#42:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Charlotte, bồ còn chạy vào đó làm gì? Con nhỏ đó còn chả thèm quan tâm đến bồ!"

Hermoine cầm lấy thuốc từ tay bà Pomfrey đưa cho Harry, không ngừng cằn nhằn, con nhỏ trong lời cô nàng là ai thì ai cũng biết.

Khi nghe tiếng chuông reo, đám Harry mừng muốn chết, thầy Snape thì chẳng thèm đoái hoài gì tới Charlotte, thầy cố tình làm lơ Charlotte thế nên vết thương ở chân phải đợi hết giờ để đến bệnh xá.

Chưa bao giờ nghe tiếng chuông kêu mà đám trẻ thấy hân hoan đến vậy.

"Đừng nói nữa Hermoine." Charlotte tựa đầu vào thành giường bệnh ôm đầu đầy mệt mỏi.

"Cơ mà... sao lại ném trúng Malfoy? Harry, bồ là người ném pháo mà đúng không?"

Ba đứa trẻ nhìn nhau có hơi lấm lét, Hermoine huých vai Harry rồi lén lút nhìn về phía Charlotte.

"Mình... bị trượt tay..."

Ai mà chả biết Charlotte với Batrice của Slytherin kia là anh em sinh đôi. Ai mà chả biết cậu ta thương em gái mình chứ thế nên ban nãy Harry lỡ tay thì để Harry giải quyết đi.

Harry có hơi chột dạ. Charlotte bình thường ôn hoà, hay cười nhưng cứ đụng tới Batrice là cậu ấy lại như phát rồ.

"Chúng ta đã quyết định là không đụng vào Malfoy rồi cơ mà? Ngay từ đầu mình đã nói rồi cơ mà?" Bàn tay vò đầu đến rồi xù lên. "Tại sao mấy bồ cứ làm mọi chuyện rối tung lên vậy?"

Sắc mặt của ba đứa còn lại không được tốt lắm, rõ ràng là đã bị mắng tới cụp tai.

Nhìn họ rồi nhìn tới Harry đang lấm lét, Charlotte mới biết mình đã phản ứng hơi quá rồi.

"Harry, mấy bồ mình xin lỗi... mình kích động quá...Mấy bồ cứ về trước đi."

Hermoine và Ron như bắt được vàng, nhưng Harry thì ngược lại cậu chàng cụp mắt trông rất tội nghiệp.

Hai đứa nhỏ kia muốn khuyên Harry mà ngại mở miệng nên rón rén chạy về trước. Trong phòng bệnh chỉ còn lại Harry và Charlotte.

Harry ngó mắt lên nhìn Charlott bôi thuốc lên vết bỏng không buồn nhìn cậu lấy một cái. Dù sao cũng là do Harry sai nên cậu cảm thấy có lỗi với vết thương kia lắm.

Harry cụp mắt xuống đi tới bên giường bệnh ngồi xuống, cậu cầm lấy lọ thuốc muốn thoa lên vết thương của Charlotte nhưng bị anh rụt chân lại.

Charlotte giận thật rồi.

Đôi mắt phượng xinh đẹp nhíu nhíu, mũi chun lại, miệng xinh hơi dẩu ra.

Âu nâu.

Trông Charlotte đáng yêu vãi.

Harry cứ cúp đuôi như cún cuối cùng lại khiến cậu bạn của mình mềm lòng. Charlotte thở một tiếng thật dài, rồi đưa tay ra xoa đầu cái đứa khờ kia.

"Harry, có ai nói là bồ rất ngốc chưa?"

Harry như bắt được vàng, vội lấy thuốc rồi cẩn thận thoa lên chân Charlotte. "Rồi, nhiều lắm!"

Được rồi, Charlotte chẳng thể nào giận nổi Harry thêm quá 5 giây nữa.

.

"Xem ra cũng đỡ rồi nhỉ." Batrice nhìn tấm lưng trần đầy vết sẹo mờ của Draco mà cảm thán, cũng gần một tháng rồi nên cũng lành được kha khá. "Chắc kiên trì thêm vài ngày là sẹo sẽ khỏi hẳn."

"Ơ thế là hết được em người yêu bôi thuốc rồi sao?" Draco mếu máo.

Pansy nhìn tên công tử bột trước mặt tự nhiên thấy hắn cũng đẹp trai phết.

Bị ụp nguyên vạc độc dược bỏng đến tuột cả da mà hắn vẫn can tâm tình nguyện che chắn cho cô người yêu bé nhỏ.

Eo ôi, tình yêu loài người.

"Tối nay câu lạc bộ đấu tay đôi hình như tổ chức sở đại sảng ấy, bọn mình ra đó xem không?" Lilthy hào hứng lên tiếng.

Cô nàng nằm banh càng trên bộ ghế sofa của sảnh Slytherin,  không màng hình tượng mà ăn nho.

"Nghe nói là cũng vui lắm!"

8 giờ tối hôm đó, 4 đứa lại lóc cóc đi ra đại sảnh.

Mấy dãy bàn dài đã được dọn đi chỗ khác, nhường chỗ cột cái võ đài vàng đặt dọc một bức tường. Hàng ngàn ngọn nến được thắp sáng lơ lửng bên trên. Trần nhà lại một lần nữa đen như nhung, và gần như toàn bộ học sinh trong trường đều có mặt.

"Đông quá." Pansy cằn nhằn.

Cô nàng mặc dù thích xem náo nhiệt nhưng kiểu náo nhiệt đánh nhau bùm chéo cơ, không phải kiểu náo nhiệt mà toàn mùi mồ hôi với hơi thở của đứa khác trong không khí như này.

Đám trẻ đứng phía trước vừa thấy mặt đám người tiếng xấu đồn xa - Malfoy liền tự động dạt sang hai bên nhường chỗ cho chúng.

Batrice vừa chen lên hàng đầu lại bị bộ tứ vàng của Gryffindor đập vào mắt. Lần này không thấy có Charlotte bên cạnh Harry.

Cũng phải, Charlotte bình thường cũng chẳng thích mấy vụ đánh nhau nên lúc rảnh thì anh sẽ đọc sách hoặc nghe nhạc và anh cũng chẳng thích những chỗ đông người lắm.

Thế nên không thấy Charlotte ở đây là điều bình thường.

"Không biết ai sẽ dạy tụi mình nhỉ?" Lithy tròn mắt. "Ơ, phải thầy Snape không vậy?"

Thầy Lockhart đang bước lên võ đài, chói lọi trong chiếc áo chùng màu đỏ mận chín, bên cạnh thầy là thầy Snape với chiếc áo chùng màu đen thường ngày.

Thầy Lockhart giơ tay vẫy mọi người im lặng và kêu gọi: "Dồn lại đây nào! Tập họp lại nào! Mọi người có thấy tôi rõ không? Có nghe tôi rõ không? Hay lắm!"

"Thế này, giáo sư Dumbledore đã cho phép tôi thành lập Câu lạc bộ Đấu tay đôi này, để huấn luyện tất cả các trò phòng khi các trò cần tự vệ, như chính tôi đây đã phải chiến đấu tự vệ trong vô số trường hợp! Cứ đọc các sách đã xuất bản của tôi là biết đầy đủ chi tiết về chuyện này."

"Tôi xin giới thiệu người phụ tá cho tôi, giáo sư Snape."

Lithy cười một cái.

Nét mặt thầy Snape chẳng hề vui chút nào.

"Thầy nói với tôi là bản thân thầy có biết một tí chút về môn đấu tay đôi và đã đồng ý trên tinh thần thể thao là giúp tôi làm vài động tác biểu diễn trước khi chúng ta bắt đầu. Thế này, tôi không muốn để các trò trẻ tuổi hăng say này phải lo lắng! Hãy yên tâm là sau khi tôi đấu tay đôi với ông ấy xong, các trò vẫn còn bậc thầy Độc dược của mình, đừng sợ nhé!"

"Phụ tá cái gì chứ? Nhìn hai người đó như sắp tiêu diệt lẫn nhau chứ?" Batrice khó hiểu.

Mặc dù thầy Snape là giáo viên độc dược nhưng trước đây thầy cũng là một bậc thầy về phòng chống nghệ thuật hắc ám đó?

Không hiểu tại sao thầy Lockhart vẫn còn cười được.

Nhưng không sao, đợi cái nụ cười ngu ngốc của thầy Lockhart tắt thì cũng vui vui.

Thầy Lockhart và thầy Snape bước đến đứng đối diện nhau và cúi mình chào. Ít nhất thì thầy Lockhart cũng chào một cách điệu nghệ, hai cánh tay đánh vòng thuần thục.

Còn thầy Snape thì chỉ gật đầu một cách cáu kỉnh.

Rồi cả hai giơ cây đũa phép lên.

Thầy Lockhart nói với đám học trò đang im re: "Như các trò thấy đấy, chúng tôi đang giơ cây đũa phép của mình lên ở một tư thế chiến đầu được chấp nhận. Sau khi đếm ba tiếng, chúng tôi sẽ tung ra lời nguyền thứ nhất. Dĩ nhiên là không ai cố ý giết ai cả!"

"Một... Hai... Ba!!"

Cả hai thầy đều vung gậy qua đầu và chỉa vào mặt đối thủ.

"Expelliarmus." Thầy Snape hô lên.

Một tiếng nổ vang lên ngay dưới chân thầy Lockhart khiến thầy văng bật ra sau rớt khỏi võ đài.

Một tia sáng chói lòa màu đỏ thắm lóe lên, một tiếng nổ vang lên ngay dưới chân thầy Lockhart khiến thầy văng bậc ra sau, rớt khỏi võ đài, đụng vào bức tường, té ạch xuống và nằm lăn quay trên sàn.

Draco với Lithy cùng mấy đứa nhà Slytherin vỗ tay ầm ầm.

Đám trẻ Gryffindor thì bồn chồn nhấp nhổm trên mấy đầu ngón chân, còn mấy ngón tay thì đè trên môi cố ngăn tiếng thét đau đớn.

Thầy Lockhart gượng đứng trên đôi chân không được vững vàng lắm. Nón của thầy đã văng mất, và mái tóc dợn sóng thì dựng đứng trên đỉnh đầu thầy.

"Thế đấy, các trò thấy đấy! Đó là phép Giải giới, các trò xem, tôi đã mất cây đũa phép của mình... À, đây rồi, cám ơn trò Brown... Vâng, thưa giáo sư Snape, biểu diễn phép thuật đó quả là một ý kiến xuất sắc, nhưng mà tôi nói anh đừng phiền, chứ phép thuật của anh lộ liễu quá, tôi mà muốn vô hiệu nó thì dễ ợt. Tuy nhiên, tôi cảm thấy sẽ có tác dụng giáo dục tốt nếu cứ để cho bọn trẻ..."

Vẻ mặt thầy Snape đằng đằng sát khí. Có lẽ thầy Lockhart cũng nhận thấy điều ấy, nên thầy vội nói:

"Biểu diễn nhiêu đây là đủ rồi! Tôi sẽ xuống với các trò, chia các trò thành từng đôi! "

Thầy Lockhart ghép Neville với Justin, còn thầy Snape thì đi thẳng đến chỗ Harry và Ron.

Thầy Snape cười nhếch mép: "Ta nghĩ đã đến lúc tách nhóm thôi. Ron, trò bắt cặp với Finnigan. Còn Harry..."

Harry tự động quay sang Hermione. Nhưng thầy Snape vẫn mỉm cười lạnh lùng:

"Ta e không được đâu. Malfoy, lại đây. Để thử xem trò làm được gì với Harry lừng danh. Còn trò, Hermione Granger, trò đấu tay đôi với Lilthy Dextofie."

"Uầyyyy...." Có tiếng xuýt xoa bên phía Slytherin vang lên. "Con nhỏ máu bùn đó chết chắc rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro