Đại hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã 7 ngày kể từ khi Thịnh Linh Uyên và Tuyên Cơ cãi nhau, chuyện cãi nhau này cũng không hẳn là mới lạ. Tuyên Cơ thương tiếc thân thể bệ hạ mới hồi phục, sức lực còn yếu, Thịnh Linh Uyên lại trực tiếp tỏ ý với Tiêu Chinh muốn 'đi làm' giống như bao người, vừa giải quyết hậu sự của Xích Uyên, cũng tiện kiếm thêm chút tiền. Tuyên Cơ hung hăng hống Thịnh Linh Uyên một trận, nói y không biết trân trọng bản thân mình, mà Thịnh Linh Uyên cũng lẳng lặng không nói gì, hắn nghĩ y chắc còn có tâm tư khác thành ra hai người giận dỗi nhau đã 7 ngày liền. Thực ra chỉ có mỗi Tuyên Cơ giận hờn.

Thịnh Linh Uyên từ hôm đó thành thành thật thật ở trong nhà nghỉ ngơi, không đề cập đến chuyện đi làm nữa. Y cũng có tìm cách dỗ Tuyên Cơ nhưng có vẻ như không có tác dụng mấy, rốt cuộc vẫn phải phô diễn khả năng mê hoặc nhân tâm của mình ra.

Tuyên Cơ dù giận nhưng vẫn hết mực để ý Thịnh Linh Uyên, từ ngày cãi nhau Thịnh Linh Uyên mặt mày lúc nào cũng buồn rầu, thân thể tiều tụy đi không ít, ban đêm ngủ một mình cũng hay mơ thấy ác mộng. Hắn cẩn thận suy nghĩ, không hiểu sao thấy bản thân thật quá đáng, hối hận muộn màng. Vì thế bắt đầu nghĩ cách xin lỗi bệ hạ.

Sáng hôm ấy, nhân lúc Thịnh Linh Uyên còn đang ngủ, Tuyên Cơ lặng lẽ đặt một bùa chú lên người y, sau đó thay quần áo, chải tóc, bế Thịnh Linh Uyên lên xe. Tuyên Cơ muốn tạo cho y một chút bất ngờ. Miết miết hộp đựng nhẫn trong tay, hắn không khỏi cười ra tiếng, bệ hạ nhà hắn trân quý đến vậy, không thể nào thua kém những vị vua khác.

Thịnh Linh Uyên tỉnh dậy đã là việc của 2 tiếng sau. Tiếng biển dào dạt cùng với chim hải âu bay lượn trong gió, y thoáng ngạc nhiên đưa mắt nhìn ra xa. Xung quanh là bờ cát trắng mịn, phía sau là biển rộng, phía trước là rừng hoa. Y thả thần thức của mình ra để tìm con gà kia rồi hướng phía rừng hoa đi tới.

Hơi thở của Tuyên Cơ ngày một gần, Thịnh Linh Uyên không khỏi dáo dác đưa mắt tìm quanh. Chỉ thấy trước mắt hoả vũ trải thành một đường thẳng, muốn dẫn y đến nơi nào đó. Thịnh Linh Uyên vuốt mép áo vest trắng, nhếch mép cười đầy thích thú.

Hơi thở của Tuyên Cơ ngày một gần.

"Linh Uyên, lại đây..."

Tuyên Cơ đứng giữa một rừng hoa, mặc vest trắng thanh lịch, đôi mắt đào hoa cong lên, gương mặt anh tuấn, tiêu sái khó ai bì được. Hắn đi đến chỗ Thịnh Linh Uyên, vươn tay bế y lên xoay một vòng.

"Thế nào? Bất ngờ chứ?"

Thịnh Linh Uyên mở to mắt, cái này y từng thấy trong nhiều bộ phim truyền hình mà Tuyên Cơ hay bật, khi hai người yêu nhau muốn tiến thêm một bước đến hôn nhân, cầu hôn là một việc không thể thiếu. Nhân hoàng bệ hạ hơn 3000 tuổi chưa bao giờ được người khác cầu hôn, não bộ có chút không tải được hết, chữ "ngươi..." ở môi cả ngày cũng không thể nói ra.

Tuyên Cơ theo đúng kịch bản mà làm, quỳ một gối xuống, hôn từng ngón tay thon dài của Thịnh Linh Uyên, liếm nhẹ lên ngón áp út vài lần.

"Linh Uyên, tình cảm của hai ta vốn không cần nhiều lời nữa, ta chỉ muốn hỏi... Ngươi sẽ đồng ý kết hôn với ta chứ?"

Thịnh Linh Uyên nheo mắt, miệng cười nói.

"Được, chúng ta vốn dĩ đã không thể xa rời..."

Giống như chỉ đợi có thế, Tuyên Cơ liền lấy ra trong túi một hộp đựng nhẫn, chiếc nhẫn nhỏ gọn mà sang trọng đeo trên bàn tay trắng ngần của Thịnh Linh Uyên trông đến vui mắt, Tuyên Cơ không rời nổi mắt, cắn mấy phát trên đầu ngón tay y rồi mới buông ra.

Thịnh Linh Uyên yêu thích vuốt ve chiếc nhẫn trên tay mình rồi cầm ngược lấy tay Tuyên Cơ hôn lên ngón áp út đã đeo nhẫn.

"Ta cũng có một món quà đã ấp ủ rất lâu, gà con...theo ta."

Lời vừa dứt, chỉ qua một thoáng chớp mắt Tuyên Cơ đã thấy mình đứng trên đài cao, hỉ phục 7 tấc, âm thanh hò reo cùng với tiếng đàn hát hoà làm một. Hắn nhìn người bên cạnh, cũng là một thân hỉ phục đỏ tươi, đầu đội mũ cổn, áo thêu vân rồng. Nét trầm tính, lạnh nhạt của Thịnh Linh Uyên 3000 năm trước nay đã tiêu tán hết, trong đôi mắt y nhìn hắn, tất thảy đều là sự ôn nhu tuyệt đối. Thịnh Linh Uyên bước đến cầm tay Tuyên Cơ.

"Gà con...ta đã hứa sẽ cưới ngươi qua cửa, chiếu cáo thiên hạ."

Nhất bái thiên địa

Nhị bái cao đường

Phu thê giao bái....

Dân chúng xung quanh đài không ngừng hò reo chúc tụng.

"Nhân hoàng vạn tuế, Tuyên Cơ hoàng hậu vạn tuế!!"

Hai chữ "hoàng hậu" lọt vào tai Tuyên Cơ nghe cực kỳ chói tai. Hắn nhìn Thịnh Linh Uyên cười gằn.

"Ngày vui mà bệ hạ vẫn không quên trêu chọc ta..."

Thịnh Linh Uyên tủm tỉm.

"Tuyên Cơ hoàng hậu, Đồng quý phi, gà con quý nhân... Hậu cung của ta cx thật đông đủ..."

Tộc Nam Minh có một thành viên duy nhất là Tuyên Cơ, đến nay hậu cung của Nhân hoàng cũng một mình hắn đắc sủng, Tuyên Cơ cứ cảm thấy không ổn với mấy chức danh kia của mình cho lắm...

Thịnh Linh Uyên nheo mắt cười, cầm lấy bàn tay của Tuyên Cơ, hôn vào bên trong phần da mềm mại.

"Thú Tuyên Cơ hoàng hậu vào cửa, trẫm tự hứa sẽ cả đời đối tốt với y, chăm lo triều chính, ngàn dân an lạc hết những năm trẫm tại vị, và dĩ nhiên là cả sau đó..."

Tiếng hò reo hô hào càng mãnh liệt, trên đài cao, hai người mặc hỉ phục đứng dưới nắng trông cực kỳ chói mắt.

Tuyên Cơ không khỏi bật cười, người này cũng màu mè ra phết, hắn còn sợ y thiếu 'hoàng hậu' vậy mà y đã tự lo cho bản thân rồi. Vừa nhìn sang Thịnh Linh Uyên, vết sẹo nhỏ ở khoé mắt như rõ hình lệ ngọc, Tuyên Cơ vô thức đưa tay lau đi vết sẹo.

"Chỉ sợ bệ hạ đã thú nhầm yêu hậu rồi, ngày mai rồi ngày kia, coi bộ ngài không thể tảo triều đâu."

Dứt lời, một tay nhấc bổng Thịnh Linh Uyên đặt lên vai, trở mình đi vào Độ Lăng Cung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro