CHƯƠNG PHIÊN NGOẠI 1: CHẤP TỬ CHI THỦ, DỮ TỬ GIAI LÃO.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ sau khi Xung Hư và Lâm Bình Chi chết, giang hồ khôi phục lại thái bình, nhưng Liên Minh thiên hạ cũng không vì vậy mà giải tán, ngược lại ngày càng có thêm nhiều môn phái gia nhập, phố lớn ngõ nhỏ đều tán dương minh chủ Lệnh Hồ Xung võ công cái thế anh dũng ngăn địch, giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo Đông Phương Bất Bại chỉ một chiêu đã giết chết Xung Hư, dùng nước mưa tru sát toàn bộ quái vật đao thương bất nhập.

Bất quá, càng làm cho người ta phải bàn tán say sưa vẫn là mối kỳ duyên có một không hai giữa Lệnh Hồ minh chủ và Đông Phương giáo chủ, trong dân gian được truyền lưu thành thần thoại, trước khi kết minh, Nhật Nguyệt thần giáo vẫn bị xem là ma giáo, ai cũng không thể ngờ, từng là đại đệ tử của Hoa Sơn lại đi yêu giáo chủ ma giáo, thật có thể nói là kỳ duyên.

Chuyện của hai người được lưu truyền thành nhiều bản khác nhau, bản nhất kiến chung tình, bản lâu ngày sinh tình, bản cùng chung hoạn nạn, thậm chí còn có người đem Đông Phương Bất Bại biến thành nữ quỷ ma giáo, cùng Lệnh Hồ đại hiệp diễn một vở nhân quỷ luyến... thực khiến người ta phải dở khóc dở cười.

Mà hai nhân vật chính trong truyện...

"Các vị, sự tình đã trôi qua hơn bốn tháng, hiện nay giang hồ yên ổn, thiên hạ thái bình." Lệnh Hồ Xung ngồi ở trong đại điện nhật nguyệt thần giáo, cầm lấy ly rượu trên bàn kính chưởng môn các phái, uống một ngụm rồi tiếp tục nói: "Lệnh Hồ Xung ta, cũng đã đến lúc nên thoái vị nhường cho người hiền."

"Lệnh Hồ minh chủ vạn vạn không thể!" Mạc Đại vội vàng lên tiếng ngăn cản.

"Lệnh Hồ mình chủ, lúc võ lâm nguy nan, là ngài đã đã dẫn dắt mọi người cùng nhau chống địch, hiện nay mặc dù đã thái bình, nhưng..." Nghi Ngọc sư thái nhìn các chưởng môn khác: "Chúng ta cảm thấy để ngài tiếp tục đảm đương chức vị minh chủ vẫn là tốt nhất."

"Đúng vậy Lệnh Hồ minh chủ." Chưởng môn phái Không Động cũng lên tiếng phản đối: "Hơn nữa ngài còn giúp hóa giải ân oán bao năm nay giữa nhật nguyệt thần giáo và các môn phái khác, khiến hai bên biến thù thành bạn, ngôi vị minh chủ này, ngoài ngài ra, không còn ai thích hợp hơn."

"Đúng vậy!" Chưởng môn phái Côn Luân đứng lên, nhìn Lệnh Hồ Xung, cười nói: "Lệnh Hồ minh chủ, cho dù ngài muốn thoái vị, thì tân minh chủ không nhất định sẽ hợp khẩu vị của lão hủ."

"Ha ha, Lệnh Hồ minh chủ trời sinh tính tình hào sảng lại không câu nệ tiểu tiết, những người khác sao, ta sợ không được như ngài a!"

"Tại hạ may mắn được các vị nâng đỡ, quả thực là thụ sủng nhược kinh, có điều..." Lệnh Hồ Xung mỉm cười, tiếp tục nói: "Phu nhân ta hiện đã mang thai hơn sáu tháng, đang là thời điểm cần được chăm sóc nhất, tại hạ thực sự không thể một thân hai việc."

"Không sao." Mạc Đại ngẫm nghĩ một hồi, sau đó lại nói: "Hiện tại giang hồ gió êm sóng lặng, hay là như vậy, ngài cứ toàn tâm chăm sóc Đông Phương giáo chủ, nếu không xảy ra chuyện gì lớn, minh chủ cũng không cần để tâm."

"... Lệnh Hồ minh chủ, như vậy liệu có được không?" Nghi Ngọc cười cười nhìn Lệnh Hồ Xung.

"Cái này..."

"Xung Nhi, ta thấy vậy cũng tốt." Phong Thanh Dương vuốt vuốt râu, nhìn Lệnh Hồ Xung nói: "Thứ nhất ngươi có thể an tâm chăm sóc cho Đông Phương tiểu tử, thứ hai, cho dù ngươi thoái vị, chẳng may giang hồ lại xảy ra chuyện gì, với tính cách của ngươi tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn, nếu vậy không bằng cứ tiếp tục làm minh chủ."

"Phong tiền bối nói rất đúng, Lệnh Hồ minh chủ, mong ngài đừng tiếp tục từ chối.." Mạc Đại gật đầu nói.

"... Như vậy tại hạ, cung kính không bằng tuân mệnh." Lệnh Hồ Xung nói xong, nâng ly rượu trong tay lên: "Xin kính mọi người!" Dứt lời liền một hơi uống cạn.

"Đủ sảng khoái! Lão phu kính ngài!" Chưởng môn phái Côn Luân cười vui vẻ, cũng nâng rượu uống cạn.

"Tỷ phu! Huynh gọi ta đến có chuyện gì vậy?" Đột nhiên, Đông Phương Văn một tay cầm quả táo một tay cầm đóa hoa, dáng vẻ vô cùng buồn cười tiêu sái đi vào đại điện.

"Ha ha, ngươi thế này là sao?" Lệnh Hồ Xung cười hỏi.

"Không có gì, chỉ là Lão Bất Tử cô nương nói rất buồn, nên ta cùng nàng ra ngoài dạo chơi." Đông Phương Văn vừa nói vừa cắn một miếng táo, phát hiện chưởng môn các phái đang nhìn mình chằm chằm, vội vàng nuốt miếng táo xuống, nghiêm túc thi lễ: "Các vị tiền bối, vãn bối đã thất lễ rồi, mong rằng các tiền bối thứ lỗi."

"Không sao không sao, mọi người đều là người một nhà, không cần câu nệ như vậy." Mạc Đại cười lớn vỗ vỗ bả vai Đông Phương Văn.

"Ha ha, nói đi cũng phải nói lại, Đông Phương thiếu hiệp là đồ đệ của Phong tiền bối, nếu so ra bối phận còn cao hơn chúng ta nhiều." Nghi Ngọc cười nói.

"Vãn bối không dám!" Đông Phương Văn khẩn trương gãi gãi đầu, không nghĩ tới bông hoa đang cầm trên tay lại vô tình cắm lên trên đầu

"Ha ha ha ~ "

Mọi người cười to một trận, một lát sau Lệnh Hồ Xung mới buồn cười nói: "Ngươi a, là tỷ đệ ruột thịt với nhau mà sao tính cách lại hoàn toàn bất đồng với Đông Phương!"

"Bởi vì tỷ ấy là nữ nhân ta là nam nhân ..." Đông Phương Văn bĩu môi, khinh thường nói một câu.

"Ha ha ha ha ~~ ha ha ~" Cái này khiến mọi người cười càng dữ dội hơn, Phong Thanh Dương vừa cười vừa nói: "Tiểu tử, chưa đủ lông đủ cánh mà dám vỗ ngực tự xưng nam nhân gì chứ!"

"Sư phụ! Ai nói con không phải là nam nhân!" Đông Phương Văn bất mãn kêu to một tiếng.

"Tốt, ở đây vừa vặn có một chuyện cần giao cho ngươi." Lệnh Hồ Xung cố nhịn cười, nói: "Nếu ngươi muốn chứng tỏ mình là nam nhân, thì hãy làm tốt chuyện này đi."

"Chuyện gì a tỷ phu?" Đông Phương Văn khó hiểu hỏi.

"Tỷ tỷ ngươi đang mang thai, không thích hợp tiếp tục xử lý sự vụ trong giáo...Cho nên, quyết định đem vị trí giáo chủ truyền cho ngươi, chuyện ngươi cần làm, chính là cai quản toàn bộ nhật nguyệt thần giáo."

"A? Ta?" Đông Phương Văn cả kinh, há hốc miệng không thể tin nhìn Lệnh Hồ Xung, ngay cả đám người Mạc Đại cũng có chút kinh ngạc.

"Thế nào? Có gì mà kinh ngạc ?" Lệnh Hồ Xung nhún vai, tiếp tục nói: "Dù sao ngươi cũng là hộ pháp trong giáo, lúc Đông Phương không có ở đây, mọi chuyện trong giáo đều do ngươi xử lý, cho ngươi làm giáo chủ, có gì kỳ quái?"

"Ta, ta, ta... Ta sợ ta..." Đông Phương Văn lắp bắp nói: "Ta sợ ta không đảm đương nổi vị trí giáo chủ a tỷ phu..."

"Một đại nam nhân mà sợ này sợ kia , Đông Phương đã giúp ngươi dựng tốt căn cơ, ngươi chẳng qua chỉ tiếp nhận mà thôi." Lệnh Hồ Xung nói xong, đảo mắt một vòng, sau đó cười hắc hắc nói: "Tiểu tử ngươi, nói ngươi lông tơ chưa mọc đủ, ngươi còn không thừa nhận, một chút can đảm cũng không có..." Dứt lời, giả vờ như thực thất vọng thở dài.

"Ta... Ai nói ! Làm thì làm! Không phải chỉ là giáo chủ thôi sao!" Đông Phương Văn bị khiêu khích, lập tức liền vỗ ngực đáp ứng, sau đó phát hiện Lệnh Hồ Xung đang cười rất đắc ý, mới nhận ra mình vừa bị lọt bẫy..."Tỷ phu! Ngươi!"

"Như vậy mọi việc đã định! Nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy!"

"Tỷ phu! Vậy... Ta đây tạm thời làm giáo chủ, sau này vẫn là giao cho tỷ tỷ được không a?"

"Để sau hẵng nói." Lệnh Hồ Xung mỉm cười, sau đó đứng dậy chắp tay với mọi người: "Đã sắp đến trưa, cơm nước sẽ sớm được dọn lên, mời các vị cứ tự nhiên, tại hạ muốn quay trở về nhà xem thê tử thế nào."

"Ngươi buổi sáng mới lại đây, bây giờ liền vội trở về?" Phong Thanh Dương cười lớn, "Xem ra, Đông Phương tiểu tử đem ngươi ăn gắt gao rồi!"

"Thái sư thúc!" Lệnh Hồ Xung bất đắc dĩ nhìn Phong Thanh Dương: "Ngài thật là, cứ gọi Đông Phương tiểu tử, ai không biết còn tưởng rằng ta thực sự đã lấy một nam nhân đâu!"

"Ha ha, hết cách rồi, gọi đã thành quen, ai bảo nàng năm đó cải trang thành nam tử." Phong Thanh Dương cười càng vui vẻ , vừa cười vừa nói: "Xung Nhi a, phải nói, Đông Phương tiểu tử cải nam nhân còn tuấn tú hơn ngươi nhiều, ha ha ha ~ "

"... ..." Lệnh Hồ Xung khoanh tay, cười hắc hắc nói: "Có tuấn tú đến đâu thì vẫn là nương tử của con..."

"Tiểu tử thối, nếu không phải đồ nhi của ta có mắt như mù nhìn trúng ngươi, ngươi có thể lấy được sao?" Độc Cô Cầu Bại nghe vậy mở miệng nói.

"Sư phụ nói phải." Lệnh Hồ Xung cung kính thi lễ với Độc Cô Cầu Bại, sau đó cười cười: "Sư phụ, Xung Nhi xin đi trước." Dứt lời, xoay người nói với chưởng môn các phái: "Các vị xin cứ tự nhiên, tại hạ cáo từ."

"Thỉnh!"

"Cáo từ!"

————

Thiên Chi Nhai.

Ánh dương phủ xuống mặt đất, A Mị ngồi bên cạnh ao nghịch nước, thỉnh thoảng nhảy dựng lên dùng móng vuốt vồ lấy mấy con hồ điệp bay lượn xung quanh, chơi đến quên trời quên đất.

Một tháng trước Lam Phượng Hoàng và Kế Vô Thi từ biệt mọi người không biết đã đến chỗ nào du sơn ngoạn thủy, mà A Mị, Lam Phượng Hoàng vốn muốn mang nó theo, không ngờ chỉ mới ở chung mấy tháng mà A Mị đã dính lấy Đông Phương Bất Bại, sống chết không chịu rời đi. Lam Phượng Hoàng hết cách đành để nó ở lại.

Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, A Mị ngẩng đầu, khi nhìn thấy người tới, nó vui vẻ kêu một tiếng, sau đó vừa nhảy vừa chạy qua.

"A Mị." Lệnh Hồ Xung cười sờ sờ đầu A Mị, "Sao rồi? Hôm nay sao không chơi cùng Đông Phương?"

A Mị thích ý híp mắt, nghe được Lệnh Hồ Xung hỏi nó, liền duỗi thẳng chân nằm xuống, rồi nhắm mắt giả bộ như đang ngủ.

"Nga, thì ra Đông Phương đang nghỉ ngơi. Ha ha, tốt lắm, ta đã biết, A Mị, chơi tiếp đi." Lệnh Hồ Xung cười lớn vỗ vỗ đầu A Mị, sau đó dọc theo đường nhỏ đi tới cái sân bên trong cùng.

Đẩy cửa viện ra, Lệnh Hồ Xung sợ đánh thức Đông Phương Bất Bại đang nghỉ ngơi, liền phóng nhẹ cước bộ, vô thanh vô tức tiêu sái vào phòng.

Nhìn thấy nàng đang ngủ say, Lệnh Hồ Xung cười khẽ rồi đi qua, cúi xuống hôn nhẹ lên trán nàng một cái, sau đó hai tay chống má ngồi xổm bên cạnh giường ngắm nàng.

"Lệnh Hồ Xung..." Đông Phương Bất Bại chợt mở mắt, thấy hắn đang nhìn chằm chằm nàng, không khỏi nở nụ cười: "Chàng làm gì mà nhìn ta như vậy?"

"Ta làm nàng thức giấc sao?"

"Lúc chàng vừa trở về ta đã tỉnh."

"Ta đã đi rất nhẹ cơ mà." Lệnh Hồ Xung bĩu môi nói.

"Cho dù chàng bay vào, ta cũng có thể biết." Đông Phương Bất Bại buồn cười nhìn hắn.

"Không hổ là thiên hạ đệ nhất Đông Phương giáo chủ, vậy mà cũng có thể nghe được." Lệnh Hồ Xung cảm khái một tiếng, rồi cười nói: "Chắc không phải là vì nàng quá nhớ ta, cho nên ta vừa về nàng đã biết."

"Bớt tự mãn đi, ai thèm nhớ chàng." Đông Phương Bất Bại nhíu mày nhìn hắn.

"Nga, vậy để ta hỏi thử con ta..." Nói xong Lệnh Hồ Xung liền dán tai vào trên bụng Đông Phương Bất Bại, cười hì hì hỏi: "Con trai ngoan, nói cho phụ thân nghe, mẫu thân của con có nhớ ta hay không... Nga, có sao..."

"Lệnh Hồ Xung!" Đông Phương Bất Bại nhịn không được nở nụ cười: "Nếu là con gái thì sao?"

"Con gái cũng tốt a." Lệnh Hồ Xung cười cầm tay nàng: "Là trai hay gái ta đều thích."

"Ngốc..."

"Đông Phương, có muốn ăn gì không? Ta đi làm cho nàng." Lệnh Hồ Xung ôn nhu hỏi nàng.

Đông Phương Bất Bại lắc đầu, nhìn mặt hắn gần trong gang tấc, hơi ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.

Lệnh Hồ Xung vuốt ve tóc nàng, nói: "Nàng biết rõ hiện tại ta không thể làm gì được nàng, vậy mà còn chủ động câu dẫn ta sao?"

"Ta câu dẫn chàng khi nào?" Đông Phương Bất Bại cong môi, nói tiếp: "Chàng là Minh chủ sao một chút định lực cũng không có."

"Như thế mà còn chưa tính là câu dẫn?" Lệnh Hồ Xung bất mãn nói.

"Vậy chờ đến lúc thích hợp, ta sẽ thật sự câu dẫn chàng thử xem."

"Hiện tại... Cũng chỉ có như vậy ." Lệnh Hồ Xung vừa dứt lời liền cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của nàng

Vươn tay ôm lấy cổ hắn, Đông Phương Bất Bại nhắm mắt lại hưởng thụ nụ hôn của hắn, sau khi nàng mang thai, hai người chưa từng làm gì quá hơn, chỉ dừng lại ở việc hôn môi này.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trên thân ảnh hai người, A Mị không biết từ khi nào đã đứng ngoài cửa, chớp chớp đôi mắt vô tội hồn nhiên nhìn bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro