Chương 9: Reborn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại là một buổi sáng phải đến trường.

Theo đúng đồng hồ sinh học, sáu giờ sáng, Mei tỉnh dậy trong lồng ngực hơi gầy nhưng ấm áp của Hibari. Tập mãi cũng quen, cô nhẹ nhàng gỡ cánh tay vắt ngang qua eo mình kia, chậm rãi rời giường, tránh đánh thức hắn. Hibari luôn về nhà muộn sau khi đi tuần quanh phố, vì thế Mei luôn để hắn ngủ thêm một chút.

Sửa soạn xong, Mei xuống bếp nấu bữa sáng.

Nhìn trứng rán kêu xèo xèo trong chảo, cô chợt nghĩ, tình cảnh này giống hệt như... vợ chồng mới cưới vậy.

Lắc đầu tự cười chính mình vì suy nghĩ linh tinh, vừa mang thức ăn ra bàn thì Hibari đi xuống.

- Kyoya, cậu cứ ăn đi nhé, mình về xử lý chuyện gia tộc một chút, có thể sẽ không kịp đến trường cùng cậu.

Nghe thế, Hibari nhíu mày.

- Không ăn sao?

- Không, có lẽ, lát nữa vậy._ Mei thường bỏ bữa sáng vì cảm thấy không cần thiết, kể từ khi dọn về ở chung với Hibari mới bắt đầu ăn uống điều độ, nhưng tất nhiên bỏ được bữa nào hay bữa đó, nên cô ngập ngừng trả lời có lệ.

Nghe giọng điệu không chút đáng tin của thiếu nữ, Hibari không nói không rằng đứng dậy, mở tủ lạnh lấy gì đó, rồi đi tới dúi vào tay cô.

Một hộp sữa vị dâu.

- Lát nữa đến phòng Uỷ viên trưởng.

Trong nhà chưa bao giờ thiếu dâu và những món liên quan đến dâu, vì Mei thích, Hibari sẽ luôn mua bổ sung thêm khi sắp hết.

Mei vui vẻ gật đầu, nhanh chóng rời khỏi nhà về biệt thự Shiraishi. Hibari trở lại bàn ăn, nhấm nháp bữa sáng, nghĩ đến khuôn mặt tươi cười của cô, không khỏi thở nhẹ một hơi.

- Thật dễ thỏa mãn.

.

Để không muộn học, Mei chỉ ghé qua nhận bức thư ba gửi về từ tay bác quản gia rồi đi luôn, dự định sẽ đến lớp rồi đọc. Chậc, thời đại nào rồi mà còn gửi thư tay chứ.

- Ciaossu.

Có một cậu bé còn rất nhỏ đột nhiên từ đâu nhảy ra chặn đường chào cô. Nó mặc bộ vest đen nhỏ xíu, vẻ mặt cứng đơ như búp bê, hai lọn tóc hai bên xoăn thành hình xoắn ốc một cách vô cùng phản trọng lực. Có một con tắc kè trên vành mũ fedora của nó.

Một ý nghĩ lóe qua tâm trí Mei, cô nở nụ cười thân thiện thường trực của mình, ngồi xổm xuống đối mặt với cậu bé:

- Chào em, em làm gì ở đây vậy?

Nó kéo mũ, ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt to tròn đen nhánh dường như rất ngây thơ.

- Đương nhiên là đến tìm cô rồi, Shiraishi Mei. Lần đầu gặp mặt, tôi là đệ nhất sát thủ trực thuộc Vongola, Reborn.

Vốn định giả vờ thêm chút nữa, nhưng đối phương trực tiếp nói toạc ra như thế thì thôi vậy.

- Được rồi, vậy cơn gió nào đưa ngài Reborn đây đến gặp tôi vậy? Đệ Cửu cần gì ở tôi à?

- Xem ra cô vẫn chưa đọc thư của Shiraishi Antei. Kể từ bây giờ, tôi bắt đầu huấn luyện Tsuna để trở thành đệ Thập. Tôi muốn có sự hỗ trợ từ cô.

Mei đứng dậy, phủi chút bụi không tồn tại trên váy, biếng nhác trả lời:

- Xin lỗi, tôi từ chối. Một người không biết chiến đấu, thể lực bằng 0 như tôi thì có thể giúp được gì chứ. Huống gì, người tôi đáp ứng là đệ Cửu, không liên quan gì đến đệ Thập. Tôi đã thảo luận trước với ông ấy rằng nếu cậu ta khiến tôi hài lòng, tôi mới chính thức liên minh. Vậy nhé, tôi đang chờ đây.

Cô cất bước muốn rời đi, nhưng...

- Tôi đã điều tra về cô. Chẳng phải gia tộc nhỏ phía Tây đến làm loạn hai tháng trước là do cô giải quyết sao?

Mei dừng lại.

- Theo tôi biết, không một ai sống sót cả.


Mei bật cười.

- Haha, có gì đâu, chỉ là mạng đổi mạng thôi mà.

Cô quay lại, miệng vẫn cười, nhưng đáy mắt không chút độ ấm.

- Shiraishi không bỏ lại ai, vì vậy, không được lấy của Shiraishi bất cứ thứ gì.*

Reborn cong miệng đầy thích thú.

Cô gái này, bề ngoài ôn nhu vô hại, nhưng thực ra bên trong lại rất lãnh đạm. Chỉ bao che cho người thân, hững hờ với mọi thứ, treo một khuôn mặt thân thiện đối xử với mọi người, rồi chỉ dừng ở đó thôi, không hơn. Một phương thức xã giao thành công.

Hắn đã ngạc nhiên khi nhận được tình báo. Gia tộc nọ đã giết chết 6 thủ hạ của cô gái, sau đó, cô đã đích thân một mình đến tận địa bàn của chúng, với một thanh kiếm và năng lực kì lạ, một đêm diệt tộc.

Thờ ơ, nhưng lại rất trọng nhân tình, trời sinh thủ lĩnh.

Gia tộc Shiraishi đứng dưới trướng của chính phủ Nhật Bản, nhưng thật ra là một thế lực trung lập, đã nhiều lần từ chối tham gia chiến tranh ngầm giữa những kẻ cầm quyền của Nhật và mafia Italia. Hắn không biết Tsuna vô dụng có thể trụ vững được bao lâu, nhưng nếu kéo được cô gái này đứng bên bờ đồng minh sẽ lợi khôn kể.

- Học trò của tôi không thể nào khiến cô thất vọng đâu. Cô sẽ sớm thấy thôi.

- Hừm, có lẽ. Nhưng trước tiên, cậu ta phải không đến muộn đã. _Mei liếc nhìn đồng hồ đeo tay._ Chỉ còn mười phút nữa là cổng trường sẽ đóng, nhưng nếu anh còn ở đây, tôi chắc là cậu ta vẫn chưa ra khỏi nhà đâu.

- Tch._Reborn chậc lưỡi._ Hãy xem xét lời đề nghị của tôi nhé, tạm biệt.

Dứt lời liền biến mất.

Mei cũng không quan tâm nữa, rảo bước đến trường.

Kí ức về đêm đẫm máu đó lại trở về.

Đó là lần đầu tiên kể từ khi trọng sinh, cô trở nên mất bình tĩnh như thế.

Nhân lực nhà Shiraishi rất ít, Mei vẫn luôn nhớ tất cả mọi người trong nhà, kể cả người hầu. 6 người đã bị giết đó là đội được cô phái đi làm nhiệm vụ, trên đường không may đụng phải gia tộc nọ. Bởi vì nghĩ rằng trên địa bàn của mình sẽ không có ai dám hoành hành, huống gì là một nhiệm vụ nhỏ, cả 6 người cô chọn, không một ai có vũ lực. Lúc đuổi đến kịp, còn lại chỉ là những cái xác không nguyên vẹn.

Mei chưa bao giờ cho rằng mình là người tốt. Cô chỉ bảo vệ bản thân và người thân theo cách của mình. Sao cũng được, dù gì người ta cũng đã có ác tâm với cô, việc gì phải giữ im lặng làm quả hồng mềm mặc người giẫm đạp.

Đời trước lãnh đạo một công ty lớn, thù oán rất nhiều, người muốn cô biến mất đếm không xuể, suốt ngày phải nghĩ cách đối phó với âm mưu trong tối ngoài sáng, cũng không phải chưa từng giết người diệt khẩu. Nhưng chưa một ai dám khiêu khích quyền uy của cô, đụng vào người của cô.

Mei vẫn nhớ mình đã phẫn nộ như thế nào.

Cũng chính hôm đó, năng lực dòng họ Keto đã bộc phát.

Lũ rác rưởi, quỳ xuống tạ tội, và tự giết lẫn nhau đi.

_______________________________________________________

*phỏng theo câu nói bắt nguồn từ Phố Sao Băng (Hunter x Hunter)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro