15 - Quỷ Khổng Lồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Đừng ai hỏi gì để hình cho zui hoi)

Vào buổi sáng ngày lễ Hội Ma, mọi người thức dậy trong mùi bánh bí nướng thơm ngào ngạt khắp Sảnh đường. Đời càng đẹp hơn khi giáo sư Flitwick thông báo trong lớp học Bùa mê là thầy sắp dạy đến mục điều khiển đồ vật bay, điều mà lũ học trò ao ước bấy lâu nay. Chẳng là có lần chúng đã trông thấy thầy Flitwick làm cho con cóc của Neville bay vòng vòng khắp căn phòng.

Thầy Flitwick chia thành các cặp đôi để thực tập. Harry - Oriana, Ron - Hermione. Giọng giáo sư Flitwick rin rít, và ông vẫn phải kiễng chân trên đống sách, như mọi khi và nhắc nhỏ bọn nhỏ rằng đọc câu thần chú sao cho đúng và vẫy đũa phép theo cái cách dịu dàng và nhẹ nhàng.  Ron đã lắc mãi cổ tay, thật điệu và thật nhẹ, nhưng mấy cái lông chim chúng muốn làm cho bay lên cứ nằm ỳ trên sàn, Oriana còn nghe được tiếng cô bạn Hermione càm ràm rằng :" Bạn đọc sai rồi. Phải đọc là Wing-gar-dium Levi-o-sa, kéo dài chữ “gar” một cách duyên dáng"

Ron bắt đầu quạu -"Bạn giỏi vậy thì sao bạn không làm đi"

Hermione nổi nóng, xắn tay áo lên, phẩy nhẹ cây đũa phép của mình, đọc:
-"Win… gar… dium… Levi… o… sa…"

Nếu mà không có giáo sư ở đây e rằng Ron đã bị Hermione chẻ đầu ra làm hai.

Cái lông chim của Oriana và Hermione bay lên, chập chờn lơ lửng trên đầu cả thước. Giáo sư Flitwick vỗ tay, tuyên dương Oriana và Hermione vì đã thành công.

Khi Ron và Harry ra khỏi lớp học, Ron nó còn lẩm bẩm trong miệng bảo Hermione xấu tính. Hermione vội vã vượt qua mặt hai đứa nó.

"Hermione khóc rồi đó, dừa lòng chưa ?"

"Ori mình không có"

"Harry mình biết, Ron cậu cũng không nên nói cậu ấy như thế, cậu ấy cũng biết tổn thương mà, cậu ấy mà bị gì mình chẻ cái đầu cậu ra làm hai à không làm năm"

Nói xong nhỏ chạy đi tìm Hermione an ủi. Cô bé ngồi khóc trong nhà vệ sinh, thấy thương ghê hong.

"Her, cậu ở đây đúng chứ ?"

"Ori ?"

"Ừm, là mình Her cậu mau mở cửa ra, cậu không bị gì đúng chứ ?"

"Ori mình chỉ muốn nhắc nhở bạn ấy, hic.. Mình không xấu tính"

"Her mình biết, cậu là một cô gái tốt, Her cậu chưa ăn gì cả, có đói lắm không ?"

"Ori mình xin lỗi, mình làm phiền bạn quá"

"Her bọn mình là bạn, cậu còn là bạn thân của tớ đương nhiên tớ phải quan tâm cậu rồi"

"Ori tớ cảm ơn cậu"

Oriana bật chế độ sát gái, ôm Hermione vào lòng an ủi. Nhưng mà chưa ôm đã cái nư thì RẦM....

Mấy bồ đoán không nhầm đâu, nó chính xác là quỷ khổng lồ đó. Merlin ơi, nó xấu dã man con ngan luôn. Lúc hai đứa đang đứng hình vài giây thì Ron và Harry chạy vào hét lên "NÈ ĐỨNG Ở ĐÓ CHỜ CHẾT HAY GÌ, MAU CHẠY SANG MỘT BÊN ĐI, NÓ QUÝNH CÁI LÀ CÓ VÉ ĐI LÀM LẠI CUỘC ĐỜI ĐÓ !!"

Hai đứa giật mình mà chạy sang một bên xíu nữa ngủm củ tỏi rồi.

"Harry, Ron mau đọc thần chú  là Wingardium Leviosa, đũa phép của mình bị văng tới góc kia rồi, nếu hai người không mau lên thì bọn này đi chầu ông bà đấy !"

Nghe nhỏ Oriana hét lên, giật mình luôn đó trời cái họng còn hơn cái loa. Ron rút cây đũa phép của nó ra đọc câu thần chú Wingardium Leviosa.

Khúc gỗ chày bỗng nhiên vuột khỏi tay con quỷ, bay lên cao, tuốt trên không trung, rồi quay lại, nện cật lực xuống đầu chủ nhân của chính nó. Nện mạnh đến nỗi cả căn phòng rúng động. Con quỷ xây xẩm mặt mày, từ từ đồ xuống sàn một cái rầm, nằm úp xuống, im re. Tạ ơn Merlin bọn nó còn sống nè. Bỗng có tiếng cửa đóng mở rầm rầm và tiếng chân người dồn dập.

Bốn đứa trẻ nhìn ra. Trong lúc đánh nhau, chúng đã không để ý đến tiếng ồn do chúng gây ra, nhưng hẳn nhiên người trên lầu đã nghe thấy tiếng con quỷ rống và tiếng va đổ. Chỉ trong tích tắc, giáo sư McGonagall chạy ào vô phòng, theo sát bà là giáo sư Snape và giáo sư Quirrell. Vừa nhìn thấy con quỷ là ông Quirrell phát ra một tiếng kêu yếu ớt và ngồi gục xuống cạnh một cái bồn cầu, ôm lấy ngực.

Giáo sư McGonagall nhìn bốn đứa nó với vê mặt tức giận nhìn rén thấy mồ, bà quát :"Bốn đứa trò làm gì ở đây vậy hả ?"

"May mà các con chưa bị nó giết chết. Tại sao không chịu ở trong phòng ngủ?"

Cả đám im ru, rén quá không đứa nào dám mở miệng. Hermione bước ra từ trong bóng tối, cuối đầu nói :"Thưa cô McGonagall, làm ơn đừng phạt họ. Họ chỉ đi tìm con mà thôi"

"Phải Hermione không?"

"Dạ, con đi tìm con quỷ khổng lồ… bởi vì… con tưởng mình con có thể đương đầu được với nó… con… cô cũng biết mà… con đã đọc hết các sách về quỷ…"

"Nếu mấy bạn ấy không tìm thấy con thì con đã chết rồi. Oriana chỉ đạo, Harry thọc cây đũa phép vô mũi con quỷ, còn Ron thì nện con quỷ bằng chính khúc cây của quỷ. Mấy bạn ấy không kịp chạy đi kêu cứu ai cả. Lúc mấy bạn ấy chạy tới là lúc con quỷ sắp giết con."

Giáo sư McGonagall chăm chú nhìn ba đứa trẻ :" Hermione, con bé ngu ngốc, sao con có thể nghĩ là một mình con đối đầu nổi với một con quỷ to như trái núi, hả?"

Giáo sư McGonagall quyết định:
-" Hermione, vì con mà nhà Gryffindor mất năm điểm. Ta rất thất vọng về con. Nếu con không bị thương tích gì thì hãy nhanh chóng trở về tháp Gryffindor. Học trò đang tiếp tục ăn tiệc trong từng ký túc xá."

Giáo sư McGonagall quay lại Oriana, Harry và Ron:

-" Thôi được, cũng còn may cho ba trò đó, ít có học sinh năm thứ nhất nào có thể đọ sức với một con quỷ khổng lồ như vầy. Mỗi đứa được năm điểm cho nhà Gryffindor. Ta sẽ báo chuyện này cho giáo sư Dumbledore. Các con đi về được rồi đó"

Kể từ đó, Hermione trở thành bạn của Ron và Harry, còn Oriana thì thành bạn lâu rồi. Có những chuyện mà một khi đã cùng trải qua rồi, người ta không thể không mến nhau. Và đánh gục một con quỷ khổng lồ cao bốn thước là một trong những chuyện loại đó.

(Oa hôm nay được tận 1186 từ (@_@;)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro