Untitled Part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Du ngoạn chọc phá thế giới (2)

Akashi không phải không phát hiện được hôm nay Touko thay đổi,chỉ là không muốn để ý mà thôi.

Về phần vay tiền, hắn nghĩ rằng cô nói giỡn,vì thế móc ra trong ví tờ năm trăm đưa cô.

Nishizawa Touko nhỏ giọng nói: "Có vẻ không đủ, đại khái hiện giờ tôi cần tới ngàn mới đủ."

Akashi liếc cô một cái,cho cô hai ngàn.

Nishizawa Touko nhất thời cảm kích tới nổi hai mắt đẫm lệ,nói một câu'Người tốt cả đời bình an', liền xoay người bỏ chạy nhanh như chớp.

Akashi: "......" Thật sự không biết nên nói cái gì cho phải.

Nishizawa Touko từ trong cửa hàng tiện lợi gần đó đi ra, bỏ tiền thừa vào ví, bởi vì đường đi còn chưa quen thuộc, chờ cô tìm được nhà Akashi, đèn trong nhà hầu như đã tắt hết, chỉ còn mỗi phòng khách còn sáng đèn.

Như thế thì cô tìm thấy phòng mình như thế nào được cơ chứ! Nishizawa Touko rơi lệ ròng ròng.

Gian phòng cô ở là một gian phòng đậm chất truyền thống Nhật Bản, bên ngoài là dãy hành lang lộ thiên cùng với từng căn phòng san sát,tại hành lang trồng các loại hoa cỏ, ở giữa muôn loài hoa thơm đó được chừa ra một đường mòn, thông với đường đi của kiến trúc.

Gió đầu hạ thổi từ từ, yên tĩnh...... Giống như có quỷ!

Nishizawa Touko đi vòng quanh gian nhà hết một vòng, càng đi càng càng cảm giác sau lưng mình có thứ gì đó nhẹ nhàng bay bay, lớp bụi màu đen vẫn thủy chung bám lấy cô, trên nền trời đen tuyền, ánh trăng cũng trở nên lu mờ.

Có ma! Từng căn phòng đều rộng lớn như nhau, rốt cuộc căn phòng nào mới là của cô!

Bỗng nhiên,phía sau truyền đến một tiếng "Này", ở khung cảnh ban đêm càng thêm đột ngột.

Nishizawa Touko kêu sợ hãi lên mấy tiếng rồi cắm đầu chạy,nhưng rồi cảm thấy có điều gì đó không đúng, vì thế cô quyết đoán bưng kín hai mắt,trong lúc chạy nhanh liền nhìn thoáng qua .

Nishizawa Touko nhớ rõ trước đây từng có người nói, cho dù gặp quỷ cũng đừng nhìn vào ánh mắt của nó, cô chậm rãi thả hờ ngón út,đập vào mắt là thân hình khoác áo trắng hạ nửa người.

"Cô đang làm gì ở đây?"Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên .

"Akashi!" Nishizawa Touko nháy mắt liền nhận ra thanh âm này,chẳng qua đầu óc cô lại phản ứng chậm hơn cái miệng của cô một nhịp , "Có quỷ!Mau che mắt lại đi!"

Akashi: "......"

"Cùng niệm theo tôi: Tuân lệnh ngay lập tức!!"

Akashi: "......"

Nishizawa Touko chậm rãi buông tay, thật cẩn thận nhìn quanh, nói: "Vừa rồi có bóng xám theo tôi, có điều hiện tại ổn rồi, quỷ gì đó có lẽ đã bị tôi thanh tẩy!"

Akashi: "......" Đó là cái bóng của cô......

Nishizawa Touko vỗ vỗ tay, nếu như phòng ngủ của Akashi ở đây,của cô lại là hướng đối diện, có nghĩa là phải đi một chặng đường nữa a .QAQ

Vì thế cô quyết định vẫy tay đi tới: "Chúc ngủ ngon."

Không bình thường.

Akashi trở lại vào phòng, chuyện mới phát sinh vào buổi sáng, giờ lại có thể thản nhiên đối mặt, là do não cô ta bị chấn động quá lớn, hay là da mặt cô ta quá dày?

***

Nishizawa Touko mất nhiều sức lực mới về tới phòng mình, thời điểm cô nằm trên giường, một vấn đề hiện ra: Sau này cô nên làm cái gì bây giờ?

Cô không quen cuộc sống ở đây, lại mất đi lối sống cũ, tóc tai lại còn ra dạng đi trước thời đại như thế này.[← đây mới là thứ cô quan tâm nhất nhỉ!]

Nishizawa Touko có thể nói là một con người trì độn, vì thế cô nghĩ, có lẽ ngày hôm sau thức dậy thế giới sẽ khôi phục lại nguyên trạng thôi, nếu không đúng như vậy thì cũng không gấp, tìm một công việc trước đã, sau đó phải thay đổi kiểu đầu ngu ngốc này mới được!

Quả nhiên Nishizawa Touko không chịu áp lực gì nhiều, ngủ rất thoải mái, cho nên ngày hôm sau......

"Thiếu gia đã ra khỏi nhà từ sớm." Quản gia vẫn cười tủm tỉm như cũ.

"Đi xe?!" Nishizawa Touko ôm đầu rơi lệ, nhưng mà cô không biết đường đến trường!

Vì thế cô đáng thương gạt lệ nói: "Ngài quản gia, kỳ thi của cháu cũng gần tới rồi, thật sự không thể cứ trốn học mãi....."

Quản gia vẫn bày ra bộ dạng lực bất tòng tâm mỉm cười: "Nishizawa Touko-sama, thật ngại quá, việc đưa đón tiểu thư cũng đã bị cha mẹ ngài cấm rồi."

Mẹ nó, họ muốn đuổi tận giết tuyệt cô sao! Nishizawa Touko đứng tại tàu điện ngầm, trong tay còn cầm bản đồ Kyoto, ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời âm u không ánh nắng mà bi thương , ma ma cứu mạng .QAQ

Khi Nishizawa Touko tìm được ngôi trường cao trung Rakuzan,thời gian ăn cơm trưa cũng đã gần kết thúc.

Đến thần kinh thô như Touko cũng cảm thấy ngượng ngùng khi thấy các bạn nhìn mình mà chỉ chỏ, dựa theo thời khoá biểu mà cô nhanh chóng tìm được phòng học,tiết đầu buổi chiều là toán,cô rất muốn đổi môn khác.

Cô mở cửa vào lớp, lớp học vốn náo nhiệt bỗng im bặt, Nishizawa Touko trừng mắt nhìn, hỏi cô gái gần cô nhất: "Bạn ơi, trước kia tớ ngồi chỗ nào vậy?"

Nữ sinh kia nhìn sơ qua cô một chút, khóe miệng bỗng nhếch lên nụ cười khinh thường, nhướng cao lông mi nói: "A, đây không phải là Touko"tiểu thư" từng tỏ tình thất bại hay sao, cô trốn học buổi sáng ngay cả giáo viên cũng không thèm xin phép, chúng tôi còn tưởng rằng cô biết xấu hổ mà nghỉ chứ, không nghĩ tới cô lại không biết xấu hổ mà tới đây?"

Nishizawa Touko liền trừng lớn mắt: "Xin phép, thổ lộ?"

Nữ sinh b tiếp miệng nói: "Quả nhiên, cũng không nhìn lại đạo đức của mình ra sao, chậc chậc, màu nâu đất lận nha."

Nữ sinh b nghiêng đầu,bày ra bộ dáng không đành lòng nhìn cô.

Không cần chế nhạo đầu tóc của cô, ngay cả bản thân cô còn chẳng chấp nhận nổi nữa đây! QAQ Không đúng, hình như cô lý giải sai ý chính rồi......

Nữ sinh a: "So với con vịt già thật giống."

Nữ sinh b: "Kỳ thật, tôi rất ngạc nhiên tại sao cô ta có thể dọa đánh trăm người, chẳng lẽ là do cô tự tung ra. Cũng khó trách, nhà cô ta có tiền nha."

Lúc này bỗng một thanh âm mềm mại truyền đến tai,tự như lông vũ làm ngứa lòng người: "Các cậu không nên nói như vậy, nếu bị Akashi-kun biết sẽ không tốt đâu."

Nishizawa Touko theo hướng thanh âm nhìn lại, chỉ thấy một cô gái từ phía sau hai nữ sinhabđi ra, nắng từ cửa sổ rọi vào, gây cho người ta cảm giác xung quanh nàng tản mát bạch quang.

Nishizawa Touko bỗng nhiên nghĩ tới, một màn này thật kinh điển!

Quả nhiên, nữ chủ thánh mẫu liền tới chỗ cô, cười ôn nhu nhìn cô nói: "Nishizawa, chuyện ngày hôm qua, tớ không trách cậu đâu."

Nishizawa Touko nháy mắt đã bị cảm động, giống như thật sự cô đã làm sai chuyện gì đó, hai hàng nước mắt chảy ra ròng ròng, ma ma thực xin lỗi, hình như cô cũng bị ánh sáng thánh mẫu này ảnh hưởng mất rồi.QAQ

Nishizawa Touko đang thành thật sám hối trong lòng, bỗng một thanh âm chen vào.

"Nishizawa, chỗ ngồi của cậu ở phía sau chỗ tớ này."

Đám người nhiều chuyện nhanh chóng tản đi, Nishizawa Touko nhìn về phía sau, chỉ thấy ở cuối phòng học có một mỹ nam vô cùng tuấn tú, hắn cứng ngắc vẫy tay chào cô, chỉ vào chỗ ngồi nọ.

***

Nishizawa Touko có chút đăm chiêu ngồi vào chỗ mình suy nghĩ, nữ chính ôn nhu tha thứ cho nữ phụ là cô đây,khiến Akashi tình cờ đi ngang lại nhìn thấy,vậy sự việc phát sinh sau này......

Sắc mặt Nishizawa Touko liền thay đổi, tựa hồ nhớ tới chuyện gì khủng bố vô cùng, sắc mặt từ trắng chuyển thành màu đỏ tím!

Có một đoạn miêu tả trong chuyện như sau:

Nishizawa liếc mắt đưa tình nhìn Akashi, cho dù ở căn tin có rất nhiều người qua lại, cũng không thể cản trở được tầm mắt của cô, trong mắt của cô, chỉ có mỗi bóng dáng của hắn.

Mà Akashi, ngược lại nhìn cô đầy vẻ chán ghét, hờ hững tàn nhẫn mở miệng nói: "Xin lỗi, tôi từ chối, tôi đã có người trong lòng rồi!"

"Vì sao!Có phải Amemiya hay không, là Amemiya Haruka đúng chứ!" biểu cảm của Nishizawa nháy mắt trở nên tuyệt vọng cùng thống khổ, cô ôm đầu [ Vẫn là kiểu tóc kinh dị ], liên tục thì thào trong miệng, theo góc độ mà Amemiya [nữ chính] nhìn thấy,cô giống như đang khóc.

Không ai có thể so với Nishizawa,khi cô ta đang thương tâm như một đứa nhỏ.

Akashi cũng không trả lời cô, vẫn lạnh lùng đứng ở một chỗ không xa, Nishizawa bỗng nhiên điên cuồng chạy đến ôm lấy đùi hắn, Akashi nhíu mày lộ rõ vẻ chán ghét, cúi người nhìn cô, điều chỉnh thanh âm mà chỉ có hai người có thể nghe được: "Bởi vì từ đầu tới chân của cô, tôi đều không thích nổi."

Mà Amemiya Haruka, chỉ nhìn thấy sắc mặt Nishizawa nháy mắt trở nên trắng bệch.

----

Thẹn thùng quá! Quả nhiên cô mắc bệnh theo đuôi mà! Nishizawa Touko liều mạng che mặt lắc đầu, cô có thể đoán sau sự tình ngày hôm qua Akashi sẽ có cảm giác gì rồi.

Cô cũng có thể giải thích cho việc tại sao Akashi nhìn mình phức tạp như vậy, thật sự là làm khó cậu rồi Akashi!

Chỗ ngồi phía trước bỗng nhiên trống trải, thiếu niên có dáng người cao to đi ngược chiều liền ngồi xuống, dùng đôi mắt đen nhánh lẳng lặng nhìn cô.

"Bọn họ dùng những lời lẽ khó nghe công kích cô,tại sao không phản bác ngược lại?" Hắn nhìn cô, nhướng mày bình phẩm, "Tuy rằng gu thẩm mỹ của cô khiến người khác rất ngại nhìn vào, nhưng đe dọa người khác..... việc này là thật sao?"

"Hả?" Touko vốn đang xấu hổ bỗng ngẩng mặt nhìn cậu, liền nhìn thiếu niên trước mặt, mặt mũi quả thật rất anh tuấn, áo sơ mi trên mình vô cùng nổi bật, làm cho hắn càng thêm rực rỡ chói mắt.

Nhưng Nishizawa Touko căn bản không biết Bách nhân trảm là gì, cô ngẩng đầu một chút lại mau chóng ôm mặt: "Cứ nghĩ tới chuyện đó là lại thẹn thùng, muốn chết quá, ta không muốn sống nữa!"

Mỹ nam áo sơ mi nói cái gì cô căn bản không để ý --

"Kokonoe-san." Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, Nishizawa Touko sợ tới mức liền gắt gao lấy tay che mặt, theo khe hở từ ngón tay nhìn ra.

Quả nhiên là Akashi.

"Mong rằng cậu có để mặc đồng phục tới trường."

Mỹ nam áo hoa cười khổ nói: "Tôi biết rồi."

Nishizawa Touko một bên che mặt, một bên lại mặc niệm không ngừng: Hắn sẽ không thấy mình đâu!

Akashi nhìn đến Nishizawa Touko khiến cô chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống, lạnh lùng điểm tên: "Nishizawa."

A không phải chứ! Trong lòng Nishizawa Touko ai oán than thở, bèn buông tay, nuốt nước miếng nói: "Đến đây à!"

"Thân là phó hội trưởng vốn làm gương lại trốn học,cô còn muốn giải thích gì không?"

Cái gì cái gì cái gì! Phó phó phó hội trưởng!

Bị hai việc đả kích cùng một lúc khiến cô chỉ có thể ngu ngốc nhìn Akashi, tác giả thật khốn nạn, phó hội trưởng cái gì cơ chứ.....Ngài thật sự muốn cô báo hại cho xã hội hay sao ?

Cái danh hiệu phó hội trưởng đeo trên một người chuyên làm chuyện xấu như cô, sau đó lại bị nữ chính hung hăng chà đạp dưới chân, nhìn như thế nào cũng thấy nữ phụ so với nữ chính rất là chênh lệch, ý đồ của lão là như vậy chăng!

Vì sao thế giới này lại độc ác như vậy, cô ra nông nỗi này là do tác giả nguyền rủa, ô ô ô!

Akashi nhìn cô, có vẻ đang chờ đợi câu trả lời thuyết phục.

Nishizawa Touko cảm giác, nếu không cho hắn một câu trả lời khiến hắn hài lòng, mọi chuyện tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy!

Ma ma cứu mạng! QAQ

Lúc này Amemiya Haruka đã đi tới, xung quanh nàng vẫn là vòng hào quang thánh nữ tản ra,nàng thẳng người cười rạng rỡ, nói: "Akashi-kun, cậu như vậy sẽ làm Nishizawa khó xử, dù sao......"

Nàng chưa nói hết câu, nhưng toàn bộ bạn học đều đối với Nishizawa Touko cảm thấy đồng tình, nếu không cũng là biểu tình vui sướng khi thấy người gặp họa.

Lại xuất hiện thêm một việc "thương tâm" làm cô rầu rĩ , cô ngẩng đầu, nhìn Akashi nói: "Không phải, tuy rằng anh có thể không tin tưởng, nhưng sáng nay tôi thật sự bị lạc đường."

Cô lại chỉ chỉ di động : "Hơn nữa di động cũng đã hết tiền, cho nên không có cách nào để xin phép."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro