Phần 3 - END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vết nứt thời không khép lại, Mặc Vi Vũ lập tức bị hút vào, phút chốc biến mất ngay trước mắt, tất cả nhanh đến mức tựa như một cơn huyễn cảnh, tay Sở Vãn Ninh cứng đờ giữa khoảng không, ngón tay vẫn còn vương chút hơi ấm sót lại của người đó.

Lời nói cuối cùng của Mặc Vi Vũ không ai nghe thấy được, nhưng Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh đều biết rõ rốt cuộc hắn đã nói gì.

Mặc Nhiên lảo đảo định kéo Sở Vãn Ninh dậy trước, nhưng thấy y vội vàng giơ hai tay, vốn cho rằng y là đang muốn giãy dụa, không ngờ ngay sau đó hai gò má được y ôm trong lòng bàn tay.

Cảm nhận độ ấm mất đi rồi lại có được giữa kẽ ngón tay, Sở Vãn Ninh phẳng phất như đã mơ một cơn ác mộng, ngữ khí đã rút sạch đến mức không cất lên được nữa: "Ngươi vẫn còn ở đây..."

Mặc Nhiên thoáng chốc mở to hai mắt, chóp mũi có chút chua xót, Mặc Vi Vũ hỏi Sở Vãn Ninh, ngươi có phải thật sự không để ý ta không, ngươi có phải thật sự chán ghét ta không ------- không phải, trong lòng ta vẫn luôn có ngươi.

"Đừng sợ..." Mặc Nhiên cúi người hôn lên môi Sở Vãn Ninh, tay vuốt ve vết ngón tay vẫn chưa biến mất ở trên cổ y, ôm chặt người vào trong lòng: "Ta cam đoan, Vãn Ninh... chúng ta sẽ không đi tới bước đó..."

"Khụ khụ khụ..."Sở Vãn Ninh chưa kịp phản ứng thì bất chợt ho sặc dữ dội một trận, Mặc Nhiên vô thức vỗ nhẹ nhẹ lưng y, không dễ dàng gì mới ngừng được cơn ho, thì thấy trên tà áo trắng đó loang lổ máu tươi, Sở Vãn Ninh đột ngột thoát lực, hôn mê trong lòng Mặc Nhiên, trái tim Mặc Nhiên nháy mắt bị bóp chặt, hắn nhớ tới lời Mặc Vi Vũ, cả người hoảng sợ mà căng thẳng.

Một tay ôm Sở Vãn Ninh trên mặt đất lạnh lẽo lên, tiếng nói run rẩy cao giọng quát: "Dược tông! Gọi hết dược tông đến đây cho bổn tọa!"

Mặc Nhiên ôm Sở Vãn Ninh đi về phía giường, đi ngang qua Tống Thu Đồng vừa được mấy cung nữ đào ra từ đống đổ nát, thấy Mặc Nhiên từ trên cao nhìn xuống mình, Tống Thu Đồng vô thức lau đi bụi bặm và vết máu trên gương mặt xinh đẹp, nơm nớp lo sợ: "Bệ hạ... thiếp... thiếp thân..."

"Thủy lao, rút móng tay y, đóng đinh nhọn vào."

Giọng nói lạnh thấu xương đó, là sự tàn bạo cay nghiệt mà Tống Thu Đồng cho tới giờ chưa từng nghe thấy qua, nàng ta run rẩy cả người, bò trên đất: "Bệ hạ! Ta không có! Đó không phải ta, ta..."

"Lôi xuống." Mặc Nhiên không thèm nhìn nàng ta nhiều thêm một cái: "Ném vào thủy lao, rút móng tay, đóng đinh vào, không cần ra ngoài nữa."

Mắt điếc tai ngơ với tiếng gào khóc the thé cùng tiếng thét thảm thiết sau lưng, Mặc Nhiên ôm Sở Vãn Ninh về giường, nhìn sắc mặt y trắng bệch trái tim từng cơn co rút đau đớn, lúc dược tông đến, thấy Đạp Tiên Quân bị thương mấy chỗ, máu thịt lẫn lộn, nhao nhao vội vàng đi tới, Mặc Nhiên lại nói: "Bổn tọa không chết được... các ngươi xem cho y trước... mau xem cho y..."

Mặc Nhiên rời khỏi chỗ, dược tông không dám phản bác hắn, trước mắt chẩn đoán cho Sở Vãn Ninh trước, Mặc Nhiên quay đầu tìm Lưu Công: "Ngươi đi lấy tô đường, quế hoa cao, hà hoa tô hôm qua bổn tọa sai người chuẩn bị mang đến, đúng rồi, còn có sơn tra ngào đường, đều mang hết lên."

Lưu Công phì cười: "Bệ hạ ngài định đút một ngụm thuốc rồi cho một miếng đường sao?"

Đạp Tiên Quân vẻ mặt cáu kỉnh: "Câm miệng! Bây giờ đánh không được mắng không xong, ngoài dỗ dành ra còn có thể làm sao được nữa?!"

Chốc lát sau dược tông từng người lui xuống, Sở Vãn Ninh không bị ngoại thương, chính là bệnh tật chưa khỏi lại khí huyết công tâm, điều dưỡng thật tốt một thời gian là được. Mặc Nhiên nghe vậy mới yên lòng, để dược tông đến thoa thuốc băng bó cho hắn.

Thế nhưng Sở Vãn Ninh lại không hề thật sự chỉ như vậy, y ngủ một giấc liền hai ngày hai đêm, lúc tỉnh dậy thấy Mặc Nhiên không yên ổn nghỉ ngơi mà trông coi y, thuốc vẫn luôn ở trong ấm cách thủy, đầu giường bày đầy điểm tâm đồ ngọt, đáy lòng Sở Vãn Ninh không tự chủ mềm đi mấy phần, được Mặc Nhiên ôm ngồi dậy, có chút vụng về, không tự nhiên, nhưng cũng coi như là dằn lại tính khí mà nhẹ giọng dỗ dành, tay trái cầm bát thuốc, tay phải cầm bánh ngọt.

Sở Vãn Ninh ngoan ngoãn uống thuốc, y dựa vào lòng Mặc Nhiên, cả hai đều không nói gì, hưởng thụ sự an nhàn cùng tình cảm dịu dàng khó có được này. Sở Vãn Ninh nhớ tới Mặc Vi Vũ vượt qua thời không mà đến, người đó nói hắn tha cho Tiết Mông, nói Đạp Tiên Quân đồ sát cũng không có ý nghĩa gì, rõ ràng rằng hắn xác thực đã tìm về với bản tính của chính mình.

Sở Vãn Ninh nghiêng mắt nhìn nơi trái tim của Mặc Nhiên, y nghĩ, bản thân y ở kiếp trước đó cũng không hề uổng công, một nửa linh hồn dung nhập vào tim Mặc Vi Vũ quả thật đã khắc chế được cổ độc của Bát Khổ Trường Hận Hoa, chỉ tiếc rằng y của bên ấy không thể sống để đợi được.

"Ngươi đang nghĩ gì thế?" Mặc Nhiên hỏi, cẩn thận nâng cằm y, đôi mắt phượng trước đây luôn thanh lãnh cao ngạo giờ đây chứa đầy sự mềm mại mong manh mà hắn không quen, trong lòng hắn động một cái, môi đã hôn xuống.

Sở Vãn Ninh khẽ nhắm mắt lại, tùy ý theo động tác của Mặc Nhiên, y nghĩ, có lẽ đời này mình có thể đợi được, đợi đến khi hoa độc bị khống chế, bị trói buộc, đợi đến khi Mặc Nhiên tìm về khoảnh khắc dịu lắng của linh hồn thanh khiết thuở ban đầu.


***


Mặc Vi Vũ quay về kiếp trước nguyên bản, hắn ôm vết thương da hở thịt rách đến Hồng Liên Thủy Tạ, vết máu kéo dài trên đất, nhớ lại hai năm sau khi Sở Vãn Ninh chết này, hắn cô đơn buồn chán, một hồi quên rằng bản thân muốn tu luyện đệ nhất cấm thuật để gọi Sư Muội trở về nhân thế, sau đó trong lúc ngày nhớ đêm mong Sở Vãn Ninh, hắn mới nhớ ra Thời Không Sinh Tử Môn cũng có thể đưa hắn quay về thời điểm có Sở Vãn Ninh, lúc ấy hắn mới lại bắt đầu nghiên cứu tu luyện đệ nhất cấm thuật một lần nữa.

Hai năm nay, cửa lớn đỉnh Tử Thần luôn đóng chặt, Đạp Tiên Quân gần như bế quan không ra ngoài, hắn lười đi tàn sát sinh linh, hắn vẫn còn nhớ người hắn yêu nhất là Sư Muội, hắn vẫn còn nhớ mục đích hắn tu luyện đệ nhất cấm thuật là để mang Sư Muội trở về. Nhưng mỗi khi tỉnh mộng hắn đều nhìn thấy người nam nhân một thân áo trắng thanh lãnh ấy, cuối cùng hắn không nhẫn nhịn chờ đợi được nữa, mở ra Thời Không Sinh Tử Môn, giây phút đó hắn thậm chí không hề nhớ đến Sư Muội, nghiêm túc thận trọng, xác nhận lại lần nữa, dừng thời gian tại thời điểm Sở Vãn Ninh vẫn còn sống ở Vu Sơn điện những năm ấy.

Có lẽ trong tiềm thức hắn biết rằng không thể mang Sở Vãn Ninh trở về, hắn làm sao có thể chịu được cảnh người hắn ngày nhớ đêm mong lại hóa thành bột mịn ngay trước mắt hắn, nhưng hắn vẫn không tiếc hết thảy mà đi gặp sư tôn của hắn, hỏi y, liệu có phải y thật sự không có chút tình cảm nào dành cho hắn không.

Sau đó Sở Vãn Ninh nói với hắn, trong lòng ta vẫn luôn có ngươi.

Cuối cùng tàn bạo đánh cho bản thể khốn kiếp không chịu nổi của mình trong quá khứ một trận khiến hắn cả người lẫn trong tâm đều khoan khoái, Mặc Vi Vũ mỉm cười, hắn đi đến dưới tán cây hải đường trong Hồng Liên Thủy Tạ, bước vào hồ hoa sen nước hơi lành lạnh, ôm Sở Vãn Ninh giống như đang ngủ say vào lòng.

Đạp Tiên Quân vốn đã chuẩn bị quan tài cho bản thân, là ở dưới tháp Thông Thiên nơi hai người họ lần đầu gặp gỡ, nhưng trong quan tài của Sở Vãn Ninh chỉ có một bộ hỉ phục bái đường, mà bên đó còn có một Tống Thu Đồng chướng mắt, thật là phiền phức, hơn nữa sau khi hắn chết Sở Vãn Ninh sẽ hóa thành tro bụi, Mặc Vi Vũ nghĩ, sống chung chăn, chết liền chung mồ.

Vì thế hắn ngưng tụ toàn bộ linh lực vào lòng bàn tay, cuối cùng nhìn kỹ gương mặt của người trong lòng, tựa hồ muốn khắc ghi dung mạo của y vào sâu trong linh hồn, hắn cúi người hôn lên cánh môi mỏng lạnh lẽo của người ấy, ôm lấy dáng vẻ đó thật chặt vào trong vòng tay, linh lực hung hãn di chuyển toàn thân, phút chốc phá tan thân thể, Mặc Vi Vũ trong nháy mắt biến thành một đống máu xương bụi đất, mang theo Sở Vãn Ninh trong lòng hắn cũng đã hóa cát bụi, tan thành một mảnh không tách rời, cùng nhau tản mác trong hồ sen.

Gió động, thổi lên từng gợn sóng lăn tăn.

___________________________

FIN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro