻ đó giữ được mạng sống, dù cái chết đã cận kề trong gan tấc. Nhưng mà kẻ đó sẽ sống bằng một cái giá khủng khiếp. Hắn giết một sinh vật tinh khiết không có khả năng tự vệ, chỉ để giữ lấy mạng sống của mình, nhưng hắn cũng chỉ có thể sống dở – một kiếp sống bị nguyền rủa, kể từ lúc môi hắn chạm vào dòng máu bạch kỳ mã.

Eri tái mặt, dù nó vẫn được Harry ôm cứng vào người :

- Ý anh là, một kiếp sống sẽ bị nguyền rủa sao?

- Chính xác.

- Ai mà ngu đến mức chọn một cuộc sống như vậy...

- Cái này, không lẽ...?!

- Cậu biết thứ được giấu trong trường ngay lúc này không cậu Potter?

- Hòn đá Phù Thủy!

Tiếng hét của lão Hagrid kêu lên :

- Harry!  Eri! À là chú mày đó sao Firenze, chú mày gặp được Potter con và đứa hậu duệ nhà Ains rồi nhỉ?

- Hai bồ ổn không?-Hermione lo lắng.

Hai người gật đầu, nhân mã Firenze chào tạm biệt hai người quay người phi nước kiệu vào chốn sâu thẳm, đôi mắt nó khẽ chùng xuống nhưng đầu nó đang nghĩ ra tới một chuyện, kể cả quên mất ba người kia còn mãi trò chuyện.

"Chắc mình sẽ nói chuyện trước với Grainne về mấy cái này..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro