Chương 1: Xuyên Qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tích. . .tích. . .Tích--

"Chuyện gì thế này? Bác sĩ đâu? Bác sĩ!!"

"Cạch!"

"Xin phu nhân hãy chờ ở bên ngoài. . . .Tôi e rằng người nhà nên chuẩn bị tâm lý."

"Không, không thể nào. . ."

"Bác sĩ, nhịp tim của bệnh nhân đang giảm xuống!"

"Mau ép tim cho bệnh nhân!!"

"Không được rồi bác sĩ, tim bệnh nhân đã ngừng đập. . ."

"Chuẩn bị kích điện!!"

[...]

"Bác sĩ, con gái tôi sao rồi!?"

"Tôi thành thật. . .xin lỗi phu nhân. Dù chúng tôi có cố gắng hết sức đi chăng nữa. . .tiểu thư cũng không qua nổi căn bệnh nguy hiểm này. . ."

"Tôi rất tiếc thưa phu nhân, tiểu thư đã. . .qua đời rồi."

" Làm sao có thể. . .con gái của tôi, đứa con gái bảo bối của tôi. . . Không --!"

"Phu nhân! Phu nhân, ngài có sao không!? Phu nhân??"

.

.

.

.

.

A. . .Đầu đau quá, tứ chi vô lực không cử động nổi.

Cảm giác như mình bị xe nghiền qua vậy.

Thật khó chịu.

Thiên An cố gắng nâng mí mắt nặng trĩu lên, có lẽ đã lâu không tiếp xúc với ánh sáng, nên vừa mở ra, nàng liền nhắm lại, đợi thích ứng xong mới chậm rãi mở lần nữa.

"A! Công. . .công chúa điện hạ! Rốt cuộc ngài cũng tỉnh lại rồi!" Một cô gái thanh tú trong bộ đồ nô bộc thấy công chúa nhà mình đã tỉnh lập tức mừng rỡ chạy tới bên người nàng, nức nở thốt ra từng chữ.

Công chúa. . .điện hạ?

Là ai vậy?

Đang nói nàng sao?

"Ngươi là. . .?" Âm thanh có chút khô khốc của Thiên An vang lên không lâu sau đó.

Họng nàng đau quá!

Nàng muốn uống nước!

"Công chúa điện hạ, ngài làm sao vậy? Ngài không nhớ nô tì sao? Để nô tì đi gọi quốc vương. . . ." Chưa kịp để nữ nô bộc hoảng hốt nói xong, Thiên An đã lên tiếng cắt ngang.

"Không. . .được gọi." Hiện tại Thiên An không biết rõ tình huống của nàng. Tốt nhất đừng để nhiều người biết chuyện này.

Cảm giác công chúa muốn ngồi dậy, nữ nô bộc tiến tới đỡ Thiên An nửa ngồi nửa nằm trên giường, sau đó liền chạy đi lấy một ly nước đưa cho nàng.

Tiếp ly nước từ nữ nô bộc, Thiên An không chần chờ uống vào. Dòng nước mát lạnh chậm rãi chảy qua cổ họng khô khốc khiến Thiên An không khỏi thoải mái thở ra một hơi.

Thiên An mỉm cười nhẹ nhàng hỏi nữ nô bộc, "Ngươi có thể hay không trả lời câu hỏi mà ta đưa ra?"

Thiên An từ nhỏ đã được nữ nhân Thiên gia dạy qua lễ nghi của một tiểu thư thế gia nên nàng cũng rất giỏi về phần giao tiếp với người khác qua phép lịch sự, tao nhã vốn có này. Không chỉ có thế, những người phụ nữ của Thiên gia bắt buộc phải tinh thông mọi thứ như cầm kỳ thi họa theo truyền thống của gia tộc.

"Vâng, xin công chúa điện hạ cứ hỏi."

Tính cách dịu dàng của công chúa tuy không thay đổi nhưng nữ nô bộc vẫn cảm thấy công chúa từ khi tỉnh lại có chút khác khác a. . .

Là tưởng tượng sao?

"Ta là ai, thân phận của ta là gì? Ta làm sao lại trở nên thế này?"

Thiên An hiện tại có rất nhiều nghi vấn nhưng hỏi quá nhiều sẽ khiến nữ nô bộc khó hiểu, tốt nhất hỏi những thứ cần thiết là được rồi.

Thiên An biết, nàng thật ra đã chết rồi, chết vì bệnh tim bẩm sinh, sau đó tá thi hoàn hồn vào một thân xác có thân phận là công chúa đây.

Ngoài chuyện đó ra, Thiên An không suy nghĩ ra được chuyện gì khác. Đây cũng là nhờ lúc còn 13 tuổi, Thiên An có đọc qua tiểu thuyết xuyên không nên có biết chút ít về tình huống này.

Xuyên không, tá thi hoàn hồn, thậm chí trọng sinh. Những điều đó đều không quan trọng với nàng.

Bệnh tim, thứ đã giày vò Thiên An đau đớn đến chết đi sống lại bây giờ không còn. Cái chết của Thiên An coi như đã giải thoát nàng khỏi sự giày vò đó.

Ông trời thương tiếc cho nàng sống lại trong thân xác mới, Thiên An sẽ vì điều này mà sống một cuộc sống an nhàn nàng mong muốn.

"Công chúa điện hạ. . .ngài đừng làm nô tì sợ. Hãy để nô tì đi gọi thái y và quốc vương tới đi. . ô ô ô. . ." Nữ nô bộc lại bắt đầu rơi nước mắt.

Công chúa là một người ôn nhu thiện lương rất được lòng dân lại chưa bao giờ làm quốc vương phiền lòng giờ đây lại như người bệnh nằm đó. Nàng ta cảm thấy đau lòng thay Thiên An.

"Trả lời câu hỏi của ta." Thanh âm nhẹ nhàng như gió xuân, nhưng nữ nô bộc lại cảm nhận được sự lạnh lùng trong đó.

Nàng ta có chút run run trả lời, "Công chúa. . .điện hạ có tên là Guinevere, năm nay ngài 18 tuổi. Ngài là công chúa của Đức quốc Camlann người người yêu mến." Nói xong còn không quên bày ra vẻ hâm mộ lẫn tự hào nhìn Thiên An.

Như nghĩ tới điều gì nữ nô bộc lại khóc nức nở.

Thiên An nhíu mày, người này sao thích khóc thế nhỉ?

Tuy phiền phức nhưng Thiên An điều khiển cảm xúc rất tốt, nụ cười ôn hòa vẫn luôn giữ trên môi nàng.

"Ô ô. . .Do nô tì bất cẩn không chú ý đến công chúa điện hạ để ngài. . .trượt chân ngã vào hồ. .ô ô ô. . ."

Thiên An đại khái hiểu được, do nguyên chủ không cẩn thận nên đã rơi vào hồ. Khi cứu lên, đó không còn là công chúa Guinevere nữa, mà là một linh hồn khác nhập vào có tên là Thiên An.

Guinevere. . .Guinevere. . .

Hình như nàng đã thấy cái tên này ở đâu rồi thì phải?

"Đưa gương cho ta."

Ngài ấy cần gương để làm gì?

Mặc dù khó hiểu nhưng thân là một nô bộc nho nhỏ không có quyền chất vấn chủ nhân của mình.

Nhận lấy một cái gương bằng bạc khá cổ, Thiên An giật mình khi thấy hình ảnh phản chiếu trong gương của mình.

Khuôn mặt nàng như được họa sĩ tỉ mỉ khắc lên, đẹp tới mức không tả nổi, kết hợp theo đó là mái tóc màu hồng mềm mượt như dòng suối xỏa dài trên tấm giường trắng tinh. Làn da tuy có chút xanh xao nhưng vẫn không dấu được da thịt trắng tuyết lại mịn màng như da em bé.

Lông mày lá liễu, cái mũi cao thanh tú. Đôi con ngươi xanh thẳm trong suốt như muốn hãm sâu người vào đó, khí chất thanh tao mà cao quý khiến người ta không dời mắt được. Cánh môi đỏ mọng kiều diễm ướt át như hoa hồng chớm nở thập phần mê người.

Nàng như tiên nữ hạ phàm không nhiễm chút bụi trần, xinh đẹp đến mức hoa cũng phải thất sắc.

Không ngờ nàng lại xuyên vào một mỹ nhân tuyệt sắc thế này. Dung mạo này nếu ở hiện đại chắc là gây ra không biết bao nhiêu sóng gió a.

Có thân phận cao quý là công chúa, tên là Guinevere.

Ngoại hình tóc hồng, mắt xanh. . . Không lẽ là. . .

Guinevere. . .trong Kỵ sĩ hoang tưởng dạ sao?

Hồi nhỏ Thiên An cũng là fan Manhua nên tất nhiên sẽ hiểu rõ về bộ Manhua này.

Thôi kệ! Nữ phụ thì nữ phụ, Thiên An không quan tâm.

Miễn sao thoát khỏi căn bệnh kia là được rồi!

Theo như trí nhớ mà nguyên chủ để lại. Hiện tại chưa đến lúc nhân vật này lên sàn nhưng không lâu nữa đâu.

Thiên An. . .không, Thiên An bây giờ đã chết, từ giờ trở đi tên của nàng chính là Guinevere.

Vì cuộc sống an nhàn mà nàng mong muốn, Guinevere sẽ thay đổi số mệnh của nữ phụ này!

(Từ giờ ta sẽ đổi Thiên An thành Guinevere nhé!)

Bỗng cửa lớn đột ngột mở ra. Bước vào là một nam nhân trung niên với mái tóc màu tím, trên người ông là bộ đồ trung cổ tượng trưng cho thân phận của ông.

Không sai vào đâu được, người này chính là Quốc vương của Đức quốc Camlann, cũng là cha của Guinevere!

"Nữ nhi của ta!" Lodegrean vừa thấy Guinevere tỉnh lại lập tức bỏ mất hình tượng Quốc vương của mình chạy tới bên cạnh Guinevere, thanh âm tràn ngập đau lòng cùng trách cứ, "Sao lại không cẩn thận vậy chứ? Con có biết ta đã lo lắng tới mức nào không?"

Có, nàng biết chứ.

Hai thầm quâng dưới mắt ông cũng đủ để nàng hiểu rõ rồi.

Kiếp trước nàng đương nhiên có cha mẹ thương yêu mình, bất quá họ luôn nghiêm khắc về vấn đề thục nữ nên nàng có chút buồn bực. Bây giờ có một người cha sủng ái mình như thế nàng cảm thấy thụ sủng nhược kinh!

"Con không sao, phụ vương đừng lo lắng." Guinevere vỗ nhẹ bàn tay đang run rẩy của Lodegrean, trấn an nói.

"Không sao là tốt rồi!" Nghe con gái nói vậy, Lodegrean mới bình tĩnh thở ra một hơi. Như nghĩ tới điều gì, ông liền căng thẳng trở lại.

"Tuần sau nước Anh sẽ có một buổi vũ hội hóa trang, Quốc vương đã gửi thiệp mời cho ta rồi. . nhưng chuyện trong hoàng cung ta vẫn chưa giải quyết xong. Con thì cũng xảy ra chuyện mà nhiễm phong hàn. . .nên ta nghĩ phải gửi thư xin lỗi họ. Nhưng nếu chúng ta không tham gia sẽ gây ra tranh chấp của hai bên mất, phụ vương không biết phải làm sao cả. . ."

(Chú ý: Vì đây là truyện ta tự viết nên tình tiết truyện chắc chắn sẽ khác với nguyên tác. Chẳng hạn như là thiệp mời của Quốc vương! Trong truyện kể là em trai Quốc vương mới là người mời Guinevere, nhưng bây giờ lại trở thành Quốc vương mời luôn cha của Guinevere.)

Thì ra đây cũng chính là một phần khiến Quốc vương của Đức quốc Camlann trở nên gầy gò, tiều tụy thế này.

Đột nhiên Guinevere dâng lên một cỗ đau lòng không rõ nguyên nhân.

"Phụ vương, con không sao đâu. Tuần sau con sẽ đi, phụ vương chỉ cần ở lại chăm sóc thân thể của mình tốt hơn trước khi con về là được rồi."

"Không được! Làm sao ta có thể để con đi trong tình trạng này!"

"Đi mà phụ vương ~~"

"Tuyệt đối không!"

. . . . .

Sau một lúc xuất ra công phu làm nũng lẫn ủy khuất cuối cùng Guinevere cũng giành chiến thắng vang dội.

.

.

.

.

Thời gian thấm thoát trôi qua, hôm nay chính là ngày Guinevere gặp mặt nữ chủ và nam chủ của Kỵ sĩ hoang tưởng dạ.

Đặc biệt người sẽ bồi nàng tới đó sẽ là em trai của quốc vương nước Anh-công tước Joseph.

Guinevere khi nghe tới tên Joseph này lập tức cười lạnh.

Đây chính là tên muốn chiếm ngai vàng với Arthur mà.

Muốn dùng sắc đẹp của nàng để quyến rũ Arthur?

Nực cười, ta ngu mới để cho ngươi tính kế!

Kết thúc bữa trưa, Guinevere nhanh chóng kêu tất cả nữ nô bộc chuẩn bị đúng bộ váy trong truyện và bảo vật của Đức quốc Camlann là viên ngọc hoa hồng xanh làm trang sức.

Aiz. . .cái này là vì nàng không muốn phá hỏng cốt truyện người ta a!

Phải nói lần đầu thấy viên ngọc nàng cũng phải kinh ngạc.

Đẹp như vậy, biểu sao phu nhân Royce không nổi lòng tham cho được!

"Hôm nay con rất đẹp, nữ nhi của ta." Lodegrean mỉm cười hài lòng nhìn cô con gái xinh đẹp của mình. Vẻ đẹp này, cử chỉ cao quý này. . .thật giống người vợ đã khuất của ông. . .

Như cảm nhận được nỗi buồn mất mát của Lodegrean, Guinevere không tiếng động trấn an ông, đáp lại là nụ cười ấm áp cùng với cái xoa đầu của ông, "Tới giờ rồi, đi đi con."

"Con đi đây, phụ vương."

Ngồi trên chiếc xe ngựa thập phần sang trọng, Guinevere với Joseph trò chuyện câu được câu không trên con đường tới hoàng cung nước Anh.

.

.

.

Trong đại sảnh, Quốc vương cùng Vương hậu sau khi khiêu vũ xong điệu đầu tiên, mọi người cũng bắt đầu đứng lên cùng với bạn nhảy của mình khiêu vũ.

Lâm Linh chưa kịp thở dài nhẹ nhõm vì hầu tước Leste được hai tiểu thư nào đó kéo đi thì một công tử thế gia đột nhiên tới trước mặt nàng, "Vị tiểu thư xinh đẹp này?"

Tay đặt lên ngực trái của mình, hắn lịch sự cười nói, "Liệu ta có thể khiêu vũ với nàng một điệu được không?"

Theo sau hắn cũng là một loạt những lời mời khác.

"Ta cũng muốn mời nàng nhảy một bài, được không?"

"Ta cũng vậy. . ."

. . . . .

"A. .hả. . .?"

Lâm Linh cười có chút cứng ngắc, biểu cảm 'chuyện gì xảy ra vậy?' xuất hiện rõ mồn một trên khuôn mặt xinh xắn của nàng.

Cách đó không xa, ba soái ca của Kỵ sĩ hoang tưởng dạ cũng đang trải qua một hồi nói chuyện với các thiếu nữ quý tộc.

Tuy không ai nghe rõ về cuộc trò chuyện của ba người, nhưng người ta lại thấy con trai của Quốc vương bỗng nhiên đứng dậy tiến về phía cô gái tóc nâu đang được vây quanh bởi những thiếu niên trẻ tuổi.

Thời gian như ngừng trôi khi Lâm Linh thấy Arthur thản nhiên đi về phía nàng. Theo từng bước chân của hắn là tiếng tim đập thình thịch của Lâm Linh, "Ar. . ."

"Cạch!"

Âm thanh cửa mở lập tức làm mọi người trong đại sảnh chú ý.

Bước vào là hai bóng dáng một vàng một hồng khiến người ta đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, đặc biệt là nữ nhân bên trái.

Chỉ thấy nàng mặc một chiếc váy màu hồng xếp ly chấm đất cùng những viên ngọc dạng hoa hồng trắng li ti được tách ra cài trên tóc hoặc dây chuyền thập phần sang trọng. Xung quanh nàng luôn tỏa ra tầng khí chất dịu dàng mà cao quý rất được lòng người.

Nàng đẹp đến nổi không ai có thể miêu tả được, vẻ đẹp tựa như nữ thần, như thiên tiên. (= ̄ω ̄=)

"Quốc vương bệ hạ, anh trai tốt của ta! Xem ta đã dẫn ai tới đây này. . ." Joseph đứng bên cạnh cười tươi, "Chính là đứa cháu gái không ai sánh bằng của ta đây!"

Trên ngai vàng Quốc vương nở một nụ cười hiền từ, "Thì ra là công chúa của Đức quốc Camlann, quả nhiên xinh đẹp như lời đồn. Hoan nghênh con đến đây, công chúa."

Sau đó ông liền quay đầu về phía Arthur và Lâm Linh, nhẹ nhàng mở miệng, "Arthur, nhi tử của ta. Con cũng nên đến đây chào hỏi vị công chúa này đi."

Arthur vẫn đứng im bất động làm Guinevere đành phải tự mình đến gần. Hai tay cầm mép váy, chân khẽ khuỵu xuống đúng chuẩn lễ tiết của hoàng gia, Guinevere mỉm cười nói, "Điện hạ Arthur, không biết ta có vinh hạnh được nhảy với ngài một điệu không?"

Tuy Guinevere cười thập phần dịu dàng đúng lễ nghi của một công chúa nhưng trong lòng lại không ngừng gào thét.

Thật sự ta đây cũng không muốn vậy đâu! Nhưng không làm thì cốt truyện tiêu mất!

Với lại trong lúc nhảy, viên bảo thạch sẽ bị đánh cắp, đó cũng là lúc Lâm Linh được người người ca ngợi a!

Guinevere bất đắc dĩ thở dài một hơi, hạ thấp giọng chỉ đủ cho hai bên nghe thấy, "Từ chối yêu cầu của một nữ nhân hình như không hợp với hành vi của một kỵ sĩ. Hơn nữa. . ." Nháy mắt một cái, nàng cười nói, "Ngài cũng không thể để ta mất mặt trước bàn dân thiên hạ chứ?"

Im lặng hồi lâu, cuối cùng Arthur cũng có phản ứng, ưu nhã đưa tay ra, hắn lịch sự nói, "Xin mời, công chúa điện hạ."

Âm nhạc chậm rãi vang lên trong không gian tĩnh lặng, cánh tay hữu lực của Arthur khẽ nắm lấy vòng eo thon gọn của Guinevere.

Từng điệu xoay người hay vòng tay qua đầu của hai người đều toát ra cỗ khí chất tao nhã, sang trọng khiến mọi người không dời mắt được. Tiếng trầm trồ, khen ngợi vang lên không dứt trong đại sảnh hoàng cung.

"Thật là đẹp đôi!"

"Đúng vậy! Từ dung mạo đến thân thế, phải nói là hợp nhau không tả nổi!"

"Cứ như họ sinh ra đã dành cho nhau vậy!"

. . . . .

Trong lúc khiêu vũ, Guinevere đương nhiên nghe thấy toàn bộ những lời đó. Liếc mắt một cái, nàng âm thầm đau lòng thay Lâm Linh. Đúng như nàng đoán, đứng ở góc khuất, Lâm Linh với vẻ mặt cười khổ nhìn Arthur và nàng nhảy.

Xin lỗi ngươi, Lâm Linh. . .

Ta thề là ta không muốn làm ngươi thành thế này đâu.

Vì từ lúc ta bắt đầu dấn thân vào truyện tranh thì ta đã trở thành fan của những nữ chính Manhua rồi a!

Nhưng vì sự nghiệp giúp ngươi được mọi người chú ý và tỏa sáng trong mục tiêu tìm thủ phạm. Đành ủy khuất ngươi vậy!

Đột nhiên Guinevere cảm nhận được một thứ rất nhẹ nhàng xẹt nhanh qua tóc nàng, giống như lông vũ lướt qua vậy, nếu không phải độ cảnh giác của nàng cao chắc nàng cũng không biết nó đã bị đánh cắp đâu. Cười nhẹ một tiếng, Guinevere vờ như không thấy, vẫn đắm chìm trong điệu Valse cao quý.

.

.

.

.

Lâm Linh mang tâm trạng chua xót đứng lặng lẳng đứng gần đó mà không biết Gawain từ khi nào đã đứng bên cạnh nàng.

"Bước nhảy mê hồn như vậy!"

Lâm Linh có chút giật mình nhưng lập tức bình tĩnh lại nghe Gawain nói tiếp.

"Danh tiếng của vị công chúa này nổi tiếng khắp nước Anh và một số vương quốc phụ cận khác. Ngươi có nghe đã từng có một nhà thơ đã viết lời thơ ca tụng nàng ấy chưa?"

Không để Lâm Linh trả lời, Gawain đã đọc lên.

"Gặp nàng rồi. . .ngươi sẽ hiểu thập toàn thập mỹ trên thế gian là gì." Lâm Linh nhẹ nhàng nhẩm lại.

Đúng vậy. . .

Họ mới là một đôi hoàng tử và công chúa.

Hơn nữa giữa nàng và hắn, mãi mãi tồn tại một bức tường vô hình.

Chỉ có thể đứng nhìn từ xa.

Mãi mãi, không thể chạm đến. . . .

"Ta thấy chỉ có vị công chúa Guinevere này mới xứng đôi với điện hạ Arthur thôi."

Cái gì?! Guinevere??

Lâm Linh kinh ngạc, trong lòng khổ sở nói không nên lời.

Không ngờ người này lại là công chúa Guinevere nổi tiếng trong lịch sử nước Anh.

Cũng là Vương hậu tương lai. . .của Vua Arthur.

"Tuy nàng ấy rất đẹp, nhưng ta lại thích những thiếu nữ tóc đen mắt đen hơn." Nói xong, Gawain còn không quên bắn cái mị nhãn.

Lâm Linh lập tức nổi lên một trận da gà da vịt. Lắc mạnh đầu để cho tinh thần tỉnh táo, nàng chậm rãi đưa tay lên ngực trái.

Tất cả chỉ là trò chơi thôi mà, bất luận là Arthur hay Guinevere, thì cuối cùng bọn họ đều là ảo tượng.

Nhưng nỗi buồn man mác này là sao chứ?

Lúc này, một đạo âm thanh đột nhiên vang lên khiến mọi người chú ý.

"Viên ngọc của ta!"

.

.

.

.

.

.

.

.

Hết chương rồi a~

Những câu nói hay trả lời của nhân vật KSHTD và cảm xúc của Lâm Linh hầu như được ta bưng từ nguyên tác ra nha! Với lại ta rất ngu văn miêu tả thì các nàng cũng đã biết, bởi vậy ta có lấy mấy đoạn miêu tả ra từ truyện chữ để tả bề ngoài của từng nhân vật. Xin đừng ném đá ta. . .T~T









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro