C3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một thanh súng màu bạc hiện ra trong tay Tần Quân, ngoại hình tinh xảo lại vô cùng khốc liền khiến Đắc Kỷ vốn nhu nhuận đứng bên cạnh hắn nhãn tình sáng lên.

"Desert Eagle vô hạn đạn, là vũ khí nóng ở Địa Cầu, sau khi được hệ thống cải tạo, nạp đạn sẽ dùng chân khí của ký chủ, ký chủ chỉ cần rót vào chân khí lập tức có thể ngưng tụ ra đạn!"

Tần Quân sờ lấy Desert Eagle, rồi hắn liếc mấy cái xác đằng xa.

- Đắc Kỷ, lột cho ta một bộ quần áo của chúng.

- Vâng, chủ công. - Đắc Kỷ nhẹ nhàng phất tay lập tức dưới chân nàng là bộ quần áo của tên đội trưởng, may mà không dính máu, Đắc Kỷ nhíu mày bĩu môi.

Sau khi nhìn thấy Đắc Kỷ đã làm xong, Tần Quân mân mê khẩu súng trong tay, hắn trực tiếp liền đối với vách núi nhô ra nổ súng, trong chốc lát hắn liền cảm giác được chân khí trong cơ thể tự động bị hút vào bên trong súng lục, ầm một tiếng, vách núi nhô ra biến mất, không, phải nói là biến thành một đống cát bụi rơi trên mặt đất đồng thời biến thành một nấm mồ lớn chôn luôn xác đám lính dưới đó. Sức phá huỷ vô cùng kinh người!

- Chủ công, Pháp Khí trong tay ngài là loại pháp khí gì vậy? Uy lực như vậy tương đương là Hoàng Phẩm Thượng Giai rồi!- Đắc Kỷ nhịn không được dò hỏi, đôi mắt xinh đẹp một mạch nhìn chằm chằm vào Desert Eagle trong tay Tần Quân.

Pháp Khí, chính là do tu sĩ luyện khí chế tạo ra, phân thành Thiên Địa Huyền Hoàng tứ phẩm, đẳng cấp theo thứ tự hạ xuống, trong mỗi phẩm còn chia làm hạ, trung, thượng. Pháp Khí kỳ thực chính là vũ khí, chỉ bất quá sử dụng nó tiêu hao chân khí, mà chân khí chính là tu sĩ hút vào Thiên Địa linh khí biến thành.

- Nó là Desert Eagle. - Tần Quân cười nói, hắn cũng không giải thích cặn kẽ cho Đắc Kỉ, bởi vì giải thích quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt.

Đắc Kỷ tự nhiên là chưa từng nghe qua Desert Eagle, nhưng nó là đồ vật của Tần Quân, nàng cũng không tiện tiếp tục hỏi thăm nữa, mà nói lảng sang chuyện khác: - Chủ công, chúng ta bây giờ đi đâu?

-Trước tìm một dòng sông đi, ta cần phải tắm rửa.

Tần Quân ngửi ngửi được mùi hôi thối trên người, mặt mũi tràn đầy ghét bỏ nói, từ thành đô đi đến bây giờ, thời gian cũng đã gần nửa tháng, mà đương nhiên không ai nghĩ đến vấn đề tắm rửa của một tù nhân. Có thể nói là nửa tháng rồi hắn chưa được tắm rửa lần nào. Vừa nghĩ đến Tần Quân liền rùng mình. Hơn nữa phụ cận đều là rừng núi, bốn phía lại là đồng không mông quạnh, đêm nay nhất định sẽ phải ngủ ở ngoài trời rồi.

Ở đây cũng không kiếm được tài nguyên gì để tu luyện, có lẽ hắn nên về thành đô một chút?

Cứ như vậy, Tần Quân liền mang theo Đắc Kỷ quay người hướng về phương hướng Vương Đô Càn Nguyệt vương quốc! À, còn phải tìm một dòng sông nữa...

Hẻm núi này rất dài, hai người một bên vừa nói chuyện phiếm vừa đi, bởi vì đã đột phá Luyện Khí Cảnh Tứ Tầng, Tần Quân thể lực liền dồi dào hơn trước, cho nên cũng không quá mệt mỏi.

Màn đêm dần dần buông xuống.

Sơn lâm truyền đến tiếng rống của các loại thú cầm giương nanh múa vuốt như ma quỷ, khiến cho màn đêm càng thêm âm u khủng bố.

Mỗi lần đi qua nơi này khi màn đêm tới đều sẽ khiến cho người ta nơm nớp lo sợ, tuy rằng nơi này vẫn thuộc về phạm vi quản hạt của Càn Nguyệt quốc, thế nhưng đây là nơi hoành hành yêu thú cùng sơn tặc.

Yêu Thú rất hung tàn, còn rất thích săn nhân loại, đặc biệt là tu sĩ, bởi cơ thể tu sĩ ẩn chứa đại lượng chân khí, đối với yêu thú tới mà nói chính là vật đại bổ. Tuy hắn cũng không sợ yêu thú, bởi yêu thú có trực giác linh mẫn trời sinh, chúng sẽ phát hiện ra mùi nguy hiểm từ Tần Quân, nhưng cũng phải tránh trường hợp gặp dã thú hiếu chiến khát máu, vì thực lực hiện giờ của hắn quá yếu.

Hơn nữa nếu gặp yêu thú hoá hình khá là phiền phức, chúng sẽ lập tức nhận ra cảnh giới thực sự của hắn.

Nghĩ đến, Đắc Kỷ kỳ thực cũng là yêu thú, hơn nữa còn là hóa hình thành công!

Tần Quân vừa đi vừa đánh giá Đắc Kỷ bên cạnh, dưới màn đêm, Đắc Kỷ khuôn mặt lộ ra càng thêm xinh đẹp lại ôn nhu khiến hắn hoài niệm. Tần Quân thở khẽ một hơi "Thiên Hồ, kiếp này ta sẽ dùng cách khác bù đắp cho nàng".

-Chủ Công, phía trước có tiếng nước chảy. -Âm thanh Đắc Kỷ nhu mị truyền đến liền cắt ngang suy nghĩ của Tần Quân.

- Vậy chúng ta đi nhanh lên một chút, ta thật sự là chịu không nổi dơ bẩn cùng mùi máu trên người rồi!

Tần Quân gật đầu nói, vừa dứt lời, Đắc Kỷ liền như thiểm điện ôm ngang hông hắn, ngay sau đó hắn liền cảm giác được thân thể liền cách mặt đất, Đắc Kỷ đang ôm hắn phi hành, không đến ba giây liền bay ra khoảng cách trăm mét, độ cao cách mặt đất thẳng tắp đạt tới hơn hai mươi mét, tương đương với tầng năm sáu lầu cao ở trên Trái Đất.

Một cỗ mùi thơm liền lập tức tràn vào trong mũi hắn, hắn có thể cảm giác được cánh tay của mình giống như là đụng vào một loại đồ vật giống như thủy cầu, hắn hô hấp lập tức dồn dập lên.

- Ha ha ha, chủ công, ngươi thẹn thùng sao?

Đắc Kỷ nghiêng đầu kiều mị nhìn về phía hắn, dưới ánh trăng, nàng đẹp đến mức kinh tâm động phách, để Tần Quân đều nhìn đến ngây người.

Trách không được Trụ Vương lại si mê nàng như thế, quả nhiên là họa quốc ương dân!

- Đắc Kỷ, chú ý mị hoặc thuật của ngươi! - Kẻ vừa rồi vốn ngây ngẩn si ngốc nhìn nàng lập tức lạnh giọng. Tần Quân thực sự nổi giận rồi, hắn không phải giận nàng mà tức giận vì cảnh giới bản thân quá thấp, nàng không phải cố ý nhưng Cửu Vĩ hồ là chủng tộc có sức quyễn rũ kinh người, mỗi động tác, mỗi vẽ mặt, giọng nói đều khiến người khuynh đảo. Định lực không tốt lập tức sẽ trở thành nô lệ của chúng. Hơn nữa Đắc Kỷ còn có tu vi cao như vậy.

- Chủ công thứ lỗi. - Đắc Kỷ lập tức nhận ra vẻ mặt không đúng của Tần Quân, nàng thu hồi khí tức từ một nữ nhân quyến rũ mị nhân thành một thiếu nữ thanh nhã dịu dàng, hai hàng mi cụp xuống nhìn xuống đất. Bộ dạng nhu nhuận hối lỗi này... Thật sự thần kỳ!

- Được rồi, không phải ta trách ngươi, là do tu vi của ta còn thấp. - Tần Quân thở dài, hắn không nên nặng lời như vậy.

Đắc Kỷ thấy vẻ bất đắc dĩ của hắn thì che miệng cười, nam nhân này thật sự chỉ mạnh miệng.

- Hì, ta tha thứ cho ngài đó.

Đang khi nói chuyện, hai người liền tiến đến trước một hồ nước, chung quanh là rừng cây, hồ nước hiện lên hình nguyệt nha, tại nguyệt quang chiếu rọi xuống, mặt hồ sóng nước liền trở nên lấp loáng, duy mỹ vô cùng.

Khi Đắc Kỷ buông Tần Quân ra rồi lùi lại phía sau, hắn đi tới hồ nước định cởi quần áo thì liếc thấy nàng vẫn đứng đó.

-Ngươi liền đứng ở chỗ này sao?

Tần Quân nhìn thấy Đắc Kỷ vẫn không có ý tứ rời đi, liền không khỏi hỏi một câu, hắn không có thói quen lúc tắm có người nhìn chằm chằm.

- Cần thiếp thân vì chủ công tắm rửa sao? - Đắc Kỷ ngậm lấy ngón trỏ, giọng dịu dàng hỏi, ánh mắt nàng khép hờ, ý đồ trêu cợt hắn.

Hừ! Muốn giễu cợt ta, không có cửa đâu!

Tần Quân lập tức bày ra bộ mặt hưng phấn gật đầu, đúng lúc này, Đắc Kỷ bỗng nhiên cau mày nói:  - Có người tới!

Trong rừng cây, một nam một nữ vội vàng xông ra, bọn hắn người mặc một thân lam y, bên hông đeo một thanh trường kiếm, nam tuấn lãng thẳng tắp, nữ thanh thuần tịnh lệ.

Nhưng giờ phút này cả hai lại vô cùng rất chật vật, nam tử phía sau quần áo thật giống như là bị đao cắt phá, máu tươi tràn ra, nhìn thấy mà giật mình, nữ hài mặc dù không có thụ thương, thế nhưng khắp khuôn mặt lại là vẻ đau đớn, khập khiễng dựa vào nam tử bước đi.

- Nhanh lên, đám loạn tướng kia lập tức liền muốn đuổi tới rồi!

- Muội đau chân...

- Hiện tại tính mệnh quan trọng hơn! Cô nãi nãi, kiên nhẫn một chút đi!

Thường Hạo không cam lòng, hắn thống hận thực lực của mình không đủ, không bảo vệ tốt được tiểu sư muội, để nàng cùng  mình bị đuổi giết.

Thường Thiến Thiến thì vô cùng hối hận, hối hận mình không nên quấn lấy đại sư huynh đòi hắn mang xuống núi, thế giới bên ngoài cũng không có tốt đẹp như trong tưởng tượng của nàng.

Mỗi người có một suy nghĩ trong lòng nhưng hai người đồng loạt nhanh chóng xông ra khỏi rừng cây, đập vào mắt là một mảnh hồ nước, đứng đối diện hồ một đôi nam nữ, hai người đều thân mặc bạch y, tại trong màn đêm hiện ra vô cùng rõ ràng. Một nữ nhân xinh đẹp như tiên giáng trần và ... một gã ăn mày rách nát? Dù đang trong tình cảnh ngàn cân treo sợ tóc Thường Hạo và Thường Thiến Thiến cũng không khỏi tấm tắc kỳ lạ. "Tổ hợp kỳ lạ gì thế này, không lẽ gặp quỷ rồi".

Đắc Kỷ áo trắng hoa mỹ, Tần Quân áo trắng dơ dáy bẩn thỉu hơn nữa còn dính đầy máu, dù sao cũng là áo tù nhân. Thực sự là phiên bản tu chân người đẹp và quái vật!

Vừa liếc mắt Tần Quân liền nhìn thấu suy nghĩ của hai người vừa đến, hắn cũng không để tâm vì quả thực hiện giờ chính hắn cũng không nhìn nổi mình, đau mắt vô cùng. Tần Quân không để ý đến bọn họ, hắn lùi ra đằng sau ngồi lên tảng đá định đợi bọn họ chạy qua rồi bắt đầu tắm. Mong rằng hai kẻ này biết điều chút không nên để hắn lên tiếng đuổi khách.

Đắc Kỷ lông mày vẫn không buông ra, nàng lẩm bẩm nói: - Không nghĩ tới trong rừng núi hoang vắng này vẫn còn có thể gặp được Kim Đan Cảnh!

Kim Đan Cảnh!

Tần Quân bất ngờ, ở Càn Nguyệt quốc Kim Đan Cảnh cường giả có thể đếm được trên đầu ngón tay, đương nhiên đây là đang bài trừ tu sĩ tông môn.

Tu sĩ tông môn là không thuộc vương quốc thống trị, trước mắt Càn Nguyệt quốc có ba đại tông môn, mỗi tông môn đều có Kim Đan Cảnh cường giả tọa trấn, bọn hắn tuy rằng thành lập trong Càn Nguyệt quốc, thế nhưng không chịu sự thống trị của hoàng tộc mà là hợp tác bình đẳng, tông môn hỗ trợ hoàng tộc cùng nhau chống cự ngoại địch, hoàng thất thì sẽ điều động thiên tài tiến về ba đại tông môn tu luyện.

Huyền Linh tông, Tử Quang tông, Phần Sơn Cốc!

Ba đại tông môn, tại Càn Nguyệt quốc giống như là thánh địa, thụ vạn dân kính ngưỡng!

Trong đó, Tần Quân đối thủ một mất một còn Ngũ Hoàng Tử Tần Dự chính là đệ tử của chưởng môn Tử Quang tông!

-Hai vị, mau trốn đi, loạn tướng Hạ Hầu Ân là đang đuổi giết chúng ta!

Thường Thiến Thiến một bên hướng Tần Quân hai người chạy tới một bên hô, để Thường Hạo thầm mắng, đến lúc nào rồi, ngươi còn nhắc nhở người khác, để bọn hắn lưu lại trì hoãn Hạ Hầu Ân không tốt sao?

Hạ Hầu Ân!

Tần Quân lập tức nhíu mày, quốc gia nào đều sẽ có phần tử phản nghịch, Hạ Hầu Ân chính là loạn tướng mạnh nhất Càn Nguyệt quốc, trước kia hắn từng là trấn quốc đại tướng quân, thế nhưng bởi vì cùng một phi tử của hoàng đế tư thông, dẫn tới hoàng đế tức giận, phái ra Nam Mãnh oanh sát Hạ Hầu Ân, đáng tiếc lại để hắn đào tẩu.

Từ đó về sau, Nam Mãnh liền thay thế Hạ Hầu Ân trở thành tân nhiệm trấn quốc đại tướng quân!

Thế nhưng Tần Quân cũng không e ngại, nói đùa, không nói hắn sống bao nhiêu năm, hắn chỉ đứng đây nếu không dụng tâm điều tra khó có người có thể phát hiện tu vi của hắn, chỉ thấy hắn là một kẻ thâm sâu khó lường, à... hoặc là một kẻ yếu đuối vô dụng, huống hồ đứng bên cạnh hắn đây chính là một Hóa Hư Cảnh Ngũ Tầng hàng thật giá thật, nói hắn sợ quả thật là một chuyện cười nhạt nhất thiên hạ.

Thường Hạo cùng Thường Thiến Thiến cách Tần Quân hai người càng ngày càng gần, bọn hắn liền rất nhanh bị tuyệt thế mỹ nhan của Đắc Kỷ kinh diễm.

Thế gian này lại có người xinh đẹp như thế này sao...

Sư huynh muội hai người đồng thời ở trong lòng cảm thán, nhất là Thường Hạo, còn kém chút chảy nước miếng!

- Nhìn cái gì vậy! Muốn chạy trốn liền mau trốn đi!- Tần Quân cả giận, thế này thì đến bao giờ hắn mới được tắm? Nghĩ đến lập tức cả người liền không thoải mái, như có rận trên người vậy. Phi!

Thường Thiến Thiến cũng nổi giận nói: 

- Chúng ta hảo tâm nhắc nhở ngươi, ngươi còn có thái độ như vậy!

- Ai cần các ngươi nhắc nhở, Hạ Hầu Ân mà thôi! Một đám cặn bã!- Tần Quân khinh thường nói, đừng cho là hắn không thấy ánh mắt buồn nôn Thường Hạo nhìn Đắc Kỷ.

Lời hắn vừa ra khiến cho Thường Thiến Thiến dừng bước lại, nàng trừng mắt ngập nước mắt to hỏi: -Ngươi không sợ Hạ Hầu Ân?

Tuy rằng nghe không hiểu ý tứ của đối phương, thế nhưng nàng nghe ra được Tần Quân tựa hồ là không sợ Hạ Hầu Ân.

Chẳng lẽ tên tiểu khất cái này là cao thủ?

Nếu như Tần Quân biết Thường Thiến Thiến trong lòng gọi hắn là tiểu khất cái khẳng định sẽ thổ huyết.

-Mắc mớ gì tới ngươi?

Tần Quân mắt trợn trắng nói, hắn thực sự không kiễn nhẫn, bình thường hắn sẽ không thất lễ như vậy trước mặt nữ nhân. Nhưng nữ nhân này làm hắn thật khó chịu. Rõ ràng đang chạy trối chết mà còn có thời gian tám chuyện như vậy, ngại sống quá lâu hay sao. Hơn nữa dù Hạ Hầu Ân là phản tướng nhưng mắc mớ gì tới hắn, kẻ Hạ Hầu Ân đuổi giết là hai kẻ này, nếu Hạ Hầu Ân đến tra hỏi thì hắn khai ra phương hướng chúng chạy là được rồi. Nữ nhân này có bệnh hay sao mà nghĩ hắn sẽ đấu cùng Hạ Hầu Ân. Dù sao trông hắn rách rưới bẩn thỉu thế này...

-Ngươi thật vô lễ! - Thường Thiến Thiến dù sao cũng là nhi nữ của tông chủ Huyền Linh tông, đã bao giờ bị người đối xử thô lỗ như vậy.

Đương nhiên, Hạ Hầu Ân là không tính, căn bản không phải là người!

Thường Hạo mắt nhìn tiểu sư muội của mình bị khi phụ, lập tức cả giận nói: -Tiểu tử, ngươi đang tìm chết đấy, ngươi biết không?

Cho dù Tần Quân trên mặt bẩn thỉu, thế nhưng hắn vẫn nhìn ra được Tần Quân tuổi tác so với hắn chỉ nhỏ chứ không lớn hơn, mà Đắc Kỷ càng là tư thái tuổi dậy thì.

Thân là một trong những đệ tử thiên tài của Huyền Linh tông, hắn không cho rằng Tần Quân mạnh hơn hắn thế nào, dù hắn chưa kiểm tra tu vi của Tần Quân.

Hắn thấy, Tần Quân đúng là đang ở trước mặt Đắc Kỷ làm màu.

Chưa đầy 20 tuổi có tu vi kim đan cảnh, Thường Hạo căn bản là chưa từng nghe nói qua, Tần Quân hai người khẳng định không phải là đối thủ của Hạ Hầu Ân.

- Ta thấy các ngươi mới đang tìm chết đấy! Dù sao Hạ Hầu Ân cũng không phải đuổi giết ta, mắc gì ta phải chạy? - Hơi hơi im lặng một lúc chợt Tần Quân cười nhạo nhìn hai kẻ ngu ngốc.

Tần Quân vừa nói làm một nam một nữ lập tức biến sắc, vô tình bọn chúng đã bị trì hoãn lâu như vậy, không biết Hạ Hầu Ân đã đuổi gần đến hay chưa.

- Tiểu sư muội, chúng ta đi mau! - Thường Hạo vội vàng quay đầu đối với Thường Thiến Thiến hô lên.

- Đi? Các ngươi đi được sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro