Tôi được quyền sống theo ý muốn sao...?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúa: Tại bài này chưa được vietsud nên tui chỉ nói tên thôi nha~~~ Hated by life itself. Theo như tui hiểu được tiếng Nhật là bài này nói về những người chán ghét cuộc sống của bản thân mình. Tui nghĩ nó sẽ rất hợp với chap này. Mà có chế nào đang ghét cuộc sống của mình mà có đọc được truyện của tui thì hãy yêu đời hơn hay nếu bạn cần ai để tâm sự thì cứ nói hết với Lúa. Lúa sẽ nghe và cho bạn những lời khuyên mà bản thân Lúa đã từng trải qua. Chap này nói hơi nhiều tí mà Lúa nói nhiều thiệt mà :< À cảm ơn Fina-senpai đã làm ra MV này, bài này thật sự rất hay luôn ạ ^^ Vào truyện thôi lòng vòng nhiều quá 

-----------------------------

Ưm~~ Gì đây?! Nơi nào thế này!? Trông nó thật rạng ngời, thoáng mát, nhiều loại cây lạ... Ánh sáng chiếu khắp muôn nơi... Thật ấm áp...! Bây giờ tôi mới phát hiện ra là mình đang mặc 1 bộ đầm trắng xoá. Thế là thế nào nhỉ? Tôi nhớ tôi đang ở trong nhà và...!! 

- Bởi vì cháu đã chết rồi!

- Hả? 

Tôi ngước nhìn lên, đó là 1 ông lão bận 1 bộ Kimono màu đen, hoa văn ở trên áo ông thật kì lạ! Mà ông nói tôi chết rồi sao!? Muốn lừa tôi sao!?

- Không có lừa gì ở đây hết! Đó là sự thật! Nếu cháu không tin thì nhìn vào tấm gương này đi.

Một ông lão khác cũng mặc Kimono nhưng lại là màu đen, cũng có hoa văn kì lạ nữa. Ông ấy chỉ vào 1 cái gương, kích cỡ khá là lớn. Tôi đi lại chỗ tấm gương nhìn vào đó. Mắt tôi mở to ra như không tin vào mắt mình! Ôi trời ơi!! Đó... Đó là tôi kia mà!! Tại sao lại bị đưa vào phòng chứa xác thế kia!? Vậy là tôi... Thực sự đã chết sao...? 

- Rõ ràng là thế rồi mà! Cháu đã chết rồi!

- Tôi... Thực sự chết rồi sao?

Như mọi người thấy đó. Tôi không hề có cảm xúc cho dù biết bản thân mình đã chết đi rồi nhưng tại sao trong lòng tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm thế này? Ơ... Có gì đó nóng nóng trên mặt tôi. Tôi sờ lên má. Đó là nước mắt sao? Tại sao tôi lại phải khóc chứ? Tại sao tôi nhìn thấy bản thân mình lại có cảm giác như được giải thoát thế này? Một kẻ như tôi lại có cảm giác đó ư? Tôi làm sao vậy chứ!? 

- Tuy là cháu là 1 cỗ máy đi giết người, đánh mất đi cảm xúc của bản thân nhưng đâu đó ở trong trái tim cháu vẫn còn có cảm xúc của 1 con người...

- Tôi là 1 con quỷ máu lạnh, giết người không ghê tay thì lấy đâu ra phần cảm xúc đó có trong tôi chứ!? Đừng khiến tôi phải nực cười như thế!

- Chúng ta nói thật mà! Chúng ta biết tất cả mọi thứ về cháu.

- Mọi... Thứ về... Tôi...?

Tôi nhìn họ với ánh mắt đầy sự nghi ngờ. Mọi thứ về tôi họ đều biết sao!? Họ là thần chắc!?

- Hừm, cô bé nói đúng rồi đấy! Bọn ta là thần! 

- Hm?

Họ vừa nói cái giống gì thế? Thần? Thần có thật sao? Không đùa đó chứ!? Tôi có thể tin họ được không nhỉ? À phải rồi! Luật của thế giới ngầm làm ai tin tưởng ai chứ!? 

- Nếu cháu muốn tin tưởng ai đó thì cháu cứ nghe theo trái tim không cần phải ràng buộc trái tim của mình như thế đâu!

Ông lão áo trắng cười hiền hậu nhìn tôi. Lòng ngực tôi cảm thấy như nhói lên, cảm giác gì đây chứ? Khoé mắt tôi như muốn trào ra thứ gọi là nước mắt, sống mũi của tôi bắt đầu cay cay. Tôi trở nên kì lạ từ thế nào thế này? Làm ơn dừng lại đi mà! Đây không phải là tôi!! 

- Đó chính là con người thật ở trong con người của cháu. Một con người mỏng manh luôn ở bên trong cháu.

- Con người... Thật ở trong cháu ạ...? 

Tôi bàng hoàng nhìn 2 ông. Từ trước tới giờ tôi vẫn luôn sống như thế mà, bên trong tôi vẫn luôn tồn tại phần con người đó sao ? Tôi không nghĩ như thế, con người thật yếu đuối đó tôi đã vứt bỏ nó rồi... Tôi không cần cái con người đó, nó thật vô dụng, yếu đuối, chẳng làm được tích sự gì. Tôi ghét con người thật sự đó của tôi !

- Cháu không cần phải tự ghét con người thật của mình đâu ! Ai cũng có mặt khác của bản thân, trông thật yếu đuối... 

- Đó chính là lý do tôi không cần con người đó ở trong người !

- Tuy vậy đôi lúc cháu cũng không cần phải quá mạnh mẽ, ai cũng như thế chứ không riêng gì cháu đâu ! Mạnh mẽ, quyền lực, lạnh lùng, đó cũng chỉ là 1 mặt của loài người thôi. 

- Sao ông có thể chắc chắn như vậy ?

Tôi nhìn ông với vẻ hoài nghi. Ông lão áo đen mỉm cười hiền hoà, 1 tay đặt lên đầu tôi, xoa nhẹ. Tôi hơi giật mình trước hành động kì lạ của ông. Bàn tay ông to thật, ấm áp quá ! Cảm giác này tôi chưa từng được trải qua... Dễ chịu quá ! 

- Bởi vì chúng ta luôn luôn dõi theo loài người, phù hộ cho họ...

- Đúng vậy ! Và cái chết của cháu cũng là do bọn ta gây nên...

Hả ? Mấy ổng đang nói cái gì thế !? Chuyện tôi chết là do mấy ổng gây nên ?!! Thế là sao hả ?! 

- Ấy ấy đừng giận mà !! Tại do lão ta hết đó !!! Do hắn cho thiên lôi đánh vào cháu đấy !! *chỉ vào ông lão áo đen*

- Này cái tên kiaaaaaaaaaa !!! Đừng có lôi 1 mình ta vào để lãnh đạn thế chứ !?

- Chứ không phải do ngươi hại chết cô bé sao !?

- Đâu phải mình ta đâu ! Ngươi cũng có phần mà !!

Thế là 2 ổng bay vào choảng nhau mà đá tôi sang 1 bên. Mặt tôi bỗng chóc đen lại, 2 cái ông này mà là Thần chắc lúc đó tôi vẫn còn sống nhăn răng. Nhưng mà mấy ổng mà là Thần thì chắc là Thần loi nhoi =)))))) 

( Lúa: Em like câu đó =)) )

- Nói tóm lại, bọn ta sẽ chuộc lỗi bằng cách cho cháu 1 cuộc sống mới !

- Cháu chết rồi cuộc sống mới gì nữa !?

- Tất nhiên là được ! Vì bọn ta là Thần mà !

- Nhưng cháu nghĩ 2 người là Thần loi nhoi ấy ! =)))))

- ĐỪNG MẦN NHỤC BỌN TA NHƯ THẾ CHỨ !!! *đồng thanh hét*

- Cháu chỉ nói thật thôi mà.

- Thôi tạm dẹp chuyện này sang 1 bên đi =)) Chúng ta sẽ đưa cháu sang 1 thế giới khác và khi đó cháu sẽ có 1 cuộc sống mới. 

Sao tôi như có cảm giác là 2 ông Thần này đang tự luyến vậy nhở ? =.=

- E hèm ! Vậy cháu muốn sống ở 1 thế giới như thế nào ?

Sống ở 1 thế giới như thế nào sao ? Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện này ! Và tôi cũng không biết tôi nên sống ở 1 thế giới ra sao. Có lẽ là 1 thế giới như thế giới mà tôi đã sống... Có lẽ là như vậy...

- Đừng mãi nhìn về phía sau lưng như thế ! Hãy nghe theo trái tim của cháu và cháu sẽ tìm được câu trả lời thôi. 

Tôi trầm ngâm nhìn 2 ông, đặt tay lên trước ngực, nhắm mắt lại cảm nhận lời nói của trái tim. Trái tim của tôi đã hỏi tôi rằng: Bạn muốn trở thành cái gì ? Trong lúc đó tôi đã vô thức trả lời: Tôi muốn có cảm xúc...! Lúc đó tôi đã rất ngạc nhiên về chính mình, tôi không nghĩ là mình sẽ nói ra những lời nói đó. Tôi mong muốn có... Cảm xúc sao...?

- Câu trả lời của cháu là...? 

- Hãy cho tôi biết thế nào là cười đi !

Hai ông nhìn tôi mỉm cười, trên tay phát ra thứ ánh sáng diệu kì, ấm áp. Ông lão áo trắng và ông lão áo đen nắm lấy 2 tay của tôi nhẹ nhàng đẩy tôi lên trên trời. Cơ thể tôi bị thứ ánh sáng từ 2 tay của họ hút lên trên. Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng thì họ nở nụ cười dành cho tôi với giọng nói ấm áp, lay động trái tim tôi:

- Bọn ta mong con sẽ hạnh phúc và tìm thấy nụ cười của mình khi sống ở 1 thế giới mới 1 cuộc sống mới lạ...! Yukimura Akari !

Yukimura Akari ? Đó là tên ai vậy ? Cơ thể tôi dần biến mất, 2 ông vẫy tay với tôi vẫn giữ nụ cười ở trên môi. Cơn buồn ngủ ập tới, đôi mắt tôi dần khép lại, chìm vào giấc ngủ sâu...

- Ông nghĩ cô bé sẽ sống tốt ở thế giới đó chứ ? *lo lắng*

- Không cần lo đâu ! Dù gì con bé cũng là 1 sát thủ nên mấy cái đó có là gì đâu ! Với lại... Tôi mong con bé có thể học được những thứ mà con bé chưa từng được biết tới...

- Lâu lâu ông cũng nói được mấy câu ra trò nhỉ ? *trêu*

- Thôi ngay cái tật thích trêu người khác của ông đi ! =))) Hèn gì vợ ông cứ tống ông ra ngoài không cho ngủ với bả. 

- Kệ tôi ! Ông thì có hơn tôi chắc !? Ông bị tống ra hết 1 tuần chứ có vừa đâu ! *nổi giận*

- Ít ra tôi không phải ở tận 1 tháng ngoài đường như ông ! 

Đâm ra 2 ổng cãi lộn tiếp =))))

.

.

.

.

Chap tiếp theo: Gia đình ? Sự hạnh phúc ? Tôi cảm nhận được nó rồi !

" - Cô là ai? "

" - Đây là nhà của con ! "

" - Akari-chan ! Tới giờ đi chơi rồi ! "

" - Em tính đi học ở trường này sao ? "

" - Cấu trúc này là như thế này nè !"

Thứ được gọi là hạnh phúc ấy...

" - Không có thứ gì được tồn tại dài lâu đâu ! "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro