CHƯƠNG 69: TRƯỚC MẶT MỌI NGƯỜI LỘ THÂN PHẬN, ĐÔNG PHƯƠNG LỆNH HỒ KHÉO GIẢI KHỐN.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nghi Lâm a, ngươi nói đã tìm được Đông Phương tiểu tử và Lệnh Hồ tiểu tử, nhưng sao giờ vẫn chưa thấy bọn chúng?" Trong đại điện, Phong Thanh Dương sờ sờ râu hỏi.

"Cái kia... Cái kia... A di đà phật, ta ta cũng không biết..." Nghi Lâm sau khi trở về vẫn chưa hề dám ngóc đầu lên.

"Đã để các vị đợi lâu, xin lượng thứ."

Đang nói, Lệnh Hồ Xung đã nắm tay Đông Phương Bất Bại không chút do dự đi vào đại điện.

Nhân sĩ các phái đều quay đầu nhìn lại, ngoại trừ Lệnh Hồ Xung, phía sau hắn còn có một nữ tử, dung mạo tuyệt thế, da trắng nõn nà, váy dài màu tím, lãnh diễm nhưng khống mất đi vẻ tuấn mỹ, mọi người nhất thời đều nhìn đến ngây người.

"Này... Lệnh Hồ thiếu hiệp, ngươi, ngươi sao còn dẫn theo một nữ tử trở về?"

"Nàng chính là giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo, Đông Phương Bất Bại." Lệnh Hồ Xung thốt ra một câu khiến mọi người suýt nữa ngã lộn cổ, không thể tin nổi nhìn chằm chằm nữ tử khuynh quốc khuynh thành trước mắt.

"Cái này, các vị không cần hoài nghi , Đông Phương không phải nam nhân, mà là một nữ nhân chân chân chính chính." Lệnh Hồ Xung nói xong, nhìn Nhậm Doanh Doanh đang bị trói chặt gần đó: "Ta hy vọng, không còn ai hiểu lầm tiếp tục vũ nhục Đông Phương."

"Lệnh Hồ Xung! Ngươi đùa giỡn cái gì!" Một gã nhân sĩ giang hồ đột nhiên vỗ bàn đứng lên: "Tùy tiện tìm đến một nữ nhân nói đó là Đông Phương Bất Bại, ngươi đang lừa con nít ba tuổi sao! Ngươi... Ách..." Lời còn chưa dứt, chợt thấy hoa mắt, yết hầu đã bị siết chặt.

"Ngươi nói cái gì?" Đông Phương Bất Bại siết cổ hắn, lạnh lùng nói: "Muốn chết thì lặp lại lần nữa!"

"Khụ... Khụ khụ... Đông... Đông Phương giáo chủ... Ta... Ta tin ..."

"Đông Phương!" Lệnh Hồ Xung vội vàng chạy tới kéo tay nàng, lắc đầu khuyên can.

"... ..." Đông Phương Bất Bại nhìn Lệnh Hồ Xung, lại nhìn tên kia, nói: "Còn dám nói nhảm ta sẽ khiến ngươi không toàn mạng trở về!" Dứt lời vung tay ném hắn ra xa.

"... Khụ... Này, ta và Phong lão tiền bối đều có thể làm chứng, nàng ấy chính là Đông Phương Bất Bại." Mạc Đại ho nhẹ một tiếng nói.

Kỳ thật cho dù hắn không nói lời nào thì cũng không có người hoài nghi, kẻ vừa rồi võ công không thấp, nhưng lại bị nàng chế trụ không thể phản kháng được gì... Mọi người đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: "Cũng may vừa rồi mình chưa nói gì..."

Lệnh Hồ Xung đi đến trước mặt Nhậm Doanh Doanh, lấy chiếc khăn nhét trong miệng nàng ra, nói: "Doanh Doanh, có một số việc cũng đã đến lúc nên nói rõ."

"Ngươi muốn nói gì? Nói ngươi và Đông Phương Bất Bại có gian tình?! Ha ha a ~" Nhớ tới cảnh tượng vừa bắt gặp ban nãy, trong lòng Nhậm Doanh Doanh không biết là loại cảm giác gì.

"Tiện nhân! ! Ngươi có giỏi thì nói lại xem!" Đông Phương Văn tức giận vọt tới.

"Có bản lĩnh giết ta a! Giết ta, các ngươi liền vĩnh viễn cũng không lấy được thuốc giải thập hương nhuyễn cân tán!"

"Ngươi! Ti bỉ! Hạ lưu! Vô sỉ!! Tiện nhân!" Đông Phương Văn nghiến răng nghiến lợi mắng to, lại không thể làm gì được.

"Doanh Doanh." Đông Phương Bất Bại than nhẹ một tiếng, đi đến trước mặt Nhậm Doanh Doanh nhìn nàng: "Ngươi muốn thế nào, mới bằng lòng giao ra thuốc giải?"

"Muốn thế nào? Ha ha ha, thuốc giải ta có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi đem Lệnh Hồ Xung trả cho ta!" Nhậm Doanh Doanh cười lớn, tiếng cười khiến cho tất cả mọi người ở đây cảm thấy ớn lạnh.

"Tốt, lấy thuốc giải ra, Lệnh Hồ Xung trả cho ngươi." Ai ngờ, Đông Phương Bất Bại không chút do dự, quay đầu nói với Lệnh Hồ Xung: "Lệnh Hồ Xung, từ nay về sau ngươi thuộc về nàng ấy."

"Đông Phương nàng đang đùa gì vậy!" Lệnh Hồ Xung lập tức hoảng hốt, vội nắm chặt bả vai nàng, nhíu mày nói: "Ta tuyệt đối không thể rời xa nàng! Ta..." Lời còn chưa dứt, liền nhìn thấy khóe môi nàng cong lên, mỉm cười nhìn hắn.

"Ngươi nghe thấy rồi đấy..." Đông Phương Bất Bại quay đầu nhìn Nhậm Doanh Doanh: "Không phải ta không trả cho ngươi, là hắn không chịu đi theo ngươi."

Lệnh Hồ Xung thở phào nhẹ nhõm một hơi, dở khóc dở cười nhìn Đông Phương Bất Bại, trong mắt tràn ngập yêu thương.

Nhậm Doanh Doanh phát hiện Đông Phương Bất Bại đùa giỡn nàng, tức giận chửi ầm lên: "Đông Phương Bất Bại! Đồ quái vật bất nam bất nữ nhà ngươi! Ngươi đừng mơ lấy được thuốc giải!"

"Ta phi! Bất nam bất nữ là ngươi mới đúng!" Không đợi Lệnh Hồ Xung lên tiếng, Đông Phương Văn liền lớn tiếng hét lên: "Muốn ngực không ngực!"

"Muốn mông không mông!" Độc Cô Hành cũng tiếp lời nói.

Mắt thấy Nhậm Doanh Doanh giận tới mặt mũi đỏ gay, Dương Liên Đình lại không mặn không nhạt bồi thêm một câu: "Tóm lại là muốn cái gì không có cái đó, nữ nhân nên có ngươi hoàn toàn không có."

"Nam nhân phải có ngươi lại càng không có!" Hi La Đa ôm A Mị cũng chạy tới góp vui.

"Đông Phương Bất Bại ta nói cho ngươi biết!! Ngươi đừng mơ lấy được thuốc giải! Ta có chết cũng không giao cho ngươi!" Nhậm Doanh Doanh thẹn quá hóa giận, hai mắt đỏ bừng trừng Đông Phương Bất Bại.

"Doanh Doanh, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, cho dù ta có trở về bên cạnh ngươi thì thế nào? Ta không yêu ngươi." Lệnh Hồ Xung nhíu mày nhìn Nhậm Doanh Doanh.

"Ta là thê tử của ngươi, nhưng ngươi lại đối xử như thế với ta?" Nhậm Doanh Doanh lạnh lùng nhìn Lệnh Hồ Xung: "Ha ha ha ~ ngươi đã không chịu trở về bên ta..." Cười to một hồi, lại nhìn Đông Phương Bất Bại oán hận nói: "Ta không chiếm được, ngươi cho là ngươi là có thể sao!"

"Ha ha a ~ ta đã mang thai đứa con của Xung ca, cho dù hắn không trở về bên ta cũng không thể nào ở cạnh ngươi! !" Nhậm Doanh Doanh cười quái dị nói với Đông Phương Bất Bại.

"Ngươi nói bậy gì đó!!!" Lệnh Hồ Xung quát lớn.

"Nếu không tin cứ thử xem, Hoắc Mỹ Liên kia chẳng phải là đại phu sao, để bà ta đến kiểm tra đi!" Nhậm Doanh Doanh cười nói.

"Lệnh Hồ tiểu tử!" Độc Cô Cầu Bại phẫn nộ nhìn Lệnh Hồ Xung

"Độc Cô tiền bối! Ta... Nàng ấy nói xằng nói bậy!" Lệnh Hồ Xung vội vã đi đến bên cạnh Hoắc Mỹ Liên: "Hoắc tiền bối, phiền người giúp Doanh Doanh..."

"Này..." Hoắc Mỹ Liên nhíu mày nhìn Lệnh Hồ Xung, lại khó xử nhìn Đông Phương Bất Bại.

"Liên di, không ngại, nhờ người vậy." Đông Phương Bất Bại mặt không chút thay đổi nói.

Hoắc Mỹ Liên bất đắc dĩ đi đến gần Nhậm Doanh Doanh bắt mạch cho nàng.

"Ha ha ~ thế nào? Ta nói không sai đi?" Nhậm Doanh Doanh cười lớn.

"Hoắc tiền bối!"

"Nàng..." Hoắc Mỹ Liên than nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Đông Phương Bất Bại nói: "Nàng đúng là đang có mang."

Kết quả này khiến cho đám người Độc Cô Cầu Bại một phen chấn động.

"Không thể nào!" Lệnh Hồ Xung vội kéo tay Đông Phương Bất Bại nói: "Không thể nào có chuyện đó. Đông Phương! Ta... ta với cô ấy chưa hề làm gì cả!"

Đông Phương Bất Bại cũng không phải không tin Lệnh Hồ Xung, chỉ là nhất thời kinh ngạc nên suy nghĩ có chút hỗn loạn.

"Xung ca! Chúng ta là phu thê, hiện tại ta còn đang mang cốt nhục của ngươi, ngươi đành lòng bỏ rơi ta không quan tâm sao? !" Nhậm Doanh Doanh rơi lệ nhìn Lệnh Hồ Xung.

Trong đại điện mọi người nhỏ giọng nghị luận, Lệnh Hồ Xung giận dữ hét to: "Ta căn bản chưa từng chạm vào ngươi, làm sao có đứa nhỏ được!"

"Đứa con đó không phải của Lệnh Hồ thiếu hiệp!" Hi La Đa đưa A Mị cho Lam Phượng Hoàng, đứng ra nói: "Nhậm Doanh Doanh mang thai, không có liên quan đến Lệnh Hồ thiếu hiệp, ta có thể làm chứng."

"Hi La Đa, ngươi biết chuyện gì xảy ra sao?!" Đông Phương Bất Bại quay đầu hỏi.

"Ngươi không được nói! Hi La Đa! Ngươi không chết tử tế được!" Nhậm Doanh Doanh phát điên gào thét, bất đắc dĩ Đông Phương Bất Bại đành phải điểm á huyệt của nàng.

Hi La Đa liếc nhìn Nhậm Doanh Doanh, sau đó đem chuyện nàng bị đệ tử Võ Đang thay phiên làm nhục kể ra, rồi nói: "Cho nên đứa nhỏ này là của đệ tử Võ Đang, nhưng cụ thể là của ai... Ta cũng không rõ."

Lệnh Hồ Xung lúc này mới nhớ đến ngày đó hắn ở trong phòng vô tình nghe được bọn họ nói chuyện, vốn tưởng rằng Nhậm Doanh Doanh bất quá là bị người khác khinh thường gièm pha, không ngờ là...

"Chân tướng đã rõ, Doanh Doanh, ngươi... tội gì phải như vậy!" Lệnh Hồ Xung nhíu mày nói, ý bảo Đông Phương Bất Bại giải á huyệt của nàng.

Đông Phương Bất Bại cũng không hỏi nhiều, phất tay giải huyệt.

"Tội gì? Ta là thê tử của ngươi!! Là thê tử cùng chung chăn gối của ngươi! Nhưng lại không bì được một ma đầu bất nam bất nữ!"

"Ta cho tới bây giờ vốn chưa từng chạm vào ngươi, chúng ta chỉ là phu thê trên danh nghĩa!" Tuy biết rằng trước mặt mọi người nói ra những lời này sẽ khiến Nhậm Doanh Doanh rất khó xử, nhưng Lệnh Hồ Xung cũng không còn cách nào khác: "Ta căn bản không có hứng thú với ngươi, sao có thể nói là cùng chung chăn gối."

Nghe những lời này, nhân sĩ giang hồ đều ồ lên, Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh đã kết làm phu thê hơn hai năm, nhưng bây giờ Lệnh Hồ Xung lại nói bọn họ không có quan hệ phu thê thực sự, trong nhất thời mọi người đều xôn xao nghị luận.

"Ngươi!" Nhậm Doanh Doanh tức giận nhìn Lệnh Hồ Xung, không ngờ hắn lại ở trước mặt mọi người... Như vậy có khác gì đang hạ nhục nàng?

"Hèn gì Lệnh Hồ thiếu hiệp không cần cô ta, thì ra là cô ta có vấn đề..."

"Đúng vậy, nói không chừng là một thạch nữ!"

"Thật là... Thân là nữ nhân nhưng không thể thỏa mãn tướng công của mình, còn giữ lại làm cái gì..."

Mọi người tuy rằng nhỏ giọng nghị luận, nhưng vẫn bị Nhậm Doanh Doanh nghe được, nàng vừa giận vừa thẹn, ngẩng đầu nhìn thấy Lệnh Hồ Xung đang ngọt ngào thân thiết nói gì đó với Đông Phương Bất Bại, lửa hận trong lòng lập tức bùng lên.

"Đúng vậy, chúng ta đúng là không có quan hệ phu thê thực sự, nhưng sao ngươi không nói thẳng ra là do chính ngươi có vấn đề đi? !" Nhậm Doanh Doanh nhếch môi, nếu không chiếm được ngươi, ngươi cũng đừng mơ sống tốt với người khác: "Một nam nhân bình thường lại không hề có hứng thú với thê tử bên gối của mình... Xung ca, rốt cuộc là ngươi có vấn đề hay là không có đây?"

Câu này lập tức khiến cho người các phái kinh ngạc, ngươi một câu ta một câu nối tiếp nhau không dứt, Mạc Đại cùng đám người Độc Cô Hành cũng sửng sốt... Sao... sao lại thành ra thế này...

Đông Phương Bất Bại buồn cười nhìn Lệnh Hồ Xung, trên mặt tràn đầy nghiền ngẫm.

"Ách..." Lệnh Hồ Xung xấu hổ không biết nên giải thích thế nào, nhìn thấy Đông Phương Bất Bại cười hắn lại khiến hắn càng thêm bối rối.

"Doanh Doanh..." Đông Phương Bất Bại đi đến gần Nhậm Doanh Doanh, mỉm cười: "Lệnh Hồ Xung không có hứng thú với ngươi sao? Vậy cũng kỳ lạ thật nha..." Dừng một chút, nói tiếp: "Nhưng hắn đối với ta lại có hứng thú rất lớn."

"Cho nên..." Nói xong, Đông Phương bất bại xoay người, nhìn thoáng qua Lệnh Hồ Xung nói: "Hắn bình thường hay không, do ta định đoạt chứ không phải ngươi."

"Đông Phương Bất Bại, ngươi! !" Nhậm Doanh Doanh giận đến không thốt nên lời, lại vô tình liếc mắt nhìn thấy dấu hôn trên cổ Đông Phương Bất Bại, hẳn là vừa rồi ở trong bể tắm do Lệnh Hồ Xung lưu lại...

"Vậy xem ra không phải Lệnh Hồ đại ca có vấn đề, tiện nhân, là ngươi có vấn đề!" Đông Phương Văn nhún vai, thở dài nói: "Ai, cũng khó trách, đối mặt với nữ nhân như ngươi, chỉ sợ là nam nhân đều biến thành đàn bà..."

"Xì... Ha ha ha ~" Lam Phương Hoàng là người đầu tiên nhịn không được bật cười, nàng vừa cười, tất cả mọi người cũng cười ồ lên...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro