[Ace x Keiwa] Tàng kiều (Chim hoàng yến)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



  Là có chút điên phê bệnh kiều 🦊Ukiyo Ace x mềm mại 🦡 Sakurai Keiwa

Có OOC!!!

ABO thế giới quan

 Sakurai Keiwa tỉnh dậy trong bóng tối ngột ngạt.

  Keiwa vốn sợ bóng tối, không đợi ánh mắt thích ứng lại, liền theo bản năng đưa tay muốn sờ soạng hoàn cảnh chung quanh, vừa vươn tay liền nghe thấy tiếng "rầm rầm" vang lên. Cậu sửng sốt một chút, sau đó càng thêm điên cuồng giãy dụa.

Cậu cảm giác mình ngồi trên một thứ gì đó mềm mại, mắt cá chân phải đeo một thứ gì đó giống như xiềng xích, mỗi một động tác nhỏ đều sẽ phát ra tiếng xích sắt chói tai, Keiwa không để ý tới hoàn cảnh chung quanh, liều mạng muốn tách ra thứ giam cầm trên mắt cá chân mình, nhưng ngay cả một khe hở cũng không tìm được.

  Cùng lúc đó, Keiwa cảm thấy một hơi thở ấm áp phả vào cổ mình.

  Bên cạnh có người! ! !

  Trước tiên ý thức được sự thật đáng sợ này, Keiwa sợ tới mức nổi da gà sau lưng, cứng đờ tại chỗ, ngay cả động cũng không dám động.

  "Một phút ba mươi mốt giây, Tanuki nhỏ, tốc độ phản ứng của em quá chậm, hoặc có lẽ em thực sự ghét anh đến mức không phát hiện ra rằng anh đang ở bên cạnh em." Keiwa đối với giọng nói này ... rất quen thuộc. Cậu và chủ nhân của giọng nói đó ngày đêm đối mặt nhau. Đúng vậy, họ là một cặp vợ chồng vừa mới đăng ký kết hôn không lâu, là chồng của cậu, Ukiyo Ace.

  Cậu nhớ tới, tại khoảnh khắc trước khi hôn mê, nhìn thấy chính là họng súng màu đen của Ukiyo Ace giơ về phía mình.

  "Tôi... tôi chưa chết sao?" Giọng nói của cậu vừa khàn khàn vừa khô khốc, chắc hẳn cậu đã hôn mê rất lâu, Keiwa nghĩ.

  Ukiyo Ace ở một bên như là nghe thấy chuyện gì buồn cười, phá lệ khoa trương nở nụ cười, cười đến trong lòng Keiwa đột nhiên sinh hàn ý, mới im bặt. "Em nghĩ anh thành người nào, anh yêu em a bé Tanuki, anh làm sao có thể cam lòng giết em đâu, vốn dĩ bên trong là đạn thật, anh chỉ muốn hướng đùi của em,'Phanh'một phát, để cho em nhớ kỹ bài học này, nhưng là anh lại luyến tiếc em khóc, liền đem đạn đổi thành đạn gây mê."

  Khi nói đến việc nổ súng, Ukiyo Ace đặt hai ngón tay lên đùi Keiwa và dùng một lực nhẹ đẩy nó về phía trước, với tiếng súng mô phỏng từ miệng anh ta, Keiwa bị anh ta dọa đến mức ngay cả việc giãy dụa cũng quên, ngơ ngác mà đứng chết trân tại chỗ, cố gắng nhìn rõ biểu cảm của Ace trong bóng tối. Ukiyo Ace muốn chính là hiệu quả này, thấy Sakurai Keiwa bị hắn doạ sợ đến nỗi ngoan ngoãn ngồi xuống, liền đưa tay bật đèn trong phòng lên.

  "Lạch cạch." Keiwa thích ứng một hồi, cẩn thận nhìn chiếc giường mình đang ngồi. Nơi này không hề giống tầng hầm lạnh lẽo và ẩm ướt như cậu tưởng tượng, đó là một căn phòng có tông màu ấm áp, chiếc giường lớn dưới người cậu chiếm một phần tư kích thước của phòng, bên cạnh chỉ có một vài món đồ  đơn giản, chỉ có cửa sổ dường như đã bị chặn và thu nhỏ lại, so với khung ban đầu thì nhỏ hơn một vòng, có thể nhìn thấy bên ngoài qua lớp kính chỉ lớn bằng một nửa ban đầu, hơn nữa trang trí đều là dựa theo sở thích của cậu mà trang hoàng.

     Ukiyo Ace vừa chơi đùa mắt cá chân của Keiwa ,vừa nói với giọng điệu dịu dàng: "Em xem, mọi việc anh đã chuẩn bị xong." Ánh mắt của Ukiyo Ace  sâu thẳm, đáy mắt đầm sâu một vũng không thấy đáy, Keiwa co rúm lại không dám đối diện với hắn, lại bị hắn bẻ cằm ép buộc ngửa đầu nhìn hắn, "Nhưng em đã bỏ chạy."

  "Ừm...Thực xin lỗi..." Keiwa chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt tàn nhẫn như vậy của Ace, bị doạ sợ đến mức muốn khóc nhưng không dám khóc, cậu chỉ có thể run rẩy xin lỗi Ace, "Em biết sai rồi...Sau này em sẽ không dám nữa..."

  Ukiyo Ace sờ lên đôi môi có chút khô khốc của mình, thản nhiên cười nói: "Không quan trọng, mặc kệ em có dám hay không, về sau cũng sẽ không có cơ hội."

  ............

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro