Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhưng mà," Dị Hủ Quân đột nhiên cúi người xuống, nhìn cô bé chỉ cao bằng một nửa mình, nở nụ cười mờ ám, khẽ nói bên tai nàng: "Chỉ cần là lưỡi ta đã chạm qua, trong vòng một nén nhang cho dù có nói gì, đều chịu sự khống chế của ta cả đấy."

Hoa Thiên Cốt nổi da gà lui về phía sau hai bước: "Ta sao có thể để ngươi chạm vào lưỡi ta được chứ? Bây giờ ta đi được chưa? Ta còn phải lên Mao Sơn bái sư nữa."

"Đương nhiên là rồi, hoan nghênh ngươi lần sau lại tới." Dị Hủ Quân quái gở nói xong, làm một động tác "mời".

Hoa Thiên Cốt không dám nhìn lại cái nơi đâu đâu cũng đều là lưỡi kia, chạy như bay ra ngoài, chạy được hai bước lại đỏ mặt chạy về.

"Ngại ghê, ta nên chạy hướng nào thế?"

"Gặp lối rẽ nào cứ vòng sang trái là có thể ra ngoài."

"À, à, cám ơn."

"Được rồi, tiếng cám ơn này miễn cưỡng coi như là giá ngươi trả cho ta khi hỏi đường đi."

Hoa Thiên Cốt không nói nổi, đúng là một kẻ tính toán chi li.

Dị Hủ Quân đứng ở trước tay vịn, nhìn bóng dáng nhỏ bé dần biến mất, lấy từ trong ngực ra một cây củ cải, cắn miếng nhai rau ráu, quả nhiên rất ngọt!

Bàn tay nắm cây củ cải trắng nõn thon dài, ôn nhuận như ngọc.

Lần thứ hai lên Mao Sơn, khi đi qua mộ Lâm Tùy Ý, nàng vui vẻ cho hắn xem Thiên Thủy Tích đang đeo trước ngực.

"Ha ha, bây giờ ta có thể lên Mao Sơn rồi, chờ ta báo tin cho sư phụ ngươi thì có thể sớm mang thi thể của ngươi trở về! Ngươi cứ an tâm nghỉ tạm ở đây nhé!"

Hoa Thiên Cốt đang định đi, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng vọng, giống hệt như tiếng quỷ gầm gừ, nàng sợ hãi lùi lại hai bước.

"Lâm Tùy Ý! Ngươi đừng làm ta sợ!"

Nàng cố gắng nghe thật cẩn thận, tiếng đó là từ phía sau rừng vọng lại. Nàng nghĩ thầm, ban ngày ban mặt chẳng lẽ lại gặp ma quỷ quấy phá? Đây là Mao Sơn đấy!

Thế gian rộng lớn này quả nhiên thứ rắc rối gì cũng có, không giống những con quỷ nhỏ bất lịch sự trong thôn, tối đến tất cả bọn chúng mới cắm rễ xung quanh nhà nàng, haizz...

Nàng vội vàng tránh tiếng vọng kia đi sang bên khác, nhưng đi rất lâu rồi tiếng vọng này vẫn ở bên cạnh, có vẻ như bản thân đang bị âm thanh kia vây hãm. Hoa Thiên Cốt nhìn khắp phía, ai oán thở dài, mình đang mang Thiên Thủy Tích mà, sao lại bị ma xui quỷ khiến nhỉ? Chẳng lẽ chỉ có thể phá bùa chú?

Nàng cố gắng đi về hướng phát ra tiếng vọng kia, thầm nghĩ sao mình xúi quẩy như thế hả trời! Chẳng lẽ thật sự phải vùi xác vào bụng quỷ, chết nơi đất khách quê người này sao?

Đến gần Hoa Thiên Cốt mới thấy một thiếu niên chừng mười bốn, mười lăm tuổi bị treo trên cây. Đầu óc nàng mờ mịt, chẳng lẽ năm nay quỷ có mốt ngủ ngược?

Nàng không dám tới gần, chỉ đứng cách đó rất xa xem xem tên quỷ này định giở trò gì. Vỗ về quả tim đang đập thình thịch của mình, nàng tự nhủ, so với trước kia, con quỷ này cũng coi như bình thường, không đáng sợ, chẳng lẽ hắn cũng là một con quỷ tốt bụng cần giúp đỡ như Lâm Tùy Ý?

"Con quỷ" kia hình như đã phát hiện thấy người ở đây, trợn mắt hét lớn: "Hà Đông! Là ngươi hả? Mau tới cứu ta! Cái con quỷ khốn kiếp kia bày Thất Tinh Mê Trận xung quanh đây, ta còn sợ ngươi không tìm thấy ta! Để ta như con cá bị treo ở đây một đêm, lúc thì phơi nắng lúc thì dầm mưa! Tức chết mất! Đợi đến khi ta tóm được hắn, phải lột hết da hắn ra!"

Bởi vì ngược lưng nên Hoa Thiên Cốt không thấy rõ mặt người kia, nhưng chắc là một nam quỷ, hơn nữa còn có vẻ oán hận ngút trời, luôn mồm phải lột da vân vân và vũ vũ, thật đáng sợ, Hoa Thiên Cốt không dám động đậy.

"Này! Ngươi còn ngốc nghếch đứng ở đó làm gì hả? Không mau thả ta xuống rồi cùng đi tìm con quỷ chết tiệt kia! A, a, con sai rồi, sư phụ đại nhân! Con không nên lỗ mãng xúc động trúng bẫy tên khỉ kia, con xin người mau thả con xuống!"

"Con quỷ" kia vặn vẹo thân mình, sau đó xoay người trên không trung, quay đầu lại thấy một Hoa Thiên Cốt giả trai ngây ngô đứng đó.

"Này! Ngươi là ai hả? Tên chết tiệt kia, đừng có giả thần giả quỷ! Có bản lĩnh thì giết ta đi, nếu không chốc nữa ta sẽ róc thịt ngươi nấu canh ăn."

Hoa Thiên Cốt mở to hai con mắt tròn xoe vô tội nhìn hắn lắc qua lắc lại trên không, đột nhiên nhớ tới con nhện trên xà nhà.

"Con quỷ" kia đánh giá nàng rất lâu, người nàng tuy tản ra một loại khí kỳ lạ thoang thoảng, nhưng không phải tiên, cũng không phải ma quỷ, có vẻ chỉ là một người đi ngang qua. Bấy giờ hắn mới thở phào một hơi, nhướn mày lớn tiếng ra lệnh: "Này! Tiểu tử kia! Thả ta xuống!"

Hoa Thiên Cốt vẫn không dám bước tới: "Ngươi là người hay quỷ?"

Thiếu niên chán nản: "Đại gia ơi ta đương nhiên là người! Mau cho ta xuống, có nghe thấy không hả?"

Hoa Thiên Cốt từ từ tiến lên hai bước, sau đó híp mắt tìm bóng của hắn, nhưng toàn bộ bị đại thụ che mất, không nhìn thấy.

"Tên chết tiệt, sao ngươi sợ hãi rụt rè giống đàn bà thế hả? Không đến đây ta sẽ giết chín họ nhà ngươi!"

Hoa Thiên Cốt nghe thấy liền tức giận, xoay người bước đi, hừ, dù ngươi là người hay quỷ, bị treo trên cây rồi còn lâu mới giết được ta.
T/g truyện đến đây nha nếu các bạn muốn chap nữa đợi tuần sau là có tiếp nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro