15. Nỗi lo của Lý Dực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau một đêm vị hai con sắc lang kia hành hạ đến bầm dập thì ngay hôm sau, khi trời còn hãy chưa kịp sáng, Lý Dực đã nhanh chóng trở lại Thạch Động. Một phần là để gấp rút gặp lại Thạch Cơ cùng hắn bàn chuyện, một phần là vì quá sợ hãi hai tên ca ca kia.

Bây giờ đây Lý Dực mới có thể thoải mái bay nhảy nhờ vào thần lực của pháp bảo cũng như của bản thân, chẳng mấy chốc y đã cùng Hao Thiên Khuyển đáp đến cấm địa Thạch Động.

Bạch Hồ đánh hơi được mùi chủ nhân nên lập tức chạy đến mừng rỡ..

-"Đại vương! Mừng ngài trở về!"

Hao Thiên khá ngỡ ngàng vì sao con yêu hồ này lại gọi Na Tra là đại vương? Chẳng lẽ Na Tra cũng là yêu quái sao? Mặc dù thấu hiểu được sự thắc mắc của Hao Thiên khuyển nhưng Lý Dực cũng chẳng vội giải thích, cứ để từ từ biết cũng chưa muộn.

Lý Dực đi vào bên trong, nhìn ngó xung quanh như đang muốn tìm kiếm gì đó, nhưng mãi một lúc không thấy được thứ mình cần đã vội hỏi Bạch Hồ.

-"Thạch Cơ không có ở đây sao?"

-"Hồi đại vương, nương nương hay tin người về nên đã đến Ôn Trì đợi ngài ở đó!"

Vẫn là Thạch Cơ yêu thương Lý Dực nhất, hắn tận tâm như thế chung quy vẫn chỉ là muốn được y yêu thương nhiều hơn. Có đôi khi chỉ là những hành động nhỏ cũng đủ để khiến tình cảm cả hai thêm lớn.

-"Bạch Hồ, đây là Hao Thiên sau này sẽ đi theo ta... ngươi chăm sóc hắn cẩn thận!"

-"Dạ đại vương!"

Lý Dực bàn giao Hao Thiên khuyển xong là hí hửng chạy theo hướng Bạch Hồ chỉ mà tìm Thạch Cơ.

Quả thật thì mấy hôm nay kẻ mà Lý Dực thường xuyên nhớ đến nhất chính là vị sư phụ bất đắc dĩ của mình. Nếu nói y yêu hắn thì cũng không hẳn nhưng khi thiếu vắng lại bắt đầu cảm thấy nhớ.

Theo những gì sử sách ghi lại thì Thạch Cơ và Na Tra vốn là hai phe đối đầu, nhưng có nghĩ đến mấy cũng không ngờ có một loại dị bản lại viết cho cả hai yêu nhau. Thật máu chó!!

Ôn Trì này có thể hiểu nó như một cái hồ nước lớn nhưng nước ở bên trong thì lại vô cùng ấm áp và dễ chịu, nếu bị thương thì có thể đến đây ngâm mình một lát, cơ thể sẽ tự động khỏe hẳn.

Trong suốt thời gian Lý Dực ở đây, đã không ít lần được cùng Thạch Cơ ngâm mình trong làn nước ấm đó, duy chỉ là cùng nhau tu luyện, nếu có những hành động quá khích thì cùng lắm cũng chỉ là ôm ấp nhau chút chút thôi.

Lý Dực bước vào bên trong mà gọi lớn

-"Tiểu Thạch! Tiểu Thạch, ta về rồi..."

Tuy nhiên thì lại chẳng nghe thấy ai đáp lời, ngay vào lúc bất mãn định bỏ đi thì từ xa có một vật thể lạ bay đến, ôm lấy Lý Dực rồi cả hai cùng nhau đáp xuống hồ nước.

Vì quá ngỡ ngàng nên Lý Dực còn chới với, phải bấu víu vào cơ thể của kẻ đó.

-"Ta không biết bảo bối lại nhớ thương ta đến vậy a, vừa gặp đã chịu không nổi rồi sao?"

Lý Dực vừa nghe đến đó liền khựng lại, giọng nói quen thuộc quá đỗi thế này, lại còn có mùi vô sỉ thì chắc chắn không là ai khác ngoài tên sư phụ dâm dê của y cả.

nhưng cho dù lãng thật sự vô sỉ đi chăng nữa thì cũng không thể chối bỏ một điều rằng bản thân y thật sự rất nhớ thương hắn, thế nên nhất thời Lý Dực không vội lấy đó làm nóng giận mà chỉ nhẹ nhàng thả lỏng cơ thể, vòng tay ôm lấy cổ của Thạch Cơ mà chậm rãi thở dài.

Có lẽ là do thời gian qua y đã quá mệt mỏi thế nên ngay lúc này điều y cần nhất đó chính là được lười biếng ôm lấy người mình yêu thương, nhàn nhã chợp mắt ngủ thật sâu, thật lâu, mặc cho những kẻ ngoài kia tự tung tự tác.

Thạch Cơ khi ấy cũng hiểu được hết tất cả những điều Lý Dực đã trãi qua nên hắn cứ thế mà ôn nhu đưa tay lên xoa xoa đầu của y mà hỏi khẽ

-"Mệt lắm phải không?"

Lúc đó chỉ thấy Lý Dực thật thà gật đầu vài cái, lát sau y mới nói

-"Sư phụ, mấy hôm nay Na Tra ở bên ngoài đã làm những chuyện không phải với người, có phải người rất xem thường Na Tra không?"

Xem thường sao? Chưa bao giờ!! Thạch Cơ hắn mặc dù là một kẻ có tính chiếm hữu rất cao nhưng chiếm hữu và độc chiếm chính là hai thứ vô cùng khác biệt.

Hắn yêu Na Tra nhưng không có ý nghĩ sẽ vì một chút tình cảm cá nhân đó mà giữ chân y ở bên cạnh mình mãi mãi. Huống hồ chi hắn cũng thừa biết được rằng một kẻ có dung mạo và tư chất đặc biệt như Na Tra thì những việc bị kẻ khác có tà ý là chuyện không thể tránh khỏi.

Thạch Cơ lúc bấy giờ mới chợt phì cười mà vuốt ve tấm lưng trần của Na Tra

-"Ngốc quá, vi sư chẳng bận tâm những thứ đó, ta chỉ cần biết tình cảm của Na Tra đối với ta như thế nào là được!"

Thật sự mà nói, ngay vào lúc này Lý Dực rất muốn ôm chặt lấy Thạch Cơ rồi dùng hết tất cả chân tình mà y có trao cho hắn toàn bộ, chưa bao giờ y nghĩ rằng một người như Thạch Cơ lại có thể thông suốt và thấu đáo đến như thế.

Càng lúc y lại càng cảm thấy tình cảm của mình dành cho Thạch Cơ ngày một nhiều, nhưng cũng chính vì như thế mà Lý Dực lại càng cảm thấy lo sợ!

Y lo sợ nếu như một ngày nào đó y được trở về thế giới hiện đại vậy thì mối tình giữa y và Thạch Cơ chẳng phải sẽ đứt đoạn sao? Nếu như vậy thì việc tiếp tục cuộc tình này sẽ là đúng hay sai?

Tuy nhiên thì một lúc sau Lý Dực lại có một suy nghĩ khác, hiện tại trái tim của y đã dành cho Thạch Cơ một ví trí đặc biệt như thế rồi thì vẫn là nên yêu thương hắn nhiều hơn nữa, nếu như chọn cách trốn tránh chẳng khác nào chỉ khiến cho cả hai càng thêm đau lòng.

-"Sư phụ... Na Tra nói ngộ nhỡ có một ngày, Na Tra biến mất khỏi thế gian này đến một nơi rất rất xa, vậy người có đau lòng không? Người sẽ có đi tìm Na Tra không?"

Tuy rằng bản thân Thạch Cơ cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu với câu hỏi của Lý Dực vừa rồi nhưng chẳng mấy chốc hắn đã liền hỏi lại.

-"Vậy nếu có một ngày nào đó ta cũng biến mất khỏi thế gian này và đi đến một nơi thật xa, thì liệu Na Tra có đau lòng hay không?"

Lý Dực khi ấy mới thật thà trả lời

-"Tất nhiên là đồ nhi đau lòng rồi..."

Vừa dứt câu thì Thạch Cơ cũng liền nói

-"Ta cũng vậy, thậm chí ta còn đau hơn Na Tra gấp vạn lần, thế nên đừng ai rời xa ai cả, chúng ta đều không muốn nhìn thấy đối phương phải khổ sở sống quãng đời còn lại trong cô độc. Hứa với ta, Na Tra sẽ mãi mãi ở cạnh ta, sẽ không rời xa ta có được không?"

Lúc này đây từ tận sâu trong tâm can của Lý Dực chính là một cảm giác xúc động không thể nào diễn tả được bằng lời. Đây rồi, chân ái của y thật sự đã ở đây rồi... Lý Dực vào thời điểm này quả thật chỉ muốn mãi mãi ở lại bên cạnh Thạch Cơ mặc cho thế sự ngoài kia có bao nhiêu hỗn loạn, chỉ cần được ở bên cạnh hắn thì y dẫu cho không thể trở về thế giới thực cũng nguyện ý.

Thế nhưng người tính mãi mãi không bằng lão đại thần tính, lão đã cố tình bày vẽ ra những tình tiết khốn nạn, cẩu huyết đến như thế để đưa y từ hạnh phúc này sang đau khổ khác thì tất nhiên lão sẽ không dễ dàng để cho y được đạt thành ý nguyện.

Bằng chứng là hiện tại Đát Kỷ đã động thủ trước rồi, nếu Lý Dực y không nhanh chóng đi tìm Khương Tử Nha thì nhất định dẫu cho có hợp sức với Thạch Cơ đi chăng nữa thì cũng không phải là đối thủ của hắn.

Tối hôm đó, sau khi ăn xong bữa cơm đạm bạc do chính tay Thạch Cơ chuẩn bị thì tâm tình của Lý Dực cũng đã phần nào nguôi ngoai được không ít, có lẽ cứ thuận theo tự nhiên thì sẽ tốt hơn.

Khi ấy Thạch Cơ lại nổi hứng muốn đưa Lý Dực ra bên ngoài dạo chơi. Quả thật thì ở Thạch Động này xung quanh bốn bề chẳng có gì khác hơn ngoài những tảng đá to lớn, duy chỉ là hiện tại Lý Dực đã có Thạch Cơ bên cạnh, khung cảnh có vô vị nhàm chán đến đâu cũng không là vấn đề quá to lớn.

Khí hậu trời đêm nơi đây không hề nóng, đâu đó trong từng cơn gió thổi ngang qua còn phảng phất hương thơm dịu dàng đặc trưng của chốn hoang vu.
Đêm nay tuy ánh trăng trên cao kia không được trọn vẹn nhưng ít ra nó cũng có thể khiến cho tâm tình của Lý Dực nhẹ nhõm hơn hẳn...

Mãi một lúc sau Lý Dực mới khẽ hỏi

-"À phải rồi sư phục, việc ta nhờ người thám thính đã ra sao rồi?"

Thạch Cơ một tay ôm lấy Lý Dực vào lòng mà dịu giọng

-"Ta đã cho điều tra rồi, quả thật Khương Tử Nha đang ở Tây Kỳ, hiện tại mỗi ngày đều ra bờ sông câu cá!"

Câu chuyện Khương Tử Nha câu cá là một sự kiện cho đến ngày nay đều được người người truyền tụng.

Khi ấy Lý Dực mới có chút hào hứng mà hỏi Thạch Cơ

-"Vậy sư phụ có phát hiện ra điểm gì kì lạ khi Khương Tử Nha câu cá không?"

Thạch Cơ thật thà gật đầu,kể lại những gì mình thấy được cho Lý Dực nghe.

-"Khương Tử Nha trong bộ dáng một lão già râu tóc bạc phơ, tay cầm cần tre câu cá nhưng lạ ở chỗ lưỡi câu là thẳng và còn cách mặt nước ba phân, ấy vậy mà vẫn có cá cắn câu!"

Lý Dực hiển nhiên là hiểu rất rõ ý nghĩa của việc làm này của Khương Tử Nha, sở dĩ mục đích của ngài ấy không phải muốn câu cá mà là muốn câu Vương. Mà vị vương ở đây không ai khác ngoài Tây Bá Hầu Cơ Xương. Người mà sau này được phong hiệu là Chu Văn Vương.

Lý Dực tựa đầu vào người Thạch Cơ dịu dàng hỏi tiếp

-"Vậy còn ở Triều Ca?"

-"Chuyện ở Triều Ca thì ta đã sai Hoả Hồ đi thám thính, chắc không lâu nữa sẽ có tin thôi!"

Không cần Hoả Hồ nói thì y cũng biết, nếu bây giờ Khương Tử Nha đã đến bên bờ sông Vị Thuỷ câu cá thì chắc chắc chuyện kinh hãi nhất cũng đã diễn ra...

Đó chính là cái chết của Bá Ấp Khảo, trưởng tử của Tây Bá Hầu Cơ Xương, đại ca của Cơ Phát và chũng chính là người tình cũ của Tô Đát Kỷ.

Vẻ ngoài tuấn mỹ cùng văn hay, võ giỏi và đặc biệt đó chính là những ngón tay thiên phú, có thể điều khiển tiếng đàn khiến người nghe phải mê đắm.

Bản tính hồ ly vốn dĩ không dâm dục nhưng con hồ ly tinh đã nhập vào người Đát Kỷ thì lại khác. Vì quá mê mẩn vẻ đẹp cuốn hút cùng tài năng điêu luyện của Bá Ấp Khảo mà Đát Kỷ đã lập mưu chiếm giữ trái tim chàng...

Nhưng có lẽ trên thế gian này nếu có ai được sống trong một cung điện xa hoa cùng tuyệt sắc mỹ nhân như Tô Đát Kỷ mà có thể giữ bình tĩnh thì đó chắc chắn là Bá Ấp Khảo...

Cũng chính vì sự kiên định không chịu phục tùng trước sự quyến rũ của Tô Đát Kỷ mà chàng đã phải bị ả chặt đầu rồi đem thịt làm nhân bánh bao gửi về cho Tây Bá Hầu Cơ Xương.

Giờ đây hàng trăm vị tướng từng bị triều đình Đại Thương đuổi đi đã quay về đầu quân cho Tây Bá Hầu. Hi vọng có thể cùng ông thảo phạt hôn quân và Khương Tử Nha cũng nằm trong số đó...

Lý Tịnh cũng đã chấp nhận từ quan mà cùng Na Tra lên đường tiến đến Tây Kỳ, giúp đỡ Tây Bá Hầu thảo phạt hôn quân.

Nhìn thấy Lý Dực âm trầm không nói , Thạch Cơ khẽ lay người y

-"Bảo bối, con suy nghĩ gì mà thơ thẫn vậy?"

Lý Dực tuy có hơi đăm chiêu nhưng vẫn nhận thức rõ tình hình mà lắc đầu nói

-"À không, chỉ là Na Tra đang suy tính cho cuộc tiến công sắp tới thôi!"

Nghe đến đây chợt Thạch Cơ mới khẽ thắc mắc

-"Đường đến Triều Ca không quá gian nan, có gì mà bảo bối phải phân tâm như thế?"

Cũng bởi vận số Đại Thương chưa tận nên cho dù có làm thế nào cũng vẫn chỉ là phí sức, hiện tại vẫn là nên đi tìm Khương Tử Nha trước đã, sau đó đợi thời điểm thích hợp cùng Tây Bá Hầu tiến đánh Triều Ca.

Lý Dực thấp giọng, ánh mắt đăm chiêu nhìn xa xăm

-"Chúng ta sẽ không đến Triều Ca nữa, mà đổi hướng sang Tây Kỳ! Bởi vì chỉ với nhân lực vài người ít ỏi như chúng ta không thể nào đủ sức đấu lại Tô Đát Kỷ..."

Thạch Cơ nghe đến đây có phần hơi khó hiểu, chẳng lẽ Lý Dực cho rằng với đạo hạnh của hắn không đủ sức đối đầu với con hồ ly kia sao?

Nhưng nghĩ là thế, Thạch Cơ vẫn biết rằng nếu Lý Dực đã có kế hoạch như thế thì tất nhiên đã có suy tính riêng của mình, điều hắn cần làm vào thời điểm bây giờ đó chính là ngoan ngoãn đi theo bảo vệ cho y mà thôi.

Nghĩ đến đây Thạch Cơ mới thở phào một hơi cứ như muốn dẹp bỏ đi những suy nghĩ trong lòng, hắn hiện tại chỉ muốn tận hưởng những giây phút yên bình cuối cùng ở bên cạnh Lý Dực, bởi vì hắn biết cuộc tiến công lần này chắc chắn sẽ có rất nhiều chướng ngại nhưng hắn vẫn luôn hy vọng dẫu có ra sao đi chăng nữa cũng sẽ vẫn có thể nắm tay của người mình yêu thương như thế này mãi mãi

Thế nhưng hắn không thể nào biết được lần đi này có thể sẽ là ngàn thu vĩnh biệt

****

Cũng trong cùng thời điểm đó, Trụ Vương tuy đang ở cùng Thọ Tiên nhưng tâm trí thì lại không thể vui vẻ được, chắc có lẽ hắn cũng đang lo lắng về việc những ngày qua nhận được mật báo rằng đội quân Tây Kỳ đang có âm mưu tạo phản.

Mặc dù nếu xét về binh lực thì phía quân triều đình vô cùng hùng hậu nhưng nếu so với số lượng quân binh của các chư hầu gộp lại vẫn không thể nào so bì nổi.

Đát Kỷ bên cạnh có thể thấu hiểu được nỗi lo của Trụ Vương nên lúc nào cũng dịu dàng bên cạnh đưa ra ý kiến cũng như chiến lược để giúp đỡ.

-"Đại vương, sao người lại ũ rũ như thế? Có phải thần thiếp đã làm gì khiến người không vừa ý?"

-"Không, không mỹ nhân của trẫm, những điều mỹ nhân làm luôn luôn đúng. Chỉ là ta đang có chút lo lắng chuyện chính sự!"

Khi ấy Đát Kỷ thư thái ngã vào lòng của Trụ Vương mà khe hỏi

-"Đại vương, có phải người đang lo chuyện phía Tây Kỳ đang âm mưu tạo phản?"

Trụ Vương có chút miễn cưỡng gật đầu, hắn đã bao nhiêu năm chinh chiến thắng lợi giành được Đại Thương và khiến nó trở nên hùng mạnh, đâu thể nào chỉ mới một thời gian ngắn đã phải lâm vào cảnh  thù trong giặc ngoài.

-"Ái phi cũng biết đó, với đội quân triều đình của chúng ta thì không sợ gì phía quân Tây Kỳ cỏn con kia. Nhưng trẫm là đang lo ngộ nhỡ Tây Bá Hầu liên thủ với Nam Bá Hầu và Bắc Bá Hầu thì sớm muộn gì..."

Không để cho Trụ Vương nói tiếp, Đát Kỷ đã vội dùng nụ hôn của mình ngăn cản lời sau đó.

Cũng chính những nụ hôn bất ngờ này mà khiến cho Trụ Vương càng lúc càng mê đắm và thích thú.

Thân Công Báo đứng cạnh đó cũng vội nuốt nước bọt đỡ thèm.

Từ từ tách môi mình ra, Đát Kỷ dùng ánh mắt kiên nghị của mình nhìn thẳng vào mắt Trụ Vương mà chắc nịch hứa hẹn.

-"Đại vương, chỉ cần có Đát Kỷ ở đây thì Đại Thương sẽ không bao giờ mất!"

Sở dĩ Đát Kỷ có thể khẳng định như vậy là bởi vì hắn tin với tài trí cũng như pháp lực của mình, giữ vững giang sơn này không gì là khó.

Năm xưa Nữ Oa nương nương cử hắn đến mê hoặc Trụ Vương và phò trợ cho Chu Vũ Vương thảo phạt hôn quân. Thành lập nhà Chu.

Nhưng vì ngày tháng trôi qua, nếu như nói Đát Kỷ đã nảy sinh tình cảm với Trụ Vương thì cũng không hẳn là đúng, mà nguyên nhân khiến cho Đát Kỷ cố gắng ra sức bảo vệ Triều Ca là bởi vì chính hắn cũng đang có ý đồ muốn độc chiếm thiên hạ.

Nếu như đã cố gắng ra sức lật đổ được Trụ Vương thì dại gì mà hai tay chân lên cho Tây Bá Hầu? Chi bằng hắn cứ thế mượn nước đẩy thuyền, lợi dụng trọng trách của Nữ Oa nương nương phân phó sau đó sẵn tiện giúp Trụ Vương tiếp quản cơ đồ này luôn.

-"Vậy ái phi đã có kế sách gì?"

Đát Kỷ dời tầm nhìn ra phía xa xăm mà mông lung nghĩ ngợi, đâu đó nơi đáy mắt còn loé lên một tia sáng ngoan độc.

-"Trước mắt chúng ta cần phải triệt hạ những kẻ mạnh nhất... chẳng hạn như là cả nhà Lý Tịnh!!"

*******

-"Lý Dực!! Ta cuối cùng cũng đã tìm ra cách giúp con trở về hiện đại rồi!"

Bóng dáng lão Thái Ất lơ lững trên đám mây trắng đang âm trầm phát ra tiếng nói.

Lý Dực lúc bấy giờ liền chấp tay cúi đầu mừng rỡ.

-"Sư phụ, người có cách gì? Người mau nói đi!"

-"Đó chính là... chết!"

Hả? Chết sao?

-"Sư phụ! Đồ nhi vẫn chưa hiểu!"

-"Ayy... thiên cơ bất khả lộ! Ta chỉ có thể dùng Nhíp Mộng thuật để nói cho con nghe mà thôi! Nếu con muốn mau chóng trở về thì chỉ có mỗi cách đó thôi! Ta đi đây!"

-"Khoan đã.... sư phụ... sư phụ..."

Nhíp Mộng thuật chẳng phải là nhập vào trong mơ sao? Vậy thì đây là mơ sao?

Chưa kịp suy nghĩ thêm thì Lý Dực đã bị đẩy vào một khoảng không trắng xoá, phải một lúc lâu thì mới rơi phịch xuống đất

Tại nơi đây Lý Dực nhìn thấy được cơ thể mình đang nằm trong bệnh viện với các thiết bị máy móc xung quanh người...

-"Sao mình...? Mình chưa chết? Mình còn sống sao?"

Lý Dực vươn tay định chạm thử vào cơ thể mình thì lập tức đã bị kéo ngược về thực tại.

Hai mắt bừng mở, Lý Dực đang trong tư thế nằm cũng phải ngồi bật dậy, trên trán lấm tấm mồ hôi, cả cơ thể cũng đã trở nên ướt đẫm.

Giấc mơ ban nãy quá chân thật...

Cố hít thở đều để bình tâm lại, Lý Dực hồi ức những gì mà Thái Ất Chân Nhân đã nói với mình. Muốn trở về hiện đại thì cách nhanh nhất đó chính là chết.

Ban đầu y còn không hiểu nhưng sau một lúc suy ngẫm y cũng đã thông, nếu ở thế giới hiện đại y chết đi thì linh hồn sẽ được xuyên không về cổ đại và có lẽ nếu làm ngược lại thì may ra y mới có thể trở về.

Nhưng làm sao để chết đây?

Xoay đầu sang nhìn Thạch Cơ vẫn còn đang say ngủ, trong lòng Lý Dực lại bỗng dưng cảm thấy có chút cảm giác không đành lòng. Thời gian Ở bên cạnh hắn nói dài không dài nhưng nói ngắn thì lại không ngắn. Mà nó chỉ vừa đủ để tình cảm giữa cả hai phải lưu luyến không muốn rời.

Mặc vội lại y phục, Lý Dực nhẹ nhàng từng bước đi ra bên ngoài vì y sợ nếu nằm thêm một lát sẽ lại gặp ác mộng hay nói đúng hơn nếu ở lại đó thêm một giây phút nào nữa thì đến cả một chút ý chí quay về của y cũng chẳng còn.

Giữa màn đêm tĩnh mịch như thế này, rất thích hợp cho việc một mình ngẫm nghĩ về những chuyện đã qua.

Y vốn dĩ chỉ là một người bình thường, vẻ ngoài cũng chẳng có gì gọi là quá đặc biệt, chưa kể còn mắc  thêm cái căn bệnh sợ tiếp xúc với người lạ. Ấy thế mà ngày hôm nay y lại có thể trở thành một người phải gọi là anh hùng có tên có tuổi. Đỉnh đỉnh đại danh trong huyền thoại phong thần, lên trời xuống biển chẳng sợ bất kỳ ai. Chẳng những vậy, xung quanh y còn có rất nhiều người luôn muốn yêu thương bảo vệ.

Quả thật thì cuộc sống ở đây rất tốt, rất hoàn mỹ, mỗi ngày không cần phải lo cái ăn cái mặc chưa kể không cần phải dậy sớm đi làm, không cần phải xem thái độ và sắc mặt của những người khác, không cần phải mỗi ngày đều cúi mặt mà sống.

Nếu vậy thì ở lại đây có phải hay hơn không? Nhưng mà suy đi nghĩ lại thì cho dù cuộc sống nơi đây có hoàn hảo như thế nào đi chăng nữa thì y vẫn chỉ là một kẻ sống dưới lớp vỏ bọc của người khác. Những thứ mà y nhận lại được chẳng qua cũng chỉ là mạo danh của Na Tra mà nhận lấy, vậy thì ở lại đây y cũng chẳng được gì?

Càng nghĩ càng thêm phiền não, càng thêm đau đầu. Lý Dực hoàn toàn rơi vào bế tắc, y chỉ còn biết ngồi đó mà buồn bã thở dài.

Hao Thiên khuyển trong nhân dáng cũng một bộ dạng chán nãn đi đến, có lẽ vì nơi đây còn mới lạ nên nó không thể ngủ được, vừa nhìn thấy Lý Dực thì liền nhẹ nhàng lên tiếng thăm hỏi

-"Chủ nhân, người cũng không ngủ được à?"

Lý Dực khi ấy lại chẳng có vẻ như giật mình mà chỉ chậm rãi xoay đầu lại nhìn Hao Thiên khuyển mà chỉ nhàn nhạt gật đầu, quả thật là y đang khó ngủ hay nói đúng hơn là y không dám ngủ.

Đêm nay sao lại dài đến thế, y muốn trời mau sáng một chút để có thể nhanh chóng đến Tây Kỳ gặp mặt Khương Tử Nha, mau chóng kết thúc câu chuyện này đi rồi khi đó mọi chuyện đi được đến đâu y cũng sẽ nguyện ý chấp nhận.

Hao Thiên khuyển đứng bên cạnh Lý Dực cũng khe khẽ thở dài, nó vẫn cố gắng hỏi

-"Chủ nhân, có tâm sự sao?"

Lý Dực nghe câu hỏi của Hao Thiên thì cũng chỉ một mảng im lặng, y không biết có nên tâm sự cho nó nghe hay không và nếu đã kể thì liệu nó có tin hay không?

Cuối cùng thì Lý Dực cũng hé môi đôi chút

-"Hao Thiên, ngươi nhớ Hắc Báo sao?"

Câu hỏi của Lý Dực vô tình đã nói trúng tim đen của Hao Thiên, đúng thật là nó nhớ đến Hắc Báo và lo lắng không biết vết thương của Hắc Báo đã như thế nào rồi. Đã có lúc nó rất rất muốn đi tìm Hắc Báo để xem tình hình nhưng suy đi nghĩ lại thì đành thôi, nó chung quy vẫn là không có can đảm đối mặt.

Không thấy Hao Thiên đáp lời, Lý Dực chỉ mĩm cười rồi nói tiếp

-"Hao Thiên, trên đời này thứ đáng sợ nhất chính là ái tình nhưng thứ chúng ta cần nhất cũng chính là ái tình. Ngươi không thể phủ nhận tình cảm của mình dành cho Hắc Báo vậy tại sao vẫn cứ cố chấp tự lừa dối bản thân?"

Hao Thiên tròn xoe mắt nhìn Lý Dực, nó là đang bất ngờ bởi những lời lẽ này thốt ra từ miệng của một thằng nhóc mười ba tuổi là điều không thể tin được.

Nó đã sống và tu luyện suốt mấy trăm năm, vậy mà không nhận ra điều triết lý như lời của Lý Dực vừa nói.

-"Vậy chủ nhân bảo ta phải làm sao đây? Ta thật sự không thể tha thứ cho hắn, ta lại càng không có can đảm đối diện với hắn!"

Nỗi trăn trở của Hao Thiên tất nhiên là Lý Dực thấu hiểu được chứ, sau khi từ núi Thiên An trở về thì y đã bắt đầu có những suy nghĩ thấu đáo hơn về tình yêu.

Vẫn là nụ cười nhạt đó, Lý Dực ngẩn đầu lên trời cao mà thấp giọng

-"Ngươi biết không Hao Thiên, những thứ đang hiện diện trước mắt nếu chúng ta không biết trân trọng, không biết níu giữ thì đến khi mất đi rồi muốn hối tiếc cũng đã quá muộn màng. Nhưng mà thôi, nếu như ngươi đã khó nghĩ như vậy rồi thì cũng đừng nên nghĩ nhiều nữa. Chuyện tình cảm tạm thời gác sang một bên đi! Điều quan trọng là nhanh chóng lật đổ được hôn quân để có thể kết thúc mọi chuyện!"

-"Kết thúc mọi chuyện? Chủ nhân, ý của người là?"

Lý Dực lại một lần nữa dùng nụ cười nhạt đó đối với Hao Thiên nhưng lần này còn mang theo một chút bất cần.

-"Hao Thiên! Lần trước ta đã có nói ngươi vốn dĩ là thần thú đi bên cạnh Dương Tiễn, nay ta đã có Lý Gia cùng Thạch Cơ bên cạnh, ta lo rằng Dương Tiễn đơn độc một mình sẽ dễ bị yêu ma dẫn dụ. Thế nên ngươi hay đi tìm hắn, dẫn lối hắn đến Tây Kỳ!"

Ngay lập tức Hao Thiên khuyển giẫy nãy nhăn nhó

-"Chủ nhân, ta không đi! Ta đã nói là chỉ phục tùng mệnh lệnh của người. Còn Dương Tiễn ta không muốn đi cùng hắn! Kẻ phụ bạc đó ta...

-"Hao Thiên khuyển!"

Dường như Lý Dực không muốn nghe Hao Thiên Khuyển nhắc đến sự việc lần trước nên ngay khi nó vừa nói đến đó thì đã liền lên tiếng cắt ngang. Dẫu sao thì trong việc đại sự vẫn không nên suy nghĩ quá nhiều. Dương Tiễn có xấu xa đến mức nào nhưng một khi đã có chung chí hướng thảo phạt hôn quân thì nhất định phải hỗ trợ lẫn nhau. Mặc dù tận sâu trong tâm can của Lý Dực hoàn toàn không nghĩ sẽ có thể dễ dàng quên đi chuyện ngày hôm ấy.

Lý Dực cố bồi thêm

-"Chuyện nào ra chuyện đó! Công ra công tư ra tư! Bảo vệ Dương Tiễn chính là nhiệm vụ ta phân phó cho ngươi! Vậy thì ngươi có làm được không?"

Mặc dù không hề muốn nhưng lời của Na Tra đã nói thì Hao Thiên khuyển nhất định phải tuân theo. Sau một hồi hậm hực không nói nên lời thì cuối cùng nó cũng phải quỳ xuống trước mặt Lý Dực mà hô lớn

-"Hao Thiên lãnh mệnh!"

Nói xong thì cũng liền vụt một cái biến mất, nhưng đâu đó trong lời nói ban nãy của nó còn mang theo ngụ ý khẩu phục nhưng tâm không phục

Đến khi Lý Dực phát hiện Hao Thiên đã bỏ đi thì khi ấy mới mệt mỏi thở dài

Bây giờ đây y lại tiếp tục rơi vào trận đồ phân vân suy nghĩ liệu mình có nên ở lại đây tiếp tục mối tình np, sư đô luyến, huynh đệ văn hay là nhanh chóng tìm cách kết liễu để được trở về thế giới của mình.

Càng nghĩ thì càng thêm đau đầu, Lý Dực thật sự không thể nào khống chế được

Thạch Cơ sau khi tỉnh dậy đã không thấy Na Tra bên cạnh nên lật đật chạy đi tìm, vừa vặn nhìn thấy y đứng giữa trời gió lộng mà chỉ với cái áo mỏng thì hắn lập tức khẩn trương đi đến.

-"Bảo bối, nơi đây buổi tối gió có mang theo hàn khí, ta đã dặn kĩ rồi mà vẫn không nghe? Mau vào trong nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng ta còn phải lên đường..."

Lý Dực tạm thời cất đi tâm trạng rối bời của mình lúc này mà xoay sang nhìn Thạch Cơ mà gượng gạo cười tưoi, nếu như hắn cứ dịu dàng ôn nhu như thế này mãi thì làm sao y có thể đành tâm mà rời khỏi đây chứ?

Lúc này Thạch Cơ lại tiếp tục giục thêm một lần nữa

-"Ngoan, đi vào trong...!"

Thế nhưng Lý Dực bỗng dưng lại muốn trêu đùa hắn một chút, y giả vờ ôm chân nhăn nhó

-"Biết rồi, biết rồi! A nhưng mà chân của Na Tra tự dưng đau quá, hay là sư phụ bế ta đi?"

Thạch Cơ khi ấy chẳng có chút nào lấy làm khó chịu, hắn chỉ nhẹ khều vào cái mũi xinh xắn của Lý Dực mà giả vờ hậm hực

-"Chỉ giỏi làm nũng ta!!!"

....
..

Ngọt muốn sâu răng 😒

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro