Chương 13: Mùa Quidditch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua hôm sau, tôi nghe phong thanh từ tụi bên Gryffindor rằng Harry, Ron và Hermione Granger đã cùng nhau hạ gục được một con quỷ khồng lồ cao bốn thước, và họ đã trở thành bạn bè.

Thật lòng mà nói thì tôi thấy vui cho Harry, hồi nào giờ, lúc còn ở trên đường Privet Drive thì cậu ấy có mỗi tôi là bạn, vì thằng anh họ Dudley, tức con của dì dượng Dursley của Harry, luôn khoái bắt nạt Harry và cấm những đứa khác chơi cùng cậu ấy. Dù sao thì càng đông bạn thì càng vui mà, phải không?

Có một chuyện quan trọng hơn nữa, là vào đầu tháng mười một đội Slytherin sẽ đấu với đội Gryffindor trận đầu tiên. Flint đâm ra căng thẳng vì " Harry Potter sẽ tham gia trận đấu này" ảnh bắt chúng tôi luyện tập suốt và đe dọa bất cứ cứ ai thơ thẩn đến gần sân bóng.

Trời trở nên lạnh căm. Những ngọn núi quanh trường đổi màu xám xịt và mặt hồ se lại như tấm gương thép lạnh băng. Sáng sáng, sương giá phủ khắp sân trường. Từ cửa sổ trên lầu có thể nhìn thấy lão Hagrid quấn mình trong chiếc áo da lông chuột chũi, đeo bao tay da thỏ và mang đôi giày khổng lồ bằng da hải ly. Lão đi rũ băng bám trên mấy cây chổi thần ngoài sân bóng Quidditch, xong việc, lão bó chúng lại.

Thời tiết như vầy mà phải chơi Quidditch thì thật là khổ, lúc này đây tôi chỉ mong được ngồi bên lò sưởi âm tường phòng Sinh hoạt chung với cốc socola nóng.

Harry cho tôi đọc ké quyển Quidditch qua các thời đại lúc hai đứa vừa xong tiết Độc dược, cậu kể cho tôi nghe về Hermione, nay cô bé đã dễ thương hơn nhiều, thường xuyên giúp cậu và Ron làm bài tập vì giờ đây cậu thường xuyên phải luyện tập Quidditch hơn bao giờ hết.

Tôi cười cười nhìn cậu:
- Thoải mái đi, cậu sẽ chơi xuất sắc thôi.

Harry nhăn mặt:
- Đừng nói cho Ron biết là mình kể cho bồ nghe nhé, cậu ấy kêu mình tránh nói chuyện với bồ để lộ "cơ mật" của đội Gryffindor.

Tôi ngạc nhiên, cảm thấy thất vọng và cáu kỉnh:
- Cậu ta nghĩ cái gì kia chứ, mình mà thèm, ôi Merlin đồ óc bã đậu, mình nghĩ mình cần đi Thư viện để bình tĩnh.

Ngừng lại một chút để kìm nén không rủa xả Ron Weasley một trận trước mặt Harry, tôi nói:
- Thế, tạm biệt cậu nhé, đi mà tập Quidditch của cậu đi, tôi hứa là tôi sẽ không nói với đội nhà Slytherin bất cứ "cơ mật" nào của Gryffindor đâu! Khoái trá nhận thấy gương mặt của Harry vẫn còn ngơ ngác, tôi quay gót ngạo mạn đi vào lâu đài, tính tìm Flint kêu ổng tập hợp cả đội đi tập Quidditch NGAY BÂY GIỜ.

( T_T)\(^-^ )

Harry bắt kịp Ron và Hermione khi đi vào lâu đài, Ron nói ngay:
- Bồ lại nói chuyện với cậu ấy nữa, mình đã biểu bồ...

Harry cắt ngang, hơi giận một chút:
- Ừ, biểu mình đừng nói gì với cậu ấy, hay ho nhỉ. Giờ cậu ấy giận mình, cậu ấy biểu mình cứ đi mà tập Quidditch đi, và bỏ đi luôn.

Ron ù ù cạc cạc:
- Ủa, ý mình là, sao cậu ấy phải giận bồ chớ? Đâu có gì quá đáng đâu, hồi nào giờ người ta vẫn biết Slytherin và Gryffindor đâu có ưa nhau, nhất là trong thời điểm như vầy.

Harry rầu rĩ:
- Bồ không hiểu đâu, tụi mình lớn lên cùng nhau ở cùng một khu phố, bồ ấy là người duy nhất dám bỏ qua Dudley để chơi với mình, tụi mình, mình với Brenna khá thân nhau, giờ cậu ấy giận thành ra mình không biết làm gì hết.

Hermione ngạc nhiên:
- Vậy là hai đứa bồ chơi với nhau từ bé, thiệt tình, sao cậu có thể xúi Harry làm vậy chứ Ron! Ron đỏ mặt gãi gãi đầu.

Harry buồn thảm nhìn Brenna kiêu ngạo đi trước, thậm chí còn chẳng thèm dừng lại để chào cậu,
- Ừ, mình đi ăn thôi, mình sẽ nghĩ cách để xin lỗi sau.

⊂( ̄▽ ̄)⊃

Sáng sớm hôm thứ bảy, bình minh rạng rỡ mà lạnh lẽo. Đại Sảnh đường ngào ngạt mùi xúc xích chiên và um sùm tiếng đấu láo của bọn trẻ con đang háo hức chờ coi một trận Quidditch hay ra trò.

Tôi lấy cho mình mấy miếng xúc xích, nhìn Flint trấn an cả đội:
- Chỉ cần đập chúng ra bã, mọi người hiểu không? Ăn đi nào, chúng ta sẽ cần sức.

Ngoại trừ Flint thì chẳng có ai trong đội có vẻ lo lắng cả, tôi lấy thêm cho mình khay nước chấm, bảo:
- Tụi em biết rồi, anh ngồi xuống đi, thiệt tình là trông anh có vẻ lo hơn bọn em, thử món này không anh Danny? Tôi đẩy bát xúp cho Danny.

Ăn xong, cả đội bị Flint thúc giục ra ngoài sân thay đồng phục, tôi tính đi qua cổ vũ Harry, nhưng lại thôi. Flint sẽ giết tôi nếu còn lo cho cầu thủ đội đối phương giờ này.

Tôi tròng lên người áo thụng màu xanh lá cây, đập tay với từng người:
- Cố lên nhé, cứ dộng trái Bludger vào mõm tụi nó - Tôi cười với Clemenza trông hơi căng thẳng quá sức.

Bà Hooch cầm còi trọng tài. Bà đứng giữa sân chờ hai đội tiến ra, một tay bà đã cầm sẵn cây chổi. Khi tôi bước ra cùng đội Slytherin, trông Harry như thể bị sốc quá sức, và cả đội sư tử như bị ai đánh bùa choáng. Wood nghiến răng;
- Vậy ra đây là tài năng mới của mày hả Flint?

Bà Hooch cắt ngang, nói to:
- Tất cả các trò nghe đây, ta muốn tất cả phải chơi một trận thật hay thật đẹp.

Chắc hẳn là bà gửi những lời ấy cho Flint, vì anh chàng có tướng chơi ghê sợ và bạo lực hết sức, tôi nghĩ, trèo lên cán chổi.
Bà Hooch thổi một hồi còi chói tay bằng cái còi bạc. Mười lăm cây chổi vọt lên không trung, càng lúc càng cao. Trận đấu bắt đầu.

- Và ngay lập tức, Angelina của đội Gryffindor giành được banh Quaffle. Chà, cô gái này quả là một Truy thủ xuất sắc, mà lại hấp dẫn nữa chứ…

- Jordan!

- Dạ, em xin lỗi!

Bị giáo sư McGonagall nhắc nhở, anh chàng Lee Jordan cụp tai lại. Anh là bạn của hai anh em sinh đôi nhà Weasley, và được làm bình luận viên trận bóng ngày hôm nay, dưới sự giám sát chặt chẽ của giáo sư McGonagall.

- Còn bây giờ, thưa quý vị, cô ấy đang vượt lên cao, một đường chuyền chính xác cho Alicia Spinnet, một phát hiện mới của Oliver Wood, mà năm ngoái còn ngồi ghế dự bị… Bóng được chuyền về cho Angelina… Ồ, không, đội Slytherin đã giành được Quaffle. Vâng, đội trưởng Slytherin là Marcus Flint đã giành được Quaffle và bay vọt đi… Anh ta chuyền cho Brenna Selwyn, dường như là tài năng mới của đội Slytherin, Selwyn đang bay lên, thôi nàooo, WOOD, BRENNA GHI BÀN.

Tôi thở mạnh, bay vù qua mặt Oliver, khoái chí hết sức khi mặt anh ta trở nên cau có, trong khi Flint gào lên: " Xuất sắc lắm Brenna".

Lee Jordan tiếp tục:
- Đằng kia,Truy thủ Katie Bell của đội Gryffindor có mặt kịp thời, lặn tuyệt khéo quanh Flint, rồi vút lên trở lại… Ối… Có lẽ chấn thương rồi, một trái Bludger đâm vô ót… Banh lại về tay Slytherin… Adrian Pucey đang tăng tốc bay đến cột gôn, nhưng một trái Bludger thứ hai đã cản đường anh… Trái Bludger này do Fred hay là George phát ra đây? Thiệt khó mà nói chính xác được… Dù sao các tấn thủ nhà Gryffindor đã chơi rất ngoạn mục, và Angelina một lần nữa chiếm được Quaffle, trước mặt cô hoàn toàn trống trải và… vút… Phải nói đúng là cô đang bay… Tránh được một trái Bludger đang lao tới… Cột gôn trước mặt rồi… Cố lên nào, Angelina… Thủ quân Bletchley lao xuống… Hụt rồi… GRYFFINDORS GHI BÀN.

Tôi bặm môi, lao qua giữa Angelina, giật được trái Quaffle, đánh thêm một bàn thành công cho Slytherin, và Miles lại thành công bắt được banh nhà Katie Bell đang đánh vô.

Trên khán đài, Lee Jordan vẫn hăng hái bình luận:

- Đội Slytherin đang có banh, Truy thủ Pucey đã lặn xuống, né được hai trái Budger, qua được hai anh em Weasley, vượt nốt Truy thủ Bell, anh đang tăng tốc về hướng… Khoan đã… để coi có phải banh Snitch không …

Tiếng rì rầm nổi lên rồi lan khắp đám đông, khi Adrian Pucey buông rơi trái Quaffle vì mãi ngoái nhìn theo một ánh vàng thoáng nhá lên, vút ngang qua tay trái anh. Flint bắt được trái Quaffle, hét:
- Kệ cha nó đi, tập trung vào nào Adrian, Clemenza tập trung yểm trợ cho Terence bắt trái Snitch.

Cả hai kè cổ nhau lao vào tranh trái Snitch. Tất cả Truy thủ hai đội dường như quen béng nhiệm vụ của mình, cứ ngẩn ra, lửng lơ bất động giửa không trung.

Harry đã nhanh hơn Terence. Cậu nhìn thấy trái banh nhỏ xíu với đôi cánh chấp chới, đang bay chếch lên cao, ở phía trước. Harry dồn sức làm một cuộc đột phá tốc độ để vọt lên …

ẦM!

Rồi một tiếng gầm căm phẫn nổi lên từ phía cổ động viên nhà Gryffindor: Marcus Flint đã cố ý ngáng chổi của Harry, khiến cây chổi bật khỏi đường bay, hất văng Harry, và nếu Harry không cố lỳ bám được cán chổi thì có thể đã toi mạng như chơi.

Cổ động viên Gryffindor gào vang:

- Phạt.
Tôi tức tối nói lúc Flint bay trở lại sân bóng:
- Thôi nào Flint, anh làm gì vậy!

Bà Hooch tức giận phê bình Flint và cho Gryffindor được hưởng một trái phạt đền. Nhưng sau phút giây rối loạn ấy, trái Snitch đã lại biến đâu mất tăm.

- Thế là… sau vụ gian luận rõ ràng và tệ hại …

Giáo sư McGonagall hầm hè:

- Jordan!

- À, ý tôi nói là… sau vụ phạm lỗi công khai và tệ hại …

- Jordan, ta cảnh cáo em đấy! – giáo sư McGonagall gằn giọng.

- Dạ, dạ… Flint suýt giết chết Tầm thủ của đội Gryffindor, nếu là ai khác thì chắc chết rồi, tôi bảo đảm,và thế là… phạt đền cho đội Gryffindor… Spinnet thực hiện… Anh làm một cách gọn gàng. Trận đấu tiếp tục, Gryffindor vẫn đang giữ bóng …

- Đội Slytherin đang giữ banh… Flint đang có banh Quaffle… anh vượt qua Spinnet… qua cả Bell… Một trái Bludger tống mạnh vào anh, chắc là bể mũi quá… Dạ, em giỡn chút mà cô… Đội Slytherin GHI BÀN… Ồ không…

Phe Slytherin bùng lên hoan hô. Tôi nhìn Harry đang chao đảo trên cây chổi dường như muốn hất tung cậu xuống:
- Nó bị sao vậy kìa, HARRY.

Thình lình, mọi người trên khán đài đều chỉ về phía Harry, tít mít trên cao. Cây chổi của nó đang bắt đầu xoay tròn, xoay tròn, còn nó thì chỉ cố bám cho được cán chổi. Thế rồi cả đám đông há hốc mồm ra: Cây chổi của Harry vừa giật ngược một cách man dại, hất văng Harry ra ngoài. Giờ đây, Harry chỉ còn bám được có một tay vào cán chổi, đeo tòn ten trên không.

Chắc chắn là Flint không thể ếm cây chổi trong thời gian ngắn như thế, cây chổi của Harry vẫn đang run bần bật. Harry gần như không bám nổi vào cán chổi nữa. Cả đám đông đều đã đứng dậy, chăm chú nhìn theo, hoảng sợ, trong khi anh em Weasley bay lên, cố gắng kéo Harry qua tỵ nạn trên cây chổi của họ, nhưng chẳng được tích sự gì: cứ mỗi lần họ xáp lại gần Harry thì cây chổi điên lại nhảy dựng lên cao hơn nữa. Họ đành tụt xuống thấp, bay vòng vòng bên dưới Harry.

Flint thừa lúc đó tóm được quả Quaffle, ghi liên tiếp năm bàn mà chẳng ai thèm chú ý. Tôi chăm chú nhìn theo Harry, điều khiển chổi lượn vòng quanh khán đài, mong là nó có rớt thì cũng dễ đỡ được hơn.

Điều kì diệu xảy ra, Harry đã trèo được lại trên cán chổi, vững vàng như trước. Tôi thở phào, vòng lại lên trên cao với Flint.
Ngay lúc đó, đám đông thấy Harry lao nhanh xuống đất, bụm tay vỗ vào miệng như thể sắp sửa nôn thốc nôn tháo. Nó đáp xuống đất bằng cả tứ chi, ho khạc ra, và một cái gì màu vàng choé rơi tõm trong lòng bàn tay.

Nó giơ cái vật ấy lên cao khỏi đầu, hét to:

- Tôi bắt được banh Snitch rồi!

Hai mươi phút sau, Flint vẫn còn la ó bất công. Cả đội quay về phòng Sinh hoạt chung. Tôi rầu rĩ dựa người vào ghế bành, cảm thấy buồn hết sức. Công sức luyện tập của đội Slytherin coi như bể tan tành. Mọi người đã trở về phòng ngủ, còn mình tôi ở lại phòng Sinh hoạt chung.

Draco ngồi xuống cạnh tôi, an ủi:
- Thôi nào, ngồi lại đây, má tao nói là người ta cần, ơ, một cái ôm để an ủi mỗi khi buồn, tao, tao không ngại để mày ôm một lát đâu.

Tôi khịt mũi, dựa vào vai Draco, vòng tay ôm lấy cậu, Draco khe khẽ vỗ lưng tôi,
- Cảm ơn mày nhiều lắm Draco.

Vie: Để lại cmt cho mình nhé ^^ ❤
30/5/2021┐(´∇`)┌
Edit: Ôi mình bị đăng xuất ra khỏi tài khoản, và vô thì mất luôn chương 13 ạ(。•́︿•̀。), tui gõ lại chương mới hơn 300 chữ để vắn tắt cho các cô, lúc chuẩn bị đăng thì xuất hiện phần sửa đổi, thế là vẫn có chương cũ TvT, may quá huhu, đọc truyện vui vẻ nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro