Chương 180: Thôi miên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi đọc rồi, nội dung y hệt như Guren nói với chúng ta." Mukuro nghiêng đầu.

"Không, tôi không nói nội dung trong sổ tay." Reborn nói, "Tôi nói nơi cất giấu nó."

Mukuro hiểu ra, búng tay cái tách: "Anh nhắc tôi mới nhớ Yasafune nói cậu ta tìm thấy sổ tay ở phòng làm việc của Brayan."

Reborn suy nghĩ hồi lâu, hắn đột nhiên lao ra khỏi phòng, để lại một câu ngắn ngủn: "Chờ tôi."

Mukuro nhìn cửa phòng mở toang rồi xem điện thoại, cười trong bất lực.

Tsunayoshi còn chặn liên lạc của hắn.

Reborn đi không lâu thì trở lại. Hắn đóng sầm cánh cửa, nghiêm túc nói với Mukuro: "Kì lạ."

Mukuro giơ ngón trỏ: "Tôi đoán nhé, anh đi hỏi Giuseppe đã gặp Yasafune chưa phải không?"

Reborn chau mày nói: "Ừ. Và Giuseppe cũng không biết Yasafune."

"...Lại gì nữa?"

Reborn bực dọc ngồi phịch lên giường: "Hay là vì thời gian đó cậu ta thay đổi diện mạo?"

"Tôi cho rằng chuyện này không đáng bận tâm, tôi muốn biết vì sao Yasafune nói cậu ta đọc sổ tay về Karlos trong phòng làm việc còn chúng ta thì tìm thấy trong phòng ngủ của Brayan." Mukuro nói, "Brayan sẽ mang thứ này đến phòng làm việc đọc ư? Nếu là vậy, ông ta cũng không ngu đến nỗi để nó ở lại mà không một chút đề phòng. Hơn nữa, khả năng Yasafune vào được phòng làm việc của Brayan là bao nhiêu phần trăm?"

Reborn tì hai khuỷu tay lên hai đầu gối, cúi mặt nghĩ ngợi, lát sau hắn gọi điện thoại.

Ở Vongola, Tsunayoshi nhận cuộc gọi từ Reborn, cậu nhanh chóng nghe máy.

"Em nghe đây, ở đó thế nào?"

"Em đang ở đâu?"

"Tổng bộ. Em uống rượu với Yasafune."

"Anh muốn nói chuyện với em."

Tsunayoshi thản nhiên nói với Yasafune: "Phu nhân của tôi đang nhớ tôi, cậu chờ một lát."

Reborn: "..."

Mukuro ngồi kế bên lặng lẽ cười nhạo Reborn.

Yasafune bật cười, nhún vai: "Rồi rồi."

Tsunayoshi đi vào trong góc, cậu lén liếc Yasafune một cái, biểu cảm trở nên nghiêm túc, hạ giọng nói vào điện thoại: "Anh nói đi."

Reborn kể lại toàn bộ sự việc cho Tsunayoshi nghe, không quên nhấn mạnh những hoài nghi của hắn và Mukuro bên này. Tsunayoshi ở đầu dây bên kia vừa nghe vừa trầm ngâm, lắc nhẹ ly rượu.

"Em hiểu rồi..."

Lát sau, Tsunayoshi nhét điện thoại vào túi áo trong, trở lại chỗ cũ.

"Họ tìm thấy nó chưa?" Yasafune hỏi thẳng.

Tsunayoshi lắc đầu: "Tìm hết ngóc ngách, không thấy."

Yasafune bâng quơ nói: "Có lẽ Brayan đã giấu ở một nơi khác."

"Trước đây cậu tìm nó ở chỗ nào?" Tsunayoshi hỏi.

"Trên bàn."

Tsunayoshi xoa cằm: "Sao Brayan có thể lơ là như vậy? Cậu có đánh ngất ông ta rồi đọc lén không?"

"Cậu nghĩ tôi có khả năng đó sao?" Yasafune nhún vai, "Kể ra cũng may, khi đó ông ta đang xem thì tôi cùng một người khác tiến vào thông báo rằng có người tìm ông ta, người nọ có thân phận đặc biệt gì đó, tôi không rõ lắm. Sau đó Brayan vội vã rời đi, tôi để ý hình vẽ lạ lùng trong cuốn sổ đó, thấy hiếu kỳ bèn lén lút quay lại đọc trộm."

Tsunayoshi liếc Yasafune: "Cậu can đảm quá, dám vào phòng làm việc của Brayan, còn đọc trộm bí mật của ông ta. Nếu xui xẻo bị ông ta hay ai đó phát hiện thì cậu chết chắc."

"Thật ra lúc ấy tôi giành được kha khá niềm tin từ Brayan đấy nhé, trừ cận vệ của ông ta thì tôi là người thứ hai được tiến vào phòng làm việc." Yasafune cười nói, "Tôi là một gián điệp thành công, nhỉ?"

"Tôi nể phục cậu." Tsunayoshi bật cười, sau đó hỏi, "Cậu... làm Thợ săn cho ai?"

Từ trước Yasafune đã không ngại ngần nói Tsunayoshi biết rằng hắn vốn là một Thợ săn, đó là lý do hắn biết nhiều điều trong thế giới ngầm. Đó là lý do nhóm Tsunayoshi không quá ngạc nhiên khi Yasafune nói mình làm gián điệp, họ chỉ bị sốc vì Yasafune làm gián điệp ở bên cạnh Brayan.

"Cậu quên quy tắc rồi ư?" Yasafune đặt ngón trỏ trước môi, "Thợ săn phải giữ bí mật danh tính của khách hàng."

"Được rồi, thứ lỗi. Có điều, làm gián điệp ở chỗ Brayan, ha ha, hẳn là cậu đã kiếm được bộn tiền từ phi vụ này."

"Đúng vậy."

"Này, đừng nói với tôi rằng cậu gấp về Nhật Bản là vì sợ Brayan phát hiện rồi giết cậu nhé?" Tsunayoshi chợt nheo mắt suy đoán.

Yasafune cười phá lên: "Ha ha ha. A, cậu đoán đúng rồi. Tsunayoshi thông minh quá."

Tsunayoshi nhướng mày: "Có gan làm lại sợ chết?"

"Tính chất công việc của Thợ săn là thế đó. Nhờ vậy mới sống được lâu."

"Rồi, cậu nghe tin Brayan chết nên mới dám quay lại đây à?"

"Không, tôi thấy mình đi đã đủ lâu nên quay lại. Nào ngờ nhận được tin vui như thế." Yasafune nói, "Tôi thật may mắn."

"Phải, cậu may mắn vì Brayan chưa kịp bóp vỡ sọ cậu đã đi rồi. Ông ta ở thế giới bên kia mà biết bị cậu lừa, nhất định sẽ đến trong giấc mơ ám cậu." Tsunayoshi trêu ghẹo Yasafune.

Yasafune tự ôm mình, biểu cảm sợ hãi: "Cậu đừng nói thế. Tôi không dám về sẽ ở lại ngủ chung với cậu đó."

Tsunayoshi khinh bỉ: "Chuyện xấu của cậu, đừng liên lụy tôi."

"Cậu không thương tôi chút nào."

Tsunayoshi uống hết ly rượu của mình: "Cho tôi ba lý do."

Gió đêm xì xào lướt qua hai người ở lan can, Tsunayoshi sờ mặt, nói: "Bắt đầu lạnh rồi đấy. Chúng ta uống khá nhiều rồi, nên nghỉ thôi."

Tới lượt Yasafune khinh bỉ Tsunayoshi: "Đồ tửu lượng yếu."

"Vâng vâng, xin lỗi vì tửu lượng yếu." Tsunayoshi gật gù, "Lý do quan trọng là tối nay tôi ngủ với Kyouya, mùi rượu quá nồng sẽ bị anh ấy đuổi ra ngoài. Tôi không muốn trải nghiệm cảm giác bị Phu nhân xua đuổi đâu."

Yasafune bĩu môi: "Cậu thật đáng ghét, còn nhớ tôi đang thất tình không?"

Tsunayoshi vỗ vai Yasafune: "Đau nhiều mới mau quên. Được rồi, tôi tiễn cậu ra cổng, nhân tiện kêu người đưa cậu về."

Yasafune xua tay: "Cậu tiễn tôi ra cổng được rồi. Tôi muốn đi bộ cho tỉnh rượu."

Tsunayoshi đưa Yasafune ra cổng, vẫy tay nhìn theo hắn đã đi xa, sau đó mới quay người vào trong.

Đi được vài bước, trước mặt Tsunayoshi xuất hiện hai dáng người cao ráo.

"Xin lỗi vì để hai cậu chờ." Tsunayoshi cười nói với Gokudera và Yamamoto.

Trong khi Tsunayoshi cùng Yasafune uống rượu trên lan can tầng bốn thì Hộ vệ Bão và Hộ vệ Mưa đứng sau tấm rèm dưới tầng ba im lặng lắng nghe và chờ Tsunayoshi.

"Đệ Thập, lúc nãy có chuyện gì?" Gokudera hỏi.

"Chút phiền phức ấy mà." Tsunayoshi vừa nói vừa lấy chiếc điện thoại trong ngực ra, hỏi, "Nghe hết chưa?"

Trong điện thoại truyền tới tiếng nói trầm của Reborn: "Nghe rồi."

"Cảm nhận thế nào?"

Bên kia im lặng ít giây rồi mới trả lời: "Yasafune đã nói dối."

Tsunayoshi nói: "Yasafune không biết sổ tay giấu ở đâu, đó là sự thật. Cậu ấy xem nó ở phòng làm việc là sự thật. Nhưng việc thừa cơ Brayan lơ là rồi đọc trộm, nghĩ thế nào cũng thấy không hợp lý."

Gokudera vừa nghe vừa nghĩ, hắn nói: "Thợ săn có các quy tắc bắt buộc, Yasafune sẽ không nói toàn bộ sự thật cho chúng ta biết."

Yamamoto nói: "Nhưng mà mục đích cậu ta cho chúng ta tin tức là gì? Đơn giản vì muốn giúp đỡ chúng ta?"

Giọng nói của Reborn vang lên: "Cậu biết rõ nguyên nhân khiến cậu ta làm vậy mà."

Gokudera cùng Yamamoto ăn ý lướt mắt qua Tsunayoshi đang suy tư.

"Chí ít, lần này Yasafune đã mang đến cho chúng ta một lợi ích." Tsunayoshi nói, "Có lẽ cậu ấy có lý do phải che giấu một phần, nhưng điều đó không quan trọng."

"Thế, em có yêu cầu nào khác không, Đệ Thập?" Reborn hỏi.

Tsunayoshi khẽ cười vì cách xưng hô từ Reborn, cậu nói: "Không có. Anh và Mukuro đi đường xa cả ngày hẳn cũng mệt rồi, mau nghỉ ngơi đi."

Reborn: "Ừ, anh cũng muốn. Nhưng trước đó, em nên xử lý vấn đề của em đã, kẻo đêm nay tất cả chúng ta đều ngủ không ngon."

Tsunayoshi chớp mắt hỏi: "Xử lý gì cơ..."

"Sawada Tsunayoshi!!!"

"A!"

Tsunayoshi ném điện thoại cho Yamamoto, mình thì nhảy bổ vào lòng Gokudera. Cậu đã quên mất mình còn một vấn đề cực kỳ lớn.

Trong điện thoại phát ra tiếng gào phẫn nộ của Mukuro: "Sawada Tsunayoshi! Em dám chặn anh cả ngày hôm nay, em gan lắm! Về rồi anh sẽ đánh mông em! Em chuẩn bị tinh thần đi!"

Tsunayoshi bám cổ Gokudera mếu máo, lòng nói thôi xong rồi.

Gokudera bế Tsunayoshi, nói vào điện thoại: "Ai cho anh lớn tiếng với Đệ Thập? Ngài ấy chỉ giúp Enma với Chrome thôi, tất cả do anh phản ứng thái quá đó."

Mukuro ở Trung Ý lúc này chỉ muốn thò tay vào điện thoại để nắm cổ áo Tsunayoshi, hắn gằn giọng: "Đổi lại cậu bị em ấy dụ đi xa, còn chặn liên lạc cả ngày cậu có giận không? Cậu nói cậu không giận cho tôi nghe nào!"

Gokudera im lặng, hắn sẽ khóc mất.

Yamamoto giữ vai trò làm người giảng hòa, cười nói: "Thôi mà Mukuro, vì Tsuna sợ cậu mắng nên mới làm vậy."

"Cậu, Hibari Kyouya hay Gokudera Hayato đều đừng hòng bao che em ấy. Sawada Tsunayoshi, em nằm yên chờ anh về đánh mông em đi!"

Tsunayoshi cười không được mà khóc cũng không xong, đã rất lâu rồi Mukuro không kêu cậu bằng cả họ tên, bây giờ hắn gọi, có thể thấy hắn đang tức giận.

"Em xin lỗi không được sao? Với lại, Chrome cùng Enma-kun..."

"Hãy lo cho cái thân của em trước. Anh xử lý em rồi tính tới Nagi và Kozato Enma sau." Mukuro hậm hực nói, "Mau bỏ chặn liên lạc cho anh."

"...Dạ..."

"Được rồi, chúng tôi đưa Tsuna về nhà. Anh và Reborn cũng nghỉ ngơi đi." Yamamoto lên tiếng giải cứu Tsunayoshi khỏi bị Mukuro chất vấn, "Hai người ở Trung Ý nên cẩn thận đám người Somore."

Reborn nói: "Biết rồi. Nhớ cho Tsuna uống trà giải rượu trước khi ngủ."

Gokudera nói: "Không cần anh nhắc nhở đâu."

Yamamoto cất điện thoại của Tsunayoshi vào túi quần, cùng đi song song với Gokudera đang bế Tsunayoshi.

Tsunayoshi chọc cằm Gokudera, đòi hắn cõng. Hộ vệ Bão cúi xuống để cậu leo lên lưng mình.

"Đệ Thập, ngài uống nhiều không?" Gokudera hỏi.

"Vài ly thôi. Tớ chưa say." Tsunayoshi ôm cổ Gokudera, đong đưa hai chân. Cậu tự nhủ khoảnh khắc này thật hoài niệm, lần đó Gokudera cũng cõng cậu về giống thế này, Yamamoto cũng đi bên cạnh vỗ lưng cậu như thế này.

Tsunayoshi bất giác thở dài.

"Sao đấy?" Yamamoto hỏi, "Khó chịu sao?"

"Không." Tsunayoshi lắc đầu, "Tớ chợt nhận ra mình có lỗi với các cậu."

Biểu cảm Gokudera và Yamamoto có chút sững sờ, sau đó thản nhiên coi như không có gì. Thực chất hai người họ ở tầng dưới nghe rõ mồn một cuộc đối thoại giữa Tsunayoshi và Yasafune, thừa biết Tsunayoshi đã hồi tưởng chuyện gì, nghĩ ngợi chuyện gì.

Cho nên, khi Tsunayoshi nói ra câu đó, họ biết cậu lại nhớ chuyện xưa.

Yamamoto vỗ nhẹ lưng Tsunayoshi, dịu dàng nói: "Nói gì vậy? Cậu chẳng có lỗi gì với chúng tớ hết."

Gokudera quay mặt nói: "Đúng vậy Đệ Thập. Ngài không có lỗi."

Dẫu hai người nói vậy, Tsunayoshi vẫn tự trách chính mình: "Xin lỗi, tớ đã không nghĩ đến cảm xúc của các cậu. Còn nói lời làm tổn thương các cậu."

"Không có đâu Đệ Thập, ngài không làm vậy thật mà."

Tsunayoshi lầm bầm: "Khi đó tớ đã nói rằng các cậu không hiểu cảm giác hiện tại trong lòng tớ, chẳng phải đã khiến các cậu buồn ư?"

Rõ ràng họ thích cậu rất nhiều, lại phải chứng kiến cậu thích người khác, an ủi cậu khi cậu đau lòng vì người đó. Giờ đây nghĩ lại, Tsunayoshi nhận ra rằng khoảng thời gian khi ấy không phải chỉ có mỗi cậu đau, mà có lẽ năm người bọn hắn cũng xót xa không kém.

Gokudera và Yamamoto im bặt, thật ra Tsunayoshi nói vậy cũng không sai. Lúc cậu nói câu đó, trái tim của bọn hắn như bị cứa mạnh, đau và nghẹt thở. Nhưng nhìn Tsunayoshi khổ sở vì tình yêu của mình, bọn hắn chỉ có thể đè nén buồn bã của mình xuống đáy lòng, không nói ra.

"Xin lỗi." Tsunayoshi gục đầu lên vai Gokudera, "Xin hãy tha thứ cho tớ."

Gokudera và Yamamoto cùng nhìn Tsunayoshi thật trìu mến.

Yamamoto xoa đầu Tsunayoshi, hôn lên tóc cậu: "Cậu không có lỗi, thật đó. Vậy nên không cần nói xin lỗi."

"Đệ Thập, đó là chuyện của quá khứ, cứ để nó qua đi." Gokudera đặt tay bên mặt Tsunayoshi, "Giờ đây ngài có chúng tôi, chúng tôi có ngài, vậy là đủ rồi."
...

Ăn tối xong, Guren cùng Basil về phòng tắm rửa thay đồ, sau đó lên xe chạy ra ngoài Vongola.

Theo chỉ dẫn của Guren, Basil lái xe đến khách sạn tại trung tâm thành phố. Sau khi liên lạc và hỏi số phòng, Guren cùng Basil vào thang máy, đến phòng 1488.

Người đang ở phòng này không xa lạ với Guren lẫn Basil, chính là hàng xóm của Guren ở Thị trấn E, người bạn thân thiện của Basil, nhà tâm lý học Cosmo.

Mục đích của Guren là nhờ Cosmo thôi miên giúp mình nhớ lại hình vẽ. Cô không muốn chờ đợi Reborn và Mukuro hay Turmeric trở về, cô chờ không được.

Đôi bên dành một khoảng thời gian để trò chuyện, Guren nói hết những gì cần thiết với Cosmo, cho hắn xem hình vẽ trên tờ giấy, nhân tiện hỏi hắn có suy luận nào hay không. Giống như Reborn, Cosmo rất thông minh mà hiểu biết rộng, nhờ hắn góp chút chất xám cũng tốt.

Về ý muốn của Guren, Basil không đồng tình hay phản đối, chỉ đưa cô đến chỗ Cosmo.

Xem hình vẽ, phân tích sự việc xong xuôi, Cosmo cảm thán chuyện này gay cấn hơn những vụ án hắn phụ trách gấp mấy lần.

Bản thân Cosmo khá do dự khi dùng phương pháp thôi miên, hắn không đảm bảo ký ức của Guren về hình vẽ là tốt hay xấu nên lo lắng cô sẽ bị ảnh hưởng. Cả Basil cũng lo lắng.

Guren ngược lại tỏ ra điềm tĩnh, cô cho rằng mình đã kinh qua nhiều sóng gió, giờ đây chỉ là hồi tưởng một chút, chắc sẽ không sao.

Sau đó, Guren nằm trên giường, đặt hai tay lên bụng. Cosmo kéo ghế ngồi bên cạnh, Basil đứng ở kế đầu giường.

"Guren, như cũ nhé." Cosmo nói.

"Ừm." Guren đáp, cô cho Basil một cái nhìn trấn an.

Basil nhìn Guren, không lên tiếng.

"Giờ thì, Guren, hãy nhắm mắt lại." Cosmo nói.

Guren nhắm mắt, thả lỏng cơ thể.

"Hãy thả lỏng." Giọng Cosmo đều đều, "Hít sâu... rồi thở ra... Nào, bây giờ đừng nghĩ gì hết, hít thở đều... Cô bắt đầu thấy màu trắng, chỉ là một màu trắng."

Guren chậm rãi hít thở, tầm mắt của mình lúc này chỉ có mỗi màu trắng xóa.

"Cô đang tìm kiếm thứ gì đó, tìm kiếm thứ đã bị lãng quên... Giống như lục lọi trong những ngăn kéo, cô sẽ tìm thấy trong ngăn kéo..."

Trước mắt Guren bỗng xuất hiện cái tủ thật lớn, có rất nhiều, rất nhiều ngăn.

"Hình dung vật mình muốn tìm đi, Guren. Hình dung nó. Hình dáng, đường nét, màu sắc, các đặc điểm. Hãy phác họa nó ra trong đầu cô."

Guren nghĩ về hình vẽ Cửa Địa ngục.

"Cô nghe tôi nói chứ, Guren?"

Guren im lặng vài giây mới chậm rãi trả lời: "Có, tôi đang nghe."

"Tốt lắm... Mường tượng nó chưa, thứ mà cô muốn tìm ấy?"

"Rồi, nó đang hiện diện trong đầu tôi."

"Tốt. Cô đã thấy các ngăn kéo chứ?"

"Có, nó đang ở trước mắt."

"Giờ, hãy nhìn xem, trên những ngăn kéo đó, ngăn nào khắc hình dáng của thứ cô muốn tìm."

Guren bắt đầu tìm kiếm, cô nhìn hết một lượt tất cả ngăn tủ, vì có rất nhiều nên cô im lặng khá lâu, sau đó cô trông thấy một ngăn khắc hình vẽ mà cô muốn tìm.

"Thấy rồi."

Cosmo nói tiếp: "Chạm vào nó. Kéo nó ra."

Trong khoảng không vô định sâu nơi tâm trí Guren, cô nhẹ nhàng kéo cái ngăn nọ.

Thấy ngón trỏ Guren động đậy, Cosmo nói tiếp: "Nói cho tôi biết, cô đang thấy cái gì?"

Basil cùng Cosmo thấy Guren hơi chau mày biểu lộ vẻ hoài nghi.

"Guren." Cosmo gọi, "Trả lời tôi."

"...Tôi... thấy..." Tiếng nói của Guren ngắc ngứ.

Cosmo đổi câu hỏi: "Cô đang ở đâu?"

Guren trả lời rất nhanh: "Trong một căn phòng. Có vài người đang ở đây, có cả tôi."

"Người nào?"

"Không biết... Tôi không nhìn thấy mặt họ, nhưng..." Guren nói, "Ai đó đang nói chuyện với tôi, tôi không nghe gì cả. Người nọ đưa cho tôi một cuốn sách. Tôi không đọc được, nó quá mờ. Tôi... thấy... Tôi thấy rồi, hình vẽ đó, nó nằm trong sách."

Basil chau mày, sách?

"A..." Guren thốt lên với giọng bất ngờ.

Cosmo hỏi: "Guren, sao vậy? Cô đã thấy gì?"

Guren cứ nghĩ tìm kiếm trong trí nhớ không có gì đáng sợ, thế nhưng ngoài dự đoán chứng kiến cảnh tượng kinh khủng. Trước mắt Guren bây giờ là một cặp mắt đỏ tươi hung tợn, bàn tay màu đen thò tới trước mặt Guren, mạnh mẽ bắt gọn cổ cô, lôi cô đến nơi nào đó.

"Có một đôi mắt, đang nhìn tôi. Hắn, hắn tóm lấy tôi, kéo tôi đi."

Trong ngực Cosmo cùng Basil dâng lên dự cảm không lành.

"Bình tĩnh nào, Guren, bình tĩnh." Cosmo nhẹ nhàng nói.

Guren nói tiếp, tốc độ nói bắt đầu nhanh, nhịp thở dần gấp gáp.

"Hắn đưa tôi vào một nơi rất tối, rất hẹp. Hắn nhốt tôi vào đó. Tôi không thấy gì cả. Cổ tay và chân của tôi bị hắn xích lại. Tôi sợ... Tôi không muốn ở đây."

Mặt Basil và Cosmo biến sắc, Guren có chứng sợ không gian hẹp và tối.

Guren trên giường bắt đầu ngọ nguậy đạp chân như đang vùng vẫy khỏi thứ gì đó, hai bàn tay cô bấu áo, biểu cảm lộ ra vẻ khó chịu.

"Thả tôi ra khỏi đây!"

Basil không dám chạm vào Guren cũng không dám phát ra tiếng nói, hắn vội đặt tay lên vai Cosmo, dùng ánh mắt hỏi Cosmo có thể dừng lại không.

Cosmo dĩ nhiên muốn làm điều đó ngay, có điều hắn chưa mở miệng, gương mặt Guren nhăn nhó, toàn thân bắt đầu run lên.

Cosmo tạm thời không thể cắt ngang, hắn đành hỏi tiếp: "Guren, có chuyện gì vậy? Nói cho tôi biết."

Tầm mắt của Guren bấy giờ chỉ có mỗi bóng tối cùng đôi mắt đỏ tươi. Cô không sợ nó, không gian chật hẹp và tăm tối này mới là nguyên nhân khiến cô sợ hãi. Cô nhất thời không kiềm chế được phát ra những tiếng thở dốc như một người mắc bệnh hen suyễn.

Đôi mắt nọ ngày càng gần, hiện ra gang tấc đối diện với Guren. Bàn tay nhơ nhuốc chạm vào cổ cô, mơn trớn cổ cùng cằm, ép buộc cô ngửa mặt.

"Tối quá... Chật quá... Đau quá..." Guren chau mày ngửa cổ cố hít lấy từng hơi, cô không nói chuyện nổi nữa, "Cứu..."

Basil không thể chịu nổi nữa, hắn bóp mạnh vai Cosmo, ra hiệu Cosmo phải dừng lại ngay lập tức.

"A!" Guren đột nhiên hét lên, "Kinh tởm!"

"Cosmo!" Basil quát.

Cosmo hô lên: "Xiềng xích đã gỡ, chạy đi Guren, chạy về ánh sáng phía Đông!"

Guren tức khắc mở mắt bật mạnh người, đồng thời Basil dang tay ôm ghì cô.

"Không sao rồi, Guren-dono. Em an toàn rồi." Basil trấn an Guren.

Sắc mặt Guren tái nhợt, giơ tay bụm miệng.

Cosmo hiểu phản ứng này của cô, hắn chỉ ngón tay, nói: "Phòng vệ sinh bên đó."

Guren lập tức lao ra khỏi vòng tay của Basil, chạy vào phòng vệ sinh, quên cả việc đóng cửa.

"Cậu theo xem cô..." Cosmo chưa nói xong, Basil đã vụt qua hắn, "...ấy..."

Trong phòng vệ sinh, Guren chống hai tay lên bồn rửa mặt, cúi đầu nôn khan. Một tay Basil giữ tóc Guren, tay kia vuốt lưng cô.

Guren cứ cúi mặt xuống bồn rửa mặt lại không nôn ra được gì ngoài nước bọt của chính mình. Cô nắm chặt bàn tay, gằn giọng: "Chết tiệt!"

Basil không biết Guren thấy gì mà phản ứng dữ dội như vậy, chỉ là hắn biết những gì diễn ra vừa rồi đã xảy ra trong quá khứ của Guren, bản thân hắn chợt khó chịu một cách không thể tả.

Bên ngoài vọng vào tiếng nói của Cosmo: "Basil, khăn xếp trên ngăn kế bồn rửa mặt là khăn sạch đấy, lấy nó cho Guren dùng."

Basil rút cái khăn, giúp Guren rửa mặt rồi lau mặt.

"Ổn rồi. Em đừng sợ." Basil hôn trán Guren, "Đã ổn rồi."

Guren dựa trán vào ngực Basil, cả người cùng giọng nói run rẩy: "Hắn ép em uống máu. Hắn ép em uống máu. Hắn..."

"Suỵt..." Basil vỗ về Guren, dịu dàng dán môi mình lên đầu cô, "Em bình tĩnh. Có anh ở đây."

Guren ôm hắn thật chặt, giấu mặt trong ngực hắn. Cách lớp áo sơ mi, Basil có thể cảm nhận từng ngón tay của Guren run bần bật.

Lát sau, Basil dìu Guren ra ngoài, để cô ngồi trên ghế bành. Guren gục mặt xuống sàn nhà, hai bàn tay không ngừng xoa trán và hai bên thái dương.

Đầu của cô đau.

Cosmo mang ra cốc sữa âm ấm, nói với Guren: "Uống sữa đi."

Guren lắc đầu: "Cảm ơn anh, nhưng tôi không muốn."

Cosmo nhìn Guren một lát mới hỏi: "Cô đã đi đâu? Tại sao cô không bao giờ đề cập với tôi và Toto?"

Guren dựa ghế: "Tôi thật sự không biết tại sao. Tôi hoàn toàn không nhớ có chuyện này. Nhưng tôi khẳng định, đôi mắt của kẻ đó giống hệt Karlos."

Cosmo đặt tay dưới cằm suy tư, hắn ra hiệu với Basil. Basil theo Cosmo qua một góc.

"Chuyện gì xảy ra với em ấy vậy?" Basil lo lắng hỏi.

Cosmo hạ thấp giọng trả lời: "Không rõ lắm. Theo tôi thấy, giữa Guren với Karlos và Brayan có mối liên hệ không rõ ràng. Trong quá khứ, cô ấy đã gặp hai đối tượng này rồi."

"Em ấy đã phủ nhận điều đó."

"Đó là bởi vì cô ấy đã mất đi phần ký ức về nó."

Basil kinh ngạc: "Mất trí nhớ?"

"Phải. Có thứ gì đó đã tác động ký ức của cô ấy, khiến cô ấy quên đi chuyện đã xảy ra tại thời gian đó." Cosmo giải thích, giơ tay làm động tác cắt, "Giống như video, người ta cắt bỏ một đoạn nào đấy ở giữa vậy."

Basil trầm mặc, giờ thì hắn đã hiểu vì sao Brayan biết Guren nhưng cô thì không, câu trả lời là Guren đã quên Brayan.

"Chuyện này, lẽ nào do Karlos làm ra?" Basil lầm bầm, "Có phải hắn đã nhốt em ấy?"

Cosmo gật đầu: "Khả năng đó rất cao."

"Vậy, Guren-dono phải làm sao?"

"Ký ức của con người tựa như cánh cửa vậy, đúng chìa khóa, đúng mật mã mới có thể mở ra." Cosmo nói, "Ký ức của Guren đã bị khóa lại, muốn mở khóa thì cần chìa khóa."

"Ý anh là tôi phải tìm ra Karlos và bắt hắn trả lại ký ức cho em ấy?"

"Không chỉ mỗi cách đó. Chắc cậu biết nếu một người bị mất trí nhớ nhìn thấy hoặc nghe thấy gì đó sẽ gợi lại phần ký ức đã quên. Tương tự trường hợp của Guren cũng thế, một khi cô ấy thấy cái gì hoặc nghe âm thanh liên quan sự việc nọ, cô ấy sẽ tự nhớ ra."

"Còn bây giờ..."

"Bây giờ chỉ nên chờ đợi mà thôi. Cậu cũng thấy rồi, phần ký ức bị quên nọ khiến Guren hoảng sợ, chứng tỏ nó rất khủng khiếp với cô ấy. Nếu chúng ta cứ ép cô ấy nhớ lại hoặc bản thân cô ấy tự ép mình, cô ấy sẽ điên mất."

Basil quay qua nhìn Guren đang ôm đầu.

Cosmo vỗ vai Basil: "Tôi lấy danh dự của mình bảo đảm, Guren sẽ không sao đâu, cô ấy chỉ nhất thời mất bình tĩnh thôi. Vả lại Guren có kinh nghiệm, cô ấy tự biết mình nên làm gì."

Đoạn đầu Cosmo nói làm Basil yên tâm một chút, nhưng hắn không hiểu câu cuối của Cosmo có ý gì.

Basil nghi vấn: "Kinh nghiệm?"

Cosmo khẽ cười: "Hỏi Guren đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro