CHƯƠNG 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Không... Không có gì..." Lệnh Hồ Xung hít sâu một hơi, lại dùng sức lau bọt nước trên mặt, tầm mắt từ từ dịch chuyển khỏi đôi chân trắng nõn kia nhìn lên trên, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn liền thấy...

Khăn tắm bó sát thân hình quyến rũ của Đông Phương Bất Bại, hai chân thon dài, vòng eo tinh tế, cùng với... Lệnh Hồ Xung lập tức mặt đỏ tai hồng, chợt cảm thấy xoang mũi nóng lên, máu tươi theo lỗ mũi ào ạt chảy xuống, vội vàng dùng tay bịt lại.

Đông Phương Bất Bại vốn bị ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn đến mức đỏ mặt ngượng ngùng, đang muốn xoay người đi ra ngoài mặc lại y phục, đột nhiên thấy Lệnh Hồ Xung lấy tay che mũi, máu tươi từ khe hở giữa các ngón tích táp rơi xuống mặt nước. Nhìn dáng vẻ tay chân luống cuống hận không thể tự dìm chết mình của hắn, Đông Phương Bất Bại lập tức bật cười, vui đến mỗi quên mất cả chuyện mặc y phục, đứng tại chỗ cười không ngừng.

"Nàng... nàng... nàng còn cười!" Lệnh Hồ Xung quẫn bách đứng trong bồn tắm, luống cuống tay chân chà lau máu mũi: "Nàng... nàng sao không nói cho ta biết nàng đang..."

"Đã bảo ngươi đừng vào, ai bảo ngươi không chịu nghe." Đông Phương Bất Bại tuy rằng ngượng đến đỏ mặt, nhưng vẫn không nén được ý cười.

"Vậy sao nàng lại xô ta ngã xuống bồn! Mạnh tay như vậy, thật là..." Vô cùng vất vả mới khiến máu mũi ngừng chảy, Lệnh Hồ Xung bất mãn nói.

"Để ngươi tắm rửa cho thoải mái a, thế nào?" Đông Phương Bất Bại nhịn cười, nghiêm trang tiếp tục nói: "Người khác muốn còn không được đâu."

"... ..." Lệnh Hồ Xung trầm mặc, sau đó nhếch môi cười xấu xa: "Vậy ta không thể phụ ý tốt của nàng rồi!" Nói xong, bắt đầu cởi áo ngoài.

"Lệnh Hồ Xung! Ngươi... Không phải khi tắm rửa ngươi không cần cởi y phục sao? !" Đông Phương Bất Bại trừng mắt nói.

"Nàng nói lúc ở Tư Quá Nhai sao? Đó là vì không có điều kiện, nhưng bây giờ có bể tắm thoải mái như vậy, không cởi y phục làm sao tận hưởng được." Lệnh Hồ Xung cười xấu xa nhìn Đông Phương Bất Bại, cầm áo ngoài vứt lên cạnh bể.

"Ngươi..." Đông Phương Bất Bại nhất thời nghẹn lời, nhìn dáng vẻ đắc ý vô lại của Lệnh Hồ Xung, nhíu mi, khoanh tay nói: "Tốt, ngươi thích thì cứ cởi đi."

"Ách... Nàng... không ra ngoài sao?" Lệnh Hồ Xung vô cùng sửng sốt, tình huống này nằm ngoài dự đoán của hắn.

"Nơi này là phòng của ta, muốn ra thì cũng là ngươi ra."

"... Ta cởi nha!" Lệnh Hồ Xung dò hỏi.

"Cứ tự nhiên." Đông Phương Bất Bại cười nói, dù sao nàng dám chắc Lệnh Hồ Xung sẽ không có gan làm như vậy.

"Nàng... Ta... Ta cởi thật đó!" Lệnh Hồ Xung lắp bắp nói.

"Ngươi đường đường là một đại nam nhân mà làm việc lại do do dự dự! Chẳng lẽ còn muốn ta giúp ngươi sao... Lệnh Hồ Xung!" Thấy bộ dáng bấn loạn của hắn, Đông Phương Bất Bại không thể nhịn cười, còn chưa kịp nói xong, chợt cảm thấy cánh tay bị kéo lấy, cả người liền rơi vào trong bể.

"Nàng nói nàng định giúp ta cái gì?" Lệnh Hồ Xung gắt gao ôm Đông Phương Bất Bại, cười xấu xa hỏi.

"Ngươi... Ta không có nói gì cả..." Đông Phương Bất Bại quay đầu không nhìn hắn.

"Nhưng ta hình như nghe thấy ai đó đã nói là sẽ giúp ta cởi y phục? Đông Phương đại giáo chủ chắc không phải người dám nói mà không dám làm đi?"

"... ..." Đông Phương Bất Bại mấp máy môi, quay đầu trừng mắt nhìn Lệnh Hồ Xung: "Lệnh Hồ Xung, lá gan của ngươi càng ngày càng lớn, dám khiêu khích bổn tọa?"

"Khiêu khích nàng thì thế nào?" Lệnh Hồ Xung nhìn Đông Phương Bất Bại, giọt nước chảy dọc theo khuôn mặt của nàng, tôn lên dung nhan tuyệt mỹ của nàng, diễm lệ tựa như một đóa hoa sen vừa chớm nở, khiến Lệnh Hồ Xung bất giác sững sờ.

"Không thế nào cả..." Đông Phương Bất Bại nhẹ giọng nói, đôi mắt đẹp lưu chuyển nhìn Lệnh Hồ Xung, hai tay vòng qua ôm cổ hắn, sau đó nhướn người hôn nhẹ lên môi hắn: "Chỉ giáo huấn tên không biết trời cao đất dày như ngươi một chút mà thôi..."

Đôi tay mềm mại dời xuống trước ngực hắn, trong lòng khó tránh bối rối, hai má đỏ ửng, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.

"Đông... Đông Phương..." Lệnh Hồ Xung cũng rất khó chịu, đôi môi hai người dán chặt vào nhau, hơi thở cực nóng khiến cho nhiệt độ không khí nháy mắt cũng tăng vọt, trên tay bất giác dùng sức ôm chặt vòng eo của nàng.

"... ..." Đông Phương Bất Bại nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, cảm nhận được sự khẩn trương của hắn. Môi hơi tách ra, nhìn thẳng vào mắt hắn nỉ non mềm giọng nói: "Lệnh Hồ Xung, xem ngươi về sau có dám khiêu khích ta nữa không..."

"Có gì không dám?" Thanh âm hơi khàn khàn vang lên, Lệnh Hồ Xung một tay ôm eo nàng, tay còn lại nhẹ vỗ về lên lưng nàng.

"Vậy ngươi thử xem." Đông Phương Bất Bại dứt lời, khóe miệng cong lên, sau đó hôn lên môi Lệnh Hồ Xung, đôi tay nhỏ nhắn ở trước ngực bắt đầu cởi áo trong của hắn.

Khi tay nàng chạm vào bờ ngực rắn chắc của hắn, chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với người khác như thế khiến tay nàng có chút run run, Lệnh Hồ Xung không khống chế nổi, gắt gao ôm chặt lấy nàng.

Bởi vì bị rơi vào trong bể, chiếc khăn tắm quấn quanh người nàng đã sớm bị ướt đẫm, khăn tắm mỏng manh dán sát vào thân thể nàng, cứ như vậy bị Lệnh Hồ Xung ôm vào trong ngực, thân thể ôn hương nhuyễn ngọc hoàn toàn dựa vào người hắn.

Trong không gian ái muội, hơi thở cực nóng càng lúc càng dày đặc, tiếng thở dốc trầm trọng vang lên, tiếng tim đập cuồng loạn không ngừng, đan xen vào nhau...

———— Cắt tại đây! Chuyển cảnh ————

Theo lời khai của Nhạc Bất Quần, mọi người mới hiểu rõ chân tướng mọi chuyện, thì ra tất cả đều do đám người Nhạc Bất Quần bày trò.

"Thật không ngờ Xung Hư đạo trưởng chỉ vì Quỳ Hoa bảo điển mà lại làm ra những chuyện ti bỉ như thế."

"Danh dự của Võ Đang đều bị hủy trong tay của hắn rồi ..."

"Nhạc Bất Quần thực sự rất đáng giận, lợi dụng chúng ta đi giết Đông Phương Bất Bại, chính mình lại ngồi không hưởng lộc."

Nhân sĩ các phái nghị luận, có người thay Xung Hư đạo trưởng tiếc hận, có oán hận, cũng có người hận không thể giết Nhạc Bất Quần.

"Đông Phương tiểu tử và Lệnh Hồ tiểu tử vì sao vẫn chưa trở về." Phong Thanh Dương buồn bực nhìn bên ngoài đại điện.

"Phong lão tiền bối, để ta ra ngoài tìm tỷ tỷ xem sao." Nghi Lâm đi tới nói.

"Ngươi có biết nó đang ở đâu không?" Độc Cô Cầu Bại mỉm cười nhìn Nghi Lâm.

"Ân, tỷ tỷ có nói với ta, Nhưng, nhưng ta không biết đường đi đến phòng tỷ tỷ." Nghi Lâm chưa bao giờ tới Hắc Mộc Nhai, cho nên tuy rằng biết tỷ tỷ đã trở về phòng, nhưng lại không biết vị trí chính xác.

"Ta biết, nhị tỷ, ta mang tỷ đi tìm đại tỷ." Đông Phương Văn ban nãy vừa nhận lại Nghi Lâm lập tức đứng ra nói.

"Không cần không cần không cần, Tiểu Văn, không tiện đâu, phải, phải là nữ nhân dẫn ta đi mới được..." Nghi Lâm nhỏ giọng nói, nàng biết Đông Phương Bất Bại trở về phòng tắm rửa, cho nên nếu dẫn theo nam nhân tới đó, dù là đệ đệ ruột thịt thì cũng không tiện a...

"Này... Trên Hắc Mộc Nhai vốn không có nữ nhân, bây giờ biết đi đâu tìm a." Đông Phương Văn khó xử gãi gãi đầu.

"Nhậm Doanh Doanh." Dương Liên Đình đột nhiên mở miệng: "Cô ta từng là thánh cô ma giáo, dĩ nhiên biết đường đi." Hắn không thèm nhìn ánh mắt oán hận của Nhậm Doanh Doanh, tiếp tục nói: "Bất quá, tốt nhất nên có một người nữa đi theo, bằng không nếu Nhậm Doanh Doanh giở thủ đoạn gì đó, Nghi Lâm cô nương sẽ gặp nguy hiểm."

"Cũng đúng." Điền Bá Quang quệt quệt mũi: "Nghi Lâm tiểu sư phụ, như vậy đi, ta đi với người, nếu như không tiện, lúc gần đến phòng tỷ tỷ người ta tránh đi là được." Dừng một chút, đột nhiên nở nụ cười gian xảo: "Ta biết vì sao lại không tiện rồi, Lệnh Hồ Xung khẳng định cũng đang ở đó..."

"Ai nha Điền Bá Quang! Ngươi ngươi nói bậy gì đó... Được rồi, chúng ta nhanh đi tìm tỷ tỷ thôi." Nói xong, Nghi Lâm liền xoay người đi ra ngoài, Điền Bá Quang cười xấu xa, nhìn thoáng qua Nhậm Doanh Doanh: "Ai, không có biện pháp, vì Lghi lâm tiểu sư phụ của ta, ta đành phải ủy khuất chính mình thôi." Dứt lời, vươn tay khiêng Nhậm Doanh Doanh lên vai nhanh chóng đuổi theo Nghi Lâm.

"Lệnh Hồ Xung... Ở trong phòng Đông Phương?" Độc Cô Hành nhỏ giọng hỏi một câu, sau đó nhìn Dương Liên Đình: "Uy, ngươi có phải đã sớm biết hay không?"

"Nếu không ngươi cho rằng Lệnh Hồ Xung còn có thể đang ở đâu?" Dương Liên Đình mặt không chút thay đổi nói.

"Ngươi... Ngươi không phải là thích Đông Phương sao? Ngươi cố ý để Nghi Lâm dẫn theo Nhậm Doanh Doanh, là vì muốn để Nhậm Doanh Doanh hoàn toàn hết hy vọng với tiểu tử Lệnh Hồ Xung kia?"

"... Liên quan gì đến ngươi." Dương Liên Đình liếc mắt nhìn Độc Cô Đi một cái, sau đó liền xoay người bỏ đi.

———— Cắt! Màn ảnh chuyển về ————

"Đông Phương, ta..." Lệnh Hồ Xung hôn lên bả vai bóng loáng của nàng, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói một câu.

"Tỷ tỷ ~~ Phong lão tiền bối kêu ta... ... A! ! ! !"

Một tiếng quát to kinh hãi khiến hai người suýt trượt ngã trong bồn tắm, quay đầu lại liền thấy Nghi Lâm đang che mắt đứng ở trước cửa, mà phía sau nàng lại chính là Nhậm Doanh Doanh. Vốn Nghi Lâm muốn một mình vào phòng, ai ngờ Điền Bá Quang lại khiêng cả Nhậm Doanh Doanh vào đây rồi lập tức bỏ ra ngoài.

Lệnh Hồ Xung hoảng hốt vội che trước người Đông Phương Bất Bại, Đông Phương Bất Bại vung tay lên đóng lại cửa phòng.

"Lệnh Hồ Xung! Sao ngươi không đóng cửa!" Đông Phương Bất Bại xấu hổ não nề trừng mắt nhìn Lệnh Hồ Xung, vội vàng rời khỏi bể.

Lệnh Hồ Xung cũng ra khỏi bể, cầm lấy y phục đã ướt đẫm mặc lại, đỏ mặt nói to: "Nghi... Nghi Lâm, muội ở bên ngoài chờ một chút..."

Hai người rất nhanh mặc y phục, Đông Phương Bất Bại không kịp lau khô tóc, Lệnh Hồ Xung cũng không kịp hong khô y phục còn ẩm ướt.

Sau khi mở cửa phòng, Nghi Lâm vẫn còn đang che kín hai mắt, khuôn mặt đỏ bừng đứng ở ngoài cửa không ngừng thì thào lẩm bẩm: "A di đà phật, phi lễ chớ nhìn, a di đà phật, phi lễ chớ nhìn, a di đà phật a di đà phật..."

"Nghi Lâm a, chúng... chúng ta mau đến đại điện đi..." Lệnh Hồ Xung gãi gãi đầu ngượng ngùng nói, Đông Phương Bất Bại sắc mặt ửng hồng đứng ở bên cạnh không nói lời nào.

"Ân... Được..." Nghi Lâm che mặt, sau đó xoay người chạy thục mạng, vừa chạy vừa hét lên: "Điền Bá Quang! Ngươi mang theo Doanh Doanh cô nương!"

Điền Bá Quang cười hắc hắc, quay đầu ném cho Lệnh Hồ Xung một cái mị nhãn: "Ngượng ngùng, ta cái gì cũng không biết."

"Điền Bá Quang, ngươi muốn chết sao? !" Đông Phương Bất Bại tiến lên vài bước, giả vờ muốn động thủ, dọa Điền Bá Quang hoảng sợ vội khiêng Nhậm Doanh Doanh bỏ chạy.

"Nghi Lâm muội ấy... sao lại dẫn Doanh Doanh tới đây." Đông Phương Bất Bại sau khi lấy lại bình tĩnh liền thắc mắc.

"Có lẽ là Điền Bá Quang cố ý, muốn để Doanh Doanh nhìn thấy chúng ta..." Lệnh Hồ Xung nghĩ nghĩ nói.

"Chúng ta cái gì? Lệnh Hồ Xung, nếu ngươi còn dám nhắc lại, coi chừng ta..." Đông Phương Bất Bại đỏ mặt, trợn mắt trừng hắn.

"Không nhắc tới không nhắc tới, chúng ta đi." Nói xong, Lệnh Hồ Xung liền nắm tay Đông Phương Bất Bại chuẩn bị đi tới đại điện.

"Lệnh Hồ Xung, mọi người đều có mặt ở đó, ngươi..."

"Bất luận thế nào, ta cũng sẽ không buông tay nàng ra." Lệnh Hồ Xung mỉm cười, ánh mắt thâm tình mà vô cùng kiên định.

Trước khi rời khỏi phòng, hắn đột nhiên dừng lại, quay đầu nói với Đông Phương Bất Bại: "Đông Phương, ta đi thay y phục, nàng chờ ta một lát." Dứt lời liền đi về phòng mình

Một lát sau, Lệnh Hồ Xung mặc y phục sạch sẽ đi ra, trong tay còn không biết đang cầm theo cái gì cất trước ngực.

Đông Phương Bất Bại cũng không để ý, tùy ý Lệnh Hồ Xung nắm tay nàng đi đến đại điện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro