Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa Thiên Cốt nghe thấy liền tức giận, xoay người bước đi, hừ, dù ngươi là người hay quỷ, bị treo trên cây rồi còn lâu mới giết được ta.

"Này, này, này!" Thiếu niên nóng nảy, ở nơi hoang vu này mãi mới có một bóng người, đành phải mềm giọng.

"Ngươi đừng đi mà, mau cho ta xuống đi!"

Hoa Thiên Cốt lúc này mới dừng lại quay đầu nhìn hắn, nghiêm trang chống nạnh. Thế đấy, cầu xin là phải như vậy, ha ha.

Thiếu niên kia nghiến răng nghiến lợi, thầm tính toán khi ta xuống phải xử ngươi mới được.

Hoa Thiên Cốt bước chậm đi qua, vòng quanh người hắn mấy lần.

Thiếu niên giận dữ mắng trong lòng: "Ngươi còn làm gì mà không mau thả ta xuống?"

Nàng nhìn khuôn mặt tức giận phừng phừng của hắn mà buồn cười, nhịn không được đưa tay chọc chọc.

Ừ, âm ấm, là người.

Thiếu niên lại nản, hận không thể cắn đứt luôn ngón tay nàng. Tiểu quỷ này dám bất kính với hắn như thế!

Hoa Thiên Cốt nhanh nhẹn chạy đến leo lên cây, trông nút buộc sợi dây thừng kia mà phát sầu.

"Mau cho ta xuống!!!"

"Ta đang nghĩ xem nên thả ngươi xuống thế nào đây, nút thắt này khó cởi lắm."

"Ngươi bị ngu hả? Không phải ngươi có liềm ở đấy sao?"

"Ế, đúng rồi."

Hoa Thiên Cốt lấy liềm ra chém đứt dây thừng.

"Ối!" Thiếu niên thét lên, nằm bẹp dưới đất, lầu bà lầu bầu.

Hoa Thiên Cốt vội nhảy từ trên cây xuống.

"Ngươi có sao không?"

"Bà cô ơi! Sao ngươi không nói một tiếng trước?! Cũng không theo trình tự gì cả, đầu tiên ngươi phải cởi dây thừng trên tay ta đã chứ!" Thiếu niên chật vật đứng lên từ nền đất lầy lội, lệch cả cổ, mẹ ơi, nó chạm đất đầu tiên đấy, đau chết mất.

"Ngươi đừng cử động!"

Hoa Thiên Cốt tiến lên bắt chặt lấy đầu hắn.

"A! Đừng mà!"

Không đợi hắn nói hết lời, đầu của hắn đã bị vặn luôn sang bên kia.

Xong rồi, xong rồi, gãy cổ rồi. Cả một đời kiêu ngạo của hắn không ngờ lại chấm dứt trong tay một thằng nhóc quê mùa nhỏ bé! Hà Đông ơi! Phụ hoàng ơi! Các người nhất định phải giúp con báo thù!

"Ngươi thử cử động xem đã tốt chưa?" Hoa Thiên Cốt vỗ tay, mặt cực kì đắc ý. Nàng vốn nghịch ngợm, đi chơi hay ngã hoặc trèo cây bị té, Trương đại phu thường dùng cách này chữa cho nàng. Hê hê!

Thiếu niên cố gắng lắc lắc cái cổ. A? Không được. Thử lại lần nữa xem. A? Vẫn không được.

Hắn tung một cước đá thẳng vào mông Hoa Thiên Cốt.

"Thế này mà là tốt hả? Rõ ràng lúc nãy là nghiêng sang trái, thế mà bây giờ bị ngươi vặn nghiêng luôn sang bên phải!"

"Á!" Hoa Thiên Cốt cắn tay, "Không sao đâu, cổ ngươi nghiêng sang phải trông đẹp hơn sang trái nhiều lắm."

Thiếu niên hận không thể bóp chết nàng, cái này thì khác gì nhau hả? Anh chàng đầu lệch đi về phía trước vài bước, trời ơi, dáng vẻ này tuyệt đối không thể cho người khác thấy, bằng không thanh danh một đời sẽ mất sạch!

"Cởi dây thừng trên tay ta nhanh lên!"


"Cởi dây thừng trên tay ta nhanh lên!"

"A, được, lấy liềm chém nhé?"

"Á, đừng có chém, nhỡ 'đi' luôn tay ta thì làm sao! Phải cắt, cắt ấy đồ ngu!"

Hoa Thiên Cốt tháo dây thừng ra, ngồi xổm xuống phủi bùn đất dính trên quần áo cho hắn, chất vải tốt như thế này nàng chưa bao giờ thấy. Chắc là con địa chủ giàu có nào đó.

Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên, tuy vẫn còn ngây thơ, người trông như trẻ con, ăn nói lại thô tục, nhưng khí chất cao quý nổi bật của hắn qua ánh mắt có thể lờ mờ nhận thấy. Hắn là người đẹp nhất nàng thấy từ trước tới nay, Hoa Thiên Cốt không kiềm được cứ nhìn đăm đăm.

"Sao ngươi lại bị treo trên cây thế?"

"Liên quan quái gì đến ngươi, không được hỏi nhiều."

"Vậy thì thôi, ngươi bảo trọng. Ta có việc bận, khi khác gặp nhé."

Hoa Thiên Cốt từ biệt hắn xong liền cầm hành trang chuẩn bị đi, nàng còn phải tranh thủ thời gian lên núi nữa.

"Này, này, này! Ngươi đi đâu?" Thiếu niên nóng nảy, vội vàng khập khiễng đuổi theo, "Ngươi đã cứu ta, nói đi, ngươi muốn gì? Bạc vàng, mỹ nhân, chức tước, ngươi mặc sức chọn!"

Hoa Thiên Cốt vừa đi vừa lắc đầu: "Không cần, chỉ tốn chút sức thôi mà."

"Không được, ta không muốn nợ ai. Ngươi gặp chuyện phiền phức hay muốn gì cứ nói ra." Thiếu niên chạy tới trước mặt ngăn nàng lại.

"Thật sự không cần khách khí như thế..." Hoa Thiên Cốt nhìn vẻ mặt bướng bỉnh cố chấp của hắn, không biết nói gì, "Thôi được rồi, trông ngươi cũng có vẻ có đạo hạnh, ta hỏi ngươi chuyện này, ngươi biết những đạo sĩ trên Mao Sơn này không? Họ thật sự có thể diệt trừ yêu ma quỷ quái sao? Có thể bay trên trời giống thần tiên nữa à?"

"Ngươi chuẩn bị lên Mao Sơn?" Thiếu niên nheo mắt nhìn nàng.

"Đúng vậy, ta muốn bái sư."

"Bé tí như ngươi mà một mình đi bái sư?"

"Ừ."

"Có người giới thiệu không?"

"Giới thiệu gì cơ?"

"Ý ta là thư giới thiệu ấy, thư giới thiệu! Đồ ngốc nhà ngươi! Thế gian bây giờ yêu ma quỷ quái hoành hành rất nhiều, ngươi tưởng muốn tu là tu được luôn hả? Không chỉ cần có bạc thôi đâu, còn cần thư giới thiệu nữa!"

"Thư giới thiệu là cái gì? Dùng làm gì?"

"Đó chính là đánh giá về tư chất tu tiên của ngươi do cao nhân đắc đạo nổi tiếng nào đó nhận xét, còn có cả lí do giới thiệu, vân vân và mây mây. Ài, nói toạc ra là đi cửa sau đó..." Thiếu niên cố gắng nhớ lại những lời sư phụ đã nói với mình.

"Cần thật sao?"

"Đương nhiên, vào đạo quán sẽ được cho ăn cho ở, còn được tập võ tu tiên, nếu không cần người giới thiệu thì mấy tên ăn mày trên đường không cần xin cơm, chạy tới đây học nghệ luôn rồi."

"Ta còn ba mươi lượng bạc, ta không phải ăn mày."

"Chỉ dựa vào thế mà dám nói mình không phải ăn mày, chẳng bằng cái lông tơ của ta!"

"A! Nhưng ta chẳng quen ai cả, biết tìm thư giới thiệu ở đâu bây giờ?"

"Thư? Thể hiện tí lòng thành xem nào. Xin ta đi, xin ta đi, ngươi xin ta, ta sẽ cho ngươi."

"Ngươi, ngươi là cao nhân đã đắc đạo?" Hoa Thiên Cốt chỉ vào cái cổ vẹo của hắn cười ngặt nghẽo.

Thiếu niên xám mặt: "Hừ, ngươi nên tin ta đi là vừa, sư phụ Hoan Hỉ Thiên Ưu Lạc Hà Đông của ta không ai không biết. Ông ấy viết cho ngươi một bức thư giới thiệu, vào Mao Sơn dễ như trở bàn tay, cam đoan còn bái được Thanh Hư đạo trưởng làm thầy, thành đệ tử ruột của ông ấy, được đeo cung linh[8] luôn."

[8] Linh: Quả chuông nhỏ.

"A! Thật sao?" Hoa Thiên Cốt sung sướng nắm lấy tay hắn lắc qua lắc lại, "Nhưng cung linh là gì thế?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro