28.(R18?) [Yuuta x Yuuji] Lãnh môn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Yuuta x Yuuji] Lãnh môn

[tên gốc: 【乙虎】冷门]

Tác giả: 无效愚者
Nguồn: https://woyipiankongbai.lofter.com/post/4ba563bd_1cb6e84b3

Nếu bạn thích tác phẩm, đừng ngần ngại bình luận, thả tim thả like ủng hộ tác giả nhé 💓

Cp: Okkotsu Yuuta x Itadori Yuuji

💥Lưu ý: Có chút R18

Okkotsu Yuuta với lãnh môn cùng mộng

°°°°°°°°
Okkotsu Yuuta đặt bút xuống, đột nhiên cảm giác phần eo đụng phải thứ gì. Hắn liếc mắt nhìn, phát hiện là cái cánh tay của bệnh nhân tựa vào người mình đang giật giật.

Hắn đứng dậy chuẩn bị đưa tay của Itadori Yuuji nhét lại vào trong chăn. Nam nhân một giây trước nằm trên giường còn đang đắm chìm trong mộng đẹp, giờ phút này giống như xù lông lên túm lại cổ tay hắn, sức lực bàn tay kia khiến Okkotsu Yuuta bị đau một tiếng, đành bất đắc dĩ nhìn đối phương mở to mắt.

Itadori Yuuji rất nhanh ngồi dậy, vội vàng buông tay ra, "Thực sự có lỗi, bác sĩ Okkotsu," Nhìn qua cậu có vẻ chưa tỉnh hồn, quay sang bên che miệng ho khan, "Lại mắc bệnh. Vẫn là mơ cùng một kiểu mộng."

Cậu vô thức kéo cao cổ áo, che lấp hơn phân nửa cái cổ sạch sẽ, biểu lộ có vẻ không tốt, giống như vừa bị hóc xương cá. Tình huống này Okkotsu Yuuta quá quen thuộc, mà có khi có thể copy lại các động tác giống y đúc ------ Itadori Yuuji cứ nhanh chóng như thế thoát khỏi mộng còn mang theo tình trạng phản ứng quá khích trong tháng này đã là lần thứ 43, hôm nay mới là lần thứ 11; Hắn lo lắng tình trạng bệnh nhân đầu tiên của hắn. Dù rằng về công việc, chỉ mới chính thức cầm bằng bác sĩ không được bao lâu, nhưng Okkotsu Yuuta thật sự giống như những vị bác sĩ tốt bụng khác luôn chăm sóc bệnh nhân của mình ------ Đối phương đã vào nhà hắn bắt đầu tiến hành điều trị cũng được một tháng, phần hồ sơ bệnh tình cũng được cất kĩ trong ngăn kéo khoá kỹ: Itadori Yuuji, nam, thầy giáo. Dùng đến loại thuốc không biết tên dẫn đến tinh thần dị thường, khó bình ổn giấc ngủ, dễ dàng phản xạ có điều kiện công kích đến người ngoài.

Okkotsu Yuuta an ủi nói, "Không có việc gì, còn có thời gian. Ở trong mộng lần này có khác gì những lần trước không?" Hắn ngồi bên mép giường, nghiêm túc nhìn còn tay thì cầm chăn kéo cao đắp cho vị bệnh nhân đang buồn bã ỉu xìu kia.

Itadori Yuuji tựa như đang nhớ lại những hồi ức đứt quãng, nửa ngày mới gạt ra mấy chữ, "Hẳn là, có một cái thang lầu, có đàn ông từ trên cao bước xuống...... Mái tóc màu đen, rất cao, còn lại không rõ."

Okkotsu Yuuta bất ngờ, nhưng cũng thật vui vẻ. Hơn mười ngày bệnh tình không có tiến triển tốt bỗng có phát hiện mới, khó tránh khỏi hắn có chút chờ mong. Ở trong đầu hắn nhanh chóng lật qua mạng lưới quan hệ của Itadori Yuuji, đây đều là những thông tin bệnh nhân tự cung cấp. Mái tóc màu đen...., cùng nơi làm việc với Itadori có Fushiguro Megumi tóc đen; Con của Fushiguro Megumi, tiện thể là học sinh của Itadori là Fushiguro Toji cũng là tóc đen; Con của người thân họ hàng xa là Gojo Satoru có bạn là Getou Suguru cũng có tóc đen, hẳn cũng từng là học sinh của Itadori...... Okkotsu Yuuta nhanh chóng loại trừ những người khác, đặc biệt lưu lại những mục tiêu là đàn ông có mái tóc đen và liên quan đến Itadori Yuuji tạo thành danh sách, trước mắt những người này có khả năng là mục tiêu nhất. Hắn có chút bất đắc dĩ, đều là tóc đen, nếu như bản thân hắn có thể trị hết bệnh cho Itadori Yuuji liền tốt.

Nhưng hắn có chút khó làm, đồng dạng bản thân hắn có chút thiếu thốn tự tính là bác sĩ không hợp cách. Vào một trận tai nạn xe cộ hắn bị mất một đoạn kí ức, điều này cũng tương ứng trở thành một thứ trì hoãn thời gian hắn trở thành bác sĩ chính thức. Nếu không phải vậy, lấy tư chất của hắn đã sớm thăng tiến. Vô số ngày đêm, luôn có một đoạn ý thức ở trong tư duy nhao nhao, lao nhanh kêu gào thúc hắn mau chóng tìm kiếm nội dung bị thiếu; Những điều kia có lẽ rất quan trọng, có lẽ cũng không quan trọng, nhưng tìm về mới có thể phán đoán được giá trị trân quý của nó. Chờ đợi là lo nghĩ, tìm là dài dằng dặc, cái này cũng không thể để tùy duyên mà đến, nhưng chủ động đi tìm cũng không nhất định tìm được thành quả; bạn bè bên cạnh Okkotsu Yuuta đè xuống thông tin chuyển nhà, vẫn giống như người bình thường đi làm tan tầm ăn cơm đi ngủ, thẳng đến nhận lấy mới có lay động. Hắn chưa hề quên đi việc muốn lấy lại ký ức có tồn tại hay không quyền khống chế, thân phận bác sĩ triệt để cho hắn sự quyết tâm, trong lúc trị liệu bệnh nhân tiện thể nhắm vào những phương pháp trị liệu, hi vọng dùng cách này có thể nhanh chóng đào được ký ức. Nhưng quá trình này ngoại trừ việc không hề đơn giản, còn cả một đống tư liệu, hồ sơ, vô số án lệ cùng đủ loại bệnh, Okkotsu Yuuta gặp lại gặp, nghĩ đi nghĩ lại, nhưng không có một vị nào có thể đối với bệnh của hắn tạo thành trợ giúp. Nhưng đến lúc hắn gặp được Itadori Yuuji, một người dù không cần Inumaki Toge giới thiệu thì vẫn gây hứng thú đến hắn. Ngày qua ngày trải qua cùng một giấc mơ, tới tới lui tuần hoàn một cái nhân tố nào đó, đã từng dao động nhưng chưa bao giờ lùi bước đi tin tưởng, cùng với ấm áp thân thể vào những ngày mưa hoặc có mây đen từ chiều hoặc ban đêm. Không khó thừa nhận, Okkotsu Yuuta bình tĩnh nghĩ, từ góc độ chủ quan mà nói, Itadori Yuuji chỉ là bệnh nhân của hắn. Nhưng từ phương diện suy tư khác của hắn đến quan sát sẽ phát hiện, Itadori Yuuji là một tồn tại đặc thù.

Không chỉ là bởi vì lên giường, có pẽ có dị loại cùng chung chí hướng cùng yêu mến tồn tại. Trước khi thu hoạch, Okkotsu Yuuta cũng cần một chút không có trọng yếu như vậy trợ giúp ức chế một số lo nghĩ. Bản thân hắn là bác sĩ, chăm sóc sinh hoạt bệnh nhân, sau đó ở trong tình huống bệnh nhân không tỉnh táo cùng với bản thân thanh tỉnh cùng nhau ngủ một giấc, từ đây quan hệ bác sĩ bệnh nhân một đường đi xa khó bề quay đầu lại, thay vào đó trở thành những lần động chạm trêu chọc như có như không. Loại trình độ này vượt qua mong muốn của Okkotsu Yuuta, nhưng hắn không ghét cuộc sống như vậy. Có một cánh cửa lạnh, hắn muốn tìm thứ gì đó từ sau cánh cửa, có thể là sơn tường trắng bóc giống như lỗ trống trong kí ức, có thể là một vài bình thuốc nào đó, hoặc là một vài quyển sách gây phản cảm cũng đều có thể, nhưng kiểu vật còn sống thì khác, nhất là giống như nhân loại Itadori Yuuji. Tạm thời hắn không có năng lực chui qua khe, nhưng có người từ đối diện đi tới, giống như loài chuộc bị bả dụ dỗ lỗ mãng đụng vào khung lồng, lại khó mà đẩy ra cánh cửa mà trước đây có thể dễ dàng hẩy nó ra.

Okkotsu Yuuta dừng bút một lát, trên giấy đã bị in mực một tảng. Itadori Yuuji di chuyển nương theo bên giường, thầy giáo tuổi trẻ ngáp một cái, nhắc nhở vị bác sĩ đã đến thời gian tắt đèn, "Okkotsu, nên đi ngủ," Cậu liếc mắt đến đồng hồ báo thức để đầu giường, "Hơn 11 giờ, bên ngoài không mưa, làm sao lại lạnh thế này."

Bác sĩ đồng dạng đều là người trẻ tuổi thu dọn đồ đạc, đem văn kiện để trong giá sách. Hắn không cởi áo sơ mi, chiều nay mới thay nên vẫn rất sạch. Biệt thực của Okkotsu Yuuta không nhỏ, chí ít riêng phòng thủ thôi Itadori Yuuji mỗi ngày trong một tháng đổi giường cũng không hết, nhưng có rất nhiều lí do để cậu ở trong phòng ngủ chính, bọn họ đều ngầm hiểu lẫn nhau. Okkotsu Yuuta tắt đèn, không kéo màn cửa, bóng dáng mặt trăng cùng gió lạnh nghiêng nghiêng phả vào khe cửa, giống như trong kí ức hắn bị đông cứng đến không còn hình dạng. Hắn không biết mình ngủ từ lúc nào, cũng không rõ có phải Itadori Yuuji phải chăng xuống giường rót nước uposng, trong mơ hồ băng lãnh, thật dày màu đen nhiễm lên thị giác, rất có hiệu quả trong tranh thủy mặc. Okkotsu Yuuta rõ ràng biết bản thân đang bước đi, bên tai là tạp âm, dưới chân đạp lên đất bằng. Trước mắt như có gì lan tràn đến, từ trên cao xuống trục tầng rõ ràng: Thang lầu, tầng tầng lớp lớp thang lầu....... Có lẽ trong nháy mắt đó, Okkotsu Yuuta giật mình nắm bắt được cái gì, nhưng chỉ có linh quang vài giây xẹt qua không cách nào lại hiện, hắn nghe được thanh âm, thế là cứng đờ ngẩng đầu nhìn -------- Giờ phút này thân thể tên là "Okkotsu Yuuta" cũng không biết thanh âm phát ra từ đâu, hướng lên chẳng qua như là bản năng của cơ bắp; Nhưng quả nhiên có người đang đi xuống, hắn thấy không rõ mặt, chỉ mơ hồ cảm thấy thân thể kia rất quen, thân thể không thể động đậy vẫn duy trì động tác kia, chỉ có người đang đi xuống càng đến càng gần, càng ngày càng gần......, hắn trông thấy người kia đi xuống thang lầu, gương mặt bị màn đen che kín có chút quỷ dị, chỉ là đột nhiên đống quỷ dị tản đi, tiến sát khuôn mặt hắn quen thuộc ------ Itadori Yuuji, là một Itadori Yuuji vui vẻ.

------------------!!

Okkotsu Yuuta đột ngột bật dậy hô hấp, mái tóc cắt ngang che trán, quen thuộc đưa tay che đi đôi mắt có quầng thâm. Đồng tử của nam nhân co lại, run rẩy nhìn Itadori Yuuji đang nằm bên cạnh. Đối phương từ từ nhắm hai mắt, không có âm thanh hô hấp quá lớn, vẫn đang chìm trong giấc ngủ. Nhưng tựa hồ do động tác của hắn quá lớn, kinh động đến kẻ vốn có tình thần không ổn định, Itadori Yuuji hơi có vẻ mờ mịt mở nửa mắt, trong nháy mắt thấy chiếu đầy ánh trăng hắt lên Okkotsu Yuuta chưa tỉnh hồn.

Cậu đột nhiên thanh tỉnh, giống như bị giật mình. Itadori Yuuji xông qua, vỗ lưng giúp Okkotsu Yuuta thuận khí. Itadori Yuuji có chút hỗn loạn, cậu từng li từng tí nói, "Okkotsu? Okkotsu, anh còn khoẻ chứ?" Cậu nghĩ nghĩ, xích lại gần mặt vị bác sĩ, "Thấy ác mộng sao?"

Okkotsu Yuuta vẫn còn chút nghĩ mà sợ, hắn không biết vì cái gì bản thân sẽ mơ kiểu vậy, thậm chí suy nghĩ đều cực kì hỗn độn. Băng lãnh lãnh môn vắt ngang ở trong lòng, giao thoa với lực hút Trái Đất lặp đi lặp lại chốt mở, ý đồ từ trong mang ra thuốc có thể bình định trạng thái; Nhưng loại chuyện này cũng không làm được chuyện gì, mặc dù hắn nghe thấy Itadori Yuuji đang nói cái gì, những cũng đã mất khí lực đi nói chuyện, chỉ có thể theo phương hướng Itadori Yuuji nhìn lại. Hắn không sợ gương mặt này, lại sợ gương mặt trong mơ kia, Itadori Yuuji cùng trong trí nhớ của hắn có liên quan sao?

Okkotsu Yuuta suy nghĩ càng nhiều, bởi vì hỗn loạn chiếm đa số, gió mát lạnh tận xương tủy vào mùa đông, trong đêm này thổi tới, xảo diệu bao trùm cả người hắn. Itadori Yuuji nắm chặt bàn tay lạnh giá của hắn, một cái tay khác sờ lên cái cổ của Okkotsu Yuuta cảm thụ nhiệt độ. Thời gian trôi qua bình tĩnh, ai cũng trầm mặc, ở trong phòng này, từ trên xuống dưới trầm mặc; Không có tiếng đồng hồ, bởi vì Itadori Yuuji cảm thấy khó chịu; Không có tiếng chuột cắn xé ga giường, bởi vì không chỉ có Itadori Yuuji chán ghét, Okkotsu Yuuta cũng khó mà chịu đựng được. Nơi này rất yên tĩnh, duy nhất thứ có sinh khí trong gian phòng là trên giường, mà ở đó có hai kẻ ôm nhau, nhưng đều trầm mặc, không nói một lời

Itadori Yuuji đột nhiên đánh vỡ yên tĩnh, "Okko....., Yuuta," thanh âm của cậu càng ngày càng thấp, theo mặt trăng ánh nhìn dần dần tiêu tán, "Chúng ta làm đi."

Không phải là một trận tình ái đáng giá khích lệ, nói theo một nghĩa nào đó, chuyện này nếu như có kiểu trao giải, chỉ sợ đám đông không có hứng. Vào lúc này Itadori Yuuji mất đi tính công kích, mặc dù trạng thái bình thường của cậu cũng không tốt chỗ nào, nhưng mang theo thứ gì đó từ đặc chất trong sinh hoạt. Hô hấp, hỗn loạn, nước mắt cùng vốn không có đau nhức, cắt xén giống như trong thân thể của Okkotsu Yuuta mổ xẻ ra, ép buộc lôi ra bên ngoài. Hắn vẫn không nói gì, dưới lỗ tai vô thức bắt được tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Giờ phút này, lờ mờ mưa to, âm trầm cùng trầm mặc đúng hẹn mà tới, phảng phất như lần tình ái này là chuyện đương nhiên. Itadori Yuuji ôm cổ hắn, hai bàn tay nắm chặt, đầu ngón tay dùng sức nghiến vào thịt mình gây ra vết đỏ, nhìn xuống, có cái gì trong lúc nghênh hợp mà tuôn ra, sền sệt ở trên giường tràn ra. Còn có thỉnh thoảng tiếng kẽo kẹt ngoài cửa cùng tiếng xào xạc của cây, luôn luôn để Okkotsu Yuuta chậm rãi cảm nhận đến Itadori Yuuji đang khóc nức nở, đang thở dốc. Thật yên lặng, vào lúc không có mặt trời vậy mà hắn khó có được ấm áp bao quanh, từ trên xuống dưới ấm áp tràn vào thân thể, hắn mượn ánh trăng đã nát tươm mỏng mang kia đi nhìn Itadori Yuuji, nhìn cậu giờ khắc này ở trong bóng tối lộ ra đôi mắt ướt át, bờ môi hô hấp từng tiếng rên rỉ; Okkotsu Yuuta cảm thấy bản thân khôi phục nhiệt độ, theo đó mà đến là hình ảnh trước đó không lâu đã xuất hiện. Dáng vẻ Itadori Yuuji đi từ trên thang lầu xuống, từng bước một như đang giẫm lên thi thể, còn bị màu đen che đậy kín mặt, tăng thêm cái biểu lộ không rõ ràng......., Okkotsu Yuuta không có thở dài, hắn ôm Itadori Yuuji, động tác lớn thêm một chút. Trầm mặc bạn tình đến cao trào, mưa đang rơi, màu đen quầng thâm vẫn nặng nề đào ngay dưới mắt Okkotsu Yuuta. Itadori Yuuji nặng nề ngã trở lại giường, rúc gương mặt nóng hổi vào trong gối đầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro