27.【 GoYuuGe 】 Bánh quy dâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【 GoYuuGe 】 Bánh quy dâu

[tên gốc: 【五虎夏】草莓饼干]

Tác giả: Cabbage
Nguồn: https://cabbage31.lofter.com/post/31ea3453_1cb68cd4d

Nếu bạn thích tác phẩm, đừng ngần ngại bình luận, thả tim thả like ủng hộ tác giả nhé 💓

Cp: Getou Suguru x Itadori Yuuji / Gojo Satoru x Itadori Yuuji

-

# Tiết mục nhỏ, phổ thông cao trung tiền bối hậu bối thiết định ba người ww

# Có nhân bánh bích quy, không thích cẩn thận khi đi vào ❗️

# Cái này là chỉ nhìn một chút xíu manga liền chạy đến viết chút gà, chỉ là đột nhiên nghĩ đến cái tiểu não động thế là liền mò cá sờ soạng, lui tới tag Bên trong đổ rác lương thực sự thật xin lỗi, ooc cầu nhẹ mắng ô ô ô

-

 
°°°°°°°°°°

1

Lúc Gojo Satoru lần thứ nhất gặp Itadori Yuuji - thằng nhãi con nhỏ hơn hắn một tuổi, là ở dưới rặng cây trồng trong trường xanh mơn mởn, gió thổi qua, tạo nên liên miên rì rào âm thanh.

Lúc đó hắn ngậm kẹo que vị đào ngọt đứng cạnh bạn tốt Getou Suguru, nhìn xem mặt hàng (*) này cười cùng đối phương chào hỏi, phảng phất như đôi mắt híp không thể mở ra được kia mang theo sự vui sướng khó mà che giấu được, chả khác gì như nhìn thấy vợ, Gojo Satoru thấy thế trong lòng phê bình một câu "Thật khiến cho người ta buồn nôn", không thú vị dùng đầu lưỡi quấy kẹo que xoay một vòng đẩy hướng sang bên khác, che dấu ở dưới kính râm là đôi con mắt đẹp quét mắt nhìn đứa trẻ thấp hơn hắn một đầu kia.

 (*)Mặt hàng (这货): Từ này mang theo nghĩa xấu nhưng không mang cảm giác nặng nề, được dùng nhiều để gọi người thân quen một cách trêu chọc đùa vui, không có ý hạ thấp đối phương

Không có gì đặc sắc, dáng dấp cũng không có gì đặc biệt, tính toán rõ ràng dễ nhìn đi, tiếu dung coi như xán lạn, nhìn tính cách rất sáng sủa —— Miễn cưỡng coi đây là ưu điểm.

"Không nghĩ tới lên cấp ba có thể một lần nữa gặp được Yuuji —— Cao trung sinh hoạt coi như đã quen thuộc rồi chứ?"

"Rất quen thuộc, cũng sẽ không cảm thấy cô đơn, Fushiguro với Kugisaki đều ở đây!" Itadori Yuuji gương mặt giơ lên nụ cười xán lạn, "Getou-niichan cao lớn thật nhiều a!"

"Yuuji về sau cũng sẽ cao như vậy a." Getou Suguru đưa tay tự nhiên vuốt vuốt tóc Itadori Yuuji —— Tựa như mấy năm trước bọn họ vẫn là hàng xóm như vậy, "Rất lâu không gặp nhau, lần sau anh mời Yuuji ăn cơm nhé?"

"Được nha."

"Nói đến......"

"Tck." Gojo Satoru cả người vốn cũng không thoải mái, thấy hai người kia còn có xu hướng tiếp tục trò chuyện, bất mãn phát ra một thanh âm vang lên, "Suguru, mày có đi hay không."

Getou Suguru quay đầu nhìn hắn một cái, xoay trở lại là một bộ dáng vẻ khuôn mặt tươi cười doanh doanh: "Anh còn có việc, đi trước, nếu có gì cần giúp đỡ có thể đến khu năm hai lớp một tìm anh a."

"Được, gặp lại senpai!"

"Tại sao không gọi onii-chan?"

Đã thấy Itadori Yuuji nháy mắt mấy cái: "Nhập trường tùy tục(*) đó!"

 (*)Nhập trường tùy tục: biến thể / parody lại từ câu "Nhập gia tùy tục"(入家随俗). Ý nói đến một nơi nào đó cần thuận theo phong tục, tập quán ở nơi đó

Gojo Satoru cảm thấy bản thân như ăn phải mướp đắng, buồn nôn đến sắp nôn.

Hắn nhìn thấy Getou Suguru tươi đẹp gương mặt, rõ ràng tâm tình tên kia rất tốt, làm hắn lần đầu ngửi thấy cái hương vị giống với cái mùi hôi chua loét của đám yêu đương.

Không hiểu rõ củ khoai tây kia có cái gì đáng thích.

Gojo Satoru dùng răng cắn nát kẹo, rốt cục "Chịp" một tiếng, khinh thường giật ra khóe miệng: "Thật không hiểu rõ mày thích nó cái gì, một điểm sáng dạ đều không có. Mày muốn đi theo tùy mày, theo đuổi không được thì chớ ở trước mặt tao nhơn nhớt hồ hồ, nhìn mà buồn nôn."

"Em ấy cũng có chút sáng dạ nữa mà." Getou Suguru cũng không ngại bạn tốt, nhưng lại không có ý nghĩ muốn cùng người khác chia sẻ ưu điểm của Itadori Yuuji, chỉ là giúp cậu giải thích một câu như thế, nhún nhún vai, theo sau Gojo Satoru một bước đi vào tiệm bánh gato.

2

Trong những thời gian sau đó, Gojo Satoru thường xuyên nhìn thấy Itadori Yuuji.

Có lúc là ở trong trường ngẫu nhiên gặp, bất quá bọn họ bình thường sẽ không chủ động. Chỉ có khi Itadori Yuuji chú ý tới tình huống có hai người bọn hắn mới có một câu ngắn gọn chào hỏi. Càng nhiều hơn chính là ở dưới tình huống có mặt Getou Suguru, cùng Itadori Yuuji có như vậy một hai mắt đối mặt.

Gojo Satoru và Getou Suguru hai người này, một tên không hứng thú nghe quá trình yêu đương của người ta, một kẻ không hứng thú đi nói điểm tốt cho người khác nghe, đến mức thẳng đến vào cuối thu một buổi trưa ngày nào đó, lúc Itadori Yuuji cầm theo hai túi giấy đóng gói xinh đẹp, tựa vào cửa phòng học khu năm hai lớp một từ bên khung cửa thò đầu ra tìm đến Getou Suguru - người bị thầy giáo gọi đi làm việc, Gojo Satoru mới biết được hai người này nguyên lai rất sớm trước kia là quan hệ hàng xóm.

"Ách, Gojo-senpai, không có ý tứ quấy rầy một chút, Getou-senpai đi đâu?"

Gojo Satoru nghe vậy, từ trong trò chơi nâng mắt lên: "Bị thầy giáo gọi đi làm việc, cho hắn? Để trên bàn hắn đi."

"Dạ." Itadori Yuuji theo lời đem túi giấy nhỏ đặt ở trên bàn Getou Suguru, quay đầu ngượng ngùng hỏi Gojo Satoru mượn giấy cùng bút.

"Nghĩ viết giấy nhắn?" Gojo Satoru tiện tay tìm kiếm một chút, không có mò được bản nháp đã dùng một nửa, cũng lười tìm giấy mới, "Không có giấy. Mày nói với anh a, anh nói lại cho hắn."

"A a." Đứa trẻ không ngờ tới nhìn đến cái vị này mò hai lần xong thôi nước chảy mây trôi nói không có giấy. Dáng vẻ cậu nhìn có chút bối rối, "Chính là muốn nói đây là bánh bích quy em tự tay làm, một túi là vị việt quất, một túi là vị thường, lâu nhất có thể bảo quản nửa tháng, quá ngày sẽ không có cách nào ăn."

"Chính mày làm?"

"A, vâng. Trước kia cũng có làm qua cho Getou-senpai, lần này thử một chút khẩu vị mới, hi vọng anh ấy có thể thích."

Gojo Satoru cảm thấy bản thân giữa trưa hẳn là ăn nhiều bánh ngọt dâu tây: "Tụi bây trước đây quen biết sao?"

"Đúng vậy a. Mấy năm trước Getou-senpai tới sát vách nhà em, về sau anh ấy dọn đi rồi liền không có liên hệ."

Gojo Satoru đại khái nhớ lại một chút, giống như Getou Suguru từng dời nhà đi: "Đi đi, biết, mày đi đi."

"Làm phiền Gojo-senpai!" Bé trai rất có lễ phép, hướng Gojo Satoru cười cười, rời đi phòng học năm hai.

Khi đó là giữa trưa, mặt trời rất sáng. Trong không khí mang theo khí lạnh mùa thu cùng mùi bánh bích quy sấy ngọt lịm, ẩn ẩn mùi thơm rất mê người, ngửi mùi tựa hồ không tệ. Gojo Satoru ngồi ở bên cửa sổ, thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn hai túi bánh bích quy kia, đại khái đoán chừng số lượng bánh bích quy trong túi giấy.

Dù sao nhìn qua Getou Suguru cũng không thấy nhiều thích ăn bánh bích quy, số lượng này gã ta cũng ăn không hết, không ăn hết thì kỳ, ăn của gã hai cái bánh bích quy gã cũng sẽ đánh không lại ta.

Hắn nghĩ như vậy, thế là liền yên tâm thoải mái ra tay một bao túi ngẫu nhiên đến ——

"Đây chính là lí do dẫn đến việc mày ăn hết nguyên một túi bánh bích quy của tao?"

Getou Suguru mỉm cười chất vấn Gojo Satoru, kẻ bị chất vấn đầy mặt không thèm để ý, trong tay còn đang cầm một túi vị dâu tây, gặm hai miếng, lầu bầu một câu: "Vẫn là dâu tây ăn ngon."

Hắn nuốt xuống bánh bích quy xong mới nhấc lên tầm mắt: "Chẳng phải chỉ là ăn hai cái bánh bích quy của mày thôi sao, người ta đều nói chất lượng bảo quản hơn mười ngày, hai túi mày lại ăn không hết."

Getou Suguru chịu đựng phẫn nộ: "Vậy trong tay mày cái này túi bánh bích quy vị dâu tây lấy ở đâu ra."

"Yuuji cho a."

"Mày khai ra đi mày làm thế nào khiến em ấy cho?"

"Người ta nguyện ý làm, tao nguyện ý nhận a."

Getou Suguru nhịn lại nhẫn, rốt cục nhịn không được —— Nếu như không phải hai tháng sau Itadori Yuuji trong một lần nói chuyện phiếm ngẫu nhiên hỏi gã là ưa thích bánh bích quy vị việt quất hay là bánh bích quy vị thường, gã đều không có cách nào phát hiện được quan hệ của Gojo Satoru với Itadori Yuuji đột nhiên ấm lên, sau đấy còn cả cái vụ hắn ta còn chôm hẳn một túi bánh bích quy đáng yêu đáng nhẽ nên thuộc về gã: "Mày nhận bánh bích quy còn cần phải lấy thêm cả phương thức liên lạc của người ta?"

"Suguru mày đúng là không tử tế. Thân là senpai, thêm một chút phương thức liên lạc của kouhai thì thế nào?" Gojo Satoru mặt không đổi nói với Getou Suguru, hoàn toàn không có chút nào cảm giác tội lỗi đi nạy góc tường. Hắn như cũ đeo theo màu đen kính râm từ lúc lần đầu gặp mặt Itadori Yuuji, khóe mắt quét nhìn thấy bắt gặp một nhúm màu hồng tóc, "Yuuji!"

Hắn nói, giơ tay lên quơ quơ: "Dù sao lâu như vậy cũng không thấy mày phát hiện a."

Cứng, nắm đấm cứng.(*)

(*)Cứng, nắm đấm cứng (硬了,拳头硬了): Thường chỉ một hành động siết chặt nắm tay để kìm hãm, nhẫn nhịn cơn tức giận / ý muốn đấm chết thằng trước mặt

Getou Suguru bảo trì cứng ngắc mỉm cười, trước khi Itadori Yuuji đi vào hỏi bạn tốt của gã: "Trước đó là ai nói Yuuji không có chút sáng dạ?"

"Quên, loại người này cần phải nhớ sao?" Gojo Satoru, "Yuuji em đừng để ý đến hắn, chúng ta đi thư viện đi."

Mày giỏi a Gojo Satoru.

Getou Suguru nghiến nghiến răng hàm: Chúc mày ăn mì ăn liền không có gói bột canh!(*)

 
(*)Chúc mày ăn mì ăn liền không có gói bột canh! (祝你吃方便面没有调料包!): Tương tự như câu "chúc mày ra đường rơi chìa khoá xuống cống", " chúc mày ra đường quên kéo khoá quần", là một kiểu rủa xả ác ý với đối phương một cách đơn giản nhẹ nhàng nhất, thường dùng với người quen thân, bạn bè
 

end

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro