Chương 2- Theo đuổi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bạn nhỏ ngoan nhé, đừng tưởng anh không ở nhà thì không quản được em nhé. Anh đã tìm người giúp việc cho em rồi, nếu muốn ăn gì thì cứ bảo cô ấy trước. Đồ ăn em thích đều được cất trong tủ đông, khi ăn nhớ phải hâm nóng, nhất định phải hâm nóng đấy! Đồ ăn vặt anh cũng để sẵn trong ngăn tủ, nhưng đừng ăn nhiều quá, dễ bị nóng trong. Trà quả anh để trong cái hộp nhỏ ở bếp, mỗi ngày nhớ pha một túi, nghe rõ chưa? Bằng không giọng của em sẽ không thoải mái đâu, còn nữa..."

Sân bay.

Hạ Triêu một tay kéo vali, tay kia nắm chặt Tạ Du, đôi chân dài bước nhanh, như thể đang chạy đua. Miệng vẫn không ngừng dặn dò như khẩu súng máy thời Thế chiến II, giống như chỉ một tuần không ở nhà thì Tạ Du có thể tự đưa mình vào ICU vậy.

Tạ Du mặt thì cười hiền lành, nhưng thật ra trong lòng lại siết tay nghĩ cách làm sao để khiến tên ngốc này im miệng. Đồng thời, cậu bắt đầu lục tìm trong trí nhớ những quán lẩu ngon...

"Ai? Anh đang nói chuyện mà, em có nghe không? Bạn nhỏ?"

"Nghe rồi, nghe rồi, anh nhanh lên đi, sắp trễ rồi."

Tạ Du bực bội kéo Hạ Triêu đi nhanh hơn, đến quầy làm thủ tục thì đứng sau đẩy Hạ Triêu tiến tới trước. Hạ Triêu quay lại, bất đắc dĩ nhưng đầy cưng chiều ôm lấy Tạ Du rồi vuốt nhẹ mái tóc mềm của cậu.

"Được rồi, ngoan nào, anh không ở nhà thì nhớ ăn uống đầy đủ nhé..."

"Kỳ phát tình của em cũng sắp tới rồi, khi ấy chắc anh cũng về đến nhà rồi. Nhưng trong mấy ngày này, dù ở bệnh viện cũng không được qua loa, nhớ chưa? Tránh xa mấy Alpha một chút. Nhớ kiểm tra xem thuốc ức chế trong văn phòng còn không, nếu hết thì phải bổ sung ngay..."

Thông báo tại sân bay đã bắt đầu hướng dẫn hành khách đến khu vực làm thủ tục.

"Được rồi, anh phải đi rồi, ngoan ngoãn nhé..."

Hạ Triêu cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đuôi chân mày và khóe môi của Tạ Du, rồi như một đứa trẻ uỷ khuất ôm lấy cậu, rầm rì mãi không thôi, lưu luyến từng bước rời đi qua cổng kiểm tra an ninh.

“Thật biết cách làm người ta lo lắng…”

Tạ Du nhìn theo bóng dáng của Hạ Triêu, ánh mắt bất giác trở nên dịu dàng, vừa cảm thấy ấm áp vừa buồn cười. Cậu âm thầm thở dài, nghĩ thầm rằng chồng của mình quả thật có một dáng vẻ rất soái.

Cậu đứng đó, mãi đến khi thân ảnh của Hạ Triêu hoàn toàn biến mất trong đám đông, mới xoay người rời đi.

Vừa mới quay người lại thì bất ngờ đâm phải một người khác. Ly cà phê trên tay người kia đổ hết lên người Tạ Du.

"Ai da, thật xin lỗi..."

Người kia mặc một bộ đồ thể thao đen trắng, dáng vẻ tuấn lãng, mắt sáng ngời, mày rậm rạp. Toàn thân tỏa ra khí chất mạnh mẽ của một Alpha, toát lên sự bá đạo và tự tin của người ở vị trí cao.

Phía sau còn có một người khác đi theo, khí chất yếu hơn, trông có vẻ như là cấp dưới của người kia.

"Không có gì, không sao cả..."

Tạ Du bị dính chút cà phê lên áo nhưng không phải chuyện lớn. Cậu cũng không muốn dính dáng quá nhiều đến một Alpha lạ mặt.

"Lâm ca, lấy giấy giúp tôi."

Người kia khi ngẩng đầu lên nhìn rõ mặt Tạ Du thì ngẩn người ra, hoảng loạn nhận lấy khăn giấy, định giúp Tạ Du lau khô.

"Không cần, không sao đâu."

Tạ Du lùi một bước, né tránh, ánh mắt đầy cảnh giác. Cậu không muốn nói gì thêm, chỉ xoay người bỏ đi.

Người kia ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng Tạ Du rồi vội vàng bước nhanh đuổi theo.

"Ai, thật sự xin lỗi! Nếu không... nếu không để tôi mời cậu một bữa cơm để chuộc lỗi?"

"Không cần."

Tạ Du đeo khẩu trang và kính râm vào, trong lòng không khỏi thấy phiền muộn. Vừa tiễn Hạ Triêu đi chưa được bao lâu đã gặp ngay rắc rối thế này.

"Ai, cậu..."

Tạ Du không chờ người đàn ông kia nói hết câu, cậu đã nhanh chóng rảo bước bỏ đi, trong lòng bực bội không tả xiết.

“……”

“Tiểu Lưu, tra thử xem cậu ấy là ai?”, Alpha kia nhếch môi cười, để lộ nụ cười đầy toan tính.

"Lâm ca... Đã rõ."

Tạ Du về đến nhà, tức giận đóng cửa thật mạnh. Càng nghĩ càng bực mình, lão công của mình mới đi, máy bay còn chưa cất cánh mà đã có một tên Alpha không biết điều xuất hiện gây rắc rối. Đúng là phiền phức!

Cậu thấy tâm trạng càng lúc càng tồi tệ, bực bội không nguôi. Mỗi khi Tạ Du bực, cậu lại muốn đánh Hạ Triêu, muốn Hạ Triêu dỗ dành mình. Nhưng Hạ Triêu không có nhà, không ai để cậu trút giận, cũng không có ai dỗ, nên Tạ Du lại càng bực hơn.

Tạ Du cau mày, trút giận lên chiếc gối ôm mà Hạ Triêu mua, đấm đá không thương tiếc, rồi "phịch" một cái, ném nó xuống đất. Cậu hung hăng trừng mắt nhìn cái gối, như thể nó là nguồn cơn của mọi rắc rối.

Tạ Du sau một hồi giận dỗi, có lẽ cũng nhận ra mình đang hành động khá ngốc nghếch. Cậu ngựng ngùng gãi đầu, hậm hực nhặt chiếc gối ôm lên từ sàn nhà.

Đều do Hạ Triêu! Cậu nghĩ thầm, trách cứ Hạ Triêu vì đã "lây" cho mình cái tính ngốc nghếch này.

"Tạ Du? Năm nay mới 22 tuổi? Còn trẻ như vậy..."

Vương Lâm lướt qua thông tin, biết được Tạ Du đang làm bác sĩ khoa ngoại tại bệnh viện trung tâm thành phố.

Anh ta trầm ngâm một lúc, rồi đứng dậy gọi điện thoại.

"Uy? Lâm ca?"

"Cậu báo cho bên bệnh viện Long Hoa, nói tôi không đến đó nữa. Tôi muốn đến bệnh viện trung tâm thành phố."

"Nhưng... Lâm ca, chuyện này chúng ta đã bàn bạc ổn thỏa rồi mà. Hơn nữa... bệnh viện đó là công lập!"

"Công lập thì sao? Công lập thì tốt chứ sao."

"Không phải, Lâm ca..."

"Được rồi, tôi không quan tâm, sáng mai 8 giờ phải có mặt ở bệnh viện. Cậu lo liệu mọi thứ cho tốt."

Vương Lâm đứng trước cửa kính, đôi mắt anh ta híp lại đầy thâm thúy, như chim ưng bay trên bầu trời đang nhìn con thỏ dưới mặt đất, kiên quyết không từ bỏ.

Vào sáng thứ hai, Tạ Du nghe tiếng chuông điện thoại không biết đã vang lên bao nhiêu lần, luống cuống vội vàng rời giường, rửa mặt và mặc quần áo.

Cậu đứng trước bồn rửa mặt, miệng đầy bọt xà phòng.

"Hạ Triêu? Bữa sáng của em đâu? Sao anh không gọi em dậy? Em sắp trễ rồi? Anh chết ở đâu rồi?"

Không có ai trả lời, Tạ Du tức giận chất vấn, nhưng rồi cậu chợt nhớ ra Hạ Triêu không có ở nhà.

Tạ Du cảm thấy sự vắng mặt của Hạ Triêu thật sự ảnh hưởng đến tâm trạng của mình. Không có Hạ Triêu ôm ấp, không có mùi bạc hà từ kem đánh răng, không có tạp dề Hello Kitty và bữa sáng được chuẩn bị chu đáo, cũng không có sự dìu dắt nhẹ nhàng đưa cậu đi làm… Những điều này đều khiến Tạ Du cảm thấy thiếu vắng và không quen. Hạ Triêu mới vừa đi công tác mà cậu đã nhớ đến mức không chịu nổi.

Cứ như vậy, Tạ Du bước vào bệnh viện với tâm trạng lạnh lùng, đi qua hành lang, khiến mọi người xung quanh không dám đến gần nói chuyện.

"Ô? Tiểu Du? Sao vậy? Ai chọc giận cậu rồi?"

Một nhóm nữ y tá cao gầy, mặc đồng phục, trang điểm tinh xảo và tỏa ra sức hút trưởng thành, đi tới bên Tạ Du.

"Chị Lam..."

"Để chị đoán xem nhé. Cãi nhau với Hạ Triêu phải không?"

"Không có, không phải đâu."

"Vậy để tôi đoán lại xem..."

Trương Lam khoanh tay, một tay làm bộ làm tịch vuốt cằm, đi vòng quanh Tạ Du với vẻ nghiêm túc, như thể đang nghiên cứu một câu đố.

"Chắc là Hạ tổng tài của chúng ta đi công tác phải không?"

“….”

Trương Lam cười lớn, nhìn vẻ mặt buồn cười của Tạ Du, rõ ràng cậu đang thể hiện tâm trạng của mình trên mặt, mà người khác có thể đoán ra lại còn không thể tin nổi.

"Em..."

Tạ Du vừa định lên tiếng, hành lang bên kia bỗng dưng xôn xao.

"Ai, nghe nói chưa? Có một anh trai vô cùng đẹp đến bệnh viện chúng ta!"

Những y tá nữ xôn xao, ngượng ngùng và hồi hộp, đều hướng về phía tiếng ồn, rõ ràng là các cô gái rất thích những tin đồn như vậy.

"Cô không biết sao? Đó chính là lưu học sinh từ Anh trở về, là một Alpha."

"Ai, nghe nói hắn ban đầu định đến bệnh viện Long Hoa, nhưng không hiểu sao lại đột ngột chuyển sang chỗ chúng ta..."

"Ôi, hắn đang đi về phía này! Không phải là sẽ đến khoa của chúng ta chứ? Aaa, thật phấn khích!!"

“……”

Trương Lam chỉ biết bất lực nhìn nhóm nữ y tá trẻ mê mẩn trước vẻ đẹp của chàng trai mới đến.

"Hừ, có gì mà đẹp chứ, chắc chắn không đẹp trai bằng Tiểu Du nhà chúng ta!"

"Chị Lam..."

Tạ Du bất đắc dĩ thở dài. Cậu kính trọng chị Lam, vì cô luôn chăm sóc cậu rất nhiều. Khi Tạ Du mới đến thực tập, chị Lam là người luôn kiên nhẫn giúp đỡ cậu, và khi cậu gặp khó khăn, cô luôn yên lặng an ủi. Sau đó, Hạ Triêu biết chuyện, cũng rất biết ơn Lam tỷ. Ba người qua lại thường xuyên, nên dần trở nên thân thiết. Chị Lam cũng là người duy nhất dám đùa giỡn với Tạ Du một cách thoải mái.

"Ting ting"

Tạ Du cúi xuống xem tin nhắn của Hạ Triêu, không mấy để ý đến chuyện về anh chàng đẹp trai kia.

Cậu nhíu mày khi thấy Hạ Triêu gửi một biểu tượng chó to đang chảy nước dãi một cách rất đáng ghét. Đang nghĩ cách nhắn tin mắng lại, thì đột nhiên có một bóng đen che kín trên đầu. Tạ Du ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn thấy Vương Lâm đứng trước mặt mình.

"... Là anh?"

"Lại gặp nhau rồi, tiểu Du nhi ~" Vương Lâm mỉm cười, giọng điệu trêu chọc.

Chị Lam đứng bên cạnh, vẻ mặt ngạc nhiên không nói nên lời.

“…Tiểu Du? Hai người quen nhau à?”

“Không quen, vậy mà dám gọi tên tôi như thế?” Tạ Du lạnh lùng đáp.

Cậu nhíu mày, sắc mặt tối sầm lại, biểu cảm khiến cả phòng im lặng, không ai dám nói gì. Ngay cả chị Lam thấy tình hình cũng lặng lẽ rút lui.

“Đừng tỏ ra hung dữ thế, chúng ta gặp nhau vậy chứng tỏ là có duyên mà~”
Vương Lâm cười nham nhở.

“Có cái duyên nhà anh!” Tạ Du tức giận đáp.

Tạ Du nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

"Tôi không quen biết anh, cũng không muốn quen biết, về sau cũng không muốn, chuyện đến đây là kết thúc."

Nói xong, Tạ Du lạnh lùng xoay người rời đi, dáng vẻ mạnh mẽ như mang theo cả đội quân hùng hậu phía sau.

"Wow! Không hổ là điều hòa trung tâm! Không hổ là bác sĩ Tạ của chúng ta, thật quá soái!"

Ban đầu, Tạ Du nghĩ rằng sự việc kết thúc tại đó. Nhưng, không ngờ rằng...

Cậu vẫn còn quá ngây thơ.

Từ ngày hôm đó, Vương Lâm bắt đầu xuất hiện mỗi ngày để tìm Tạ Du. Trong giờ làm, anh ta đứng đợi trước cửa văn phòng của Tạ Du, chỉ khi bị đuổi đi mới chậm rãi di chuyển lên tầng khoa sản.

Đúng vậy, Vương Lâm là bác sĩ sản khoa, một nam Omega, và hơn nữa còn rất xuất sắc. Ngay cả Tạ Du sau khi kiểm tra lý lịch và bằng cấp của anh ta cũng phải thầm khen ngợi sự tài giỏi.

Mỗi ngày, Vương Lâm đều dành thời gian bám theo Tạ Du, nói không ngừng khiến Tạ Du dần mất kiên nhẫn.

"Anh rốt cuộc muốn làm gì?!" Tạ Du nhíu mày, không thể tin nổi tình huống này.

"Tôi muốn theo đuổi cậu! Muốn cậu làm Omega của tôi!" Vương Lâm đáp lại một cách thản nhiên, không chút e dè.

"Anh có bệnh à?" Tạ Du lộ ra vẻ mặt khó tin, biểu cảm như thể vừa nghe thấy điều gì quá mức kỳ cục.

"Chuyện này sao lại là có bệnh được? Tôi thích cậu, ngay từ lần đầu gặp tôi đã nhất kiến chung tình, tôi muốn theo đuổi cậu, sao lại có bệnh?!"

"Tôi đã kết hôn." Tạ Du thẳng thừng đáp, không kiên nhẫn với trò đùa này nữa.

Vương Lâm rõ ràng không tin, thậm chí còn cười như thể lời Tạ Du nói là một trò cười lớn. "Kết hôn? Cậu đùa tôi sao?"

Tạ Du tức muốn hộc máu, giơ ngón tay áp út lên, chỉ vào chiếc nhẫn cưới.

"Anh xem đi, nếu không tin, anh có thể hỏi. Hầu như cả bệnh viện đều biết tôi đã kết hôn."

Nhưng Vương Lâm vẫn không chịu từ bỏ. "Cậu... Thế tại sao mấy ngày nay tôi chưa hề thấy Alpha của cậu? Cậu nhất định đang lừa tôi!"

"Anh ấy đi công tác! Anh tin hay không tùy anh!" Tạ Du gần như phát khùng, khí giận bốc lên không ngừng. Vừa đi, cậu vừa lẩm bẩm nguyền rủa, trong lòng không ngừng trách móc, ân cần thăm hỏi cả tổ tiên mười tám đời của Vương Lâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro