Chương 15: Đoàn tàu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15: Đoàn tàu

Hibari ngồi trên ghế sô pha dài, trên tay anh là một cuốn sách về kinh thánh, trên đùi là một cô gái nhỏ đang gối đầu...

Cô gái nhỏ đang chơi bàn tay của anh, nhìn những đường gân máu trên cánh tay và ngón tay thon dài khiến cô thích thú lướt đầu ngón tay qua từng đường như thế không thôi.

Hibari đóng quyển sách kinh thánh mà anh đọc mãi trang năm trăm sáu vẫn chưa xong, đặt sang một bên và nghiêng đầu nhìn cô.

"Sasagawa đó quen em khi nào?"

"Hình như khi còn khá nhỏ." Hawako không thể ý tiếp tục vẽ theo đường chỉ tay của anh.

"Chuyện gì xảy ra?" Hibari ngã người tựa lên lưng ghế, tay kia nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô.

"Chắc là tình cờ, em đánh nhau lại giúp được hai anh em họ."

Hibari nhếch môi cười khinh bỉ: "Ấu trĩ."

Chỉ vì trận đánh nhau cứu sống, lại yêu đơn phương đến bây giờ? Cứ như chuyện đùa, trong khi dù mục đích của Hawako có tốt hay xấu thì đó vẫn là những người tốt bụng có thực lực đều làm được. Ngay cả Hibari nếu có mặt lúc đó, anh cũng ngứa mắt đám động vật ăn cỏ thích tụ tập thành bầy như vậy.

Mà kết quả của những tên đó lại không nhẹ nhàng như Hawako ra tay!

Đột nhiên, hành động trêu chọc trên bàn tay của Hawako dừng lại. Cô ngóc đầu dậy, nhìn thẳng vào mắt anh: "Anh nói ai ấu trĩ cơ?"

Hibari mở mắt, nhìn cô gái đột nhiên trở nên nghiêm túc, trong lòng anh cũng căng thẳng lên: "Tình cảm... Đáng buồn cười của Sasagawa."

"Tại sao anh lại nghĩ thế?" Hawako nheo mắt.

Hibari lưỡng lự, không biết có nên nói thật suy nghĩ của mình, rõ ràng thái độ của cô rất khó chịu khi anh vừa thốt ra câu ấu trĩ. Cuối cùng, anh hít một hơi nói thật.

"Vì một lần cứu giúp, mà yêu đơn phương một người lâu như thế không đáng."

Hawako hỏi thêm: "Không đáng chỗ nào?"

"Anh ta không hiểu gì về em, không biết mục đích thật sự rằng em cứu anh ta, hay tính cách tốt xấu ra sao. Mù quáng yêu như thế... Thật buồn cười." Giọng nói của Hibari càng ngày càng nhỏ dần, giống như một chú cún làm sai và đang nhận lỗi.

Hawako nhìn thấy trạng thái căng thẳng của Kyoya đành nằm lên đùi anh, Kyoya thấy thế lập tức đưa tay ra trước mặt cô, ý muốn cô chơi với tay mình tiếp đi.

Hawako nắm lấy tay anh, đưa lên môi hôn lên ngón cái của anh.

"Không thể nói thế, anh không thể phán xét tình cảm của người khác qua một cách hành động của họ."

Kyoya bất ngờ với nụ hôn của cô, nhưng rồi bĩu môi khi nghe câu cô nói.

Thái độ giận dỗi của anh, làm Hawako bật cười. Cô xoa xoa mu bàn tay của anh, nói: "Anh thích em từ khi nào?"

"... Anh... Không biết..." Kyoya lấp lửng nghĩ đến chuyện tình cảm của mình xuất phát trong vô thức, nhưng anh vẫn muốn có câu trả lời chính đáng cho cô nên đã nói thêm: "Có thể là sau khi, em cưỡng hôn anh... Hoặc có thể là ngay từ đầu, khi anh nhìn thấy em đánh cả đám bắt nạt. Lúc đó, em giống như một cô bé nhỏ đang khiêu vũ giữa nơi hoang..."

Kyoya lập tức khựng lại khi phát hiện bản thân nói quá nhiều, cũng bị ánh mắt xanh biếc của Hawako làm giật mình.

"Anh... Anh không có... Em đừng hiểu lầm."

Chàng trai luôn kiệm lời, nghiêm khắc. Ấy vậy mà sau khi làm người yêu của Hawako lại trở thành anh chàng cưng chiều người yêu hết mực, còn nói rất nhiều, thậm chí nhiều lúc vô thức ngại ngùng lắp bắp như một cô vợ nhỏ bị chồng bắt nạt.

Hawako rất thích dáng vẻ đáng yêu của Kyoya, nhưng dù sao chuyện lúc đó của anh phải làm rõ. Hawako nhớ hồi cô bị bắt nạt, chỉ có lúc tiểu học.

Tsuna mang danh hậu đậu từ thời mẫu giáo, lớn lên bị bắt nạt rất nhiều. Dần dà, khi cậu biết đám bắt nạt hay hùa nhau kéo đến gây phiền cho Hawako, cậu đã đề nghị cả hai nên đi về khác đường. Thế là Hawako hay chọn con đường gần bờ đê để có thể tránh mặt Tsuna. Về sau, Hawako không biết ai giúp Tsuna hay chính cậu tự giải quyết mà đám bắt nạt không còn đến tìm cả hai nữa.

Nhưng trong thời gian Tsuna bị bắt nạt, Hawako cũng có những trận đánh với đám hùa theo đó. Mà bọn đó toàn là con nhà giàu, tưởng rằng cô không dám làm gì bọn chúng.

Song bọn chúng không biết, cô không chỉ có võ còn chơi ngải... À không, bạn chơi quyền tôi chơi quỷ.

Hawako hành cho bọn chúng một trận, rồi nhờ các oan hồn cần cô giúp đỡ trả ơn bằng cách phá chuyện làm ăn của gia đình bọn nhỏ đó. Cô chơi tất tay, nên bọn chúng cũng bắt đầu thấy sợ, mà hình như bố mẹ bọn nó cũng biết chuyện gì nên căn dặn bọn nó không chạm vào đứa em gái nhà Sawada nữa.

Thời gian đó, Nana đón tiếp rất nhiều khách vip đến nhà. Tuy nhiên, bà không hiểu lý do vì sao họ đi về thường để lại một câu nói với Sawada-san, chúng tôi đã biết lỗi rồi, hãy bỏ qua cho chúng tôi!

Sau đó, bọn họ chuyển đi biệt sứ. Còn những oan hồn được cô giúp đỡ nhanh chóng tan biến, không có lý do để ở lại vì ơn nghĩa cũng trả sòng phẳng.

Và chuyện hồi đó, làm sao Kyoya biết?

Hawako nhìn đôi mắt đen lúng túng, lảng tránh của Kyoya nhướng mày.

Kyoya đảo mắt: "Anh... Anh chỉ là anh..."

"Anh biết em từ trước khi vào trường?" Hawako hỏi câu chắc nịch.

Kyoya im lặng một chút, cuối cùng gật đầu: "Từ trước rồi."

"Khi nào?"

"Sau trận đánh đó, anh đã lén... Điều tra em và... Lên kế hoạch đến gần..."

Nói đến câu cuối, Kyoya cúi đầu cắn môi nhìn thẳng vào mắt Hawako buồn rười rượi giống như anh sợ rằng cô sẽ bỏ rơi anh ngay lập tức.

"Đừng cắn môi." Hawako vươn tay chạm vào môi dưới của anh: "Em không giận."

Kyoya chớp mắt ngây ngốc.

Hawako bật cười: "Thật đấy."

Kyoya luống cuống, bàn tay đang bị Hawako cầm lại vô thức siết chặt ngón tay trong lòng: "Em không giận?"

Hawako gật đầu, vuốt ve mu bàn tay đang siết chặt của anh: "Nếu anh đến gần em sớm hơn, có thể em sẽ theo đuổi ngược lại anh đấy chứ."

"Thật... Thật hả?" Kyoya bàng hoàng như không tin vào tai mình.

Hawako bật cười: "Ai mà từ chối một chàng trai đẹp trai như anh chứ?"

Kyoya lắc đầu tỉnh táo, nhìn thằng vào đôi mắt xanh ngọc của Hawako: "Chỉ đẹp trai thôi sao?"

Hawako mỉm cười: "Dễ thương và dễ dỗi."

Kyoya bĩu môi đang định nói gì đó, đột nhiên cánh cửa phòng tiếp khách bị tông thẳng vào một cái bóng nhào vào lòng Hawako.

Anh chưa kịp phản ứng, cái bóng đó đã hất tay anh ra nằm gọn trong tay của Hawako.

Kyoya nhíu mày nhìn lại, mới phát hiện đó là một quả bóng tròn tròn màu xanh lá mang đôi mắt vàng hình tam giác giống rắn.

Hawako cũng bất ngờ với vật thể lạ trên tay mình, sau đó nhìn kỹ mới phát hiện.

"Leon?"

Kyoya nghiêng đầu.

Hawako định giải thích, lại nghe tiếng bước chân chạy thình thịch lên đây.

Kyoya cũng có thể nghe được, tiếng bước chân rất rõ ràng. Anh âm thầm rút cây tonfa ra nhíu mày, chờ đợi con mồi đến cửa.

Hawako đã ngồi dậy, đè tay của Kyoya. Vì cô nghe được tiếng bước chân quen thuộc.

Chẳng mấy chốc, bóng dáng của Tsuna đã xuất hiện trước cửa trong tầm nhìn của cả hai người.

Hawako giơ con Leon trên tay lên: "Anh đuổi theo nó hả?"

Tsuna nhìn khung cảnh bên trong phòng mà bất ngờ, căn phòng được Kyoya cải tạo lại đã sắp xếp đầy đủ tiện nghi như ở nhà, có lò sưởi, có máy làm ấm, có cả cacao nóng. Sáng hôm nay, Tsuna nghe Nana nói Hawako đã rời khỏi nhà từ sớm.

Cậu còn tưởng cô đi thư viện đọc sách, đang định bụng xong trò kiểm tra của Reborn sẽ đi mua bánh ngọt cho Hawako. Nhưng khi đến phòng tiếp khách, nhìn thấy cô đang ngồi tựa lưng vào Kyoya, ánh mắt cậu đã tối đi trông thấy.

Nhưng Tsuna không thể tỏ thái độ khác lạ trước mặt Hawako, cậu đành vội vàng nhận lấy Leon rồi rút chân khỏi phòng.

"Hawa về thôi, về cùng anh."

Hawako thấy dáng vẻ sợ sệt của Tsuna, đành quay đầu nhìn Kyoya.

Ban đầu, Kyoya khó chịu khi phát hiện Tsuna muốn cướp người ngay trước mặt mình, nhưng ngay sau đó anh lại nhìn thấy đôi mắt xanh ngọc nhìn về hướng mình như hỏi ý kiến. Kyoya nhếch môi, âm thầm liếc thằng nhãi đứng trước cửa ra vào khinh bỉ.

Nhưng Kyoya không muốn Hawako phải khó xử, vả lại cũng đến lúc để Hawako về nhà, ngoài trời lạnh dù căn phòng đã đủ ấm, ngược lại có nơi nào tốt hơn nhà?

Anh xoa mái tóc suôn mượt và bồng bềnh của cô gái: "Em về đi, trời lạnh này không nên ra ngoài nhiều."

Kyoya nói xong đã phủ áo khoác của mình lên vai của cô.

Hawako gật đầu, rồi đứng dậy đi về ra khỏi phòng.

Kyoya đi theo cô và Tsuna đến khi xuống đến lầu.

"Đêm qua Kyoya vẫn chưa ngủ đúng không?" Đột nhiên Hawako lên tiếng khi Kyoya vừa bước đến bậc thang cấp.

Kyoya khựng lại nhìn cô, anh cảm nhận Hawako muốn đuổi mình đi.

Hawako vuốt tóc anh: "Về ngủ chút đi."

Kyoya im lặng gần như không muốn nghe lời, Hawako lại dỗ ngọt: "Chúng ta sẽ gặp lại mà, bây giờ anh phải giữ sức khỏe đúng không? Anh mà sốt, em sẽ lo lắng đấy."

Kyoya vẫn im lặng, nhưng lần này gật đầu liếc sang Tsuna: "Cậu đưa em ấy về."

Tsuna gật đầu, trong con ngươi hạt dẻ hiện lên chút sát khí, khó chịu: "Em biết rồi S-E-N-P-A-I!"

Cậu nghiến răng đè nặng chữ cuối cùng, nhấn mạnh rõ vai trò hiện tại của Kyoya.

Ánh mắt đen của Kyoya đã sắc lạnh lập tức trở nên lạnh lẽo hơn, anh lườm Tsuna một lúc rồi xoay người bước vào trong.

Hawako khoác chiếc áo của Kyoya đi theo Tsuna ra ngoài sân, trên tay vẫn cầm Leon.

Mọi người ngoài sân vừa nhìn thấy Tsuna đi bên cạnh Hawako, im lặng quan sát.

Cô gái Haru và Kyoko đi đến bên cạnh cô, nắm lấy tay Hawako.

"Em đến khi nào vậy?"

Hawako mỉm cười.

"Trên vai em không phải là áo của đội trưởng Kỷ Luật sao?" Kyoko không đợi cô trả lời, đã bất ngờ thốt lên.

Hawako cũng chỉ mỉm cười.

Nhưng sau câu nói, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.

Trên vai Hawako, vẫn còn chiếc áo của Kyoya. Chiếc áo con trai rộng thùng thình, phủ hết đầu vai và khuỷu tay của cô. Mà viền áo lại dài đến bắp chân đang mặc một chiếc váy xếp ly nhiều tầng màu kem nhạt, kết hợp với đôi chân đang đi tất trắng khiến dáng người của Hawako mềm mại và đáng yêu như phủ trong một tầng bông ấm áp.

"Sư muội!"

Đột nhiên một giọng nói vang lên, tập trung sự chú ý của mọi người đến đó.

Hawako quay đầu nhìn lại, thấy một người con trai tóc vàng đang đi đến nơi này.

Cô biết anh ta, Dino - học trò trước của Reborn. Cách xưng hô của anh ta làm cô cảm thấy, mối quan hệ giữa bản thân và Reborn trở nên rất thân thiết từ khi nào ấy.

"Em tưởng anh về Ý rồi."

Dino đi đến trước mặt Hawako mỉm cười, gãi đầu: "Anh đã định nhưng sau khi nghe lời em, anh quyết định ở nơi này một vài hôm."

Nhà của anh rảnh lắm nhỉ? Đến cả boss cũng đi chơi thế này...

Hawako âm thầm vạch trần lời nói dối của Dino, nhưng cô không nói ra.

"Anh đưa em về nhé? Thời tiết này, đi ô tô sẽ dễ chịu hơn nếu cứ đi bộ." Dino đưa ra đề nghị.

Hawako định từ chối, Tsuna lại lên tiếng: "Đó là ý hay!"

Cậu quay lại, kéo nhẹ bàn tay nhỏ bản thân đang nắm: "Em về với Dino đi, anh sẽ đi bộ về."

"Ổn không?" Hawako nhìn Tsuna ngần ngại, cô không muốn để Tsuna đi bộ còn mình ngồi xe.

Tsuna lắc đầu, vươn tay xoa mái tóc của cô: "Ổn, em nên giữ sức khỏe của mình."

Hawako không suy nghĩ nữa, giao con Leon lại cho Tsuan rồi đi với Dino đến bãi đậu xe ra về.

Còn lại trên sân trường chỉ vài người, Bianchi đã rủ các cô gái và bọn nhóc rời đi trước.

Reborn nhảy lên vai của Tsuna, nheo mắt nhìn khoảng không trống trước mắt hỏi:

"Như vậy ổn không?"

Tsuna nhìn theo bầu trời mù mịt bắt đầu đổ tuyết, thở dài, một làn sương mờ từ môi cậu toát ra.

"Không hẳn là cách ổn nhất, nhưng ít ra chỉ có cách này."

Reborn im lặng nhìn theo bóng của chiếc xe ô tô thể thao vừa chạy khuất khỏi cổng trường.

Một lát sau, Reborn cũng thở dài: "Ừ, có lẽ..."                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro