Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-N..o..a..h

What...What..? Có liên quan gì đến tôi mà tự nhiên hắn ta quay sang bên đây vậy. Xin lỗi bạn nhưng tôi không phải nhân vật chính đâu. Nhân vật chính ở bên kia kìa. Biết thế lúc nãy mình đã bỏ chạy theo Malfoy rồi. Chứ không ở lại đây hóng chuyện. Đúng là tự chuốc họa vào thân. Mà hắn nói cái gì thế nhỉ. Tôi quay sang nhìn Harry thì thằng bé vẫn đang ôm đầu nhắm chặt mắt không để ý gì đến xung quanh. Rồi tôi lại đảo mắt nhìn sang tên mặc áo chùm đen. Không hiểu đọc truyện kiểu gì mà tôi chẳng biết lúc này phải làm gì. Đáng ra theo mô típ bình thường thì cô gái xuyên không sang sẽ chạy ngay ra và đỡ lấy Harry và nói thiết tha:"Cậu không sao chứ, Harry". Sau đó ngay lập tức từ trong cô sẽ tỏa ra một sức mạnh to lớn và tinh khiết khiến cho tên áo chùm đen kia phải bỏ chạy. Sau đó mọi người cảm thấy vô cùng kinh ngạc với sức mạnh của cô. Nhưng tiếc quá tôi không phải thánh nữ như thế, với lại bà thần kia keo kiệt quá cho tôi một sức mạnh như phù thủy bình thường chứ đâu có phép thuật to lớn gì đâu cơ chứ. Tôi thở dài, đứng yên chờ đợi tên nhân mã ấy đến để giải cứu hai đứa.

Tiếp tục với câu chuyện nguyên bản. Cơn đau trong đầu Harry kinh khủng đến nỗi nó không đứng được nữa. Harry đổ gục xuống. Một hay

hai phút trôi qua. Khi nó ngước nhìn lên thì cái bóng trùm kín đã biến mất. Thay vào đó là một con nhân mã đứng kề bên, nhưng không phải Ronan hay Bane. Con nhân mã này trông trẻ hơn, bộ tóc bạch kim và thân hình vàng óng. Ừ, con nhân mã đến thật rồi này.

- Em có sao không?

Con nhân mã đỡ Harry đứng lên, ân cần hỏi. Harry chưa hoàn hồn hẳn:

- Dạ... Cám ơn... Chuyện đó là sao hả anh?

Con nhân mã không trả lời. Nó có đôi mắt xanh một cách kỳ lạ, xanh như ngọc xa-phia. Nó ngắm Harry thật kỹ, ánh mắt như dán vào vết thẹo hằn rất rõ trên trán Harry. Con nhân mã nói:

- Em là đứa con nhà Potter? Em mau trở lại với bác Hagrid ngay. Lúc này rừng không phải là nơi an toàn – đặc biệt đối với em. Em có biết cỡi ngựa không? Để anh cõng em đi thì nhanh hơn.

Con nhân mã khuỵu hai chân trước cho thân mình thấp xuống để Harry có thể trèo lên lưng. Rồi nó nói thêm:

- Anh tên là Firenze.-Ở đây không có sự hiện diện của tôi đâu. Tôi vô hình rồi.

Thình lình có nhiều tiếng ngựa phi dồn dập từ một phía khác của khoảng rừng thưa. Đó là Ronan và Bane lướt qua những tàn cây bụi cỏ, hông lườn của họ phập phồng và nhễ nhại mồ hôi. Mệ, giật bắn cả mình.

Bane hét như sấm nổ:

- Firenze! Em đang làm gì đó? Em cõng một con người trên lưng! Em không biết xấu hổ ha? Em biến thành một con la thồ tầm thường rồi sao?-Tôi vẫn không hiểu tại sao bọn nhân mã này lại kiêu đến thế.Ngựa là phải để cưỡi chứ tại sao lại là tầm thường.

Firenze đáp:

- Các anh không nhận ra ai đây sao? Đây là đứa con nhà Potter. Nó phải rời khu rừng này càng nhanh càng tốt.-Thật không ngờ cái dòng họ Potter này lại nổi tiếng đến thế.Đến cả nhân mã thượng đẳng còn biết nữa

Bane càu nhàu:

- Em đã nói gì với nó? Firenze, hãy nhớ: Chúng ta đã thề là chúng ta không chống lại Trời. Chẳng phải chúng ta đã đọc thấy trước cái gì sẽ xảy đến qua sự di chuyển của các hành tinh sao?- Bọn này kinh vậy, biết trước tương lai mà không nói cho mọi người biết. Chơi vậy thì chơi một mình à

Ronan gõ móng chân xuống mặt đất một cách sốt ruột, nói bằng một giọng u ám:

- Anh chắc là Firenze tin mình đang hành động vì điều gì tốt đẹp nhất.-Lại cả cái ông này nữa

Bane bực dọc co chân sau đá hậu:

- Vì điều tốt đẹp nhất! Cái điều đó thì mắc mớ gì đến chúng ta? Nhân mã chỉ nên quan tâm đến những điều tiên tri! Việc của chúng ta không phải là chạy loăng quăng như những con lừa theo đuôi những con người đi lạc vào rừng!-Tại sao lúc nào tội lỗi cũng đổ tại con người thế nhỉ?

Firenze hét vào mặt Bane

- Anh có nhìn thấy con bạch kỳ mã đó không? Anh có hiểu tại sao nó bị giết không? Hay là các hành tinh không cho phép anh dính vô cái bí mật đó? Anh Bane, em tự cho phép mình được chống lại cái đang ẩn náu trong khu rừng này. Vâng, nếu em phải làm điều đó, em sẽ cùng làm với con người.-Anh em cãi nhau như vậy là không tốt đâu.

Và Firenze quay ngoắt mình lại mang theo Harry đang cố hết sức bám chặt trên lưng. Anh phóng ra khỏi rừng cây, bỏ mặc Ronan và Bane ở đằng sau. Ơ,ơ..Còn tui mà, còn tôi mà. Sao bọn bây đã chạy đi rồi. Đừng, đừng bỏ lại tôi một mình trong cái rừng cấm khốn khiếp này chứ.

Harry không hiểu chút xíu gì về chuyện đang diễn ra. Nó hỏi:

- Tại sao anh Bane giận quá vậy? Và... anh cứu em thoát khỏi cái gì vây?

Firenze giảm tốc độ, chỉ còn đi thong thả thôi. Anh bảo Harry hãy cúi đầu xuống để tránh những cành cây xà thấp. Nhưng anh không trả lời câu hỏi nào của Harry. Cả hai đi xuyên qua rừng cây trong im lặng, lâu đến nỗi Harry nghĩ chắc là Firenze không chịu nói chuyện với nó nữa.

Tôi đứng im như một bức tượng hóa đá ở trong rừng sâu. Mệ bọn nó, thực sự không thấy được sự hiện diện của tôi thực sao. Tôi khóc ra nước mắt mất thôi. Có ai ở quanh đây không. Xung quanh đây sao mà gió mát thế nhỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro